Chương 1: Ngủ với Lệ thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 uy, tôi hỏi ông...... trong thành phố S, nam nhân nào có gien tốt nhất? Người mà có độ tuổi không cách tôi quá nhiều ấy. 】

【 cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là Lệ gia nhị thiếu - Lệ Quân Đình. 】

【 Lệ Quân Đình...... Ông có lịch trình của hắn không? Gửi cho tôi một bản. 】

【 Nguyễn Manh Manh, bà muốn làm gì? Lệ gia là đỉnh cấp hào môn , không dễ chọc, bà đừng có dây rắc rối vào mình. 】

【 yên tâm yên tâm, tôi không làm gì cả, chỉ là muốn tìm Lệ nhị thiếu mượn ít đồ vật. Ông thay tôi lấy lịch trình của hắn là được rồi, còn lại, tôi tự mình làm. 】

Đóng lại WeChat, Nguyễn Manh Manh ôm điện thoại di động vào trong lòng.

Cô nhìn lên bia mộ, ảnh chụp của một nữ nhân dịu dàng tốt đẹp còn trẻ tuổi.

Cánh môi kiều nộn nhấp nhấp, nhẹ giọng nói.

"Chị yêu , chị yên tâm, em sẽ không để tâm huyết của chị rơi vào tay những người đó. Lời chị nói em đều nhớ rõ, tuy rằng em không có thiên phú như chị, nhưng em sẽ dùng biện pháp của mình, thế Nguyễn thị bồi dưỡng ra một người có đủ tư cách nối nghiệp!"

...

Đêm đó, tại tầng cao nhất của khách sạn bảy sao Quân Ngự thành phố S, khóa cửa phòng tổng thống bị người phá hư dễ như trở bàn tay.

Một bóng dáng nhỏ xinh nhẹ nhàng bước vào.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, tắt đèn, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ.

May mắn Nguyễn Manh Manh từ nhỏ cả năm giác quan đều tốt, trời sinh thần lực, thần kinh vận động  phát triển.

Vừa bước vào phòng liền phát hiện còn có một tầng trang bị tia hồng ngoại dùng để báo nguy ở phía sau cửa.

Nhẹ nhàng dùng tay bóp , thiết bị báo nguy vỡ vụn, Nguyễn Manh Manh lúc này mới yên tâm lớn mật tiến vào bên trong.

Căn cứ vào tình báo bạn bè tốt của cô - tên  ăn chơi trác táng Mộ Cảnh Hành thu thập được, đêm nay, đệ nhất hào môn Lệ gia nhị thiếu - Lệ Quân Đình sẽ ở tại nơi này.

Nguyễn Manh Manh vòng qua phòng khách, một đường đi vào phòng ngủ, đi đến bên mép giường, quả nhiên nhìn thấy trên giường mơ hồ có một bóng dáng của đàn ông.

Nên đem đối phương đánh ngất, hay là nên hạ dược?

Không đúng, đánh hôn mê đến lúc đó như thế nào làm loại chuyện này?

Thôi, cô không quản được nhiều như vậy, dứt khoát trực tiếp dùng sức mạnh!

Nguyễn Manh Manh  cô tuy rằng không giỏi chơi mưu kế, nhưng sức lực trời sinh đã lớn, muốn cưỡng bách một tên đàn ông còn sợ đối phương phản kháng sao?

Nguyễn Manh Manh người này từ nhỏ đã được chị gái thiên tài che chở mà lớn lên, cho dù là khi còn nhỏ mẹ ruột không còn nữa, tiểu tam nghênh ngang vào nhà,chị gái cũng chưa bao giờ để cô bị tiểu tam và em gái kế khi dễ.

Hơn nữa, còn bởi vì mọi việc đều có chị gái cô gánh vác, khiến cô dưỡng thành loại tính cách ngạo kiều, có chút  xúc động liền động thủ, tuyệt đối không nhẫn nhịn.

Thành thạo cởi ra quần áo của mình, lấy ra các loại "đạo cụ" đã sớm chuẩn bị tốt, nhảy lên giường.

Ai ngờ, vừa mới lên giường, cổ đã bị người đàn ông trên giường nhanh chóng bắt lấy.

Ngay lúc Nguyễn Manh Manh phá hư khoá cửa, bóp nát thiết bị báo nguy, Lệ Quân Ngự liền nghe được động tĩnh, mở bừng mắt.

Hắn không hành động, chỉ đơn giản là muốn xem đối phương đến tột cùng muốn làm gì.

Bị Lệ Quân Ngự bóp chặt cổ, Nguyễn Manh Manh rõ ràng sửng sốt một chút.

Chẳng sợ trong bóng đêm, cô cũng có thể mơ hồ thấy rõ, người đàn ông bị cô ' áp ' dưới thân có một đôi mắt thâm thúy, thanh lãnh.

Ánh mắt bị bóng đêm dày đặc bao trùm, phảng phất tựa như động sâu  không đáy.

Khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ là liếc mắt một cái, liền thiếu chút nữa đem cả người cô hấp dẫn đi vào.

Trái tim Nguyễn Manh Manh nhảy bùm bùm, sống mười chín năm, lần đầu tiên cô cảm giác được tư vị  trái tim mất tốc độ.

Cô âm thầm kinh hãi, đại khái là làm kẻ trộm bị tóm ngay tại hiện trường, trái tim mới có thể đập nhanh đến như vậy.

Cùng thời gian đó, người sở hữu năng lực quan sát trong bóng đêm càng thêm xuất sắc Lệ Quân Ngự cũng đang ở đánh giá cô gái mà mình vừa bắt được.

Thiếu nữ có một đôi mắt hạnh làm rung động lòng người , hàng lông mi xinh đẹp hơi chớp động.

Thời điểm đôi mắt sáng như sao trời nhìn về phía hắn , lộ ra doanh doanh thủy quang, kiều mỹ khóe môi kiều mỹ có hơi nhợt nhạt, má lúm đồng tiền, tóc đen như lụa, da trắng như tuyết.

Tầm mắt đi xuống, mắt phượng sâu không thấy đáy Lệ Quân Ngự  bỗng chốc buộc chặt.

Cô ta thế nhưng ... thế nhưng... ngồi ở trên người mình!

Thân thể nhỏ nhắn, kiều mỹ đến khó tả, tản ra dụ hoặc khiến người vô pháp cự tuyệt.

Thiếu nữ trước mắt, tựa như một thiên sứ ngây thơ, bộ dáng mềm mại , dễ dàng kích phát ra dục vọng muốn bảo hộ.

Nhưng ngay tại giờ khắc này trạng thái của cô lại lộ ra một cổ dụ hoặc cực kỳ tương phản......

Bên người Lệ đại thiếu, cũng không ít người muốn bò lên giường hắn, mập ốm cao thấp đều có. 

Cho dù hắn trước nay đều cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, nhưng lại xem qua không ít đủ loại màu sắc hình dạng mỹ nhân.

Càng đừng nói ngũ quan của hắn  đã tuấn mỹ đến nỗi người thần đều căm phẫn.

Nhưng giây phút này, Lệ Quân Ngự không thể không thừa nhận, cô gái ở trên người, so với những nữ nhân hắn đã gặp qua, còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Trong không khí tràn ngập một cổ hơi thở ái muội.

Lệ Quân Ngự phát hiện, thân thể của mình thế nhưng nổi lên phản ứng đối với cô gái nhỏ xinh mềm mại trước mặt.

Mắt phượng của người đàn ông híp lại, xẹt qua một tia nguy hiểm.

"Cô...... Hạ dược?"

Lười biếng từ tính, ừ, không tồi, thanh âm cũng rất êm tai.

Nguyễn Manh Manh đối với gien chất lượng tốt mà bạn bè tốt giới thiệu cho chính mình, vô cùng hài lòng.

"Đúng vậy, tôi chính là có chuẩn bị mới đến." Nguyễn Manh Manh cười cười, giơ lên dược vật trong taymà bản thân vừa mới bóp nát, mắt hạnh phát ra ánh sáng làm người mê muội.

Đồ vật dùng giá cao mua được từ chợ đen cũng không hẳn chỉ là hư danh.

Nghe nói, chỉ cần là giống đực, cho dù là một con trâu, đều không cưỡng lại được dược tính.

Nguyễn Manh Manh làm lơ bàn tay người đàn ông đang bóp chặt yết hầu của mình, dùng âm thanh ngọt ngào, đáng yêu cùng với hắn tâm tình: "Lệ thiếu đừng nóng giận, tôi chỉ là tới tìm anh để mượn chút đồ vật. Anh yên tâm, chờ hết đêm nay anh liền sẽ không nhớ rõ tôi...... Mượn được liền đi, chúng ta thanh toán xong, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa."

Nói xong, Nguyễn Manh Manh chủ động duỗi tay bám lấy Lệ Quân Đình, đè hắn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro