Chương 52: Công lược hoạ sĩ tàn tật (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Nha đầu này, nếu lại không mang cô ra ngoài đi dạo nhiều một chút, sợ là muốn bỏ chạy.

Tạ Ức Chi cũng không có suy nghĩ sâu xa về việc tại sao mình lại muốn giữ Lăng Vu Đề ở lại, hay tại sao mình lại muốn đến gần Lăng Vu Đề.

Hắn chỉ muốn nha đầu này, có thể luôn luôn ở bên người hắn.

Ý nghĩ này, là điều mà trước đây đối với Thư Nhã, hắn đều chưa từng nghĩ qua.

Lăng Vu Đề là bị đói tỉnh, lúc cô tỉnh lại, Tạ Ức Chi vậy mà không có ở trong phòng.

Lăng Vu Đề đỡ giường đứng lên, bỏ chiếc chăn mỏng không biết lúc nào đắp lên người cô lên trên giường.

Hai chân của cô bởi vì ngồi xếp bằng lâu nên máu không lưu thông, làm cho cô bây giờ tê chân vô cùng.

Lăng Vu Đề nhìn một lượt phòng vẽ tranh rồi lại nhìn nhìn ban công, xác định Tạ Ức Chi thật sự không có ở trong phòng.

Ngoài ý muốn chau chau mày, chẳng lẽ, Tạ Ức Chi tự mình rời khỏi phòng sao!

Đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Trong phòng không có ai, khẳng định chính là đi ra ngoài rồi.

Lăng Vu Đề đợi đến khi chân không còn tê nữa, mới rời khỏi phòng Tạ Ức Chi.

Vừa bước xuống lầu, đã nghe thấy tiếng cười của Điền Mật và giọng nói của Tạ Mật Chi, nghe qua tựa hồ tâm tình đang rất vui vẻ.

Lăng Vu Đề theo thanh âm đi đến nhà ăn, ngồi bên cạnh chiếc bàn dài là Điền Mật, Tạ Cẩm Niên, Tạ Mật Chi và Tạ Ức Chi.

Mọi người thoạt nhìn dường như đang có tâm trạng rất tốt, đều là một mặt ý cười.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề tới, Điền Mật vội vàng vẫy tay với cô: "Tiểu Vu, nhanh ngồi xuống đây. Vừa vặn chuẩn bị ăn tối, ta vốn định đi gọi cháu xuống, nhưng Ức Chi nói cháu đang ngủ, cháu đêm qua đi ngủ rất muộn sao?"

Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó đi đến bên người Tạ Ức Chi ngồi xuống: "Tối hôm qua đọc sách hơi muộn."

Thực ra đêm qua cô mất ngủ. không biết vì sao, chính là không ngủ được, nên sáng nay mới ngủ gà ngủ gật.

Lúc này, đồ ăn vừa lên đủ.

Tạ Mật Chi rót một ly rượu vang đỏ đưa cho Lăng Vu Đề, mặc dù Lăng Vu Đề chưa từng uống rượu qua, nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn, rồi nhận lấy ly rượu.

Tạ Mật Chi nâng ly rượu của mình lên, mỉm cười cảm kích với Lăng Vu Đề.

"Tiểu Vu, cảm ơn em, cảm ơn em đã đến Tạ gia." Nếu không có em, anh trai, hắn, bây giờ có lẽ vẫn ở một mình trong phòng, khép kín trái tim, thậm chí không chịu gặp mặt người nhà. Làm sao có thể giống như bây giờ, chủ động rời khỏi phòng, còn ngồi vào bàn ăn, cười với họ.

Mặc dù Tạ Ức Chi không có sáng sủa, không có thích nói chuyện như trước nữa.

Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đáp lại vài câu, cũng không giống như trước, đừng nói đáp lại, chính là muốn có cái mỉm cười đều khó!

Nhìn thấy Tạ Ức Chi thay đổi nhiều như vậy, Tạ Mật Chi làm sao có thể không cảm kích Lăng Vu Đề đâu?

Lăng Vu Đề đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: "Nơi nào, em cũng muốn cám ơn phu nhân nguyện ý thuê em. Bằng không, một người không có trình độ học vấn hay năng lực như em, làm sao có thể tìm được một công việc tốt như vậy?"

Tạ Mật Chi cười: "Chị cạn trước, em tùy ý!"

Nói xong, Tạ Mật Chi uống hết rượu đỏ trong ly.

Ngạch ... Lăng Vu Đề nhìn rượu vang đỏ trong ly của mình, do dự hai giây, vẫn là nâng ly lên uống.

Rượu vừa uống hết, chỉ một phút đồng hồ công phu. Lăng Vu Đề liền trực tiếp nằm bò trên bàn , ngay cả cơm đều chưa kịp ăn.

Cô đột nhiên say, để Tạ Ức Chi, người ngồi cạnh cô có chút phản ứng không kịp.

Nhìn thấy đôi má đỏ bừng của Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi mới biết được, nha đầu này, vậy mà mới uống một chút rượu liền say.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề bắt đầu nói mê sảng, mọi người dở khóc dở cười.

Điền Mật có chút lo lắng Lăng Vu Đề sẽ nói những điều không thể nói ra, vì vậy tự mình đỡ Lăng Vu Đề trở về phòng.

Sau khi Tạ Ức Chi cùng gia đình ăn trưa xong, liền đi tới phòng của Lăng Vu Đề.

Phòng của Lăng Vu Đề được chính cô trang trí thật tươi mát, trên cửa sổ trồng rất nhiều cây xanh.

Trên bàn đọc sách còn để vài chậu cây mọng nước dễ thương.

Bức tường có màu xanh da trời, ga giường và vỏ chăn có họa tiết hoa màu xanh lá cây nhạt.

Lăng Vô Đề nằm yên trên giường, tướng ngủ nhìn rất buồn cười.

Bởi vì cô nằm ngang ngủ, nên hai chân cô cong lên như con ếch, chiếc chăn vốn nên đắp trên người cô bị cô đè xuống, không đắp tí chăn nào.

Cô dường như đang có một giấc mơ đẹp, lúc thì cười, lúc thì chép chép miệng.

Tạ Ức Chi dường như nghe thấy cô đang lẩm bẩm cái gì, hắn không nghe rõ, nên đẩy xe lăn lại gần một chút.

Lúc này hắn mới nghe được, Lăng Vu Đề tựa hồ đang nói: "Tạ Ức Chi, tôi, muốn thích anh~"

Tạ Ức Chi kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề, hắn, hắn vừa nghe được cái gì?

Nha đầu này nói, thích hắn?

Thích hắn một người tàn phế như vậy sao?

Tạ Ức Chi đưa tay chạm vào chân mình, hắn như vậy, có xứng đáng được ai đó thích không?

"Tiểu nha đầu, em thật sự thích tôi sao?"

Tạ Ức Chi nhẹ giọng hỏi, hắn vốn không có ý định yêu cầu Lăng Vu Đề trả lời, hắn chỉ là đang lầm bầm lầu bầu mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn vừa mới hỏi xong, Lăng Vu Đề liền mở mắt nhìn hắn.

Tạ Ức Chi sửng sốt, lỗ tai đột nhiên đỏ bừng, hắn ánh mắt lóe lên, tầm mắt dao động quanh phòng, chính là không nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề kỳ thực còn chưa tỉnh, cô chỉ nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.

Mà người nói chuyện kia, hình như là Tạ Ức Chi, nên cô liền mở to mắt.

Nhìn thấy Tạ Ức Chi ở trước giường, Lăng Vu Đề chống thân mình, bò đến gần hắn.

"Ừm, em. . . thích anh. . ."

Nghe được câu trả lời của Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt của Lăng Vu Đề lúc say rượu không có trong trẻo như khi cô tỉnh táo, ánh mắt cô dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, mơ mơ màng màng, khiến Tạ Ức Chi nhìn không rõ đáy mắt cô.

Lăng Vu Đề hơi bĩu môi, hai má đỏ bừng, đôi mắt lúc nhắm lúc mở.

Tạ Ức Chi ở ngay bên giường, Lăng Vu Đề cách hắn không đến hai mươi centimet.

Lăng Vu Đề lắc lư, cách Tạ Ức Chi gần hơn một chút.

Bởi vì sợ Lăng Vu Đề lăn xuống giường, Tạ Ức Chi giơ tay giữ lấy vai cô, muốn đỡ cô nằm xuống giường.

Kết quả, Tạ Ức Chi vừa mới đỡ Lăng Vu Đề ổn lại, liền cảm giác được môi mình chạm vào một vật gì đó cực kỳ mềm mại.

Trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt rất gần mình, Tạ Ức Chi mới nhận ra rằng, Lăng Vu Đề, hôn hắn.

Thời gian lúc này tựa hồ đứng yên, một giây, hai giây, ba giây, mười giây.

Tạ Ức Chi kịp phản ứng, đẩy Lăng Vu Đề ra, mà Lăng Vu Đề cũng thuận thế ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, chép miệng lẩm bẩm: "Ngô ~ thạch hoa quả ngon quá."

Thạch, thạch hoa quả? Nha đầu này vậy mà đem miệng hắn trở thành thạch hoa quả? Còn, ăn ngon?!

Cái này làm Tạ Ức Chi không chỉ vành tai đỏ, liền ngay cả mặt đều đỏ.

Không màng đến giúp Lăng Vu Đề đắp chăn nữa, Tạ Ức Chi đẩy xe lăn, chạy trối chết.

Cũng may thời tiết không lạnh, Lăng Vu Đề cho dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh.

Trên giường Lăng Vu Đề xoay người, lôi một cái gối ôm vào trong ngực, ngủ như một con lợn con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro