Chương 67: Công lược dị năng giả ngự thú (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Hà Khiết Oánh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ rằng mềm không được, vậy liền mạnh bạo đi.

"Như vầy đi, chúng tớ không có đồ ăn rồi, cậu chia cho chúng tớ một ít. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, chúng tớ bên kia còn có một người bị thương."

Lăng Vu Đề nghĩ, dù Hà Khiết Oánh có da mặt dày đến đâu, cũng không thể dày đến trình độ này đi?! Vậy mà mở miệng muốn đồ ăn?! Đây là mạt thế, đồ ăn rất quý giá.

Trừ bỏ dùng tinh hạch để đổi, hoặc là lấy vật đổi vật, làm sao sẽ có người có thể tùy tiện cho người khác, chứ đừng nói đến việc đối phương đáng ghét như vậy?

Hơn nữa, đồ ăn cũng không phải của cô, cô cũng không có quyền quyết định.

Lăng Vu Đề tuy rằng có chút tức giận, sắc mặt cũng không trầm xuống, ngữ khí lại có chút lạnh lùng: "Chia một chút? Đồ ăn có thể tùy tiện chia sao? Hơn nữa, xin lỗi, tôi không có đồ ăn, một chút đều không có."

Đây là sự thật, lúc cô chưa đến, nguyên chủ đã là uống nước lấp bụng suốt hai ngày.

Hà Khiết Oánh chỉ vào chiếc ba lô căng phồng bên cạnh ghế sofa nói: "Trong đó đầy như vậy, khẳng định có đồ ăn. Lăng Vu Đề, lúc mạt thế đến, chúng tớ bảo vệ cậu vô điều kiện hơn một tháng, cậu liền là vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Cậu liền không sợ bạn trai cậu sẽ thất vọng về nhân cách của cậu sao?"

Hà Khiết Oánh một mặt tức giận chỉ trích Lăng Vu Đề, thậm chí còn kéo An Vũ Trạch ra, hy vọng Lăng Vu Đề sợ mất mặt trước 'bạn trai' là An Vũ Trạch, sau đó không thể không chia đồ ăn cho cô ta.

Đến lúc đó, cô ta nhất định phải để Lăng Vu Đề đưa toàn bộ đồ ăn trong ba lô cho cô ta. Hà Khiết Oánh nghĩ như vậy.

Bạn trai?!

Lăng Vu Đề và An Vũ Trạch nhìn nhau, dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.

Mặc dù ngạc nhiên, Lăng Vu Đề cũng không phủ nhận rõ ràng: "Xin lỗi, đồ ăn không phải của tôi, là của hắn, cho nên tôi nói không tính. Cô cũng biết, trong mạt thế, đồ ăn là vô cùng quý giá".

Đã Lăng Vu Đề đều đem trách nhiệm đổ lên đầu An Vũ Trạch, nên Hà Khiết Oánh đương nhiên liền đem ánh mắt để tới trên người An Vũ Trạch.

Thành thật mà nói, thiếu niên này thực sự rất đẹp trai, cứ việc ánh sáng rất tối, vẫn có thể nhìn ra hắn ngũ quan tinh xảo.

Tuy rằng còn có chút ngây ngô, nhưng mặc kệ là khí chất hay ngoại hình, không thể nghi ngờ đều thật xuất sắc.

Cảm giác ghen tị lại ập đến, Hà Khiết Oánh kiềm chế bản thân, nhìn An Vũ Trạch nở nụ cười mà cô ta cho là rất quyến rũ: "Xin chào, vừa rồi đều quên giới thiệu. Tôi tên là Hà Khiết Oánh, sinh viên năm hai trường đại học nghệ thuật. Là bạn học cùng lớp kiêm khuê mật của Tiểu Đề! Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?"

An Vũ Trạch tuy tuổi không lớn, nhưng nguyên nhân vì gia cảnh, kinh nghiệm cũng không ít.

Hà Khiết Oánh nói cô ta và Lăng Vu Đề là khuê mật, hắn không tin.

Khuê mật không phải đều thân giống như chị em ruột sao? Hai người này xem lên liền ngay cả bạn bè bình thường đều không tính.

"An Vũ Trạch."

An Vũ Trạch vẫn là một bộ thiếu niên tỏa nắng, chỉ là trên người lại tản ra một loại cảm giác cự người ngàn dặm.

Nói xong tên của mình, hắn cũng không có ý định lại mở miệng nói chuyện nữa, làm cho Hà Khiết Oánh có chút xấu hổ.

Cảm nhận được bụng kháng nghị, Hà Khiết Oánh lại lên tiếng: "Cái kia, anh là bạn trai của Tiểu Đề, lúc trước chúng tôi bảo hộ cậu ấy lâu như vậy, bây giờ đổi một chút đồ ăn cũng là hẳn là đi?"

Lại là bạn trai...

An Vũ Trạch mở miệng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy lười giải thích với những người không quan trọng.

Nghĩ tới lời Hà Khiết Oánh, hắn nói: "Đổi đồ ăn xong, các người lúc trước chiếu cố cô ấy cũng liền thanh toán xong."

Hắn không thiếu đồ ăn, lúc trước ở một mình, vô tình quét sạch một kho hàng của siêu thị.

Dị năng không gian của hắn tăng cấp tương đối nhanh, bây giờ đã cấp bốn. Không gian trở nên rộng rãi hơn, nên đồ ăn của hắn vẫn rất nhiều.

Mặc dù hắn có thể không cần để ý đến Hà Khiết Oánh, nhưng nhìn Lăng Vu Đề. Hắn thật sự không hy vọng sau này cô sẽ bị người khác quấy rầy, lấy lý do lúc trước hơn một tháng đã bảo vệ cô vô điều kiện, đến đòi lấy vô tận báo đáp.

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn An Vũ Trạch. Cô cho rằng An Vũ Trạch sẽ từ chối, dù sao đồ ăn là của hắn.

Hơn nữa, cô tự nhận độ hảo cảm của An Vũ Trạch dành cho cô còn không đủ để vì cô mà đưa đồ ăn cho người khác.

Trước mắt quan hệ giữa hai người họ, nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Hà Khiết Oánh có chút vui mừng, nhưng cô ta không có lập tức gật đầu, giả vờ do dự, sau đó mới ngập ngừng nói: "Có thể là có thể, bất quá, chúng tôi mấy người lúc trước bảo vệ Tiểu Đề hơn một tháng, cậu ấy không dám giết zombie không nói, còn không có vì đoàn đội làm bất cứ cái gì, cho nên..." Cho nên đồ ăn hẳn là đưa nhiều một chút.

An Vũ Trạch biết Hà Khiết Oánh còn chưa nói xong, nhưng...

Hắn lấy ba lô của Lăng Vu Đề qua, trong đó chứa đầy thức ăn hắn để ở bên trong.

Đem đồ ăn trong ba lô đổ xuống đất: "Chỉ có từng này, lấy hay không tùy cô."

Những đồ ăn này đều sắp hết hạn sử dụng, hắn vốn không có ý định giữ lại cho mình và Lăng Vu Đề ăn.

Một ba lô đồ ăn đối với Hà Khiết Oánh mà nói, kỳ thực đã thật kinh hỉ. Cô ta vẫn là một mặt giả vờ xấu hổ rồi ngồi xổm xuống nhặt đồ ăn cho vào ba lô của bản thân.

Một số người khác thực sự không tìm được đồ ăn nhìn thấy tình hình bên này, vội vàng chạy tới lấy đồ ăn.

Cũng may An Vũ Trạch đổ đồ ăn cách sofa xa một chút, bằng không bốn người kia đều đụng đến trên ghế sofa rồi.

Lăng Vu Đề vẫn luôn cúi đầu, đầu cô gật một cái gật một cái giống như gà con mổ thóc. Lăng Vu Đề cảm thấy mí mắt trên và dưới của mình đều nhanh dính vào nhau.

Lăng Vu Đề thực sự buồn ngủ đến không được, sau khi mí mắt trên và dưới chạm vào nhau, cô liền ngủ rồi.

Đầu vừa nghiêng, trực tiếp nghiêng xuống trên vai An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch ngẩn người, sau đó nhìn còn nhiều người đang ở đây như vậy, cũng không đẩy Lăng Vu Đề ra, ngược lại hạ thấp bả vai để cô tựa vào thoải mái hơn một chút.

Lạc Vĩnh Hạo vốn định đi tới, nhìn thấy vậy, ánh mắt có chút âm u. Hắn ta đại khái đã theo đuổi Lăng Vu Đề từ lúc khai giảng năm thứ nhất, nhưng cô luôn từ chối hắn ta.

Sau này, mạt thế, hắn ta có được dị năng hệ kim. Hắn ta cho rằng Lăng Vu Đề sẽ nhìn hắn ta với con mắt khác, thậm chí là chấp nhận hắn ta.

Nhưng cô vẫn không ngừng từ chối, rõ ràng có rất nhiều người muốn leo lên hắn ta, hắn ta đều không đồng ý, Lăng Vu Đề vậy mà, vẫn chướng mắt hắn ta.

Nhìn Lăng Vu Đề đang ngủ ngon lành, Lạc Vĩnh Hạo hận không thể lập tức đi qua kéo lại hung hăng áp dưới thân...

Chỉ là nhìn An Vũ Trạch bên cạnh cô, thanh niên kia, thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng rất trầm ổn.

Có thể tùy tiện lấy ra nhiều đồ ăn như vậy, chắc hẳn không phải người bình thường! Hắn ta vẫn là tạm thời nhìn kỹ trước rồi hẵng nói đi.

Nghĩ vậy, Lạc Vĩnh Hạo cầm lấy đồ ăn, đi đến nơi cô gái bị thương ở trong góc phía bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro