Chương 66: Công lược dị năng giả ngự thú (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Mặc dù trước và sau mạt thế, không ít nữ sinh đều muốn đến gần hắn, nhưng là đều bị hắn không để lại dấu vết tránh được.

Lần này Lăng Vu Đề tới gần, quá bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên cô mới thành công.

Chỉ là, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng trên người cô, hòa lẫn với mùi dầu gội sữa tắm, An Vũ Trạch vậy mà không cảm thấy phản cảm.

Kỳ thực, khi Lăng Vu Đề cảm nhận được xúc giác trên chóp mũi cũng là sửng sốt một chút, cô thật sự chỉ là muốn đến gần một chút mà thôi, không ngờ lại gần như vậy.

Sau đó lại bởi vì cảm giác được An Vũ Trạch đã tăng thêm năm điểm độ hảo cảm cho cô, thêm nhanh như vậy, đều làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh sững sở ở đó mà không tách ra ngay.

Ba mươi lăm điểm độ hảo cảm, nếu mỗi ngày có thể thêm ba mươi lăm điểm độ hảo cảm mà nói, kia vài ngày cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ?

Để cô tính tính xem...

Oa ... ba ngày liền có thể hoàn thành nhiệm vụ?!

Khụ ~ khẳng định không có dễ dàng như vậy. Cô mới không tin đâu!

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, thân mình hơi lùi về phía sau một chút: "Ha ha ha~ xin lỗi, không phanh kịp." Cô cười khô khan nói.

An Vũ Trạch cũng mỉm cười, vành tai lặng lẽ đỏ lên, may mắn là tóc hắn dài tới tai, có thể che đi hắn ngượng ngùng.

"Cậu thoạt nhìn, cũng liền mười bảy, mười tám tuổi phải không?" Lăng Vu Đề giả vờ đoán mò hỏi.

An Vũ Trạch cũng không có thừa nước đục thả câu, gật đầu nói: "Đúng vậy, mười bảy tuổi."

Lăng Vu Đề ngồi thẳng dậy, cười toe toét, sau đó giơ tay xoa đầu An Vũ Trạch. Tóc của hắn rất mềm, sờ lên có cảm giác giống như lông trên người Điện hạ.

"Vậy cậu phải gọi tôi là chị rồi, em trai ngoan ~"

Cô không phải là nghe nói bây giờ tình yêu chị em khá phổ biến sao? Bề ngoài cảm giác cũng không tệ, cô có thể thử một lần!

An Vũ Trạch nghẹn một chút, không khỏi trợn trắng mắt nhìn Lăng Vu Đề: "Tuy rằng tôi nhỏ tuổi hơn cô một chút, bất quá tôi cũng sẽ không gọi người thấp hơn tôi là chị."

Nụ cười trên mặt Lăng Vu Đề tắt hẳn, không vui trừng mắt nhìn An Vũ Trạch, sau đó cúi đầu, dùng giọng điệu bất mãn nói với Điện hạ đang ở trong lòng mình: "Điện hạ, Tiểu Trạch không ngoan, vỗ hắn."

Sau đó...

Điện hạ meo meo kêu hai tiếng, vậy mà thực sự duỗi ra một chân trước không lộ móng vuốt, vỗ vỗ lên mặt An Vũ Trạch một chút.

Tuy rằng một chút cũng không đau, nhưng cũng đủ khiến An Vũ Trạch trợn tròn mắt.

Hắn có chút dở khóc dở cười nhìn Điện hạ: "Điện hạ, mi là con mèo ăn cây táo rào cây sung, cẩn thận, ta bỏ đói mi."

Lăng Vu Đề đầu tiên cũng có chút há hốc mồm, sau đó mỉm cười sờ sờ mặt Điện hạ: "Điện hạ, mi ngoan ngoãn như vậy thật sự được sao? Ta yêu mi thì phải làm sao bây giờ?"

"Meo meo ~ "

So với tình hình thoải mái mà vui vẻ của Lăng Vu Đề bên này, những người ở bên kia liền không tốt mấy.

Bọn họ đã ăn hết đồ ăn, vốn nhìn thấy một trạm xăng, chính là muốn đi vào tìm xem có thứ gì đó có thể ăn hay không. Kết quả tìm nửa ngày, ngay cả một chiếc bánh quy hay một ngụm nước đều không có.

Hà Khiết Oánh ghen tị nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi trên ghế sofa nói nói cười cười với An Vũ Trạch, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì trước mạt thế cô là hoa hậu giảng đường, nhiều người theo đuổi như vậy, đến ngay cả nam sinh cô ta thích cũng thích cô!

Mạt thế đến, cô lại có được dị năng hệ thủy gân gà như vậy, thậm chí ngay cả zombie cấp 0 cũng không dám giết, nhưng vẫn có người nguyện ý bảo vệ cô.

Sau này, rõ ràng là tự cô bỏ đi một mình, trong mạt thế nguy hiểm như vậy, cô vậy mà vẫn có thể gặp được một người thoạt nhìn ưu tú như vậy đến bảo hộ.

Cô, Lăng Vu Đề cuối cùng rốt cuộc là dựa vào cái gì lại may mắn như vậy? Dựa vào cái gì?

Khuôn mặt thanh tú của Hà Khiết Oánh bởi vì ghen tị có chút vặn vẹo, hơn nửa ngày, cô ta mới điều chỉnh tốt cảm xúc, mang theo nụ cười tự cho là thân thiện bước về phía An Vũ Trạch và Lăng Vu Đề.

"Tiểu Đề, thật xin lỗi, vừa mới nhìn thấy cậu có chút kích động, cho nên mới nói ra những lời như vậy. Thực ra, tớ nhìn thấy cậu còn sống, tớ thật sự rất vui. Cậu đều không biết, lúc chúng tớ phát hiện ra cậu mất tích có bao nhiêu lo lắng đâu. Chúng tớ còn ở tại chỗ đó chờ cậu thật lâu, kết quả cậu đều không có trở về, cho nên chúng tớ nghĩ là cậu có phải đã gặp nguy hiểm hay không?"

Hà Khiết Oánh hạ thấp thái độ cùng ngữ khí, tựa như cô ta thực sự quan tâm đến Lăng Vu Đề vậy.

Hà Khiết Oánh kỳ thực trong lòng đang suy nghĩ, đứa ngu ngốc này, cô ta đều nói như vậy, cô khẳng định sẽ tin tưởng đi.

Trên thực tế, nếu là nguyên chủ ở đây mà nói, có lẽ là sẽ tin tưởng.

Nguyên chủ kỳ thực có chút giống Tô Bạch Vũ, đều tương đối thánh mẫu Mary Sue.

Khác nhau ở chỗ nguyên chủ không có dị năng tương đối mạnh như Tô Bạch Vũ, nguyên chủ không có bàn tay vàng là trùng sinh như Tô Bạch Vũ, và bởi vì cô ấy không phải là nữ chính.

Bất quá, cô, Lăng Vu Đề, không phải là nguyên chủ. Cho dù liền tính cô tiếp nhận tính cách của nguyên chủ, nhưng cô cũng không thể trở thành người giống hệt nguyên chủ. Cho nên, nhất định là để tính toán của Hà Khiết Oánh thất bại.

Lăng Vu Đề bả vai tựa vào ghế sofa cạnh An Vũ Trạch, ngước mắt nhìn Hà Khiết Oánh đang đứng trước ghế sofa.

Hà Khiết Oánh này có thể coi là khuê mật của nguyên chủ, đương nhiên đây là nguyên chủ tự cho rằng...

Dựa theo cái nhìn của Lăng Vu Đề, Hà Khiết Oánh chưa bao giờ coi nguyên chủ là bạn thân, ngay cả bạn bình thường sợ cũng không tính.

Nhưng chính là bởi vì chàng trai mà Hà Khiết Oánh thích lại thích nguyên chủ, cho nên Hà Khiết Oánh mới có thể tiếp cận nguyên chủ, cố tình nguyên chủ còn thần kinh thô, hoàn toàn không phát hiện.

"Ồ." Lăng Vu Đề nhàn nhạt đáp lại, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề bộ dáng cũng không có vui mừng như mình nghĩ, Hà Khiết Oánh có chút kinh ngạc, cũng có chút tức giận.

Bình thường Lăng Vu Đề hẳn là sớm nên đứng dậy khỏi ghế sofa hoặc kéo cô ta cùng ngồi trên ghế sofa mới phải.

Hiện tại, có phải là vì đã tìm được chỗ dựa vững chắc, nên mới có thái độ như vậy?

Hà Khiết Oánh cố nén tức giận, cô ta còn có việc cầu người, cô ta nhịn!

"Tiểu Đề, mấy tháng qua, cậu tốt sao? Có gặp nguy hiểm gì không?"

Hà Khiết Oánh giả vờ quan tâm hỏi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn chiếc ba lô đặt trên ghế sofa.

"Còn tốt." Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề ngáp một cái. Cô vốn chính là bị đánh thức, bây giờ vẫn còn là sáng sớm đâu, cô thực sự buồn ngủ.

Cô đều một bộ biểu cảm lập tức liền có thể ngủ, nhưng Hà Khiết Oánh vẫn đứng đó không chịu rời đi: " Tiểu Đề, cậu ngồi dịch qua một chút, dịch ra chút chỗ ngồi cho tớ với."

Lời nói da mặt dày của Hà Khiết Oánh khiến Lăng Vu Đề tỉnh táo một chút, sau đó cô đem Điện hạ từ trong lòng để lên chỗ trống trên ghế sofa.

Lăng Vu Đề nhún vai với Hà Khiết Oánh, dùng biểu cảm phi thường vô tội cùng bất lực tòng tâm nhìn cô ta: "Xin lỗi, không còn chỗ."

"Phì ~ khụ ~" An Vũ Trạch ở một bên phì cười ra tiếng, sau đó lại nhịn xuống.

Hắn cũng không nói gì, hơi híp mắt lại, yên lặng ngồi đó, một bộ chuyện không liên quan đến mình.

Hà Khiết Oánh há miệng, cô ta cảm thấy cơn tức giận tích tụ chồng chất trong lòng này đều nhanh không thể khống chế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro