Chương 50: Công lược hoạ sĩ tàn tật (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Nếu không phải Thư Nhã đề cập đến việc đến thành phố Cẩm Tú thăm bạn học cấp ba kiêm bạn thân, Mặc Chi Hàn cũng sẽ không hỏi Thư Nhã người bạn tốt sống ở thành phố Cẩm Tú rốt cuộc là ai.

Không hỏi không biết, vừa hỏi, mới biết được bạn thân của Thư Nhã vậy mà tên là Tạ Ức Chi.

Mặc Chi Hàn vậy mới biết, thì ra lúc trước đứa bé Tạ gia, Tạ Ức Chi ngoài ý muốn bị chặt đứt chân, liền là vì cứu Thư Nhã.

Mặc Chi Hàn lúc trước quả thực có nghe nói Tạ Ức Chi vì cứu bạn học, nên mới bị chặt đứt chân.

Tình huống kỹ càng cũng không rõ ràng, bởi vì lúc ấy Mặc Chi Hàn đang ở nước ngoài.

Bây giờ đã biết bạn thân của Thư Nhã là Tạ Ức Chi, Mặc gia cùng Điền gia lại quanh năm là đối tác làm ăn, là con cái của Mặc gia, kia khẳng định phải cùng Thư Nhã đến thăm.

Đây chính là lý do vì sao Mặc Chi Hàn lại ngồi ở đây.

"Các cháu người trẻ tuổi có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, một năm rưỡi lại đến thăm ta đây bà già này là được."

Điền Mật cười nói, Mặc Chi Hàn đứa nhỏ này, không biết vì sao khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy mình đều mở to mắt nhìn.

Rõ ràng thoạt nhìn có vẻ rất thích cô ấy, nhưng lại không dám đến gần.

Mặc Chi Hàn là thực sự rất thích Điền Mật. Hồi nhỏ, anh thật sự rất ghen tị với Tạ Ức Chi cùng Tạ Mật Chi.

Vì Điền Mật đối xử rất tốt với hai anh em Tạ Ức Chi, tốt đến mức anh đều ghen tị.

Mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ khi anh mới sáu tuổi.

Vì vậy, anh luôn luôn khao khát bản thân có được một người mẹ như Điền Mật.

Không biết cha anh có phải là vì quá yêu mẹ anh, hay vì không có gặp được người phụ nữ mà ông muốn cưới.

Mặc Chi Hàn là thực sự rất bận nên mới không có thời gian tới thăm Điền Mật.

Mặc Chi Hàn còn chưa kịp trả lời Điền Mật, chợt nghe thấy Thư Nhã kích động hô lên: "Ức Chi"

Điền Mật và Mặc Chi Hàn lập tức dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía Tạ Ức Chi vừa mới từ trong góc đi ra.

Điền Mật mỉm cười, hai tay kích động có chút run lên. Đôi mắt hơi đỏ lên, cũng không dám để Tạ Ức Chi nhìn ra mình cảm xúc dao động.

Thư Nhã chín năm chưa từng gặp Tạ Ức Chi. Lúc trước Tạ Ức Chi ở trong bệnh viện, cô ấy từng đến thăm hắn trong tình trạng hôn mê.

Sau khi Tạ Ức Chi tỉnh dậy, hắn không lại đồng ý để Thư Nhã nhìn thấy mình nữa.

Vì vậy, Thư Nhã chưa từng nhìn thấy Tạ Ức Chi xuất hiện trên chiếc xe lăn trước mặt mình.

Khi nhìn thấy Tạ Ức Chi ngồi trên xe lăn, Thư Nhã có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc, nhìn Tạ Ức Chi, trong lòng trừ bỏ áy náy vẫn là áy náy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Ức Chi, nếu không phải tại tớ, cậu cũng sẽ không, sẽ không trở thành thế này."

Ký ức về chín năm trước trong nháy mắt thổi quét qua não cô ấy, cô ấy nhớ rằng lúc đó tại bên trong nhà xưởng kia, cô ấy đã rất sợ hãi.

Mắt thấy hai tên biến thái kia chuẩn bị xé toạc quần áo của mình, Tạ Ức Chi, người giống như một kỵ sĩ, cầm một thanh sắt lao vào ngăn cản hai tên biến thái.

Hắn cứu mình, nhưng là bản thân lại...

Thư Nhã tràn đầy cảm kích cùng áy náy đối với Tạ Ức Chi.

Cô ấy từng nghĩ, nếu Tạ Ức Chi không phải là thích con trai, thì cô ấy sẽ chăm sóc hắn cả đời.

Đáng tiếc Tạ Ức Chi không thích con gái.

Sau khi xảy ra chuyện, hắn thậm chí còn không cho cô ấy gặp mặt một lần, chứ đừng nói đến việc chăm sóc.

Nhìn Thư Nhã khóc, đây chính là lý do Tạ Ức Chi không muốn để Thư Nhã nhìn thấy hắn.

Bởi vì thích, cho nên hiểu.

Hắn biết tính tình của Thư Nhã, nên không bao giờ đồng ý để Thư Nhã nhìn thấy mình.

Tạ Ức Chi hai tay xiết chặt tấm chăn mỏng che trên chân, không nói gì.

Lăng Vu Đề nhìn Thư Nhã khóc đến hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu.

Thư Nhã thực sự rất xinh đẹp, ngay cả khi khóc đều xinh đẹp như vậy.

Chẳng trách lúc học cấp ba lại là mục tiêu của những kẻ biến thái.

Lăng Vu Đề hít một hơi, mỉm cười với Thư Nhã: "Thư Nhã tiểu thư, không cần phải xin lỗi. Tôi tin rằng thiếu gia không cần cô xin lỗi. Thiếu gia của chúng tôi hiện tại rất tốt."

Tạ Ức Chi gật gật đầu, hắn thực sự cần không phải là một lời xin lỗi hay đồng tình.

"Số mệnh của mỗi người đều khác nhau, đây là số mệnh của tớ, không cần phải xin lỗi." Tạ Ức Chi kiềm chế cảm xúc bản thân, bình tĩnh nói.

Thư Nhã lắc đầu, cô ấy muốn nói, nếu không phải vì mình thì số mệnh của hắn sẽ không như thế.

Chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, Thư Nhã đã bị ôm vào lòng.

Mặc Chi Hàn lau nước mắt trên mặt Thư Nhã, nhẹ giọng an ủi cô ấy.

Lúc này Tạ Ức Chi cùng Lăng Vu Đề mới phát hiện ra, trong phòng khách không chỉ có Thư Nhã và Điền Mật, còn có một nam nhân anh tuấn bất phàm.

Không cần đoán, Lăng Vu Đề cũng biết nam nhân này chính là Mặc Chi Hàn.

Điều khiến Lăng Vu Đề ngạc nhiên và nghi hoặc là, trong cốt truyện, lần này khi Thư Nhã đến thăm Tạ Ức Chi, rõ ràng là đến một mình.

Lần này, tại sao Mặc Chi Hàn lại đến cùng với Thư Nhã? Hay là cốt truyện thay đổi?

Tạ Ức Chi liền không cần đoán, bởi vì hắn quen biết nam nhân đang ôm Thư Nhã.

Mặc Chi Hàn rất cao, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Tạ Ức Chi, người đang ngồi trên xe lăn, muốn nhìn thẳng anh, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên.

Tuy rằng hắn trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thân là con trai của Tạ Cẩm Niên và Điền Mật, thế nào đi nữa cũng không thể thua khí thế, mặc dù hắn đã khép kín trong thế giới của chính mình hơn chín năm.

Tạ Ức Chi hơi hơi cong khóe môi, mỉm cười với Mặc Chi Hàn: "Hàn ca, đã lâu không gặp."

Hắn không muốn để người ngoài nhìn thấy hắn yếu đuối cùng sợ sệt, cho nên mặc dù bây giờ hắn hận không thể đẩy xe lăn trốn về phòng, vẫn là cố chịu đựng, để cho mình biểu hiện một cách tự nhiên.

Mặc Chi Hàn nở một nụ cười thân thiện với Tạ Ức Chi. Dù sao cũng là đã quen biết từ nhỏ, lại xem hắn như em trai mình.

Huống chi, hắn đã từng cứu được người mình yêu.

Nếu không có Tạ Ức Chi mà nói, anh có lẽ đều không có biện pháp quen biết Thư Nhã đi.

"Ức Chi, thấy em hiện tại khôi phục tốt như vậy, anh cũng rất mừng cho em. Còn có, cảm ơn em năm đó đã cứu Thư Nhã." Mạc Chi Hàn ngữ khí ôn hòa nói.

Thư Nhã gần như ngừng khóc, cô ấy nhìn Tạ Ức Chi: "Ức Chi, mấy ngày trước tớ mới biết được cậu và A Hàn là quen biết nhau từ nhỏ."

Tạ Ức Chi gật đầu, quay người nhìn Điền Mật đang ngồi trên sofa, muốn lại gần mình nhưng lại không dám tới.

Tạ Ức Chi trong lòng chua xót, hắn biết, trong chín năm qua, người hắn có lỗi nhất chính là người nhà hắn.

Tạ Ức Chi quay đầu nhìn Lăng Vu Đề, ra hiệu cho cô đẩy hắn đi về phía trước.

Lăng Vu Đề hiểu ý, đẩy Tạ Ức Chi đi về phía Điền Mật.

Điền Mật từ trên ghế sofa đứng dậy, trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng khi nghe thấy Tạ Ức Chi nhẹ nhàng gọi mình một tiếng "Mẹ".

Điền Mật rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt, cô ấy không quan tâm đến sự có mặt của người ngoài ở đây, cúi người ôm lấy Tạ Ức Chi, vừa khóc vừa cười.

"Ức Chi, con của ta..." Điền Mật kích động đến không nói nên lời, chỉ là gắt gao ôm Tạ Ức Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro