Chương 95: Công lược ám vệ ngốc manh (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Sau khi chạy về khuê phòng của mình, Lăng Vu Đề tự nhốt mình trong phòng, không ai được phép vào.

Các nha hoàn bên ngoài đều có thể nghe thấy tiểu thư nhà mình vừa khóc vừa phát giận ném đồ đạc, người người đứng ngoài cửa, lo lắng đề phòng, sợ Lăng Vu Đề sẽ trút giận lên người những hạ nhân như bọn họ.

Sau khi Lăng Vu Đề diễn mệt mỏi, cuối cùng ngừng lại: "Lãnh Vô", cô nhẹ nhàng gọi nam phụ một tiếng.

Lãnh Vô giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện sau lưng Lăng Vu Đề: "Chủ nhân." Hắn nhớ được hôm nay thời điểm Vương gia để hắn đi theo Lăng Vu Đề đã nói qua, từ nay về sau, người trước mặt hắn là người hắn duy nhất thề sống thể chết bảo vệ.

Tuy không biết vì sao lúc Vương gia để hắn làm ám vệ cho đại tiểu thư chưa từng nói qua những lời này, nhưng bây giờ Vương gia đã nói, vậy hắn từ này về sau, cũng chỉ là người của nhị tiểu thư Lăng Vu Đề.

Vốn đã làm tốt chuẩn bị Lãnh Vô sẽ đột ngột xuất hiện, nhưng khi Lãnh Vô ở sau lưng cô kêu một tiếng chủ nhân, cô vẫn là vì thanh âm đột ngột phát ra bị giật mình.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía Lãnh Vô: "Đi đến trước mặt ta."

Dừng một chút, Lãnh Vô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời Lăng Vu Đề, đi tới trước mặt Lăng Vu Đề, đứng đối diện cô.

Lãnh Vô nghe lời, Lăng Vu Đề vẫn là rất hài lòng.

Lần đầu tiên! Lần đầu tiên cô có thể tuỳ ý sai sử đối tượng công lược đâu.

Tuy rằng bây giờ độ hảo cảm của Lãnh Vô đối với cô vẫn là o tròn như quả trứng vịt.

"Lãnh Vô, cha có phải đã nói, từ nay về sau, ngươi chỉ bảo vệ một mình ta, chỉ nghe lệnh của ta?"

Lãnh Vô gật đầu.

"Vậy, có phải ta bảo ngươi làm gì, ngươi đều sẽ làm?"

Lãnh Vô lại gật đầu.

"Được rồi, ta đói bụng, ta muốn ăn bánh huệ vân của Huệ Vân Lâu, ngươi bây giờ đi mua về cho ta."

"Vâng."

Sau khi Lãnh Vô đáp lại, Lăng Vu Đề vừa định đưa cho hắn một ít ngân lượng, thì hoa mắt một cái, Lãnh Vô liền biến mất không thấy.

Lăng Vu Đề: ...

Nam phụ ... không có ngân lượng, ngươi là muốn đi trộm phải không?

Vì khóc rất lâu, lại ném đồ đạc 'phát giận' nên Lăng Vu Đề còn thực sự rất mệt.

Nhìn khuê phòng bị bản thân mình làm cho loạn thất bát tao, Lăng Vu Đề bĩu môi, nguyên chủ thật là cái nha đầu phá của.

Nếu không phải có một người cha có tiền có quyền như vậy, nên làm sao nha?

Nhún nhún vai, trong trí nhớ, sau khi nguyên chủ phát giận xong liền không ăn tối.

Cô mới không ngốc như vậy, để bản thân mình đói bụng đâu! Bất quá vì để giống với nguyên chủ, cô quyết định không ăn tối, nên mới để Lãnh Vô đi mua bánh huệ vân cho cô.

Trong trí nhớ, bánh huệ vân rất ngon, cho nên cô muốn ăn.

Anh anh anh ~ hạnh phúc nhất chính là đến các thế giới nhiệm vụ khác nhau, có thể ăn được những món ngon khác nhau.

Lãnh Vô rời đi không bao lâu liền quay lại, hắn còn mang bánh huệ vân được bọc trong giấy thấm dầu đem về.

Lăng Vu Đề nhận bánh huệ vân từ Lãnh Vô, ngồi xếp bằng trên giường.

"Ưm~~ hít một hơi thật sâu, mùi bánh huệ vân xông thẳng vào mũi.

Mở giấy thấm dầu bên ngoài ra, mười chiếc bánh huệ vân hình đám mây màu trắng ngoan ngoãn nằm ở bên trong.

Lè lưỡi liếm liếm môi, Lăng Vu Đề tò mò ngẩng đầu nhìn Lãnh Vô đang đứng bên giường: "Ta còn chưa có đưa ngân lượng cho ngươi, bánh huệ vân này, ngươi làm sao mua được?"

Lãnh Vô mặt không biểu cảm, nháy nháy mắt, mua là cái gì?

"Phòng bếp."

"Cái gì?"

"Phòng bếp." Lãnh Vô cho rằng Lăng Vu Đề không nghe rõ, liền lặp lại lần nữa.

Lăng Vu Đề lông mày rút rút: "Ý của ngươi, là, ngươi trực tiếp đi phòng bếp của Huệ Vân Lâu lấy bánh huệ vân?"

Lãnh Vô gật đầu.

Lăng Vu Đề im lặng...

Cô sai rồi, cô không nên để một ám vệ trừ bỏ một thân võ công, cùng am hiểu ẩn nấp vào chỗ tối đi 'mua' bánh huệ vân cho cô.

Cúi đầu nhìn xuống bánh huệ vân mà Lãnh Vô 'lấy' đến trong tay mình, sau khi không nói nên lời, cô vậy mà rất muốn cười.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Lăng Vu Đề đưa tay bẻ một miếng bánh huệ vân bỏ vào trong miệng.

Bánh huệ vân ngọt nhưng không ngấy, vào miệng liền tan. Sau khi nếm kỹ, bên trong còn mang theo thoang thoảng vị thanh ngọt của hoa.

Ưm, quả nhiên ăn thật ngon! So trong trí nhớ còn ngon hơn!

Lãnh Vô vẫn mặt không biểu tình đứng ở bên giường như trước, bởi vì Lăng Vu Đề không có nói cho hắn rời đi.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lãnh Vô: "Khom lưng xuống."

Tuy không biết tại sao Lăng Vu Đề lại ra lệnh cho mình như vậy, nhưng Lãnh Vô vẫn là ngoan ngoãn cúi người xuống.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã gần không ít. Lăng Vu Đề lại bẻ một miếng bánh huệ vân khác từ trong gói giấy: "Há miệng ra."

Cơ mặt Lãnh Vô giật giật, một hồi lâu, mới hơi hơi mở miệng.

Nửa miếng bánh huệ vân bị nhét vào miệng, sắc mặt Lãnh Vô cuối cùng cũng trở nên nhu hoà hơn một chút.

Nhẹ nhàng ăn một chút, bánh huệ vân trực tiếp tan ngay trong miệng.

Lăng Vu Đề có thể rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt của Lãnh Vô hơi hơi nheo lại, lông mi của hắn một chút cũng không cong, thật thẳng thật dày. Nếu nhìn kỹ, lông mi của hắn kì thực không phải màu đen tuyền. Mà là ở dưới ánh sáng sẽ nhìn ra màu đỏ rượu cái loại này.

Lăng Vu Đề phát hiện, tóc và lông mày của Lãnh Vô cũng có màu như vậy.

Ưm~ còn là thật đẹp!

"Thế nào? Ngon không?" Lăng Vu Đề hỏi Lãnh Vô.

Lông mi Lãnh Vô run rẩy, hắn vẫn còn giữ nguyên tư thế khom lưng, vẫn luôn không động đậy.

Hắn gật gật đầu: "Ân."

Lăng Vu Đề nhếch môi cười thật vui vẻ, đôi mắt hơi sưng vì khóc cũng cười đến cong lên.

Cô vui vẻ không phải vì câu trả lời của Lãnh Vô, mà là vì Lãnh Vô đã thêm cho cô năm điểm độ hảo cảm.

Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không tệ, cô hoàn toàn không bận tâm chút nào, chỉ cần có độ hảo cảm là tốt rồi.

Lại nhét thêm một miếng bánh huệ vân vào miệng Lãnh Vô, lúc này mới để Lãnh Vô trở lại chỗ tối.

Trở lại chỗ tối, Lãnh Vô còn đang thưởng thức vị ngon của bánh huệ vân, hắn không hề biết rằng, thì ra trên đời có rất nhiều món ăn đẹp mắt, cũng đều ăn rất ngon.

Bởi vì hắn thân là ám vệ, cho nên dù là ăn cơm, hắn cũng chỉ ăn một ít lương khô ở một nơi bí mật gần đó, ngoài lương khô ra hắn chưa bao giờ ăn thứ gì khác.

Lãnh Vô hàng năm đều ăn lương khô, Lăng Vu Đề biết điều đó, nên cô mới cho hắn ăn những thứ khác.

Sau khi ăn xong chiếc bánh huệ vân mà Lãnh Vô mang về, Lăng Vu Đề liền trực tiếp nằm sấp trên giường.

Ngay lúc Lăng Vu Đề sắp ngủ, Hề Mộng ở ngoài cửa phòng gọi Lăng Vu Đề: "Tiểu thư, đã đến giờ ăn tối, ngài muốn ở trong phòng dùng bữa, hay là cùng phu nhân cùng nhau dùng bữa?"

Kỳ thực, dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra, tiểu thư nhà mình cùng phu nhân cãi nhau ầm ĩ một trận, lại là lần đầu tiên bị phu nhân đánh. Khẳng định sẽ không đến chỗ phu nhân ăn tối.

Nhưng là, tâm tư của tiểu thư nàng cũng không dễ đoán, chủ yếu là do tiểu thư đổi ý rất nhiều lần, một lát lại một kiểu.

Lăng Vu Đề xoay người, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài trời đã gần tối.

Sau khi lấy chút cảm xúc, Lăng Vu Đề mới hét lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro