Chương 16: Anh Trai Bệnh Kiều X Em Gái Yêu Tinh Kế (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Ochibi

Lục Tứ phảng phất không thấy, giơ tay sờ soạng mái tóc đen dài xoăn lười biếng, trầm thấp ôn nhu, “Sao Hoan Hoan không ngủ nhiều hơn một chút đi, vụ bắt cóc đã khiến em khiếp sợ, là anh không bảo vệ tốt cho em.”

Mẹ nó thật sự phải diễn theo đến cùng, nếu vào giới nghệ sĩ có thể đi lên thành ảnh đế!

Lê Hoan chỉ có thể phối hợp trò tình cảm anh em, cô hiểu chuyện ngoan ngoãn nhếch khóe môi tái nhợt, “Anh trai, anh đừng tự trách mà, rốt cuộc vẫn do em tạo hiểu lầm, hiện tại cả nhà Hứa gia đã chịu phạt, không có ai làm thương tổn em nữa.”

“Vậy em nghỉ ngơi nhiều chút, anh sẽ báo trường học cho em nghỉ hai ngày.” Lục Tứ ôn nhu cúi người hôn lên trán cô, trước khi đi còn đặt phong thư bà ngoại gửi cho cô ở đầu giường.

Nhìn bóng dáng tuấn dật rời đi, Lê Hoan mị mắt như suy tư gì.

Cô giơ tay chạm vào hơi ấm còn lưu lại bởi nụ hôn lạnh lùng trên trán, mặt vô cảm trong lòng hỏi Tiểu Bạch, vừa rồi anh ta nhìn ngực tôi hả?

Không sai, là cô cố ý làm bộ dáng lơ đãng lộ cảnh xuân, tựa như thỏ trắng mông lung đợi làm thịt.

Bạch Li đỏ mặt: Nhìn.

Cái hệ thống thí hài nhà ngươi còn biết đỏ mặt, Lê Hoan tiếp tục hỏi, nhìn chăm chú bao lâu vậy?

Bạch Li tự hỏi, vẻ mặt đỏ bừng của shota đáng yêu dịu đi: Đại khái cũng giống tôi, một phút.

Lê Hoan chậc một tiếng, thật là hai tên nam nhân ngắn ngủi.

“……” Bị cô xúc phạm Bạch Li lẩm bẩm trong lòng, người ta vẫn là một cậu bé trong sáng.

“Hắn không có phản ứng gì bình thường của nam nhân sao?” Lê Hoan xoa nhẹ tóc xoăn dài.

Bạch Li trầm mặc chốc lát: Khả năng ở trong mắt hắn, cơ thể của cô chả khác gì mấy cái da thịt thi thể đó cả.

Lê Hoan không ngừng vươn lên, không để ý tới hệ thống vô dụng nữa, cầm lấy lá thư của người gọi là ‘ bà ngoại ’ gửi cho cô.

Nói thật, cô cứ tưởng rằng cô và Lục Tứ là hai cô nhi, không ba không mẹ, cô không biết từ đâu lại lòi ra một bà ngoại…… Còn gửi thư cho cô.

Lê Hoan mở thư, nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như rất khó khăn mới viết xong lá thư này ——

【 Thân thể của bà ngày không ổn, có phải Hoan Hoan vẫn còn đang trách bà ngoại vứt bỏ con, gửi con cho Lục Tứ nuôi dưỡng hay không, hãy về nhìn bà một cái đi, coi như là sự thương hại cuối cùng cho bà ngoại đáng thương này, được không? 】

Có mấy câu ngắn ngủi, liền chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Lê Hoan. Cô nhìn địa chỉ gửi thư, Tuyết Sơn.

Một bà lão bơ vơ không nơi nương tựa ở đất hoang sơn dã lĩnh, dù gì cũng là nguyện vọng trước khi mất, Lê Hoan vô luận thế nào cũng không từ chối được, nhưng chỉ còn mười ba ngày để cô hoàn thành nhiệm vụ, nếu đến Tuyết Sơn một chuyến, ít nhất lãng phí bốn ngày.

Đang do dự, Lê Hoan nghĩ tới một biện pháp đẹp cả đôi đường, thuyết phục Lục Tứ cùng cô đi gặp bà ngoại.

……

Cô và Hoa Nhài xin nghỉ học hai ngày, cộng thêm cuối tuần, vừa tròn bốn.

Trên xe lửa, Lê Hoan quấn lấy Lục Tứ chơi bài cùng mình, trước khi ngủ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hành khách đến Tuyết Sơn giống mình, bọn họ…… Trên Tuyết Sơn có quỷ.

Cô không tin, sáng hôm sau đã đến Tuyết Sơn.

Dựa theo bản đồ, Lê Hoan tìm được địa chỉ gửi thư của bà ngoại, chỉ là không phải nơi hoang vu chỉ có trời với đất giống như cô tưởng tượng, mà là một tòa biệt thự trên Tuyết Sơn được sông núi vây quanh.

Lục Tứ rời đi trong chốc lát để nghe điện thoại, cô và Hoa Nhài ấn chuông cửa biệt thự.

Rất nhanh, một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đi ra từ biệt thự, hắn như có thói ở sạch mà đeo bao tay dày nặng, mở cửa sắt xong, còn dùng khăn giấy trong túi lau tay, rồi mới ngước mắt cười khẽ, “Tôi là quản gia biệt thự Tuyết Sơn, có thể gọi tôi là Ân Lâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro