Chương 93: Công lược ám vệ ngốc manh (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Khúc Mạc Nhiên năm nay hai mươi tuổi, hậu cung tuy rằng có mấy cái phi tử, nhưng là còn chưa lập hoàng hậu.

Nguyên chủ muốn làm, chính là Hoàng hậu của Khúc Mạc Nhiên.

Bất quá, chuyện này đương nhiên không có khả năng!

Lăng phụ muốn cướp lấy địa vị của Khúc Mạc Nhiên, khẳng định sẽ không để nữ nhi mình yêu thương nhất gả cho Khúc Mạc Nhiên.

Bất quá, Lăng Nghê Nhã thì khác, cho dù cũng quan tâm đến nữ nhi của mình, nhưng bên người Hoàng đế luôn là muốn đặt một người.

Vì vậy, Lăng Nghê Nhã liền tiến cung làm phi tử.

Nguyên chủ sống chết không thuận theo, sau này liền tính phụ thân không cho nàng vào cung, nàng cũng không nguyện ý gả cho người khác.

Trên thực tế, ngoài việc không cho nguyên chủ vào cung, Lăng phụ vẫn là chiều theo ý của nguyên chủ, nguyên chủ không đồng ý lập gia đình, Lăng phụ cũng không miễn cưỡng.

Bởi vì quyền thế, nguyên chủ vào cung vẫn là thật dễ dàng, sau đó liền có nhiều cảnh tượng nhằm vào Lăng Nghê Nhã.

Bất quá, cô cũng không phải nguyên chủ thật sự, cô không thích nam chính kia, cho nên cô là tuyệt đối sẽ không tiến cung quấn quýt nam chính.

Tính toán thời gian, còn có hơn nửa tháng nữa, Lăng Nghê Nhã sẽ tiến cung.

Vì tránh cho bị lộ tẩy, Lăng Vu Đề quyết định, chờ Lăng phụ nói để Lăng Nghê Nhã tiến cung, cô vẫn là muốn nháo một chút, nếu không sẽ rất kỳ quái.

Suy cho cùng, nguyên chủ này khác hẳn với những nguyên chủ trước đây của cô, tính cách thật sự là, rất...

Hơn nữa, mấy cái nguyên chủ trước đây cũng không có họ hàng thân nhân gì, cho dù tính cách của cô không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, kia cũng không ai biết.

Nhưng nguyên chủ này lại không được, nàng có phụ thân mẫu thân yêu thương nàng, còn có đệ đệ.

Không chỉ có như thế, còn có nha hoàn mỗi ngày hầu hạ bên người nàng.

Nếu cô đột nhiên thay đổi tính cách hoàn toàn, khẳng định sẽ bị phát hiện.

Nói không chùng, cô còn có thể bị coi là quỷ nhập!

Quỷ thì không có, nhưng nhập coi như là phù hợp với tình huống này của cô...

Khụ ~ đã đến lúc khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất!

Lăng Kỳ An rời đi khoảng ba mươi phút, liền ôm một bình ngọc lưu ly trong suốt đến.

Lăng Vu Đề mới không hiếm lạ bình ngọc lưu ly này đâu, nhưng cô không thể dễ dàng đưa dạ minh châu cho Lăng Kỳ An như vậy.

Sau khi tìm tòi ký ức của nguyên chủ, cô mới nhớ ra nguyên chủ lúc trước thật thích cái bình ngọc lưu ly kia của Lăng Kỳ An, nên cô mới tìm điều kiện trao đổi.

Lăng Kỳ An ôm bình ngọc lưu ly lưu luyến không rời: "Tỷ tỷ, tỷ cam đoan đi, tỷ tuyệt đối không được làm bể đâu."

Lăng Vu Đề đưa dạ minh châu cho Lăng Kỳ An: "Đã biết, đệ lúc nào đem dạ minh châu trả cho ta, ta lúc đó liền trả bình ngọc lưu ly cho đệ."

Lăng Kỳ An bẹt bẹt miệng, vẫn là đưa bình ngọc lưu ly cho Lăng Vu Đề.

Cậu liếc nhìn bình ngọc lưu ly mà Lăng Vu Đề đang thưởng thức trong tay một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống viên dạ minh châu trong lòng bàn tay: "Mấy ngày nữa liền trả lại cho tỷ." Nói xong, Lăng Kỳ An cầm dạ minh châu rời đi.

Lăng Kỳ An vừa đi, Lăng Vu Đề liền đặt bình ngọc lưu ly sang một bên.

"Tiểu thư, muốn dậy rồi sao?" Thiếp thân thị nữ Hề Mộng từ bên ngoài tiến vào, hành lễ với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề lập tức cau mày: "An Nhi tiến vào quấy rầy ta ngủ trưa ngươi cũng không ngăn cản, quấy nhiễu tới ta đầu óc quay cuồng."

Hề Mộng bị Lăng Vu Đề dọa đến phù phù quỳ trên mặt đất nói: "Tiểu thư thứ tội! Vừa rồi lúc thiếu gia đến đây, nói là đã cùng tiểu thư ngài nói xong muốn đi tìm ngài. Nô tì, nô tì liền tin..."

Không kiên nhẫn phất phất tay: "Được rồi, lần sau nếu lại để cho người ta nhiễu ta ngủ mà nói, liền phạt nặng ngươi."

"Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn tiểu thư." Hề Mộng đứng dậy từ trên mặt đất, bắt đầu rửa mặt chải đầu cho Lăng Vu Đề.

Rửa mặt chải đầu xong, Lăng Vu Đề đi tìm Lăng phụ đang xử lý công vụ trong thư phòng.

Tuy không vội rời đi thế giới nhiệm vụ, nhưng là vẫn muốn tiếp xúc đến nam phụ càng sớm càng tốt.

Lại nhắc đến, nguyên chủ chưa từng gặp nam phụ một lần, trong tiểu thuyết cũng không đề cập nhiều đến nam phụ ám vệ kia, cũng không biết hắn làm sao lại trở thành nam phụ.

Bất quá, Lăng Vu Đề nghiên cứu cốt truyện biết, ám vệ này là một người trầm tính ít nói, cơ hồ là không nói chuyện, chỉ yên lặng âm thầm bảo vệ nữ chính Lăng Nghê Nhã.

Về phần tại sao Lăng Vu Đề lại đến gặp Lăng phụ mà không phải đi tìm Lăng Nghê Nhã, liền là vì muốn đem ám vệ kia muốn tới danh nghĩa của mình nha.

Ám vệ là Lăng phụ thời điểm cập kê của nguyên chủ cùng Lăng Nghê Nhã tặng quà sinh nhật, cho nên bây giờ ám vệ kia còn chưa ở bên người Lăng Nghê Nhã được bao lâu.

Chỉ là, cô muốn lấy cớ gì để đòi đi ám vệ của Lăng Nghê Nhã đâu?

Thư phòng Lăng phủ.

"Vương gia, nhị tiểu thư tới tìm ngài." Tuỳ tùng ở ngoài cửa thư phòng bẩm báo với Lăng phụ.

Lăng phụ đang xử lý công văn liền ngừng bút trong tay, trong mắt là tràn đầy yêu thương đối với nữ nhi Lăng Vu Đề: "Cho nàng vào đi."

"Cha!" Lăng Vu Đề vừa vào đến thư phòng, cũng không hành lễ, trực tiếp liền vòng ra sau bàn kéo cánh tay Lăng phụ.

Lăng phụ thật ăn Lăng Vu Đề một bộ này, hoàn toàn sẽ không trách cô không biết cấp bậc lễ nghĩa cái gì.

"Ôi~ nhị tiểu thư của chúng ta hôm nay làm sao lại chủ động đến gặp cha?" Lăng phụ giơ tay vuốt tóc Lăng Vu Đề, cười đến một mặt từ ái.

Lăng Vu Đề bĩu môi: "Tự nhiên là nhớ cha nha!"

"Vậy cha thật đúng là thụ sủng nhược kinh!"

Lăng phụ có vẻ ngoài điển trai, nếu không phải là để chòm râu, thì trông ông thoạt nhìn như mới ngoài ba mươi.

Lăng phụ như vậy, quyền cao chức trọng, anh tuấn bất phàm, vẫn là không hề thiếu nữ tử khuê phòng ái mộ.

"Kỳ thực, là có một việc đến tìm cha hỗ trợ..." Lăng Vu Đề cười tủm tỉm nhìn Lăng phụ, nếu nhìn kỹ, vẻ ngoài của Lăng Vu Đề giống Lăng phụ nhất.

Hơn nữa, nguyên chủ từ nhỏ đã thích kề cận Lăng phụ, cho nên Lăng phụ thích nhất nguyên chủ nữ nhi này.

Lăng phụ cười khẽ lắc đầu, lại duỗi ngón tay điểm điểm mũi Lăng Vu Đề: "Liền biết ngươi nha đầy này sẽ không không có việc gì đến tìm cha, nói đi, có chuyện gì?"

Lăng Vu Đề nhăn nhăn cái mũi: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là, mấy ngày trước, không phải cha đã tặng con cùng Lăng Nghê Nhã mỗi người một ám vệ sao?" Nguyên chủ chưa bao giờ gọi nữ chính là tỷ tỷ, chỉ trực tiếp gọi tên nàng ta.

Lăng phụ nhíu mày: "Như thế nào? Ngại một ám vệ ít?"

Quả thực, lúc trước sau khi nguyên chủ biết Lăng phụ cho nàng cùng Lăng Nghê Nhã mỗi người một ám vệ, thật sự yêu cầu Lăng phụ phải cho nàng thêm một ám vệ khác, nhất định phải nhiều hơn Lăng Nghê Nhã mới được. Lúc đó, Lăng phụ cũng đã đáp ứng với nguyên chủ, lại an bài cho nàng thêm hai ám vệ nữa.

Bất quá, Lăng Vu Đề mới không nhàm chán như vậy đâu: "Cũng, không phải! Bất quá chính là, con muốn đổi ám vệ với Lăng Nghê Nhã."

Lúc này Lăng phụ là có chút ngoài ý muốn: "Tại sao? Cha chọn ám vệ cho con so với ám vệ của tỷ tỷ con lợi hại hơn rất nhiều đâu."

Cô biết, nhưng đáng tiếc hắn ta không phải đối tượng công lược của cô.

"Cha~~~ con chỉ muốn đổi ám vệ với Lăng Nghê Nhã thôi, có được không ~ có được không?" Lăng Vu Đề nhẹ nhàng lay cánh tay Lăng phụ, ra vẻ làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro