Chương 53: Công lược hoạ sĩ tàn tật (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Từ khi Tạ Ức Chi chủ động ra khỏi phòng, sau đó mỗi ngày, Tạ Ức Chi đều sẽ cùng người nhà ăn cơm tại phòng ăn, bất kể là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối.

Tạ Mật Chi, người không thường xuyên trở về, cũng sẽ bớt chút thời gian để trở về ăn bữa tối mỗi ngày.

Tạ Ức Chi không lại để ý người khác vào phòng mình, nên việc dọn dẹp phòng, giao cho người hầu.

Lăng Vu Đề vậy mà không có việc gì khác để làm ngoại trừ bồi bồi Tạ Ức Chi.

Thời gian tựa hồ liền an ổn như vậy qua ba tháng, trong ba tháng này, Thư Nhã thỉnh thoảng vẫn đến thăm Tạ Ức Chi.

Lăng Vu Đề bởi vì không cần thiết đi chú ý nam chính nữ chính, cho nên đối với diễn biến cốt truyện cũng không quá để ý.

Chiều hôm đó, Thư Nhã lại đến thăm Tạ Ức Chi, hai người ở sân sau trò chuyện, mà Lăng Vu Đề thì đang ngủ trưa trong phòng.

Bởi vì Tạ Ức Chi có thói quen ngủ trưa, nên Lăng Vu Đề cũng bất tri bất giác quen với việc ngủ trưa.

Điền Mật trong phòng khách nhìn Tạ Ức Chi và Thư Nhã cười nói vui vẻ ở sau vườn, trong lòng có chút cảm khái.

Nửa năm, Lăng Vu Đề chỉ đến đây được hơn nửa năm, liền đem Tạ Ức Chi, người đã tự giam bản thân mình chín năm ra ngoài.

Bây giờ Tạ Ức Chi đã không còn suy sụp cô độc như trước nữa, hắn hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa lãnh đạm, cực kỳ giống một nam nhân ôn hòa.

Trong ba tháng qua, Tạ Ức Chi cũng từng rời khỏi Tạ gia, đi thăm ông bà nội cùng ông ngoại.

Hắn đang dần dần thay đổi, trở thành một người không còn sợ hãi ánh mặt trời, sợ hãi ánh mắt của người khác.

Điền Mật cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để ý tới hai người ở sau vườn.

Cô ấy không lo lắng Thư Nhã sẽ yêu Tạ Ức Chi, bởi vì trong cốt truyện không có chuyện như vậy. Điều Điền Mật lo lắng là, mặc dù Tạ Ức Chi đã tăng chín mươi điểm độ hảo cảm cho Lăng Vu Đề.

Nhưng lần trước độ hảo cảm tăng lên chín mươi điểm, cũng đã ba tháng trôi qua rồi.

Trong ba tháng này, ngoại trừ việc Tạ Ức Chi đối xử với Lăng Vu Đề tốt hơn những người khác một chút, hắn cũng không có đối xử đặc biệt gì với Lăng Vu Đề.

Hai người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra kể từ khi Lăng Vu Đề say rượu.

Cuối cùng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không, Lăng Vu Đề lúc đó không tỉnh táo, cho nên không biết, Điền Mật tự nhiên cũng không biết.

Người duy nhất biết chính là Tạ Ức Chi, chỉ là Tạ Ức Chi làm như không có việc gì xảy ra.

Lăng Vu Đề, dường như cũng chỉ là hộ công của hắn mà thôi.

Cho nên Điền Mật lo lắng Tạ Ức Chi còn chưa thấy rõ tình cảm của mình.

Có lẽ, hắn còn cảm thấy, mình là thích Thư Nhã.

Sofa bên cạnh lún xuống một chút, Điền Mật ngẩng đầu lên, đồng thời một cái đầu tròn tròn tựa lên vai cô ấy.

Điền Mật bất đắc dĩ cười với Lăng Vu Đề: "Quả nhiên không hổ là hệ thống của ta, vậy mà cũng thích ngủ giống ta."

Lăng Vu Đề kéo kéo tóc lên, híp mắt: "Ta là đêm qua mất ngủ."

"Là mất ngủ hay là xem phim truyền hình đến quá muộn?" Điền Mật nhướng mày, trực tiếp vạch trần Lăng Vu Đề lấy cớ.

Lăng Vu Đề mở to mắt, trợn mắt liếc nhìn Điền Mật: "Giữ chút thể diện cho người ta đi ~"

Điền Mật cười: "Vâng vâng vâng, Tiểu Vu của chúng ta đêm qua mất ngủ, không phải là bởi vì xem phim truyền hình."

Lăng Vu Đề đương nhiên gật gật đầu, mở miệng còn chưa nói gì, đầu quay loạn nhìn chung quanh: "Tạ Ức Chi đâu?"

"Nga, cùng Thư Nhã ở sau vườn đâu." Điền Mật chỉ vào hai người đang ở sân sau nói.

Lăng Vu Đề gật đầu, từ trên sô pha đứng dậy, sau đó đi về phía sau vườn.

Vừa bước ra sau vườn, chợt nghe thấy giọng nói có chút ngạc nhiên của Thư Nhã: "Vậy ra, Ức Chi, lúc trước cậu nói với tớ thích con trai, là nói đùa?"

"Ừm, đúng vậy."

"Haizzz, đây là số mệnh đi." Thư Nhã thở dài.

Tạ Ức Chi ngồi trên xe lăn, cười cười, đối với lời nói của Thư Nhã tràn đầy không hiểu: "Số mệnh gì cơ?"

"Ức Chi không biết đi, hồi còn đi học, cậu là đối tượng thầm mến của tớ. Nếu không phải cậu nói với tớ là cậu thích con trai, tớ khẳng định sẽ tỏ tình với cậu."

Lời nói của Thư Nhã, không thể nghi ngờ làm Tạ Ức Chi ngạc nhiên. Hắn chưa từng nghĩ tới Thư Nhã sẽ thầm mến hắn, mặc dù đó chỉ là đã từng.

Tạ Ức Chi có chút hối hận, hối hận lúc trước hắn vì sao muốn tiện miệng nói đùa với Thư Nhã.

Đùa giỡn cái gì không được, cố tình muốn nói hắn thích con trai.

Nhìn thấy trên mặt Tạ Ức Chi chợt lóe lên biểu cảm không biết là hối hận hay tiếc nuối, Lăng Vu Đề cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Mím môi, nhìn hai người đối diện, Lăng Vu Đề xoay người trở về phòng khách.

Cô lại tựa đầu vào vai Điền Mật, vừa rồi còn là chưa tỉnh ngủ lười nhác, bây giờ, tâm tình lại có chút thấp thỏm, ỉu xìu.

Điền Mật khó hiểu nhướng mày: "Sao vậy? Không phải nói đi tìm Ức Chi sao?"

"Người ta đang còn cùng người trong lòng tâm sự nỗi lòng đâu, ta đi quấy rầy làm gì?" Lăng Vu Đề bĩu môi, giọng điệu tràn đầy ghen tị.

"Tâm sự nỗi lòng? Tiểu Vu, cô ngốc nha, lúc này không phải là càng nên đi quấy rầy sao?" Mặc dù Thư Nhã khẳng định sẽ không thích Tạ Ức Chi, nhưng cũng không có gì bảo đảm Tạ Ức Chi sẽ cho rằng hắn vẫn còn thích Thư Nhã, cho nên đối với Thư Nhã còn ôm hi vọng nha!

"Ta không muốn đi. Vừa rồi Thư Nhã biết lúc trước Tạ Ức Chi nói với mình hắn thích con trai là nói đùa. Sau đó Thư Nhã nói rằng cô ấy đã từng thầm mến hắn. Cô không thấy đâu, Tạ Ức Chi lúc ấy một mặt hối hận cùng tiếc nuối!"

Lăng Vu Đề có chút phiền chán vò đầu tóc mình rối tung.

Điền Mật không nói gì, quay đầu nhìn hai người vẫn đang trò chuyện vui vẻ ở sau vườn.

Nghĩ nghĩ, Điền Mật kéo tay Lăng Vu Đề qua, mở miệng nói: "Cô đi đi."

Ba chữ này khiến Lăng Vu Đề sửng sốt, cô quay đầu nhìn Điền Mật: "Ý cô là, để ta rời đi thế giới này?"

Nhưng nhiệm vụ của cô không thất bại cũng không hoàn thành, rời đi thế nào nha? Tự sát sao?

"A~" Lăng Vu Đề vừa nói xong, bị Điền Mật vỗ đầu một cái.

Điền Mật tặng Lăng Vu Đề một cái liếc mắt xem thường, quả nhiên tư duy của con người và tư duy của hệ thống là khác nhau phải không?

"Ta nói cô đi, không phải là nói cô rời đi thế giới này. Ta là nói cô rời khỏi Tạ gia. Cô xem, Ức Chi ba tháng trước độ hảo cảm tăng tới chín mươi điểm, nhưng ba tháng đã trôi qua. Hắn cũng chưa nói thích cô hay gì đâu! Ta thấy, Ức Chi sợ là còn không rõ tình cảm của mình. Dứt khoát lúc trước không phải cô nói muốn từ chức sao, bây giờ Ức Chi cũng không cần cô chăm sóc nữa. Cô coi như ra ngoài đi du lịch, ta cam đoan, không tới nửa tháng, Ức Chi sẽ chủ động đi tìm cô!"

Lăng Vu Đề nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị của Điền Mật cũng không sai. Hai người liền đạt thành hiệp nghị, thương lượng muốn đi đâu thì tốt hơn.

Cuối cùng, Lăng Vu Đề quyết định trở lại Lăng Dương Sơn ở thành phố M. Mặc dù thầy giáo nhận nuôi nguyên chủ đã qua đời, nhưng ở Lăng Dương Sơn cũng có rất nhiều người trong thôn tốt bụng đã giúp đỡ nguyên chủ.

Muốn đi tới Lăng Dương Sơn, cần phải vượt qua hai ngọn núi, đi đường núi ít nhất bốn mươi lăm tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro