Chương 59: Công lược dị năng giả ngự thú (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Phốc ~

Rõ ràng nó có thân hình to lớn, khí chất uy phong như vậy, nhưng lúc nó đung đưa cái đuôi, dùng thanh âm mềm mềm kêu như một con mèo con, nháy mắt khí chất uy thế nhiếp nhân của nó lập tức biến mất.

Khụ ~ quả thật là có một cảm giác tương phản manh.

Tuy rằng cô thừa nhận lời An Vũ Trạch nói Điện hạ rất đáng yêu.

Tuy nhiên, thời điểm Điện hạ đi tới chỗ cô, Lăng Vu Đề vẫn là sợ hãi.

Lăng Vu Đề nhanh chóng trốn đằng sau An Vũ Trạch, hai tay gắt gao túm cánh tay của An Vũ Trạch.

"Cô không cần sợ hãi, Điện hạ là thích cô mới muốn đến gần cô." An Vũ Trạch cười nói.

Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn An Vũ Trạch một cái, sau đó lại quay đầu nhìn con mèo lớn 'đáng yêu'.

Gặp quỷ ~ cô vậy mà nhìn thấy ý cười trong ánh mắt Điện hạ?! Không, không, không ~ cô chắc chắn đã nhìn nhầm, một con mèo con, cho dù là một con mèo con siêu siêu siêu to cũng không có khả năng nhân tính hóa như vậy đi?!

Cho dù có An Vũ Trạch giải thích, Lăng Vu Đề vẫn sợ con mèo lớn này!

Chủ yếu là vì cảnh tượng giết chóc vừa rồi đã để lại ấn tượng quá mức khắc sâu cho cô, cộng với bên ngoài này đầy rẫy hình ảnh đẫm máu, Lăng Vu Đề túm lấy cánh tay An Vũ Trạch chết sống không bỏ ra.

Không còn cách nào khác, An Vũ Trạch đành phải tùy ý Lăng Vu Đề cầm tay hắn.

An Vũ Trạch dẫn Lăng Vu Đề đi trên đường, Lăng Vu Đề lúc này mới đánh giá xung quanh một chút.

Cô chắc đang ở một thành phố nhỏ cấp ba. Những tòa nhà xung quanh đều được xây không cao lắm, đường phố cũng không phải rất to. Thoạt nhìn tuyệt đối không phồn hoa như Thành phố J trong thế giới nhiệm vụ trước, nhưng cùng với thành phố M quê hương của nguyên chủ thế giới trước không khác lắm.

Con đường nơi Lăng Vu Đề đứng lúc này xung quanh đều là một ít cửa hàng quần áo, mạt thế hẳn là đến thật vội vàng, những cửa hàng này cũng không có đóng cửa.

Nhiều cửa kính đã bị đập vỡ, hoặc dính đầy các vết máu đủ hình dạng, cùng chất đặc màu trắng hoặc vàng không rõ là cái gì.

Bên trong cửa hàng cũng rất bừa bộn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai con zombie di chuyển đặc biệt chậm chạp lang thang không mục đích, hoặc là trên đất, trên cái giá, là những xác chết không được trọn vẹn.

Trên đường cũng vây, các loại thi thể, nếu người nào khẩu vị nặng một chút, nói không chừng còn có thể nhìn mấy thi thể này, chậc chậc nói: 'Có thật nhiều hình dạng khác nhau, hoàn toàn không có giống nhau, đều là độc nhất vô nhị nha.'

Lăng Vu Đề nghĩ, trên đường này ngoài cô, An Vũ Trạch trước mặt cô cùng con mèo Điện hạ này, sợ là không còn sinh vật sống nào khác.

Khụ ~ zoombie kia cũng không thể xem là còn sống!   

Lăng Vu Đề một tay túm An Vũ Trạch, tay kia bịt mũi mình.

Không có cách nào, cô vừa mới đến, còn chưa quen với một thế giới tràn ngập mùi máu tươi và thối rữa như vậy.

An Vũ Trạch một bên chú ý đến tình huống xung quanh, ngẫu nhiên còn sẽ quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, người chỉ cao tới ngực hắn.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề ôm mũi một mặt thống khổ, An Vũ Trạch có chút kỳ quái nhìn cô.

"Mạt thế đều đã lâu như vậy, cô còn chưa quen với những mùi này sao? Xem ra cuộc sống trước đây của cô trôi qua cũng khá tốt."

Đã lâu như vậy? Đó là bao lâu?

Lúc này Lăng Vu Đề mới nhớ tới bản thân mình còn chưa tiếp thu cốt truyện và ký ức đâu.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô chính là muốn tiếp thu cũng không có cách nào nha.

Âm thầm thở dài, cô lại một lần nữa hối hận vì không có tiếp thu cốt truyện cùng ký ức trước khi truyền tống đến thế giới nhiệm vụ.

Có phần thưởng cũng không dùng, có ngốc hay không?

Lăng Vu Đề 'ngốc' thầm nhắc nhở bản thân, lần sau cô phải tiếp nhận cốt truyện và ký ức trước khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, nhất định!

An Vũ Trạch mang theo Lăng Vu Đề đi không sai biệt lắm khoảng một con phố, sau đó mới dừng lại bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen.

An Vũ Trạch mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho Lăng Vu Đề lên xe.

Lăng Vu Đề cũng không già mồm, ôm ba lô lên xe, sau đó cô có chút nghi hoặc chỉ vào Điện hạ hỏi An Vũ Trạch: "Điện hạ làm sao bây giờ? Chạy theo xe sao?" Dù sao với thân hình của Điện hạ, khẳng định là không có cách nào ngồi vào trong xe.

An Vũ Trạch cười cười, còn chưa nói gì, Điện hạ vốn lớn hơn một con hổ trưởng thành một vòng, liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại! Thu nhỏ lại! Nhỏ lại! Lại!

Lăng Vu Đề chỉ vào Điện hạ, chỉ có thể dùng trợn mắt há hốc mồm đến hình dung biểu cảm lúc này của cô.

Mãi cho đến khi Điện hạ hoàn toàn biến trở lại kích thước của một con mèo xiêm bình thường, nhảy vào lòng Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề mới hồi phục tinh thần lại.

Tuy rằng Điện hạ đã nhỏ lại, nhưng điều này cũng không thể xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng của Lăng Vu Đề đối với Điện hạ.

Lăng Vu Đề nhìn Điện hạ uể oải nằm trên đùi cô, thân mình cứng ngắc, động cũng không được không động cũng không được, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía An Vũ Trạch.

"Điện hạ đã nhỏ lại, cô yên tâm, bây giờ Điện hạ hoàn toàn không có lực sát thương. Điện hạ bình thường đều không cho người khác ôm, xem ra Điện hạ thật sự rất thích cô."

An Vũ Trạch cười toe toét, tựa hồ nụ cười trên mặt hắn liền chưa bao giờ ngừng lại qua, Lăng Vu Đề đi theo hắn khoảng hai mươi phút, chưa từng thấy hắn không nở nụ cười.

"Hắc hắc hắc ~" Lăng Vu Đề nhếch khóe môi, cười khô khốc. Còn chưa kịp ngừng cười, Lăng Vu Đề trợn tròn mắt sợ hãi nhìn phía sau An Vũ Trạch: "Cẩn thận!"

Lăng Vu Đề vừa kêu lên, trong nháy mắt An Vũ Trạch quay người lại, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một con đao thời Đường phong cách rất cổ xưa.

Chỉ như vậy một lát, nữ zombie cụt tay đột nhiên xuất hiện sau lưng An Vũ Trạch đã bị An Vũ Trạch chặt rớt nửa cái đầu như cắt dưa hấu.

Con zombie kia lung lay một lúc mới té trên mặt đất, não và những thứ khác vương vãi khắp nơi.

Lăng Vu Đề ấn ngực mình, vội vàng dời tầm mắt.

Cô sợ nếu tiếp tục nhìn nữa, liền sẽ nhịn không được nôn mất. Tuy rằng dọc đường đi này cô cũng nhìn thấy, nhưng mà cô vẫn chịu đựng.

Lúc này có thể không nhìn, cô tại sao phải muốn tự hành hạ bản thân mình? Chưa kể nếu cô nôn ra ngoài, vậy liền kinh tởm đến mức nào.

An Vũ Trạch nhìn Lăng Vu Đề đang quay lưng về phía mình, có chút không nói nên lời nhún nhún vai, sau đó đóng cửa xe, đi vòng đến ghế lái ngồi vào xe.

Xe vừa khởi động, Lăng Vu Đề mới thở phào nhẹ nhõm.

An Vũ Trạch nhìn Lăng Vu Đề vô lực tựa đầu vào trên ghế: "Đúng rồi, vừa rồi đều quên hỏi, cô tên là gì?"

Lăng Vu Đề đang suy nghĩ xem bây giờ có nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức không, liền bị An Vũ Trạch gọi hoàn hồn lại: "....Tôi tên là Lăng Vu Đề."

Lúc này Lăng Vu Đề mới nhận ra, giọng nói của cô vậy mà nhuyễn nhu, tuy vẫn khác với giọng trẻ con, nhưng giọng nói này sử dụng cũng không quá quen.

An Vũ Trạch gật đầu: "Tôi muốn đi căn cứ Nam Thành, cô thì sao? Nếu không cùng đường mà nói, tôi có thể đưa cô đến nơi cô cần đến trước. Dù sao tôi chỉ có một mình."

Nơi cô cần đến? Ngạch... cô không biết nha! Cô phải tiếp thu cốt truyện và ký ức rồi đi tìm nam phụ.

Lăng Vu Đề trong đầu bay nhanh nghĩ, nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của An Vũ Trạch như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro