Chương 69: Công lược dị năng giả ngự thú (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


An Vũ Trạch đi phía trước xoay người đi tới trước mặt Lăng Vu Đề, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Điện hạ vì sao đột nhiên tức giận?"

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: "Có lẽ là, là bởi vì hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay của tôi đi..."

An Vũ Trạch gật đầu, đi đến trước mặt Lạc Vĩnh Hạo, đưa một lọ thuốc mỡ và một chai nước: "Mèo của tôi tính tình không tốt lắm, bất quá bình thường nó sẽ không động thủ." Hắn không xin lỗi, cũng không có nói Điện hạ sai, chỉ nói là Điện hạ tính tình không tốt lắm.

Ý kia hình như là, ngươi chỉ cần không đi trêu chọc nó sẽ không có chuyện gì, nó bình thường sẽ không động thủ, nếu có động thủ thì khẳng định là ngươi đã làm cái gì.

Điện hạ cào là má trái của Lạc Vĩnh Hạo, từ khóe mắt đến khóe miệng, có ba miệng vết thương, hai cái hơi sâu và một cái không sâu lắm.

An Vũ Trạch nhìn một chút, vẫn là rất nghiêm trọng, bất quá cũng may không cào bị thương mắt, một người đàn ông trưởng thành, mất đi vẻ ngoài cũng không sao.

Khụ~ dù sao thì người bị huỷ dung cũng không phải hắn.

Lạc Vĩnh Hạo hung dữ trừng An Vũ Trạch, lúc này hắn ta nơi nào còn lo lắng kiêng kỵ dị năng của An Vũ Trạch: "Một câu tính tình không tốt lắm liền xong rồi sao? Vết thương của tôi tính thế nào đây?"

An Vũ Trạch nghiêng đầu, tốt tính cười cười: "Anh muốn tính thế nào?"

Lạc Vĩnh Hạo hừ lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ vào Điện hạ trong ngực Lăng Vu Đề: "Đưa nó cho tôi, tôi muốn giết ăn thịt."

"Lạc Vĩnh Hạo." Lăng Vu Đề rống lên một tiếng, vẻ mặt tức giận.

Chỉ là cào hắn ta bị thương mà thôi, vậy mà liền muốn ăn thịt Điện hạ, này cũng quá đáng quá rồi đi.

Hơn nữa nếu hắn ta không kéo cô lại, Điện hạ cũng sẽ không cào hắn ta, nói đến hắn ta cũng là xứng đáng bị như vậy.

Lạc Vĩnh Hạo nhìn Lăng Vu Đề, hắn ta sớm đã không còn tình cảm với Lăng Vu Đề từ lâu, có chỉ là không cam lòng mà thôi.

"Chỉ là một con mèo mà thôi, cô kích động như vậy làm cái gì? Khó có được gặp phải động vật không biến dị, thịt mèo cũng có thể làm đồ ăn ngon. Cùng lắm thì đến lúc đó tôi lại chia cho các người một chút là được."

Trên môi Lạc Vĩnh Hạo hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ nóng lòng muốn lột da Điện hạ.

An Vũ Trạch ở một bên vẫn mỉm cười như trước, không nói được hay không, chỉ liếc nhìn Điện hạ một cái.

Điện hạ nhảy từ trong tay Lăng Vu Đề xuống đất, sau đó đi đến giữa Lạc Vĩnh Hạo và Lăng Vu Đề.

Chỉ vài giây, vốn vẫn là một con mèo xiêm trưởng thành, liền biến thành động vật biến dị cao khoảng một mét sáu, bao gồm cả cái đuôi cũng phải dài khoảng bốn mét.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn là một con mèo nhuyễn manh, một giây sau chính là dã thú hung mãnh. Sự thay đổi này thực sự khiến nhiều người sợ tới mức không nhẹ.

Ninh Lương Hiệp cũng giật mình. Hai đứa nhỏ đều sợ hãi, nhưng đều đưa tay lên che miệng mình, không có kêu lên.

Nhưng là, Hà Khiết Oánh và một cô gái khác sợ hãi đến mức hét lên ầm ĩ.

Hai nam sinh khác đang đỡ Lạc Vĩnh Hạo cũng sợ tới mức chân mềm, ném Lạc Vĩnh Hạo liền lùi lại.

Lạc Vĩnh Hạo trực tiếp sợ hãi đến mức ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, muốn trốn về phía sau, nhưng hai chân lại nhũn ra.

Điện hạ cúi đầu nhìn Lạc Vĩnh Hạo, nó ánh mắt lạnh như băng, nhìn hắn ta như đang nhìn con mồi, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo và hoảng sợ.

An Vũ Trạch ở một bên nói: "Ừm, được, anh giết đi. Chỉ cần anh giết được. "

Lạc Vĩnh Hạo mở miệng, muốn nói: Tôi không giết, cậu mau để nó tránh ra!

Nhưng là hắn ta đã bị mất âm thanh vì sợ hãi, hoàn toàn nói không nên lời.

Mặc dù Lăng Vu Đề vẫn có chút sợ Điện hạ biến lớn, nhưng nhìn mấy người Lạc Vĩnh Hạo bị doạ thành như vậy, cô vẫn là thật sảng khoái.

Điện hạ ghé sát đầu vào Lạc Vĩnh Hạo, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, sau đó mở miệng: "Rống ~"

Thanh âm của nó không nhỏ chút nào, đó hoàn toàn không phải là tiếng mèo con nhẹ nhàng kêu, mà là tiếng kêu tương tự như tiếng hổ gầm lêm. Cảm giác mặt đất đều đang rung chuyển vì tiếng rống của nó.

Lạc Vĩnh Hạo trợn trắng mắt, trực tiếp bị doạ cho ngất đi.

An Vũ Trạch thấy thế mỉm cười kêu Điện hạ một tiếng, sau đó mới xoay người đi ra khỏi cửa.

Điện hạ lại thu nhỏ lại, nhảy vào trong ngực Lăng Vu Đề, sau khi tìm được vị trí thoải mái cho mình, lười biếng nheo mắt ngủ.

Nhìn thấy vài người bước lên chiếc xe việt dã màu đen, Hà Khiết Oánh muốn đi theo. Chỉ là một chiêu kia của Điện hạ, thật sự là doạ đến cô ta

Cô ta vốn cho rằng con mèo này là một con mèo hiếm có không đột biến, cô ta vẫn là thật đồng ý với đề nghị giết và ăn thịt của Lạc Vĩnh Hạo.

Chỉ không ngờ tới, con mèo kia không chỉ là một con biến dị thú, mà còn là một con biến dị thú kỳ lạ lại cường đại như vậy.

Nếu cô ta đi theo qua, liệu cô ta có bị cắn chết không?

Chỉ sau một phút do dự, An Vũ Trạch ở bên ngoài đã sớm khởi động xe, mang theo Lăng Vu Đề rời khỏi trạm xăng.

Bởi vì thời điểm An Vũ Trạch rời đi cũng không đóng cửa lại, mùi máu tươi kết hợp với một loạt âm thanh phát ra. Ngay khi đám người An Vũ Trạch rời đi không bao lâu, tốp năm tốp ba zombie liền bắt đầu tiến về phía trạm xăng.

Lạc Vĩnh Hạo không thể không đơn giản sơ cứu vết thương một chút, sau đó liền mang mấy người rời đi trạm xăng.

Vì thực sự muốn đến căn cứ Nam Thành càng sớm càng tốt, nên một đường này An Vũ Trạch gần như không dừng xe lại, trừ khi cần thiết.

Khi bầu trời dần dần tối, họ rốt cục dừng lại ở một ngôi làng nhỏ cách căn cứ Nam Thành năm ki lô mét.

Lái xe vào ban đêm rất nguy hiểm, trong xe lại có trẻ em, nên vẫn là tìm chỗ ngủ qua đêm sẽ tốt hơn.

Bên ngoài thôn có khối đá, bên trên viết 'Hoà thuận vui vẻ thôn'.

Trong thôn những ngôi nhà được xây dựng khá tốt, tất cả đều theo kiểu nhà gỗ nhỏ có màu xanh và đỏ.

Xe có thể trực tiếp chạy vào trong thôn, một đường đi vào, đều nhìn đến không hề ít zombie.

An Vũ Trạch lái xe đến một ngôi nhà tương đối gần cửa thôn liền dừng lại.

Hắn quay đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Cô ở trên xe trông chừng Nhu Nhu và Tiểu Quân, tôi cùng Ninh đại ca xuống dọn dẹp một chút."

Lăng Vu Đề kỳ thực cũng muốn đi xuống, cô muốn giết zombie nhiều hơn một chút, để không còn sợ hãi như vậy.

Bất quá nếu để Ninh Lương Hiệp ở trên xe chờ, cô lo lắng Ninh Lương Hiệp sẽ lái xe đi mất. Cho nên cô cũng không phản đối lời nói của An Vũ Trạch: "Ừ, chú ý an toàn."

An Vũ Trạch mỉm cười gật đầu với Lăng Vu Đề, sau đó lấy cây Đường Đao của mình xuống xe.

Nhìn thấy An Vũ Trạch xuống xe, Ninh Lương Hiệp cũng cầm lấy rìu của mình, sờ sờ đầu hai đứa trẻ, rồi bước xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại Lăng Vu Đề ngồi ở ghế phụ, cùng Điện hạ ở trong lòng cô, còn Nhu Nhu và Tiểu Quân ngồi ở ghế sau. Nhu Nhu và Tiểu Quân đều rất ngoan ngoãn, dọc đường đi không khóc lóc cũng không náo. Yên lặng rúc vào người cha mình, thoạt nhìn rất đáng thương.

Thấy cha mình vừa đi, hai đứa bé liền dựa vào nhau. Cứ việc biết chị gái ngồi phía trước là người tốt, nhưng chúng vẫn là nhát gan lui ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro