Chương 4: Khiến mẹ kế tức đến mức dậm chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tần Phương, bà không nên quá phận, nơi này phòng của chị gái tôi, bà nếu dám động vào dù chỉ một chút thì đừng trách tôi không khách khí......"

Tần Phương cùng Nguyễn Kiều Kiều đều có thể nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Nguyễn Manh Manh.

Hai người không tự chủ được lui ra phía sau một bước, có chút kiêng kị.

Toàn Nguyễn gia không ai không biết, ' thủ đoạn ' của Nguyễn nhị tiểu thư tàn nhẫn tới mức nào, có bao nhiêu hành hạ người.

Bất quá, Tần Phương nhìn xuống cái thai đã hơn tám tháng, tức khắc lại nhiều hơn một phần tự tin.

Bà ta vỗ về bụng cười lạnh: "Nguyễn Manh Manh, mày đừng nghĩ có thể làm tao sợ. Trong bụng tao chính là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Nguyễn, mày nếu dám động vào tao một chút, đừng nói đến bà nội của mày, cho dù là ba mày cũng sẽ tự mình xử lý mày."

Tần Phương chính là ỷ vào điều này, mới dám vào lúc Nguyễn Thi Thi vừa mất đi không bao lâu, liền bắt đầu tác yêu tác quái.

Trong bụng bà ta chính là cục vàng của Nguyễn gia.

Chỉ cần con trai bà ta sinh ra, đừng nói Nguyễn Thi Thi đã chết, chính là con nha đầu Nguyễn Thi Thi kia còn sống, toàn bộ Nguyễn gia cũng không ai có thể nề hà được bà ta.

Hừ, càng đừng nói đến nha đầu Nguyễn Manh Manh chết tiệt kia  chỉ biết dựa vào sự che chở của chị gái.

Nghĩ vậy, Tần Phương xụ mặt đối với đám công nhân bên trong nói, "Các anh nhanh chóng dọn tất cả đồ vật trong gian trong phòng này ra ngoài cho tôi. Còn ảnh chụp, cúp, toàn bộ đều vứt hết đi, tôi nhìn thấy liền đau đầu."

"Không được dọn bất cứ vật gì cả, bà ta ra 3000, tôi ra 4000, tôi cho các anh mỗi người thêm 4000!"

"Hừ, mày có nhiều tiền như vậy sao?Mày cũng đừng quên, chị mày chết rồi. Tin hay không chỉ cần tao ở trước mặt bà nội mày nói nhiều thêm một câu, tất cả thẻ tín dụng của mày sẽ lập tức bị đóng băng?"

Hô hấp Nguyễn Manh Manh cứng lại.

Có vài thứ, nếu không phải chị gái cô cấm không cho cô chạm vào, liền tính thẻ bị đóng băng, tiền của cô cũng sẽ không ít hơn Tần Phương.

Tần Phương căn bản không đem Nguyễn Manh Manh để vào mắt, câu môi nói: "Các anh cứ việc chuyển đồ, tiền không là vấn đề. Nha đầu chết tiệt kia không có bao nhiêu tiền, cô ta cho các anh thêm bao nhiêu, tôi liền trả nhiều hơn cô ta một ngàn."

Hừ, muốn cùng bà ta đấu, nàng Nguyễn Manh Manh còn kém xa lắm!

"......" Nguyễn Manh Manh nóng nảy, hận không  tát cho người đàn bà đáng giận này một bạt tai.

Nhưng Tần Phương là thai phụ, đừng nói bà ta còn mang thai con trai của ba cô, liền tính không phải, nàng cũng không thể ra tay đối với một thai phụ.

Rơi vào đường cùng, Nguyễn Manh Manh đành phải ký thác hy vọng ở ba người công nhân chuyển nhà.

"Xin các đừng dọn, gian phòng này đối với tôi rất quan trọng!"

Đôi mắt của thiếu nữ như phiếm một tầng sương mù, nước mắt chực trào dâng.

Cô khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át nhưng lại lộ rõ sự quật cường làm người không đành lòng từ chối.

"Này...." Đốc công có chút khó xử.

Nội tình trong hào môn, bọn họ không hiểu, nhưng bộ dáng của nữ hài tử này thực sự có chút đáng thương.

"Nếu các anh dám không dọn, tôi nhất định sẽ khiếu nại các anh!" Tần Phương khó thở, không biết mấy kẻ ngu xuẩn này do dự cái gì.

"Đây là phòng của chị gái tôi, chị ấy vừa mới qua đời......"

Câu nói của thiếu nữ làm lời cự tuyệt của đốc công nháy mắt mắc kẹt ở yết hầu.

"Chu ca, thôi bỏ đi, chúng ta vẫn là đừng dọn."

"Đúng vậy Chu ca, đi thôi."

"Thôi, chúng ta liền không nhận vụ làm ăn này." Đốc công thở dài.

" Tốt quá " Nguyễn Manh Manh vui vẻ, đưa tất cả tiền trong tay cho đốc công.

Ba người công nhân không chút do dự, buông đồ vật liền đi ra ngoài.

"Ai, trở lại...... Các anh trở lại cho tôi, ai cho các anh đi......"

"Mấy người các anh, quả thực quá ngu xuẩn! Tôi có rất nhiều tiền, các anh vì cái gì không cần...... Đều trở lại cho tôi, trở lại!"

Tiếng nói Tần Phương bén nhọn, cơ hồ muốn đâm thủng cả nóc nhà.

Nguyễn Manh Manh không quan tâm đến bà ta, đi thẳng đến trước bàn trang điểm của chị cô, duỗi tay lục lọi bàn trang điểm, tìm được một chiếc chìa khóa.

Đóng cửa, khóa lại, cô khóa trái cửa phòng chị gái.

Cùng lắm thì về sau mỗi cuối tuần, cô mở cửa phòng bảo người hầu quét dọn một lần.

Dù sao, đồ vật của chị, cô sẽ không để bất luận kẻ nào chạm vào.

Bao gồm nơi này, bao gồm Nguyễn thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro