Chương 92: Công lược ám vệ ngốc manh (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Điều khiến Lăng Vu Đề nói không nên lời không phải là thân phận của nguyên chủ, mà là, tính cách của nguyên chủ.

Trời ạ! Thật sự là làm cho người ta, không thể chấp nhận được.

Cũng không biết nguyên chủ có đức hạnh hay năng lực gì, con vợ lẽ, ở trong phủ nhưng là nữ nhi được sủng ái nhất.

Bất quá, cũng bởi vì nàng có một người phụ thân thật lòng yêu thương mẫu thân là thị thiếp của mình.

Cố chấp, cực đoan, cáu kỉnh, nuông chiều, tự ái, tự cho mình là đúng, cố tình gây sự...

Những tính từ này, hoàn toàn phù hợp với tính cách của nguyên chủ!

Có thể tưởng tượng, đây là một nhân vật làm cho người ta đau đầu cỡ nào!

Nhưng mà còn tốt, nguyên chủ là một người thẳng tính, tuy bị coi như nữ phụ 'ác độc', lại so với những nữ phụ thực sự độc ác khác trong cốt truyện, quả thực chính là, rất, thiện lương.

Bởi vì mặc dù nguyên chủ luôn muốn nhắm vào nữ chính, nhưng nàng từ trước tới nay đều là đối phó với nữ chính một cách công khai, sẽ không giở trò bẩn thỉu.

Không giống như nữ phụ thực sự độc ác khác, mấy lần suýt thành công chia rẽ nữ chính cùng nam chính, làm hại nữ chính bỏ mệnh.

Vỗ ngực ——

Dù sao chờ cô đi qua, cô tuyệt đối sẽ không đi nhằm vào nữ chính.

Phải biết rằng, nam phụ lần này cô phải công lược, nhưng là ám vệ của nữ chính.

Cô cần phải tạo mối quan hệ tốt với nữ chính, mới có thể tiếp cận ám vệ kia nha.

Ừm, bất quá nếu lúc cô đến thế giới kia, ám vệ kia còn chưa trở thành ám vệ của nữ chính mà nói, nói không chừng cô còn có thể để hắn tới làm ám vệ cho chính mình.

Đúng, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!

Sau khi quyết định xong, Lăng Vu Đề trực tiếp đi đến thế giới nhiệm vụ.

——————

"Tỷ tỷ, tỷ mau dậy, mau dậy đi." Thanh âm của một cậu bé vang lên bên tai Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cau mày, cáu kỉnh phất phất tay: "Đừng phiền."

"Tỷ tỷ, nếu tỷ lại không dậy, ta liền đi nói với mẫu thân, tỷ tỷ lại ức hiếp ta."

Giọng nói của cậu bé lại vang lên, có một loại khí thế nếu cô không dậy, nó sẽ không bỏ qua.

Lăng Vu Đề lúc này mới mở mắt ra, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn bé trai đứng cạnh giường cô.

Bé trai dung mạo rất tinh xảo đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa lấp lánh, đại khái khoảng bảy tám tuổi, cái miệng màu hồng phấn hơi nhếch lên.

Đứa bé này, lớn lên không biết sẽ mê đảo bao nhiêu thiếu nữ đơn thuần đâu.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề mở mắt, đôi mắt của bé trai sáng lên, cười toe toét: "Tỷ tỷ mau dậy! Mau đem dạ minh châu mấy ngày trước phụ thân tặng cho tỷ đưa cho ta."

Lăng Vu Đề ấn vào huyệt thái dương của mình, cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn vừa rồi hoàn toàn là tính cách của nguyên chủ, kém chút liền ảnh hưởng đến cô.

Bất quá, cô cũng không thể đột nhiên trở nên khác biệt hoàn toàn với nguyên chủ được, như vậy sẽ rất kỳ lạ.

"Muốn dạ minh châu làm gì? Nó nhưng là của ta." Lăng Vu Đề học ngữ khí của nguyên chủ nói.

"Cho ta mượn vài ngày, chỉ vài ngày thôi!" Đệ đệ của nguyên chủ, Lăng Kỳ An vừa nói vừa kéo chăn của Lăng Vu Đề.

Nếu không phải là Lăng Vu Đề tỷ tỷ giấu đi làm cậu tìm không ra, cậu đã sớm tự mình lấy đi rồi.

Lăng Vu Đề là sẽ đưa, bất quá: "Cho ngươi mượn mấy ngày cũng được, bất quá ~ đưa bình ngọc lưu ly của ngươi cho ta dùng mấy ngày."

Lăng Kỳ An chu chu miệng, cậu liền biết tỷ tỷ nhà mình sẽ không đưa dạ minh châu cho mình mượn dễ dàng như vậy.

Do dự hồi lâu, nếu không phải là cậu muốn thể hiện với Ngũ đường ca rằng mình có thể lấy dạ minh châu ra chơi thì...

"Được rồi, vậy, tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận, đừng làm vỡ bình ngọc lưu ly."

Lăng Vu Đề vẫy vẫy tay: "Đã biết, đã biết!"

...

"Vậy tỷ đưa dạ minh châu cho ta đi." Đợi một lúc lâu, Lăng Kỳ An cũng không chờ đến Lăng Vu Đề đưa dạ minh châu cho mình. Lăng Kỳ An có chút chờ không nổi nữa.

Lăng Vu Đề chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, vuốt thẳng mái tóc dài có chút rối bù của mình: "Vậy ngươi đưa bình ngọc lưu ly cho ta, vạn nhất ta đưa dạ minh châu cho ngươi, ngươi không đưa bình ngọc lưu ly cho ta thì sao?"

Lăng Kỳ An trợn mắt nhìn Lăng Vu Đề: 'Tỷ tưởng ta vô lại giống tỷ  sao'

"Được, ta đi lấy ngay, tỷ chờ." Nói xong, Lăng Kỳ An liền nhanh như chớp chạy ra khỏi khuê phòng của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tính cách của nguyên chủ quá độc đáo, cô không thể bỗng nhiên thay đổi đột ngột, may mắn là cô có kỹ năng diễn xuất tốt, lại có trí nhớ của nguyên chủ.

Cô lẳng lặng ngồi trên giường một lúc, suy nghĩ cẩn thận xem cô đến thời điểm này, cốt truyện đã tới chỗ nào rồi.

Dạ minh châu...

Cô quay người, từ dưới gối lấy ra một cái hầu bao, đổ ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con.

Trong cốt truyện, tựa hồ có nhắc với viên dạ minh châu này.

Phụ thân của nữ chính, cũng chính là phụ thân nguyên chủ, là Nhiếp chính vương đương triều.

Lúc trước là Lăng phụ phụ tá Đương kim Hoàng Đế đăng cơ, lúc đó Hoàng Đế mới chỉ có mười tuổi, vây cánh còn chưa cứng, đằng sau còn có hoàng huynh như hổ rình mồi.

Quyền lực quá mê người, Nhiếp chính vương, tương đương người quyết định mọi chuyện của đất nước, liền ngay cả Hoàng Đế đều phải kiêng kị.

Vị trí Nhiếp chính vương ngồi lâu, Lăng phụ cũng có chút luyến tiếc từ bỏ quyền thế ngập trời này.

Mắt thấy Đương kim Hoàng Đế đã trưởng thành, vây cánh cũng cứng cáp, quyền thế cũng đang dần dần bị thu hồi.

Làm Nhiếp chính vương mười năm, Lăng phụ đã sớm muốn chiếm thành của mình.

Trong tiểu thuyết, tuy Lăng phụ dã tâm bừng bừng, nhưng đối với ba đứa con, còn là rất tốt.

Mẹ ruột của nữ chính Lăng Nghê Nhã mặc kệ mọi chuyện, mẹ ruột của nguyên chủ là thiếp thất của Lăng phụ, bình thường sẽ quản lí hậu viện.

Lăng phụ cũng không tính là một người lăng nhăng, ngoài chính thê là mẹ ruột của nữ chính Lăng Nghê Nhã, cũng liền chỉ có một thị thiếp là mẹ ruột của nguyên chủ.

Mặc dù bình thường Lăng phụ không quá sủng ái đích nữ Lăng Nghê Nhã, nhưng vẫn an bài cho nàng ta một ám vệ để bảo vệ nàng ta.

Mà ám vệ này, tự nhiên chính là nam phụ mà Lăng Vu Đề muốn công lược.

Khụ ~ đề tài đi quá xa rồi, bây giờ nói tới viên dạ minh châu này.

Viên dạ minh châu này được một người bạn của Lăng phụ mang về từ bờ biển phía Nam, nó có màu hồng phấn, khi gặp bóng tối, sẽ phát ra ánh sáng hồng dịu.

Vì nó đủ lớn, nên có thể chiếu sáng một nửa căn phòng, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Lúc đó Lăng phụ vừa lấy ra, nguyên chủ liền thích.

Thích viên dạ minh châu này, không riêng gì nguyên chủ, mà cả nữ chính Lăng Nghê Nhã cũng rất thích.

Khi đó, Lăng phụ đưa viên dạ minh châu này cho nguyên chủ. Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lăng Nghê Nhã, nguyên chủ đã vui mừng rất lâu.

Bây giờ, là thời điểm nữ chính Lăng Nghê Nhã vừa mới cập kê không bao lâu. Nguyên chủ cùng Lăng Nghê Nhã kém bất quá vài ngày, cho nên cũng mới cập kê.

Trước đó vài ngày, mẫu thân nguyên chủ đã chuẩn bị hôn sự cho Lăng Nghê Nhã và nguyên chủ.

Để tìm cho nguyên chủ một gia đình tốt, Lăng phụ đã đặc biệt nâng mẹ ruột của nguyên chủ thành bình thê, như vậy, nguyên chủ cùng đệ đệ Lăng Kỳ An cũng được coi như con vợ cả.

Người mà nguyên chủ muốn gả không phải ai khác, mà là Đương kim hoàng thượng, cũng chính là nam chính trong thế giới tiểu thuyết này: Khúc Mạc Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro