Chương 64: Công lược dị năng giả ngự thú (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Mắt thấy nước trên người Điện hạ gần khô, Lăng Vu Đề hai tay chống nạnh nói với nó: "Được rồi, mi đi ra ngoài trước đi, ta muốn đi tắm."

Nhìn Điện hạ ngoan ngoãn rời đi toilet, Lăng Vu Đề thật sự rất thích.

Khi ở thế giới trước cô luôn muốn nuôi một con mèo con hoặc một con chó con, nhưng Tạ Ức Chi bị dị ứng với lông động vật, nên cô cũng không nuôi.

Sau khi đóng cửa toilet, Lăng Vu Đề cởi bộ quần áo không biết đã mặc bao lâu ở trên người ra.

Hơn nửa giờ sau, Điện hạ đang canh ngoài cửa có chút sốt ruột cào cửa, lúc này Lăng Vu Đề cả người đều nhanh tắm đi một tầng da mới đi ra.

Cô thay bộ quần áo sạch sẽ duy nhất mà cô có, bộ đồ thể thao màu xanh xám.

Cũng may nguyên chủ bởi vì không tiện chăm sóc tóc nên cô ấy đã tự cắt tới ngang vai, mới tương đối dễ gội, nếu không còn không biết một bình dầu gội nhỏ kia có đủ dùng hay không.

Cô đã dùng dầu gội đầu và sữa tắm còn thừa lại giặt sạch quần áo bẩn ở trên bồn rửa tay. Tính toán ngày mai lúc rời đi lại mang theo.

Cô kỳ thực muốn trực tiếp vứt đi, nhưng nếu vứt đi liền không có gì để thay.

Nhìn thấy Điện hạ vẫn còn canh giữ ở ngoài cửa toilet, Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc.

"Điện hạ, mi là đặc biệt chờ ta sao?"

"Meo ~~ "

"Điện hạ, mi làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?" Trong cốt truyện cũng không nói rõ con mèo con này đáng yêu đến mức nào.

Trong cốt truyện, Điện hạ cùng nữ chính Tô Bạch Vũ không hề thân thiết chút nào.

Ngược lại, Điện hạ có chút thù địch với Tô Bạch Vũ, mỗi lần nhìn thấy Tô Bạch Vũ nó đều nhe răng trợn mắt.

Lăng Vu Đề cúi người ôm Điện hạ đã khô một nửa lên, cười tủm tỉm ôm nó đi ra ngoài.

An Vũ Trạch đang dựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài trời đã tối đen. Đèn pin của Lăng Vu Đề lóe lên, An Vũ Trạch liền mở mắt.

Chờ Lăng Vu Đề đến gần, An Vũ Trạch mới nhìn rõ Lăng Vu Đề trông như thế nào.

Không có biện pháp, trước khi tắm, khuôn mặt của Lăng Vu Đề bẩn đến mức hắn thậm chí không thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt cô lắm.

An Vũ Trạch lúc này mới phát hiện ra, Lăng Vu Đề dung mạo rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ nhân đã cứu hắn kia.

Lăng Vu Đề ngũ quan thật tinh xảo. Mặt cô rất nhỏ, khuôn mặt hình trái tim, cằm hơi nhọn, hai gò má có chút thịt, có vẻ đáng yêu lại không mất xinh đẹp.

Vì đã ba tháng không được nghỉ ngơi hay ăn uống đàng hoàng, Lăng Vu Đề rất gầy, dưới đôi mắt to có quầng thâm nhợt nhạt.

An Vũ Trạch ngẩn người, không ngờ tới hắn khó có được một lần tốt bụng cứu đến nữ hài lại xinh đẹp như vậy.

Lăng Vu Đề ngồi xuống bên cạnh An Vũ Trạch, nhìn thấy An Vũ Trạch đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nhưng là có chút mất tự nhiên: "Khụ ~ "

Lăng Vu Đề ho nhẹ một tiếng, An Vũ Trạch có chút xấu hổ cười cười: "Tiểu Vu rất xinh đẹp, khó trách cô lại làm mặt mình biến thành bẩn như vậy."

Mạt thế mấy tháng, hắn cũng từng cùng những người khác tổ đội cùng nhau đi, đã nhìn thấy rất nhiều lòng người dơ bẩn, nên hắn có thể hiểu được hành vi che giấu bộ dạng thật của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề gật đầu: "Cậu có muốn đi tắm không? Tôi đã giúp cậu lấy nước, tôi thấy trong toilet có một cái thùng, liền rửa sạch xong thả một thùng nước, cậu đi tắm một chút đi."

An Vũ Trạch ngửi ngửi trên người mình, gãi gãi đầu, hắn cũng đã hai ngày rồi không tắm: "Cũng được, vậy tôi đi tắm một chút. Cô trước ăn cái gì đi."

Nói xong, An Vũ Trạch từ trong không gian lấy ra rất nhiều đồ ăn. Lần này ngoài bánh mì hút chân không còn có cánh gà chân gà cái gì, ngay cả cháo bát bảo cũng cầm ra vài hộp.

Nhìn vào ánh mắt của An Vũ Trạch, Lăng Vu Đề biết tại sao An Vũ Trạch lại mang ra nhiều thứ như vậy. Lăng Vu Đề gật đầu: "Cậu đi đi."

Thấy Lăng Vu Đề hiểu ý hắn, An Vũ Trạch vừa lòng rời khỏi.

Sau đó, Lăng Vu Đề cảm ứng được An Vũ Trạch đã cho cô thêm mười điểm độ hảo cảm, chớp chớp mắt, quả nhiên độ hảo cảm của thiếu niên là tương đối dễ dàng xoát sao?!

Họ chỉ mới quen nhau được vài giờ, liền đã có ba mươi điểm độ hảo cảm, cho nên cô rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này?

"Meo ~~ "

Điện hạ cắn một cái bánh mì chân không, đặt lên tay Lăng Vu Đề, ra hiệu cho Lăng Vu Đề giúp nó mở ra.

Lăng Vu Đề trợn trắng mắt nhìn Điện hạ: "Điện hạ, mi kỳ thực mới là một cái thích ăn hàng đi?"

"Meo ~ "

Cô xé mở đóng gói, đưa bánh mì cho Điện hạ, để nó tự nằm trên ghế sofa ăn.

Lăng Vu Đề đứng dậy ôm gần hết thức ăn mà An Vũ Trạch lấy ra từ không gian, đi về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thắp một ngọn nến bên chân, ánh sáng không mạnh nhưng hai đứa trẻ sợ bóng tối vẫn rất hài lòng.

Nhìn hai đứa trẻ gầy gò, Lăng Vu Đề có chút đau lòng, nhưng cô biết, ở mạt thế, lòng tốt không nên lãng phí.

Xem, kiếp trước của nữ chính Tô Bạch Vũ chẳng phải là một bài học hay sao?

Thấy Lăng Vu Đề ôm đồ ăn tới, người đàn ông trung niên nuốt nước miếng, cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn hai đứa trẻ ánh mắt thèm đến không được.

Lăng Vu Đề mỉm cười hiền lành: "Đại ca, những đồ ăn này cho anh, cảm ơn anh đã cho chúng tôi đi vào, dù sao nơi này là anh tìm được trước."

Người đàn ông trung niên muốn từ chối, nhưng nhìn hai đứa con của mình, anh ta vẫn là mặt dày nhận lấy: "Cảm ơn."

Hai đứa bé nép vào trong ngực người đàn ông trung niên, cũng nói với Lăng Vu Đề một tiếng: "Cảm ơn chị."

Lăng Vu Đề cười nói: "Không cần cảm ơn! Đại ca, đây là hai đứa con của anh sao? Thật đáng yêu."

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Ừm, song sinh." Nhìn hai đứa con của mình, trong mắt tràn đầy yêu thương.

"Tôi tên Ninh Lương Hiệp, trước tận thế từng là tổng giám đốc của một công ty." Ninh Lương Hiệp vừa nói với Lăng Vu Đề vừa mở bát cháo bát bảo cho hai đứa trẻ ăn.

"Tên tôi là Lăng Vu Đề, trước mạt thế tôi là sinh viên năm thứ hai của một trường nghệ thuật." Nguyện vọng của nguyên chủ là trở thành một diễn viên, đáng tiếc, mạt thế đến.

Nếu không, với ngoại hình của nguyên chủ, chắc chắn sẽ dễ dàng gia nhập vòng giải trí.

Sau khi giới thiệu xong, Lăng Vu Đề có chút tò mò hỏi: "Ninh đại ca, mẹ của con anh đâu?"

Hỏi xong, Lăng Vu Đề cũng có chút hối hận, nếu mẹ của hai đứa bé này không có ở đây, còn có thể là nguyên nhân gì?

Ninh Lương Hiệp hai mắt đỏ hoe, giơ tay lau mắt: "Tháng trước, vì tìm thức ăn cho hai đứa con, tôi để vợ mang theo bọn trẻ trốn đi. Tôi không biết chỗ trốn kia có con zombie cấp một. Vợ tôi không phải là dị năng giả, vì hai đứa bé, bị..."

Câu nói kế tiếp, không cần thiết nói, cũng biết kết cục của vợ Ninh Lương Hiệp.

Lăng Vu Đề áy náy nhìn Ninh Lương Hiệp: "Xin lỗi, Ninh đại ca." Cô không nên nói chuyện thiếu suy nghĩ, trực tiếp liền hỏi ra như vậy.

"Không sao đâu." Ninh Lương Hiệp miễn cưỡng cười cười, ngũ quan của anh ta thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn lâu, sẽ cảm thấy anh ta mang lại cho người ta một cảm giác hiền lành.

Không có cùng Ninh Lương Hiệp nói chuyện lâu, Lăng Vu Đề trở về đến sofa bên kia ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro