Chương 116: Móng vuốt để ở chỗ không nên để (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sở Mạch giống như thường ngày đẩy Tô Hội Lê ra ngoài tản bộ, lúc đi ngang qua hành lang giống như nhìn thấy hình ảnh gì thú vị liền dừng lại.

"Sao vậy?" Tô Hội Lê khó hiểu.

"Quá khứ chào hỏi." Sở Mạch không có tiếp tục đi về phía trước, mà là đẩy cô quẹo vào khúc quanh.

Giờ phút này, trong ngực Phó Thần Thương đang ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngồi trên ghế dài của bệnh viện, con ngươi thu hẹp lại. Ngày thường lạnh nhạt, hiện tại vẻ mặt lại cực kỳ dịu dàng. Tấm chăn cùng áo khoác trên người cô gái được bọc kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ rực, cả người chôn ở trong ngực anh, hô hấp mềm mại an tĩnh........

Thời điểm Tô Hội Lê phản ứng lại, một màn ấm áp kia như sóng lớn đánh mạnh vào người.

Phản ứng đầu tiên là chuyển động xe lăn rời đi, lại bị Sở Mạch ngăn lại.

"Bây giờ còn cho là anh ta gặp dịp thì chơi sao?" Sở Mạch nói nhỏ bên tai cô, "Để anh tới nói cho em biết cái gì là gặp dịp thì chơi. Gặp dịp thì chơi chính là lúc cần thì để cô ta xuất hiện qua lại, lúc không cần thì quăng một bên để cô ta tự sinh tự diệt. Cho dù ba cô ta xảy ra chuyện cũng chẳng quan tâm..... Giống như anh ta đối với em!"

Tô Hội Lê đè nén không được nổi giận với Sở Mạch: "Anh thì hiểu được chúng tôi bao nhiêu? Dựa vào cái gì mà nói như vậy? . . . ."

Phó Thần Thương tựa như chợt tỉnh lại, nhìn thấy Tô Hội Lê cách đó không xa, vẻ mặt tự nhiên không hề tránh né, "Hội Lê"

Vẻ mặt Sở Mạch thoải mái đẩy Tô Hội Lê tiến lên vài bước.

"An Cửu thế nào?" Tô Hội Lê lo lắng hỏi.

Phó Thần Thương sờ sờ đỉnh đầu bù xù của Tống An Cửu, "Tham ăn, ăn đồ hư bụng, bị viêm dạ dày cấp tính......"

"À. . . . . ." Nhìn ộng tác thân mật tự nhiên của anh, vẻ xấu hổ chợt lóe lên, trên mặt Tô Hội Lê như trước duy trì mỉm cười đúng mực.

Tống An Cửu đại khái cho là mình đang ở trên giường, muốn xoay người lăn vài vòng, kết quả kém chút lăn từ trên người Phó Thần Thương xuống, lập tức bị dọa sợ tới mức tỉnh.

"Đỡ hơn chút nào không?" Phó Thần Thương hỏi, nước biển đã sớm truyền xong rồi, nhưng thấy cô ngủ ngon quá không muốn làm phiền cô.

An Cửu dụi dụi con mắt, sau đó thấy rõ Tô Hội Lê cùng Sở Mạch trước mặt, không rõ hiện tại là tình huống thế nào. Một giây sau, ý thức được bản thân vẫn ngồi trên đùi Phó Thần Thương, vội vàng đứng dậy, gãi gãi đầu, "Trời đã sáng rồi sao?"

"Ừ." Phó Thần Thương nói xong muốn ngồi dậy, rồi lại nhíu nhíu mày lần nữa ngồi xuống.

Tống An Cửu phản ứng cực nhanh, lệ rơi đầy mặt chạy lại bóp chân cho anh, "Xin lỗi, xin lỗi . . . . . Tê chân phải không!"

Loại cảm giác người bên cạnh không thể chen vào thật đúng là làm cô đau nhói, Tô Hội Lê miễn cưỡng chống đỡ nói lời tạm biệt, "Evan, An Cửu, đi trước đây."

Tống An Cửu quay đầu lại, "A, bye bye. . . . . ."

Thật ra thì, nếu như bỏ qua một tầng quan hệ khác của Phó Thần Thương cùng Tô Hội Lê, hành vi của bọn họ thật sự không có bất kỳ cái gì không ổn. Kể cả Phó Thần Thương đến bệnh viện thăm cô. Tống An Cửu ngẫm lại cảm giác mình dường như có điểm không hiểu việc gì.

"Bọn họ sao lại ở đây?" Tống An Cửu hỏi.

"Đi ngang qua." Phó Thần Thương trả lời.

Tống An Cửu không còn hơi sức "À" một tiếng, còn có cái gì mất mặt hơn việc bị bạn gái trước của ông xã nhìn thấy bộ dạng ăn quá no phải vào bệnh viện tiêu thực.

Tống An Cửu đang ảo não, Phó Thần Thương đột nhiên bất mãn nhìn cô mở miệng, "Tay!"

"Hử?" Tống An Cửu không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó theo tầm mắt của anh rơi tại móng vuốt của mình đang để ở nơi không nên để, vội vàng đỏ mặt rút lại, "Em không phải cố ý. . . . . ."

"Không sao, có thể cố ý."

". . . . . ." Không biết có phải nguyên nhân vài ngày không để anh ăn no hay không, cảm giác mỗi câu Phó Thần Thương nói ra hiện tại nghe đều tràn đầy sắc tình 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro