Chương 54: Công lược hoạ sĩ tàn tật (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Những đứa trẻ ở vùng núi muốn đến trường học mà nói, chúng phải đi bộ hai hoặc ba tiếng đồng hồ trên đường núi mỗi ngày.

Thời tiết trên núi thay đổi thất thường, khi trời mưa, đường núi lại càng khó đi. Có nơi thậm chí còn rất nguy hiểm.

Vì vậy Điền Mật đưa cho Lăng Vu Đề một khoản tiền, để cho cô trở về Lăng Dương Sơn sửa đường.

Điền thị vốn chính là làm trong ngành kiến trúc, Điền Mật lại để Tạ Mật Chi sắp xếp một nhân viên cùng Lăng Vu Đề cùng nhau trở về. Ngoài việc sửa đường, Điền Mật còn có kế hoạch khác.

Buổi tối, Thư Nhã ở lại Tạ gia ăn tối. Nhìn hai người nói chuyện không ngừng, Điền Mật càng thêm kiên định ý nghĩ để Lăng Vu Đề rời đi.

Mà Lăng Vu Đề cũng cảm thấy, cô hẳn là nên rời đi.

Lăng Vu Đề rời đi thật vội, sau khi cùng Điền Mật thương lượng xong, ngày hôm sau liền rời khỏi Tạ gia, lên máy bay trở về thành phố M.

Đi cùng còn có một cái nhân viên công ty có năng lực, diện mạo soái khí đẹp trai mà Điền Mật đã đặc biệt yêu cầu Tạ Mật Chi lựa chọn.

"Tiểu Vu, cô là lần đầu tiên đi máy bay, không biết cô có bị say máy bay hay không, bằng không trước tiên uống thuốc đề phòng?"

Nam nhân đẹp trai ngồi bên cạnh Lăng Vu Đề đang mỉm cười nhìn cô, giọng nói của anh rất từ tính và dễ nghe.

Đáng tiếc Lăng Vu Đề đối với việc này không có hứng thú. Ở một nơi mà nam nhân không thể nhìn thấy, Lăng Vu Đề ôm trán không nói nên lời.

Nhân viên do Tạ Mật Chi sắp xếp, quả thực! Tên là Mặc Tích*, người cũng như tên.
( *墨迹: 【mòjì】Dài dòng, vòng vo )

Lần đầu gặp nhau, anh liền không ngừng nói chuyện, từ trên đường đến sân bay, đến nửa tiếng chờ chuyến bay, miệng vậy mà chưa từng ngừng.

Lăng Vu Đề cuối cùng cũng nhận ra lúc cô ồn ào có bao nhiêu đáng ghét, anh anh anh~ cô biết sai rồi còn không được sao? Có thể không cần phái cái người ồn ào như vậy đến tra tấn lỗ tai cô được không?

Nhận viên thuốc từ trong tay Mặc Tích bỏ vào miệng, Mặc Tích vội vàng rót nước cho Lăng Vu Đề.

Sau khi uống thuốc, Lăng Vu Đề lấy lý do say máy bay, thành công để Mặc Tích không lại dài dòng.

Từ thành phố J ngồi máy bay đến thành phố M, cần ba giờ đồng hồ mới có thể đến. Lăng Vu Đề vốn là lấy cớ say máy bay, tuy rằng không say máy bay, lại dựa vào vai Mặc Tích mà hô hô ngủ nhiều.

Mặc Tích cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề, cô rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, không có ngoại lệ.

Chỉ là ... nhớ tới lời nói của tổng tài Tạ Mật Chi khi gọi anh đến văn phòng, Mặc Tích khống chế trái tim mình, không để nó luân hãm.

Sở dĩ Tạ Mật Chi chọn Mặc Tích, trừ bỏ Mặc Tích năng lực rất tốt, còn vì anh đẹp trai, lại lấy sự nghiệp làm trọng.

Tạ Mật Chi cho biết công việc chính của anh là khảo sát địa hình Lăng Dương Sơn và làm đường như thế nào mới tốt.

Chuyện còn lại chính là phải chăm sóc thật tốt cho Lăng Vu Đề, cô là thiếu phu nhân tương lai của Tạ gia.

Chờ công việc này hoàn thành, Mặc Tích sẽ được bổ nhiệm về chi nhánh nước ngoài với vai trò tổng giám đốc. Vị trí tổng giám đốc này đối với Mặc Tích, quá hấp dẫn.

Từ nhỏ trong nhà nghèo sợ rồi đi. Cha anh mất sớm, gia đình anh nợ nần chồng chất. Anh học đại học đều phải dựa vào học bổng và vừa học vừa làm để tốt nghiệp. Vì vậy, Mặc Tích quyết tâm nỗ lực làm việc chăm chỉ, trả hết nợ càng sớm càng tốt và để mẹ anh có một cuộc sống tốt đẹp.

Ba năm sau khi tốt nghiệp đại học, Mặc Tích hai mươi lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ. Nếu ở độ tuổi này có thể làm đến chức tổng giám đốc mà nói, dù có là đi cửa sau, cũng vẫn sẽ được người khác coi trọng, tương lai tiền đồ là vô hạn.

Cô gái này là thiếu phu nhân tương lai của Tạ gia, anh vẫn nên giữ khoảng cách với cô đi.

Tạ Ức Chi ăn xong bữa sáng, có chút nghi hoặc nhìn về phía phòng ngủ của Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu còn đang ngủ sao?" Tạ Ức Chi hỏi một người hầu.

Bình thường, Lăng Vu Đề cho dù là đang ngủ, cũng sẽ ở thời gian ăn sáng thức dậy ăn sáng, sau đó buổi trưa ăn cơm xong mới đi ngủ trưa.

Hôm nay Lăng Vu Đề vậy mà còn đang ngủ?

Người hầu bị hỏi kinh ngạc nhìn Tạ Ức Chi, vừa định mở miệng trả lời, thì Điền Mật ở bên cạnh nói với ngữ khí nhàn nhạt.

"Tiểu Vu đi rồi, con bé không nói cho con biết sao?"

Tạ Ức Chi cau mày, kinh ngạc nhìn Điền Mật: "Cô ấy đi rồi? Tại sao lại rời đi?"

"Trước đây Tiểu Vu không phải đã nói sẽ từ chức sao? Mẹ luôn giữ con bé ở lại. Hai ngày trước con bé nói với mẹ rằng muốn về nhà, nên mẹ đã để cho Tiểu Vu về nhà. "

Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Điền Mật, làm Tạ Ức Chi hoàn toàn tin.

Tạ Ức Chi cố gắng nhớ lại xem Lăng Vu Đề mấy ngày nay có phải có chỗ nào không thích hợp không, kết quả phát hiện, hoàn toàn không có.

Hơn nữa cô muốn đi, mà cũng không hề nói với hắn điều gì.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải lúc trước nói sẽ không từ chức sao?

Tạ Ức Chi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Vu Đề. Bởi vì Lăng Vu Đề còn ở trên máy bay, nên Tạ Ức Chi gọi điện thoại, tự nhiên là trạng thái tắt máy.

Tạ Ức Chi hơi cụp mi mắt xuống, vẻ mặt không thể phân biệt được.

Điền Mật tuy đang ăn sáng, nhưng vẫn lặng lẽ chú ý tới biểu cảm của Tạ Ức Chi.

Cô ấy vốn cho rằng, sau khi Tạ Ức Chi biết được Lăng Vu Đề đã rời đi, hẳn là sẽ hỏi nhà của Lăng Vu Đề ở đâu.

Nhưng là, không có!

Sau khi Tạ Ức Chi gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề được đến điện thoại trạng thái đã tắt máy, liền không gọi lại.

Hắn mỉm cười với Điền Mật, nói một tiếng hắn về phòng vẽ tranh, sau đó đẩy xe lăn rời đi. Bỏ lại Điền Mật sững sờ ở đó.

Biểu hiện của Tạ Ức Chi, ngoại trừ lúc vừa biết Lăng Vu Đề đã rời đi có chút vội vàng, sau đó cũng quá thờ ơ rồi.

Khụ ~ lần này cô ấy sẽ không dự tính sai lầm, phải không?

Tạ Ức Chi sau khi trở về phòng cũng không có vẽ tranh, tiểu nha đầu của hắn đi rồi, hắn làm gì còn có tâm trạng vẽ tranh?

Rõ ràng nói thích hắn! Rõ ràng nói sẽ không rời đi.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết ở bên hắn thật nhàm chán sao? Cô vẫn là muốn đi nhìn thế giới bên ngoài hơn sao?

Tạ Ức Chi cảm thấy trong lòng chua xót, hơi hơi có chút khó chịu.

Lăng Vu Đề rời đi, một ngày, hai ngày, bảy ngày, mười ngày ...

Những ngày đầu tiên, Điền Mật cũng không quá lo lắng, vốn chính là dự tính trong vòng nửa tháng.

Chỉ là đã mười ngày trôi qua, Tạ Ức Chi vẫn một bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Điền Mật thậm chí còn lo lắng Tạ Ức Chi có phải cứ như vậy quên mất Lăng Vu Đề hay không.

Đến lúc đó độ hảo cảm không xoát đầy, ngược lại nhiệm vụ thất bại mà nói, cô ấy liền sẽ cảm thấy rất có lỗi với Lăng Vu Đề.

Mười ngày này, mấy ngày đầu tiên, Điền Mật còn nhịn không có nói chuyện về Lăng Vu Đề. Chỉ là sau này, Điền Mật sẽ ở trước mặt Tạ Ức Chi, vô tình nhắc đến Lăng Vu Đề.

Ngẫu nhiên đổi lấy, cũng chỉ là một câu trả lời nhàn nhạt từ Tạ Ức Chi, như thể người mà Điền Mật nói đến, đối với hắn, cũng không có gì đặc biệt.

Kỳ thực, trong lòng Tạ Ức Chi không hề thờ ơ như hắn thể hiện. Mỗi lần Điền Mật nhắc đến Lăng Vu Đề, hắn đều muốn hỏi một chút về Lăng Vu Đề, chẳng hạn như: Quê cô ở đâu? Cô về quê làm gì?

Hắn nhớ rằng Lăng Vu Đề đã nói với hắn, quê hương của cô rất nghèo, cô không còn người thân nào ở đó, thậm chí cả họ hàng cũng không có.

Như vậy, Lăng Vu Đề lại là vì sao phải đi về đâu?!

Tạ Ức Chi muốn biết, nhưng mỗi lần hắn muốn hỏi, nhìn đến chân hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro