Chương 3: Mau về nhà, nhà bà xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem báo cáo tài vụ Nguyễn Manh Manh là vừa thấy liền thấy mệt, nhưng điều này không đại biểu cho việc cô ở những mặt khác đều yếu kém.

Tốt xấu, cô - Nguyễn Manh Manh cũng là học sinh chuyên thể thao của trường công lập trọng điểm - Nhất Trung.

Dựa vào đặc điểm phản ứng nhanh, thần kinh vận động phát triển, cho dù mỗi năm khảo thí đều xếp chót bảng, nhưng cũng không bị thôi học nhờ thắng một đống cúp cho trường.

Tài xế Taxi ngồi phía trước nghe thấy Nguyễn Manh Manh nói, nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn lén.

Tài xế liền nhìn Nguyễn Manh Manh vài lần, thật sự không rõ, rõ ràng là một nữ hài trẻ tuổi xinh đẹp tựa như tiên nữ, làm sao nói chuyện lại thô bạo như vậy.

"Khụ, không không không, Nguyễn nhị tiểu thư anh minh thần võ, có bà ra trận đừng nói là Lệ nhị thiếu, liền tính là người giang hồ đồn đãi là " Diêm vương sống" - vị Lệ đại thiếu kia thì cũng dễ như trở bàn tay."

Mộ Cảnh Hành không dám đắc tội Nguyễn Manh Manh.

Tuy rằng cô nàng có một gương mặt gạt người, nhưng chỉ cần nghĩ đến khi còn nhỏ cô không biết nặng nhẹ, rất nhiều lần không cẩn thận liền dần cho mình một trận, Mộ Cảnh Hành liền đối với khuôn mặt thiên sứ của  Nguyễn Manh Manh run bần bật.

"Được rồi được rồi, đừng vuốt mông ngựa. Ông sáng sớm liền gọi cho tôi 50 mấy cuộc điện thoại, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Nga, tôi thiếu chút nữa quên mất chuyện này. Manh manh, bà mau về nhà, nhà bà xảy ra chuyện rồi!"

...

"Nhị tiểu thư, cô cuối cùng đã trở về......" Nguyễn Manh Manh mới vừa bước vào phòng khách, Lý tẩu liền vội vàng tiến lên đón tiếp.

"Lý tẩu, sao lại thế này?" Nguyễn Manh Manh nghe được trên lầu hai có động tĩnh, ngẩng đầu xem, vừa lúc thấy một công nhân khuân vác đồ từ lầu hai xuống.

"Là phu nhân, phu nhân kêu người tới chuyển nhà, muốn dọn tất cả đồ vật trong phòng đại tiểu thư, gian phòng trống kia sẽ dành để cho mẹ bà ta ở."

"Cái gì?!" sắc mặt Nguyễn Manh Manh đại biến, không chút nghĩ ngợi liền chạy lên lầu .

Chị gái cô ngoài ý muốn bỏ mình, vừa mới bước chân xuống mồ , những người này cũng đã không dằn lòng nổi muốn đem chút dấu vết còn sót lại trong nhà của chị ấy hủy diệt.

Cô không cho phép, tuyệt không cho phép!

"Anh, buông ra, không được di chuyển bất cứ đồ vật nào trong gian phòng này!" Nguyễn Manh Manh vọt tới phòng chị gái, vừa lúc thấy một người công nhân khuân vác muốn đem ảnh chụp lúc chị cô còn sống treo trong phòng gỡ xuống.

Mấy công nhân khuân vác nghe được tiếng vang quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, dưới đáy mắt lộ ra tia kinh diễm.

Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ như vậy, so với vị phu nhân và tiểu thư phân phó bọn họ làm việc lúc nãy còn đẹp hơn bội phần.

Có thể nói, ngay cả những đại minh tinh trang điểm tỉ mĩ trên TV cũng chưa chắc sánh bằng.

Cổ họng người dẫn đầu đội chuyển nhà nghẹn chặt, hồi lâu mới tìm được thanh âm của chính mình : "Tiểu, tiểu thư...... Chúng tôi lấy tiền làm việc, đây là nhiệm vụ của chúng tôi."Đôi mắt
Nguyễn Manh Manh chớp chớp, không nói hai lời, từ trong ví rút ra một xấp trăm tiền lớn: "Tốt, liền như vậy. Không cần các anh dọn, đem đồ vật trả lại chỗ cũ, sau đó cầm này số tiền này rời đi."

Trong phòng, ba người công nhân liếc nhìn nhau.

Tiền mặt lúc nãy Nguyễn Manh Manh rút ra , xem độ dày, ít nhất cũng phải 3000 khối.

Bọn họ nơi này tổng cộng ba người, có nghĩa là mỗi người một ngàn.

Không có việc gì mà dùng tiền không thương lượng được, huống chi cô gái trước mặt lại xinh đẹp, tinh xảo như vậy, phảng phất giống như búp bê Tây Dương.

"Vậy được rồi......"

Đốc công đang muốn đáp ứng, đột nhiên một âm thanh quyến rũ pha lẫn khắc nghiệt từ ngoài cửa truyền đến.

"Đều không được đi, dọn tất cả đồ vật trong phòng này rồi đem ném ra ngoài, tôi cho mỗi người người thêm 3000."

Một vị phu nhân nâng bụng bầu đi vào, bên cạnh là một thiếu nữ trông có vẻ ngoan ngoãn.

Nhóm công nhân nhận ra, đây chính là nữ chủ nhân gọi bọn họ tới chuyển nhà.

Nguyễn Manh Manh xoay người nhìn về phía tiểu tam đã chính thức trở thành mẹ kế Tần Phương, bên cạnh là đứa em gái cùng cha khác mẹ Nguyễn kiều kiều, đáy mắt lộ ra hàn quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro