Chương 96: Công lược ám vệ ngốc manh (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


"Dùng bữa tối cái gì? Không cần! Ta không ăn! Ta muốn tuyệt thực! Cút! Cút hết cho ta!"

Hề Mộng bị giọng nói giận dữ của Lăng Vu Đề làm cho sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng đáp lại vâng sau, liền rời khỏi.

Hề Mộng đương nhiên là không dám không chuẩn bị bữa tối cho Lăng Vu Đề, sau khi rời khỏi khuê phòng của Lăng Vu Đề, Hề Mộng liền đi thẳng đến Cư Hinh Uyển của Mẫn phu nhân.

Ở bên trong Cư Hinh Uyển, Mẫn phu nhân đang nằm trên ghế dài, Quỳ ma ma động tác thuần thục ấn huyệt thái dương cho Mẫn phu nhân.

Khe khẽ thở dài, Quỳ ma ma liếc nhìn Mẫn phu nhân: "Phu nhân cũng không cần lo lắng chuyện của tiểu thư, dù sao tiểu thư vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, về sau nàng sẽ biết nỗi khổ tâm của ngài cùng Vương gia."

Mẫn phu nhân lắc lắc đầu: "Đều cập kê, vẫn là không hiểu chuyện như thế. Sau này..."

"Phu nhân, Hề Mộng trong viện của tiểu thư tới đây, nói có chuyện muốn bẩm báo." Một thị nữ ở ngoài cửa nói.

Mẫn phu nhân mở mắt: "Hề Mộng? Đại nha hoàn trong viện của Đề nhi?" Bà nhìn Quỳ ma ma hỏi.

Quỳ ma ma nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: "Qủa thật là đại nha hoàn trong viện tiểu thư."

"Cho nàng đi vào đi."

"Nô tì gặp qua phu nhân." Hề Mộng quỳ xuống, cúi đầu.

Mẫn phu nhân từ trên ghế nằm ngồi dậy, cầm lấy tách trà Quỳ ma ma đưa tới, dùng nắp chén trà vuốt vuốt vành chén rồi hỏi: "Ân, ngươi có chuyện gì bẩm báo?"

"Bẩm phu nhân, tiểu thư buổi chiều trở về trong viện, liền luôn nhốt mình trong khuê phòng. Mới vừa rồi nô tì đến hỏi tiểu thư là muốn dùng bữa tối ở trong viện hay đến chỗ phu nhân ngài nơi này dùng bữa tối. Tiểu thư nói nàng muốn tuyệt thực."

"Tuyệt thực?!" Mẫn phu nhân mày liễu nhăn lại, đưa chén trà một ngụm cũng chưa uống cho Quỳ ma ma: "Từ nhỏ đến lớn, con bé mỗi khi không được như ý liền tuyệt thực, lần này liền cho nó một cái giáo huấn, không dùng bữa liền không dùng đi, không cần để ý đến nó."

Sau khi Hề Mộng vâng một tiếng, Mẫn phu nhân hơi không kiên nhẫn vẫy tay ra hiệu cho nàng rời khỏi.

Ỷ Mộng Các.

Lăng Vu Đề nằm trên giường, đã biết lần này sau khi cô nói tuyệt thực, là sẽ không có ai mang đồ ăn đến cho cô.

Trong trí nhớ, nguyên chủ là thực sự hạ quyết tâm dùng tuyệt thực tới hù doạ Lăng phụ cùng Mẫn phu nhân.

Sau hai ngày đói bụng, vẫn là Lăng phụ tự mình đến dỗ nguyên chủ, nguyên chủ mới bằng lòng ăn cơm.

Mấy miếng bánh huệ vân khẳng định là không thể thỏa mãn cái bụng của Lăng Vu Đề, sờ sờ cái bụng có chút đói, lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, có thể bởi vì không ai dám đến lấy đèn thắp lên, nên khuê phòng của Lăng Vu Đề cực kỳ tối tăm.

"Lãnh Vô."

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền cảm giác được trong nháy mắt, có một cơn gió thổi đến bên giường cô.

"Lãnh Vô, ngươi tới rồi sao?" Cô hoàn toàn không nhìn thấy...

"Vâng." Lãnh Vô đáp

Lăng Vu Đề từ trên giường ngồi dậy, cô đưa tay kéo cánh tay của Lãnh Vô, nhưng lại kéo đến bàn tay hắn.

Ngẩn người, Lăng Vu Đề cũng không buông ra.

Thân thể Lãnh Vô cứng đờ, trên tay truyền đến xúc giác, hắn chỉ có một cảm giác, chính là: tay của chủ nhân thật nhỏ, thật mềm, thật, ấm áp...

"Lãnh Vô, ngươi bây giờ đi phòng bếp, đem bữa tối của cha ta đến đây!"

Lãnh Vô: ...

Cảm giác được sau khi mình nói xong, Lãnh Vô không động đậy, Lăng Vu Đề lắc lắc tay hắn: "Ngươi nghe hiểu không, chính là đi phòng bếp, mang bữa tối của cha ta đem đến đây là được."

"Ân" Lãnh Vô đáp lại, nhưng vẫn không có rời đi.

..........

Lăng Vu Đề: →_→

Buông lỏng tay đang cầm tay Lãnh Vô ra, Lăng Vu Đề nói một tiếng: "Bây giờ ngươi có thể đi."

Một cơn gió thổi qua, Lăng Vu Đề biết, Lãnh Vô đã rời đi.

Ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền giương giọng kêu người tiến vào thắp đèn.

Lăng Vu Đề 'đen' mặt không cho nha hoàn dọn dẹp đồ đạc bị đập nát trên mặt đất, sau khi thắp đèn lên, liền đuổi người đi ra ngoài.

Bởi vì ở tại trong phủ, nên Lãnh Vô trở về nhanh hơn một chút.

Hắn thật nghe lời mang phần cơm tối của Lăng phụ trở về, đặt bữa tối lên bàn, Lăng Vu Đề cười tủm tỉm kêu Lãnh Vô cũng ngồi xuống.

Nâng tay sờ sờ đầu Lãnh Vô: "Tiểu Lãnh thực ngoan! Thưởng cho ngươi cùng ta cùng nhau ăn bữa tối của phụ thân."

Có lẽ vẫn là bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng đến, mà Lăng Vu Đề có chút thích đùa dai.

Nhìn một đôi đũa cùng một cái thìa sứ trước mặt, nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề liền đưa thìa sứ cho Lãnh Vô.

Mặc dù chưa bao giờ ăn những món ăn này, nhưng Lãnh Vô đã từng nhìn thấy người khác ăn qua. Chủ nhân đã nói thưởng đồ ăn cho hắn, kia hắn đương nhiên phải nghe lời chủ nhân nói.

Hai người ở trong phòng vui vẻ ăn bữa tối 'lấy tới', phi thường mĩ vị.

Trong phòng bếp của Nhiếp chính vương phủ kém chút không lật trời!

"Trời ơi! Bữa tối của Vương gia đâu rồi? Cuối cùng rốt cuộc là không thấy hay là các ngươi to gan lớn mật không có chuẩn bị?"

Đại quản gia tức giận đến râu dựng lên dựng lên, chỉ vào đầu bếp chuyên môn chuẩn bị đồ ăn cho Lăng phụ, lớn tiếng hỏi.

Đầu bếp Vương cúi đầu, tay cầm thìa có chút run lên: "Đại quản gia minh xét, thật sự, thật sự là, không thấy... Rõ ràng đều đã chuẩn bị xong rồi, nhưng chỉ chớp mắt, đúng là, đúng là không thấy!"

"Không thấy? Đầu bếp Vương, ý của ngươi là có kẻ trộm đột nhập Nhiếp chính vương phủ? Kẻ trộm này còn chỉ trộm bữa tối của Vương gia, phải không?" Đại quản gia râu còn đang dựng lên

"Vâng ... vâng ... đúng là như vậy ... " Đầu bếp Vương có chút không đủ tự tin trả lời.

Đại quản gia tức giận đến nỗi cầm một cây bắp cải đã rửa sạch ném vào Đầu bếp Vương: "Đúng vậy?! Còn đúng là như vậy?! Ngươi bây giờ liền cùng ta đi gặp Vương gia, nói cho Vương gia nghe một chút về tên trộm kỳ quái kia."

Lăng phụ ngồi ở vị trí Nhiếp chính vương này, không chỉ phải xử lý công vụ, còn phải lập kế hoạch, tự nhiên là bề bộn nhiều việc.

Trời đã khuya, Lăng phụ vẫn còn đang ở trong thư phòng vội vàng.

"Sao tiểu thư lại tức giận như vậy? Vậy mà muốn tuyệt thực?"

Lăng phụ dừng cây bút trong tay lại, xoa xoa sống mũi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hỏi người hầu bên dưới.

Người hầu kia cúi đầu: "Bẩm Vương gia, nghe nói, là Mẫn phu nhân để tiểu thư chọn nhà chồng, tiểu thư không muốn. Còn nói..."

...

Chờ một lúc lâu không nghe được câu tiếp theo của người hầu, Lăng phụ mở mắt ra, hỏi: "Nói cái gì?"

"Thỉnh Vương gia thứ nô tài vô tội!"

"Nói đi."

"Tiểu thư nói, nàng, không phải Đương kim hoàng thượng, không gả..."

"Hồ nháo!" Lăng phụ một tay vỗ lên bàn, lộ ra uy nghiêm.

Người hầu kia sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích: "Vương gia thứ tội."

Lăng phụ lắc đầu, thở dài: "Nha đầu này, là ta đã nuông chiều quá mức. Cũng, hạ không được quyết tâm đối nàng nghiêm khắc."

Đối với nữ nhi này của mình, ông cái gì đều có thể đáp ứng. Chỉ có, gả cho Khúc Mạc Nhiên chuyện này, ông là tuyệt đối không cho phép!

Tương lai, nếu thành, ông đó là thiên hạ quân chủ, nữ nhi của ông tự nhiên sẽ là công chúa tôn quý nhất.

Nếu bại, ông sẽ hộ thê nữ mạnh khoẻ!

Mặc kệ kết cục như thế nào, Khúc Mạc Nhiên, cùng ông, chú định là một sống một chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro