Chương 68: Công lược dị năng giả ngự thú (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Sau nửa đêm, những người kia đều là đi đường mệt mỏi, cũng không giày vò bao lâu, liền lui vào trong góc ngủ.

Mặc kệ người khác thế nào, Lăng Vu Đề ngủ thật sự thoải mái

Xoay người, lông mi run rẩy mấy cái, Lăng Vu Đề mới mở mắt.

Sau đó đập vào mắt, là vải dệt màu xanh đen, phía dưới vải dệt đang phập phồng lên xuống. Vì vừa mới ngủ dậy nên cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Chớp chớp mắt, cô cảm thấy phập phồng lên xuống kia có chút kỳ quái, liền đưa tay chạm vào.

Sau đó cô cảm thấy dưới lớp vải dệt nháy mắt liền không động đậy nữa. Ngay lúc cô cảm thấy có chút kỳ quái, trên đỉnh đầu cô vang lên một thanh âm: "Cô tính toán ăn đậu hũ của tôi bao lâu?"

Hắn là một người bình thường được chứ! Lúc ngủ hắn còn có thể chịu đựng, nhưng tỉnh lại vậy mà còn nhìn chằm chằm vào bụng hắn...

Lăng Vu Đề ngước mắt nhìn lên. An Vũ Trạch cúi đầu nhìn cô. Lăng Vu Đề lại nhìn nhìn vào tấm vải màu xanh đen kia, thì ra, là áo trong của An Vũ Trạch...

Lăng Vu Đề lúc này mới tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi dậy, sau đó...

"Ối!!!"

"Ai nha ~"

Lăng Vu Đề cau mày xoa xoa đỉnh đầu, trong khi An Vũ Trạch ôm cằm, ánh mắt rưng rưng.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu có sao không? Thả tay ra để tôi nhìn xem, thả tay ra!"

Lăng Vu Đề ngồi quỳ xuống, dùng hai tay nâng mặt An Vũ Trạch, cố gắng nhìn cằm hắn.

Nguyên nhân bởi vì động tác, nửa người trên của Lăng Vu Đề tựa vào trên người hắn, An Vũ Trạch không thể không bị bắt phải cảm nhận mềm mại trước mặt.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là: Không ngờ cô thoạt nhìn gầy như vậy, còn đầy đặn như thế!

An Vũ Trạch ánh mắt lóe lên, hắn thả tay đang ôm cằm ra cho Lăng Vu Đề xem.

Lăng Vu Đề ôm cằm An Vũ Trạch nhìn một hồi, mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, chỉ hơi đỏ một chút thôi, không có bị lệch."

Nghe được lời Lăng Vu Đề nói, An Vũ Trạch đang chột dạ vì suy nghĩ của chính mình liền bật cười: "Cằm của tôi cũng không phải chỉnh, cho dù có va vào, cũng sẽ không thể lệch đi?!"

Lăng Vu Đề vò đầu cười, sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì, nụ cười đột nhiên cứng đờ. Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi hình như mình là nằm trên đùi An Vũ Trạch.

"Đêm qua, tôi, lấy đùi cậu làm gối?" Lăng Vu Đề hỏi.

An Vũ Trạch gật gật đầu: "Đúng nha."

Vốn dĩ Lăng Vu Đề gối đầu trên vai hắn ngủ ngon lành, nhưng có lẽ sau đó cô cảm thấy quá không thoải mái đi, cho nên trực tiếp ngã đến trên đùi hắn.

An Vũ Trạch vốn là muốn đẩy Lăng Vu Đề ra, chỉ là hắn đẩy ra, cô lại nằm xuống. Không còn cách nào khác, An Vũ Trạch cũng chỉ đành phải thỏa hiệp.

Lăng Vu Đề có chút ngượng ngùng mỉm cười, sau đó rời tầm mắt không nhìn An Vũ Trạch.

Lúc này cô mới thấy bên ngoài trời đã sáng, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay. Đã tám giờ sáng rồi.

Cô nghiêng đầu mỉm cười với Ninh Lương Hiệp đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh: "Ninh đại ca, chào buổi sáng."

Ninh Lương Hiệp gật đầu cười thân thiện.

"Tiểu Đề, chào buổi sáng," một giọng nam vang lên từ bên cạnh, không phải giọng của Ninh Lương Hiệp, cũng không phải thanh âm của An Vũ Trạch.

Lăng Vu Đề khẽ cau mày. Cô không muốn quá quan tâm đến Lạc Vĩnh Hạo này.

"Tiểu Trạch, trời đã sáng, chúng ta khi nào thì rời đi?" Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn An Vũ Trạch, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Lạc Vĩnh Hạo.

Lạc Vĩnh Hạo bên kia nụ cười có chút rạn nứt, trước đây Lăng Vu Đề cho dù có từ chối hắn ta như thế nào, thái độ đối với hắn ta vẫn rất dịu dàng.

Bây giờ Lăng Vu Đề, vậy mà lại coi hắn ta như không tồn tại

An Vũ Trạch cũng rất phối hợp: "Có thể rời đi bất cứ lúc nào, kể cả bây giờ." Lên đường sớm một chút cũng tốt, như vậy liền có thể đến sớm hơn một chút.

Nếu là một mình hắn mà nói, hắn nhất định sẽ luôn luôn lái xe không dừng lại nghỉ chân.

Nhưng hắn còn tỏ ra tốt bụng, cứu được một cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại rất có tiềm lực cùng sức mạnh bùng nổ.

Lăng Vu Đề biết rằng An Vũ Trạch rất muốn đến căn cứ Nam Thành càng sớm càng tốt, mặc dù có chút lo lắng sau khi đến căn cứ Nam Thành, An Vũ Trạch sẽ yêu Tô Bạch Vũ. Nhưng cô càng không muốn ở lại đây đối mặt với những người như Lạc Vĩnh Hạo.

Cô mang giày xong đứng lên, ôm Điện hạ vào trong lòng

An Vũ Trạch cũng đứng dậy, hắn nhìn Ninh Lương Hiệp ở một bên. Nói đến đây, hắn thực sự cũng không phải là người tốt bụng cho lắm.

Chỉ là, nhìn hai đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, hắn còn là có chút không đành lòng.

Nghĩ nghĩ, An Vũ Trạch nói: "Ninh đại ca, chúng ta cùng nhau đi?"

Hắn hôm qua cùng Ninh Lương Hiệp trò chuyện, biết anh ta là dị năng giả hệ thổ cấp ba, năng lực vẫn là không kém. Chỉ là mang theo hai đứa bé, nên tình huống đã khác.

Ninh Lương Hiệp cũng biết đích đến của An Vũ Trạch là căn cứ Nam Thành, anh ta kì thực cũng muốn đến căn cứ Nam Thành.

Nhưng nếu không có xe mà muốn đến căn cứ Nam Thành thì chặng đường quá xa. Nguyên nhân chủ yếu là do anh ta còn mang theo hai đứa con của mình, trên đường là không an toàn.

Vì vậy Ninh Lương Hiệp vốn định đi đến một căn cứ nhỏ gần đây nhất, như vậy sẽ không phải bôn ba.

Bất quá nếu An Vũ Trạch đã mời mình đi cùng, Ninh Lương Hiệp vẫn muốn đi căn cứ Nam Thành. Như vậy đối với hai đứa con của anh ta cũng tốt hơn.

Không do dự bao lâu, Ninh Lương Hiệp liền gật đầu đồng ý.

Anh ta đặt hai đứa trẻ xuống đất, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Anh ta không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái ba lô leo núi tương đối lớn mà thôi.

Lạc Vĩnh Hạo ở một bên nhìn thấy họ phải rời đi, há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, đã bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.

Kỳ thật cũng không có gì, chính là An Vũ Trạch đem ghế sofa cùng những thứ khác bỏ lại vào trong không gian mà thôi.

Nhưng đối với Lạc Vĩnh Hạo, người không biết An Vũ Trạch có dị năng không gian mà nói, là thật làm cho người ta kinh ngạc.

"Cậu -- cậu vậy mà là, dị năng giả hệ không gian?"

An Vũ Trạch quay đầu lại nhìn Lạc Vĩnh Hạo, sau đó lại nhìn vài người trong góc cũng có vẻ kinh ngạc mà không nói gì, đi về phía cửa.

Ninh Lương Hiệp dẫn hai đứa bé đi theo phía sau, Lăng Vu Đề ôm Điện hạ trong tay, cũng nhấc chân chuẩn bị đi theo.

Lạc Vĩnh Hạo một phen nắm lấy cánh tay của Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề loạng choạng một cái, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Cô cau mày, lời quát lớn còn chưa kịp nói, Điện hạ đã nhảy ra khỏi vòng tay cô, hung dữ dị thường cào một vết máu khá sâu trên mặt Lạc Vĩnh Hạo.

"A--"

Lạc Vĩnh Hạo buông tay Lăng Vu Đề ra, ôm mặt hét lên.

Vài người trong góc vội vàng xông tới, bọn họ hiển nhiên không ngờ tới tình huống đột ngột như vậy.

Ai có thể ngờ rằng con mèo trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn trong lòng Lăng Vu Đề lại có thể hung dữ như vậy?

Bởi vì Điện hạ ra tay rất ác, miệng vết thương thoạt nhìn nhỏ, nhưng là rất nhanh máu tươi đã chảy đầy mặt, còn theo cằm một đường nhỏ giọt xuống.

Lăng Vu Đề cũng bị hành động của Điện hạ làm cho phát hoảng, cô không ngờ Điện hạ sẽ hung như vậy.

Không.. không phải nói Điện hạ nhỏ lại là không có lực sát thương sao? An Vũ Trạch là lừa cô?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro