Chương 51: Công lược hoạ sĩ tàn tật (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Tạ Ức Chi ôm lại Điền Mật, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Vì sợ Tạ Ức Chi sẽ khó chịu, nên Điền Mật đã khắc chế cảm xúc của mình rất tốt.

Điền Mật nhẹ nhàng đẩy Tạ Ức Chi ra, giơ tay lau nước mắt, sau đó mỉm cười với Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi cũng mỉm cười với Điền Mật. Hắn vốn tưởng rằng lần này ra ngoài, mẹ hắn sẽ ôm hắn khóc không ngừng.

Không nghĩ tới, Điền Mật ôm hắn khóc không tới hai phút, liền ngừng khóc, còn cười với hắn.

Sau khi Điền Mật khôi phục lại cảm xúc, lúc này mới nhìn Lăng Vu Đề đang đứng sau lưng Tạ Ức Chi.

Lăng Vu Đề đang dùng ánh mắt hỏi Điền Mật, tại sao Mặc Chi Hàn lại ở đây?

"Đúng rồi, để ta giới thiệu một chút. Tiểu Vu, đó là bạn của Ức Chi, Thư Nhã, khẳng định liền không cần giới thiệu nữa. Người bên kia là bạn trai của Thư Nhã, Mặc Chi Hàn. Mặc gia và Điền gia là đối tác làm ăn hàng năm, cho nên ta cũng coi như chứng kiến Tiểu Hàn lớn lên. Vài ngày trước, Tiểu Hàn biết được bạn của Thư Nhã là Ức Chi, liền cùng Thư Nhã cùng nhau đến thăm Ức Chi. "

Điền Mật ngoài mặt là giới thiệu, ngầm là giải thích cho Lăng Vu Đề, nguyên nhân tại sao Mặc Chi Hàn lại ở đây.

Lăng Vu Đề cong môi mỉm cười với Thư Nhã và Mặc Chi Hàn: "Xin chào Mặc tiên sinh, xin chào Thư Nhã tiểu thư."

Thư Nhã lúc này mới nghiêm túc nhìn cô gái vừa mới nói với mình một câu, mà lúc nãy mình chưa kịp để ý tới.

Cô gái này thoạt nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, dung mạo tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt vừa to vừa sáng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt hắc bạch phân minh, trong suốt thấy đáy.

Nét trẻ con phì trên mặt làm cô tăng thêm chút đáng yêu xinh đẹp, khiến người ta có một loại xúc động muốn nhéo má cô.

Thư Nhã hơi hơi có chút nghi hoặc, cô ấy luôn luôn biết sau khi Tạ Ức Chi xảy ra chuyện liền không thích người khác tới gần hắn.

Tất nhiên, ngay cả mặt của hắn cũng không thấy, chứ đừng nói đến việc đến gần.

Nhưng cô gái này, lại cầm tay cầm giúp đẩy xe lăn, còn dựa vào Tạ Ức Chi gần như vậy.

Là hộ công sao? Nhưng hộ công sẽ mặc một chiếc váy vừa nhìn liền biết đắt tiền như vậy sao?

Kia, là người nào của Tạ gia đâu?

Thư Nhã xấu hổ không dám hỏi, nhưng Mặc Chi Hàn sau khi đánh giá Lăng Vu Đề liền hỏi: "Vị này là?"

Điền Mật lúc này mới nắm lấy tay Lăng Vu Đề, giới thiệu: "Vốn dĩ là hộ công của Ức Chi, bất quá bây giờ là con gái nuôi của ta. Con bé tên Lăng Vu Đề."

Lăng Vu Đề ngạc nhiên nhìn Điền Mật, cô khi nào thì biến thành con gái nuôi của Điền Mật?

Điền Mật nháy mắt với Lăng Vu Đề, cô ấy cũng không thể giới thiệu con dâu tương lai của mình với người khác mà nói: ' Đây là hộ công của con trai ta, tương lai là con dâu đi !? '

Nói là con gái nuôi, sẽ dễ nghe một chút đi.

Lăng Vu Đề không hiểu ý nghĩa trong cái nháy mắt kia của Điền Mật, nhưng cô vẫn rất phối hợp mỉm cười, gật đầu với Thư Nhã và Mặc Chi Hàn.

Điền Mật lại mời Thư Nhã và Mặc Chi Hàn ngồi xuống, trong khi Lăng Vu Đề vẫn đứng ở phía sau Tạ Ức Chi.

Dù Tạ Ức Chi có thể thay đổi thế nào đi chăng nữa, chỉ sau nửa tiếng cũng sẽ không làm được cùng người khác trò chuyện vui vẻ.

Huống chi, ở trước mặt hắn, ngoài Thư Nhã, người hắn thầm mến từ lâu, còn có bạn trai của Thư Nhã.

Vì thế Tạ Ức Chi thực không được tự nhiên, sau khi trò chuyện vài câu, Tạ Ức Chi lại bảo Lăng Vu Đề đẩy hắn về phòng.

Điền Mật cũng không có giữ người ở lại, nếu Thư Nhã đến một mình mà nói, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giữ Tạ Ức Chi ở nhà ăn cùng Thư Nhã cùng nhau ăn trưa.

Nhưng là Mặc Chi Hàn cũng đến.

Điền Mật cũng không muốn con trai mình vừa mới nguyện ý rời khỏi phòng, lại lui trờ về.

Sau khi trở về phòng, Tạ Ức Chi không vẽ tranh cũng không đi phơi nắng, chính hắn đẩy xe lăn đến bên giường.

Lăng Vu Đề lúc này mới nhìn thấy Tạ Ức Chi bình thường là như thế nào lên xuống giường, cô chỉ thấy Tạ Ức Chi hai tay vừa chống, thân thể hắn liên rời khỏi xe lăn.

Động tác của hắn rất nhanh, Lăng Vu Đề còn chưa kịp nhìn rõ, Tạ Ức Chi đã ngồi ở trên giường.

Tạ Ức Chi kéo kéo chăn, nằm xuống.

Lăng Vu Đề đứng ở trong góc, do dự có nên nói chuyện hay không.

"Tiểu Vu..." Tạ Ức Chi nhẹ nhàng gọi Lăng Vu Đề một tiếng, khiến Lăng Vu Đề đang do dự lập tức bước đến bên giường.

"Thiếu gia, tôi ở đây." Lăng Vu Đề khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn Tạ Ức Chi đang nhắm mắt lại ở trên giường.

Nghe được tiếng Lăng Vu Đề vang lên bên cạnh, Tạ Ức Chi nhẹ nhàng mở mắt.

Hôm nay, Lăng Vu Đề mặc một chiếc váy không tay chữ A màu hồng nhạt. Mái tóc vốn vừa đen vừa dài của cô, hai ngày trước được Điền Mật đưa đi làm gợn sóng to và nhuộm màu hạt dẻ.

Không biết thế nào, Tạ Ức Chi ma xui quỷ khiến, đưa tay vò vò làm rối tung tóc Lăng Vu Đề.

Mái tóc cô mềm mại giống như hắn nghĩ, giống như tơ lụa tốt nhất, làm cho hắn không nỡ rời tay.

Lăng Vu Đề hơi hơi mở to mắt, chỉ cảm thấy kinh ngạc trước hành vi của Tạ Ức Chi.

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, cô cũng không có rụt đầu lại, chỉ ngơ ngác tùy ý Tạ Ức Chi vò tóc mình rồi đặt tay lên đỉnh đầu cô.

"Thiếu gia~" Tạ Ức Chi phục hồi tinh thần lại, nhìn Lăng Vu Đề nhu thuận. Tâm trạng vốn chán nản, liền hồi phục một cách thần kỳ.

Sau đó, Lăng Vu Đề cảm giác được độ hảo cảm đã nửa tháng không có tăng lên, vậy mà tăng lên năm điểm.

Bởi vì đã hứa sẽ ở lại ngay cả sau khi hoàn thành nhiệm vụ nên đối với tốc độ tăng độ hảo cảm, Lăng Vu Đề cũng không nóng nảy.

Cô có thời gian cả đời để tăng thêm độ hảo cảm.

Chín mươi điểm độ hảo cảm, hẳn chính là thích rồi.

Lăng Vu Đề mỉm cười với Tạ Ức Chi, ân, hắn đã thích cô rồi, vậy cô cũng sẽ nỗ lực thích hắn đi.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề tươi cười, Tạ Ức Chi ngẩn người một chút, sau đó bỗng chốc rút tay lại, mất tự nhiên xoay người, quay lưng về phía Lăng Vu Đề:.

Lăng Vu Đề chớp mắt, tựa cằm lên mép giường của Tạ Ức Chi, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Sau khi ngủ say, Lăng Vu Đề không biết, ngay lúc cô vừa mới ngủ, Tạ Ức Chi lại xoay người muốn nói chuyện với cô, thì nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ của cô.

Nhìn Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi trong mắt tràn đầy ý cười. Như vậy đều có thể ngủ, hắn cũng là rất bội phục!

Hắn giơ tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc rơi trên mặt Lăng Vu Đề ra, vô tình chạm vào làn da nhẵn nhụi bóng loáng của cô.

Trong lòng Tạ Ức Chi nhất thời căng thẳng, lại có như vậy trong nháy mắt, hắn cảm thấy khẩn trương.

Dù hắn đã trốn trong phòng suốt chín năm, nhưng trên thực tế, hắn ngoài tâm lý bất thường không muốn đối mặt với mọi người, những suy nghĩ khác đều thật bình thường.

Nhìn nha đầu đã làm bạn ở bên mình bốn tháng này, Tạ Ức Chi trong lòng cảm thấy vui mừng.

Nếu không phải là lời nói của cô, hắn sẽ không muốn đi ra ngoài.

Tiểu nha đầu này, mỗi ngày đều nói với hắn về việc bên ngoài tuyệt vời như thế nào, cô muốn ra ngoài xem.

Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, hắn mỗi ngày lên mạng, ngoài việc không có tự mình đi ra ngoài, đối với thế giới bên ngoài, hắn cũng không có xa lạ.

Tạ Ức Chi khẽ thở dài, sờ sờ gò má Lăng Vu Đề, ánh mắt ôn nhu đến hắn cũng không nhận ra.

Cuộc sống phong bế này, hẳn là đã kết thúc đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro