Chương 2: Gặp lại, lần đầu tiên của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau đau đau đau đau......

Tuy là trước nay thần kinh cảm giác đau của Nguyễn Manh Manh không mấy phát triển, lúc này cũng cảm thấy cả người đau nhức, tay chân nhũn ra, nơi nào đó của thân thể càng là loại đau không thể miêu tả.

Tên buôn lậu dược phẩm đó quả nhiên không gạt người, dược hiệu này thật đúng là trâu cũng không cưỡng lại được.

Tối hôm qua Lệ Quân Đình không biết cùng cô náo loạn bao nhiêu lần, dù sao, thẳng đến hừng đông hắn mới ngừng lại.

Mà người khởi xướng Nguyễn Manh Manh cũng coi như bị lăn lộn không nhẹ, trên người cơ hồ không còn khối thịt nào hoàn hảo.

Cô chỉ có thể an ủi chính mình, hết thảy đều là vì đạt được gien có chất lượng tốt.

Số lần càng nhiều, xác suất trúng thầu càng lớn.

Thu thập sạch sẽ, Nguyễn Manh Manh đi về phía người đàn ông nằm trên giường.

Cô gái nhìn qua tưởng chừng mềm mại vô hại, lấy ra bình phun thuốc mê đã sớm chuẩn bị tốt, đối với gương mặt tuấn mỹ của nam nhân hạ thủ.

Ừm, như vậy liền an tâm rồi, đối phương sẽ không tỉnh lại.

Lúc này Nguyễn Manh Manh mới hài lòng, ở trong bóng tối, cẩn thận sờ mó gương mặt điển trai kia.

"Lệ Quân Đình, anh như thế nào lại đẹp như vậy......" Tuy rằng không thấy rõ, nhưng dưới hoàn cảnh bóng đêm bao trùm vạn vật, ngũ quan người đàn ông vẫn có vẻ thâm thúy như cũ.

Nguyễn Manh Manh nhịn không được duỗi tay, phác hoạ hàng mi của nam nhân. 

Chỉ dùng ngón tay xẹt qua cũng cảm giác được một cổ khí chất tự phụ lãnh lệ.

Cho dù là trong lúc ngủ, người đàn ông này, đều tự mang một cổ ngạo khí của kẻ thượng vị.

"Lệ nhị thiếu, nghe nói lúc còn trẻ, anh đã được bàng thính (1) ở hội đồng quản trị, anh nhất định cũng thông minh giống như chị gái của tôi......"


*(1): bàng thính: Tại các buổi hội nghị, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng.


Chỉ cần thông minh là tốt rồi, cô từ nhỏ đã bị chị gái xem như linh vật mà che chở.

Trừ bỏ ăn nhậu chơi bời, ăn chơi trác táng , gây rắc rối, cô đối với sự vụ ở công ty dốt đặc cán mai.

Mắt thấy người đàn bà trong nhà kia lại mang thai, cô mà không cố gắng một chút, tất cả mọi thứ mà chị gái cô cực cực khổ khổ, dốc hết sức gầy dựng nên sẽ phải rơi vào trong tay đám người kia.

Nghĩ vậy, Nguyễn Manh Manh lại sờ khuôn mặt dị thường tuấn mỹ , đứng lên.

"Được rồi, tôi phải đi...... Lệ nhị thiếu, cảm ơn anh đã cống hiến. Hy vọng từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại. Anh yên tâm, chờ đến một trăm năm sau, tôi sẽ dựng bài vị cho anh ở nhà , lại nói bảo bảo của chúng ta vào mỗi mùng một và mười lăm đều  thắp hương, dập đầu với anh."

Nói xong này hết thảy, Nguyễn Manh Manh đối với người đàn ông nằm trên giường phất phất tay.

Xoay người, chuẩn bị rời đi.

Dừng một lát, một lần nữa vòng trở về, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi của hắn.

Rốt cuộc, đây là người đàn ông đầu tiên trong mười chín năm cuộc đời của cô a......

Nguyễn Manh Manh cười cười với Lệ Quân Đình đang ngủ mơ , lát sau, dứt khoát rời đi.

Ngay lúc cô đi rồi, người đàn ông vẫn luôn nhắm hai mắt giống như hôn mê , ngón tay thon dài, lại vào lúc này...... Giật giật.

...

Vừa ra khỏi khách sạn, Nguyễn Manh Manh mở ra di động, đã bị hơn 50 thông báo cuộc gọi nhỡ dọa đến.

Tất cả đều từ đám bạn bè tốt thích ăn chơi trác táng, đều gọi vào buổi sáng hôm nay.

Cô lập tức gọi lại.

"Nguyễn Manh Manh, tiểu tổ tông tôi, bà như thế nào hiện tại mới mẹ nó gọi lại, nói!"

"Tôi tối hôm qua không phải đi mượn tài nguyên chất lượng tốt sao, vẫn luôn tắt máy, vừa mới mở điện thoại."

Tài nguyên chất lượng tốt kia là do chính Mộ Cảnh Hành tìm cho nàng, bây giờ hắn kinh ngạc cái rắm a.

"Tôi nói này Nguyễn Manh Manh, bà tối hôm qua...... Tối hôm qua thật sự thành công?" Đầu điện thoại bên kia, thanh âm Mộ Cảnh Hành đột nhiên trở nên kỳ quái.

Lệ nhị thiếu a, đó chính nhị công tử của đệ nhất hào môn Lệ gia.

Hắn còn tưởng rằng Nguyễn Manh Manh đến khách sạn, ngay cả tầng cao nhất đều không thể đi lên, liền sẽ bỏ cuộc mà trở về.

Mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Manh Manh hơi nheo lại, dùng ngữ khí mang theo uy hiếp nói: "Mộ ăn chơi trác táng, cái gì mà không thể thành công...... Chẳng lẽ Nguyễn Manh Manh tôi ở trong mắt ông vô dụng như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro