Chương 48: Công lược hoạ sĩ tàn tật (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Bước vào phòng, đập vào mắt là ấm áp và dễ chịu như phòng khách trong những gia đình bình thường khác, có phần không tương thích với sự sang trọng và xa hoa của Cẩm Tú Vị Ương.

Ngồi trên ghế sofa họa tiết hoa, là một nam nhân anh tuấn có chút tóc bạc trắng ở thái dương và vài nếp nhăn trên khuôn mặt, trông như gần bốn mươi tuổi.

Đây không phải lần đầu tiên Lăng Vu Đề gặp Tạ Cẩm Niên, cho nên đương nhiên biết người ngồi trên sô pha chính là Tạ Cẩm Niên.

"Xin chào tiên sinh." Lăng Vu Đề cúi người về phía Tạ Cẩm Niên, cô biết Điền Mật nhất định sẽ nói cho Tạ Cẩm Niên biết chuyện cô là hệ thống.

"Ừm, Mật Mật đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy trước đây." Cảm ơn cô, đã để cô ấy trở thành ký chủ công lược, để cho bọn họ có cơ hội quen biết nhau.

Đương nhiên, nửa câu sau Tạ Cẩm Niên tuyệt đối sẽ không nói ra.

Lời nói kích thích, ông sẽ chỉ nói cho Mật Mật của mình nghe.

Lăng Vu Đề ngốc ngốc cười: "Kỳ thực, hắc hắc ~ tôi cũng không nhớ rõ. Tôi liền nhận lời cảm ơn của tiên sinh đi."

Tạ Cẩm Niên gật đầu, đưa tay ra hiệu cho Lăng Vu Đề ngồi xuống nói chuyện.

Điền Mật nắm lấy tay Lăng Vu Đề, ngồi ở trên sô pha đối diện Tạ Cẩm Niên.

Nhìn thấy Tạ Cẩm Niên ngồi thẳng tắp, Lăng Vu Đề có chút không được tự nhiên vặn vẹo thân mình.

Tạ Cẩm Niên nói tiếp: "Nghe nói, bởi vì cô, Ức Chi buổi chiều hôm nay mới mở cửa sổ đi ra ban công. Một lần nữa cảm ơn cô, cũng cảm ơn cô, đồng ý sau khi công lược thành công, sẽ ở lại."

Được rồi, nói thẳng ra là, Tạ Cẩm Niên kêu cô tới đây, kỳ thực chỉ là để nói lời cảm ơn đi.

Mệt cô vừa mới không không đi khẩn trương!

"Ta không quan tâm cô muốn công lược Ức Chi như thế nào, nhưng xin hãy nhớ kỹ, nếu cô đã đồng ý ở lại, cô phải toàn tâm toàn ý đồng hành cùng Ức Chi."

Tạ Cẩm Niên trong lời nói hàm chứa cảnh cáo, có lẽ là bởi vì lo lắng sau khi Lăng Vu Đề có được cảm giác của nhân loại, có thể sẽ yêu những người khác.

Bất quá, Tạ Cẩm Niên có chút lo lắng thừa. Cô có thể thích Tạ Ức Chi đã là rất tốt rồi, còn có thể yêu ngưới khác? Cô còn chưa có làm 'nhân loại' được bao lâu đâu.

Tạ Cẩm Niên lại dặn dò thêm vài câu, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ, giao phòng khách cho Điền Mật và Lăng Vu Đề.

Tạ Cẩm Niên vừa đi, Lăng Vu Đề liền tự tại không ít, cô nhìn Điền Mật nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, ta liền trở về phòng?"

Điền Mật nắm lấy tay Lăng Vu Đề: "Đừng vội, cô nói cho ta biết chiều nay Ức Chi thế nào đi."

Sau khi Lăng Vu Đề nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu với Điền Mật: "Không thế nào nha, vẫn là vẽ tranh thôi."

"À~ đúng rồi, ngày mai, Tiểu Vu cố gắng để Ức Chi ra ngoài đi." Điền Mật một mặt đầy mong đợi nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nghe xong có chút không nói nên lời, sao có thể nhanh như vậy? Hôm nay mở cửa sổ, ngày mai đã muốn làm hắn mở cửa?

Tạ Ức Chi nhưng là đã ở trong phòng chín năm rồi, sao có thể dễ dàng đi ra như vậy? Như thế nào cũng phải cho người ta một đoạn thời gian đi?!

Nhưng nhìn Điền Mật như vậy, Lăng Vu Đề không nói được lời từ chối: "Ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu hắn không muốn mà nói, thì ta cũng không thể làm gì được."

Điền Mật gật đầu, cô ấy đương nhiên biết việc để Tạ Ức Chi ra khỏi phòng, còn phải xem Tạ Ức Chi có nguyện ý hay không mới được.

Điền Mật lại lôi kéo Lăng Vu Đề hỏi những tình tiết miêu tả về Tạ Ức Chi ở trong cốt truyện, sau đó mới để Lăng Vu Đề rời đi.

Sáng hôm sau, khi Lăng Vu Đề bước vào phòng Tạ Ức Chi, Tạ Ức Chi vậy mà không vẽ tranh, mà ngẩn người ngồi ở ban công.

Điều này khiến Lăng Vu Đề có chút vui mừng, cô đặt bữa sáng lên bàn rồi gọi Tạ Ức Chi một tiếng.

Tạ Ức Chi quay lại nhìn cô, ánh nắng ban mai chiếu vào trên người hắn, thêm cho hắn một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Mặt Tạ Ức Chi ngược với ánh sáng, Lăng Vu Đề thấy không rõ Tạ Ức Chi có phải đang nhìn cô hay không.

Lăng Vu Đề hướng Tạ Ức Chi nở nụ cười: "Chào buổi sáng. Không khí sáng sớm có phải đặc biệt trong lành hay không?"

Tạ Ức Chi ngẩn người, sau đó không thể phủ nhận gật đầu, không khí buổi sáng quả thực rất trong lành.

Làn gió sớm thổi vào mặt khiến hắn có một loại xúc động muốn đi ra ngoài tản bộ.

Đáng tiếc, chân hắn cũng không thể làm cho hắn được như ý nguyện!

Vì vậy trong chốc lát Tạ Ức Chi vẫn là rơi vào trạng thái suy sụp.

Nhìn thấy Tạ Ức Chi gật đầu, Lăng Vu Đề trong lòng rất vui vẻ, cô vẫn luôn nhớ tới những lời Điền Mật nói tối qua.

Cho nên: "Thiếu gia, không bằng một lát sau khi ăn sáng xong, chúng ta đi hậu hoa viên dạo một chút cũng rất thú vị nha."

Nói xong, Lăng Vu Đề chờ đợi câu trả lời của Tạ Ức Chi.

Kết quả Tạ Ức Chi không trả lời Lăng Vu Đề mà đẩy xe lăn tới trước bàn, bắt đầu tự mình ăn bữa sáng.

Lăng Vu Đề thất vọng bĩu môi, quay người đi dọn dẹp.

Tạ Ức Chi kỳ thực muốn gật đầu, nhưng là dư quang nhìn về phía hai chân đang đắp chăn mỏng, nơi đó trống rỗng.

Hắn không dám, không dám đi ra ngoài.

Chín năm trước mẹ hắn nhìn chân của hắn, bộ dáng đau lòng khóc đến tê tâm liệt phế vẫn còn rành rành trước mắt.

Hắn trốn đi, ban đầu là không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của người nhà mình.

Sau đó vừa trốn, liền trốn thành thói quen. Vừa trốn, liền trốn chín năm.

Đến bây giờ, hắn vẫn sợ khi mẹ mình nhìn thấy mình sẽ đau lòng đến mức che miệng khóc nỉ non.

Cho nên, hắn không dám. . .

Lăng Vu Đề không biết mối băn khoăn của Tạ Ức Chi, bởi vì trong cốt truyện cũng không có nói tới.

Vì vậy, hôm nay Lăng Vu Đề thuyết phục, không thể nghi ngờ là lại thất bại.

Thời gian nhoáng lên một cái, chính là ba tháng, trong cốt truyện, Thư Nhã lại đến thăm Tạ Ức Chi.

Ba tháng qua, Tạ Ức Chi mặc dù vẫn không đồng ý ra khỏi phòng, nhưng mỗi ngày đều sẽ ngồi ở ngoài ban công.

Về phần Điền Mật, cô ấy làm cho người ta chuyển đến một cái ghế nằm đặt ở trong hậu hoa viên, chỉ cần là lúc Tạ Ức Chi tới ngồi ở ban công, cô ấy đều sẽ nằm trên ghế nằm, mỉm cười nhìn hắn.

Lúc đầu, Tạ Ức Chi vừa nhìn thấy Điền Mật, sẽ trốn vào trong.

Sau này dần dần hắn cũng thành thói quen.

Mẹ của mình, lâu như vậy không gặp, nói không nhớ là nói dối.

Tạ Ức Chi đã quen với việc lúc hắn ở ban công, có Điền Mật ở dưới hậu hoa viên.

Lại sau này, Tạ Cẩm Niên cũng sẽ ngẫu nhiên ở hậu hoa viên nhìn hắn, em gái Tạ Mật Chi cũng sẽ tranh thủ chút thời gian trở về.

Bọn họ cách ba tầng lầu nhìn nhau, không nói gì, lại ấm áp đến khó tả.

Thấy bầu không khí tốt như vậy, Lăng Vu Đề lại khuyên Tạ Ức Chi xuống lầu, nhưng Tạ Ức Chi vẫn từ chối.

Hôm nay Thư Nhã sẽ đến thăm Tạ Ức Chi, dù không vui nhưng Lăng Vu Đề vẫn muốn lợi dụng việc Thư Nhã đến, để Tạ Ức Chi ra khỏi phòng.

Bàn giao với Điền Mật, lúc Thư Nhã đến không cho cô ấy lên lầu, để Thư Nhã chờ ở phòng khách tầng một. Sau đó Lăng Vu Đề thuyết phục Tạ Ức Chi ra ngoài gặp Thư Nhã.

Ân, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, liền thiếu ngọn gió là Thư Nhã thôi.

Khoảng hơn chín giờ, người hầu lên gõ cửa phòng Tạ Ức Chi, nói Thư Nhã tiểu thư đang ở đây, đồng thời hỏi Tạ Ức Chi có muốn xuống gặp không.

Tạ Ức Chi đang vẽ tranh dừng bút vẽ trên tay trong nháy mắt. Dù biết Thư Nhã đã có đối tượng kết giao.

Nhưng hắn đã thích Thư Nhã lâu như vậy, làm sao có thể sau khi biết Thư Nhã bắt đầu hẹn hò liền ngừng thích đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro