Chương 63: Công lược dị năng giả ngự thú (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Lăng Vu Đề bước qua xác zombie kia, tiếp tục tiến về phía trước.

Khi đi đến cửa của siêu thị nhỏ, cửa kính là đóng chặt, Lăng Vu Đề nghiêng đầu dựa vào cửa kính thủy tinh nhìn vào bên trong.

Siêu thị thoạt nhìn tương đối sạch sẽ, trên kệ không có đồ ăn.

Lăng Vu Đề nói sạch sẽ là vì bên trong không có nhiều vết máu hay bất cứ thứ gì, nên thoạt nhìn vẫn thật sạch sẽ.

Lăng Vu Đề không nhìn thấy bên trong có zombie, cô cẩn thận nhìn kỹ cửa kính thì phát hiện cửa là bị khóa từ bên trong.

Lăng Vu Đề còn chưa kịp nói ra tới, An Vũ Trạch đã trực tiếp đặt tay lên cửa kính gõ gõ: "Người ở bên trong, chúng tôi là đi ngang qua, mọi người đều là nhân loại, mở cửa cho chúng tôi vào trong qua một đêm đi."

An Vũ Trạch vừa nói xong không bao lâu, liền có một người đàn ông trung niên ngoại hình bình thường khoảng ba mươi tuổi bước tới.

Trong tay anh ta cầm một con dao bầu dài năm mươi centimet, phòng bị nhìn Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch qua cửa kính.

Nụ cười trên mặt An Vũ Trạch không giảm phản tăng, Lăng Vu Đề đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười vô hại.

"Xin chào, chúng tôi chỉ đi ngang qua, hy vọng có thể ở trong này nghỉ lại một đêm, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm phiền anh." An Vũ Trạch nói với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên trong cửa hàng sửng sốt, nhìn An Vũ Trạch và Lăng Vu Đề, trong mắt hiện lên một chút do dự.

Nhìn sự do dự trong mắt người đàn ông trung niên, Lăng Vu Đề biết, đây là một người đàn ông tốt bụng. Sự do dự của anh ta, là vì sau mạt thế, nhân tâm càng thêm đáng sợ hơn.

Lúc này, hai đứa trẻ, một trai một gái, thoạt nhìn chừng năm sáu tuổi, từ phía sau người đàn ông trung niên bước ra.

Họ trông rất giống nhau, cũng rất xinh đẹp. Mặc dù trên người và khuôn mặt đều bẩn hề hề, nhưng đôi mắt to lại rất sáng ngời.

Người đàn ông trung niên vội vàng đem hai đứa trẻ bảo vệ trong ngực.

"Đại ca, anh yên tâm, chúng tôi thật sự chỉ ở lại một đêm liền rời đi, anh xem chúng tôi cũng không giống người xấu đi? Trời tối, bên ngoài rất nguy hiểm."

Giọng nói của Lăng Vu Đề mềm mại ngọt ngào, còn mang theo ý cười.

Do dự một hồi, người đàn ông trung niên mới nhìn An Vũ Trạch nói: "Tôi có thể cho hai người vào... nhưng là không được giở trò gì!" Trong con mắt không lớn của anh ta hàm chứa cảnh cáo.

An Vũ Trạch gật đầu, hắn nhưng không thích giở trò gì đâu.

Người đàn ông trung niên mở khóa cửa thủy tinh, để Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch vào.

Sau khi vào siêu thị, người đàn ông trung niên lại khóa cửa thủy tinh lại rồi cùng hai đứa trẻ trốn vào một góc.

An Vũ Trạch cũng dẫn Lăng Vu Đề tìm một góc, đối diện với người đàn ông trung niên.

Hắn lấy một chiếc ghế sofa đôi tương đối lớn từ trong không gian ra, sau đó ra hiệu cho Lăng Vu Đề ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, đối với không gian của An Vũ Trạch, quả thực mắt thèm không được.

Sẽ thật tuyệt nếu cô cũng có một cái không gian nha! Như vậy cô liền có thể đặt thật nhiều đồ ăn ngon, cũng không sợ trong thế giới nhiệm vụ ngoài ý muốn bị đói bụng.

Lăng Vu Đề cũng không ngồi lên sofa, cô cúi đầu nhìn trên người mình.

Nguyên chủ vì là để cho người khác không chú ý đến mình, hơn nữa lang thang ba tháng, trên người vừa bẩn vừa thối.

Cũng may, An Vũ Trạch để cô cứ như vậy ngồi vào xe của hắn: "Tôi đi tắm một cái, trên người bẩn quá." Lăng Vu Đề nhìn quanh trong siêu thị, hy vọng tìm được toilet.

An Vũ Trạch gật đầu, từ trong không gian lấy ra một cái đèn pin cầm tay đưa cho Lăng Vu Đề.

Cầm lấy đèn pin, Lăng Vu Đề ôm ba lô của cô đi về phía một cánh cửa trông giống như cửa toilet.

Điện hạ trong lòng An Vũ Trạch nhảy xuống, bước chân linh hoạt đi sau lưng Lăng Vu Đề.

An Vũ Trạch kinh ngạc nhướng mày, hắn chưa bao giờ thấy Điện hạ thích đến gần người khác đâu. Ngoài hắn ra, Lăng Vu Đề thực sự là người đầu tiên

Nghĩ nghĩ, An Vũ Trạch kêu Điện hạ một tiếng: "Trở về."

Điện hạ quay đầu lại nhìn An Vũ Trạch, nhưng cũng không quay lại.

An Vũ Trạch bất đắc dĩ cười cười, từ trong không gian lấy ra một cái bình nhỏ: "Đưa cho Tiểu Vu."

Lúc này Điện hạ mới chạy đến bên chân An Vũ Trạch, dùng miệng ngậm chiếc lọ nhỏ, rồi vui vui vẻ vẻ chạy về phía Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cẩn thận đẩy cánh cửa kia, mặc dù biết bên trong hẳn là sẽ không có zombie.

Nhưng cô vẫn phải cẩn thận một chút, tuy rằng dị năng giả bị zombie làm bị thương sẽ không biến thành zombie, nhưng cô cũng không muốn bị zombie cắn đâu.

Bên trong quả thực có một phòng tắm, không gian rất nhỏ, chỉ có bồn rửa mặt và một cái toilet ngồi xổm.

Lăng Vu Đề đặt đèn pin lên bồn rửa tay, chiếu đèn lên trần nhà, như vậy ánh sáng sẽ phản chiếu xuống dưới, có thể nhìn rõ toàn bộ toilet.

Tuy kém hơn nhiều so với ánh đèn điện chiếu sáng, nhưng dù sao cũng tốt hơn dò dẫm trong bóng tối, phải biết rằng nguyên chủ đã dò dẫm trong bóng tối ba tháng đâu, cảm giác đó thật không tốt chút nào.

Cô tìm thấy mấy chiếc đinh trên tường, treo ba lô lên. Lăng Vu Đề quay người định đóng cửa lại, lại nhìn thấy Điện hạ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn cô.

Lăng Vu Đề giật mình, may mắn thay, cô không phải là cô gái động một chút liền hét lên, bằng không cô cũng không phải là người duy nhất sợ hãi.

Cô vỗ nhẹ ngực mình, có chút không nói nên lời nhìn Điện hạ: "Điện hạ, ta muốn đi tắm, mi đi theo ta làm gì nha?"

Điện hạ meo meo kêu hai cái, đẩy cái bình nhỏ dưới chân về phía trước.

Lăng Vu Đề cúi xuống nhặt cái bình lên. Trên bao bì ghi rằng đó là dầu gội và sữa tắm.

Chớp chớp mắt, cô giờ mới nhớ ra mình không có dầu gội và sữa tắm.

"Là Tiểu Trạch để mi đưa tới sao?" Lăng Vu Đề nhìn Điện hạ.

Điện hạ gật đầu, thè lưỡi liếm liếm móng vuốt của mình, lại tha thiết nhìn Lăng Vu Đề.

Nhìn trên người Điện hạ có vết máu khô, Lăng Vu Đề lập tức hiểu ra.

Thì ra người ta là muốn cô tắm cho nó nha! Thật đúng là...

"Được được được, ta tắm cho mi! Nhưng mà ta nói trước, ta thả ra là nước lạnh, một lát cho mi tắm nhưng đừng có kêu nha."

"Meo meo meo ~ "

Lăng Vu Đề bế Điện hạ lên, đặt vào trong bồn rửa mặt rồi bắt đầu tắm cho nó.

Nước vừa đổ lên người, Điện hạ liền rùng mình run run vì lạnh.

Lăng Vu Đề lại ác ý thả nước mạnh chút, một bên nhịn cười, một bên lấy một chút sữa tắm lên người Điện hạ gãi gãi.

"Meo meo ~ " Tiếng kêu của Điện hạ có chút run rẩy.

Bởi vì bây giờ là tháng bốn nên thời tiết không quá lạnh, nhưng nếu tắm bằng nước lạnh mà nói, vẫn là hơi lạnh.

Bây giờ Lăng Vu Đề căn bản không sợ Điện hạ, con mèo nhỏ manh như vậy, cô làm sao có thể sợ đâu.

Sau khi Điện hạ tắm xong, nó trực tiếp nhảy xuống đất: "Ta không có khăn lau nước cho mi, mi tự vung vung đi."

Cô thật ra có một chiếc khăn, nhưng nó là của cô, cũng không thể dùng nó để lau lông cho mèo con đi.

Điện hạ nhìn Lăng Vu Đề một cách đáng thương, sau đó thành thật rũ nước trên người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro