[Vị Diện 1] Quần Chúng Online (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Trường học quý tộc đều như vậy sao?

Phòng y tế sang trọng hiện đại, nhưng mà...

Tại sao đến một bóng ma cũng không có!!

Người công tác đâu? Ở đây đang có kẻ ăn vạ ta đây này, các ngươi không định đến xử lý sao?

Khuynh Diễm mất kiên nhẫn, nhìn đâu cũng chỉ thấy hai chữ phiền phức phiền phức phiền phức.

【Là sáu chữ đó kí chủ.】 Hệ Thống tốt bụng nhắc nhở.

"Mi không thấy chỉ có hai chữ lặp lại sao? Đọc nhiều sách vào!"

【. . .】 Liên quan gì đến đọc sách? Đây là học đếm, là số học đó! Nữ nhân xấu xa!

Khuynh Diễm muốn nói Tần Ưu tự ngồi lại đợi người công tác, cô còn bận về lớp ngủ gật, nhưng Hệ Thống khốn kiếp lại chơi cái trò cấm khẩu cô.

Chẳng lẽ cô phải viết giấy đưa cho hắn? Cô cũng đâu có câm!

Được rồi. . . hiện tại có chút câm.

Mẹ nó! Không nói được thì thôi, dứt khoát im lặng bỏ đi, mặc kệ hắn là được.

【Kí chủ, cô chơi con người ta ra nông nổi này, không nói một lời liền xách quần bỏ chạy sao?】 Hệ Thống phẫn nộ dùng giọng điệu the thé trách móc.

Khuynh Diễm: ". . ." Nó bệnh vậy lâu chưa?

Tần Ưu cảm thấy Khuynh Diễm hơi kỳ lạ, cô im lặng đứng đó, khóe môi cong cong, nhưng lại có một loại khí thế khủng khiếp như đang muốn đánh người.

Nhìn phòng y tế vắng tanh, lại xem đến vết máu trên áo, hắn nhẹ giọng hỏi: "Cô giúp tôi gọi người đến được không?"

Khuynh Diễm: ". . ." Ha ha! Ta đang bị cấm khẩu đấy, mi muốn ta ra bên ngoài huơ tay huơ chân chắc?

Tần Ưu: ". . ." Sao im lặng không nói một lời thế? Không muốn giúp hắn?

Khuynh Diễm bực bội nhìn Tần Ưu, tiến đến kéo áo hắn, muốn cởi ra.

Tần Ưu sửng sốt, vội vàng đẩy tay Khuynh Diễm, đưa tay giữ chặt áo mình: "Cô. . . cô làm gì?"

Khuynh Diễm trơ mắt: ". . ." Ta không thể nói! Mặc kệ mi, cứ trực tiếp mặc kệ mi là được.

Cô thô bạo kéo tay Tần Ưu sang hai bên, đè ép người hắn xuống, dứt khoát cởi phăng áo sơ mi vứt xuống đất.

Tần Ưu mở to mắt, khắp người hắn toàn vết thương, muốn giãy giụa một chút cũng không có sức, trọng điểm là, Khuynh Diễm cực kỳ bạo lực!

Cô liếc xéo hắn, ánh mắt như nói mi thấy chưa? Để im thì đâu có động đến vết thương, giờ lại nứt toác thêm lần nữa. Do mi lộn xộn đấy, không phải lỗi của ta!

Nửa người trên Tần Ưu bại lộ trong không khí, Khuynh Diễm có chút giật mình.

Đừng hiểu lầm, không phải do cơ ngực vững chãi hay cơ bụng sáu múi gì đó.

Cô đâu phải loại người nông cạn như vậy!

【. . .】 Kí chủ chắc chứ?

Khắp cơ thể Tần Ưu đều là vết thương, có mới có cũ, có chỗ đang rỉ máu, có chỗ vừa kết mài, cũng có chỗ đã thành sẹo. Nghiêm trọng nhất là vết thương ở vai, nhìn như bị vật sắc nhọn đâm vào, lại thêm ban nãy va đập mạnh, máu thịt lẫn lộn nhìn hơi kinh hãi.

Khuynh Diễm khựng lại.

Không phải lỗi của ta, tuyệt đối không phải lỗi của ta đâu nhé!

Tần Ưu thấy Khuynh Diễm ngừng động tác, ngẩn người nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn.

Tần Ưu vội vàng kéo chăn trên giường lên che kín lại, hắn xấu xí như thế, cô. . . sẽ sợ hãi sao?

Hắn bị ông Tần đánh đập nhiều năm, ngoài đau đớn cũng chỉ có căm thù và oán hận. Hắn đã sớm không còn bất kì cảm giác thừa thãi nào khác, nhưng vào giây phút này, hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ một người sẽ ghê tởm hắn, ghét bỏ hắn.

Khuynh Diễm kéo màn bước ra ngoài.

Tần Ưu cúi đầu siết chặt tay, hắc ám cuồn cuộn dâng trào trong đáy mắt.

Tần Ưu, mày thất vọng cái gì? Không phải tất cả mọi người đều như thế sao? Mày không cảm thấy hy vọng là một chuyện rất buồn cười sao? Có ai lại muốn đối tốt với một đứa như mày?

Tần Ưu đang thất thần muốn hủy diệt thế giới, thì chăn trên tay chợt bị lấy xuống, người kia động tác nhẹ nhàng, cũng tránh va chạm đến vết thương của hắn.

Tần Ưu ngơ ngác nhìn Khuynh Diễm, hành động xoay xoành xoạch của cô khiến hắn có chút không theo nổi.

Khuynh Diễm cảm thấy cực kỳ phiền phức, cô bên ngoài bận rộn tìm thuốc hầu hạ hắn, tên ăn vạ này thì hay rồi, ngồi hưởng lạc trên giường còn muốn hủy diệt thế giới.

"Sh. . ." Tần Ưu hít khẽ một hơi, thuốc sát trùng đổ lên vết thương đau rát.

"Chịu đựng chút."

Khuynh Diễm nói xong liền giật mình. Cô nói được rồi?

Sao cứ có cảm giác Hệ Thống chết tiệt này đang chơi cô thế?

【. . .】 Ha ha! Quá khen quá khen!

Tuy trên người Khuynh Diễm tỏa ra hơi thở mất kiên nhẫn, nhưng động tác cô rất cẩn thận, chỉ có lúc sát trùng Tần Ưu hơi đau, quá trình còn lại đều nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay mềm mại mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khẽ chạm vào da thịt, khiến cả người Tần Ưu cứng ngắc mất tự nhiên, vành tai nhiễm mảng đỏ ửng mờ ám.

"Tôi. . . tôi có thể tự làm."

"Ngồi yên." Đừng có sinh sự ăn vạ ta!

Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt bên tai, hơi thở mềm mại của cô phả vào vai hắn, Tần Ưu lập tức không dám nhúc nhích.

Hắn thầm mong Khuynh Diễm nhanh tay hơn, để kết thúc cảm giác cứng ngắc này.

Nhưng hắn cũng mong thời gian trôi chậm hơn một chút. . . một chút thôi cũng được. . . bởi vì hắn. . . lần đầu tiên được người khác đối xử dịu dàng như thế.

– –

Khuynh Diễm xử lý xong vết thương nửa người trên của Tần Ưu, vứt chiếc áo sơ mi sạch sẽ bên cạnh hắn: "Mặc vào!"

【Kí chủ, cô không mặc giúp hắn sao?】 Hệ Thống tốt bụng nhắc nhở: 【Ta thấy vết thương trên người hắn rất nghiêm trọng nha!】

"Ta đánh hắn tàn phế, sau đó mặc giúp hắn. Mi thấy thế nào?" Khuynh Diễm nhếch môi.

【Cô cứ để hắn tự mặc, đại nhân vật đến mặc áo cũng không xong thì còn làm gì được nữa!】 Nữ nhân độc ác dám uy hiếp nó!

Sự thật chứng minh Tần Ưu có thể tự mặc được, trước giờ bị thương đều là một mình hắn vượt qua, chút chuyện như mặc quần áo thì có là gì đâu.

Hắn không dám để Khuynh Diễm mặc giúp, rất mất tự nhiên.

Đương nhiên chỉ có hắn thấy mất tự nhiên, còn Khuynh Diễm là thấy phiền.

Đợi Tần Ưu mặc áo xong, Khuynh Diễm đứng dậy, đi đến trước người hắn ngồi xổm xuống, tay nắm ống quần hắn muốn kéo lên.

Tần Ưu sợ hết hồn, vội vàng vừa túm vừa giữ chặt lấy quần: "Không bị thương."

Khuynh Diễm hơi nhíu mày, liếc nhìn bả vai hắn, thấy không có vết máu, cô kín đáo thở phào.

Mẹ nó! Chân không bị thương mi cũng có thể chậm rãi nói, hung hăng cử động mạnh làm gì? Ta băng bó rất phiền phức đó biết không? Tên này cứ muốn ăn vạ ta!

【. . .】 Kí chủ có để cho người ta chậm rãi nói sao? Hành động của cô như ăn cướp! Là ăn cướp đó!

[Truyện được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu và MangaToon]

"Á! Tôi không thấy, không thấy gì hết!" Một người mặc áo blouse trắng xuất hiện ở cửa, hoảng hốt đưa hai bàn tay lên che mắt.

Khuynh Diễm: ". . ." Che mắt còn hé hai ngón tay ra nhìn làm gì?

Không đúng!

Tên này che cái gì?

Khuynh Diễm nhìn mình, rồi lại nhìn Tần Ưu. Kì quái, hoàn toàn trong sáng mà.

【. . .】 Ha ha. . . Trong sáng. . .

Kí chủ lưu manh ngồi xổm dưới đất, tay thô bạo kéo quần thiếu niên nhà người ta, nhìn xem nhìn xem, cái tay vô sỉ còn chưa dời đi nữa kìa.

Thiếu niên mềm mại ngồi trên giường, áo sơ mi xốc xếch, khuôn mặt đỏ bừng uất ức, hoảng hốt vừa túm vừa giữ chặt quần mình.

Đây rõ ràng là phát sóng trực tiếp hiện trường nữ lưu manh cưỡng gian con trai nhà lành.

Mất mặt! Bản Hệ Thống quá mất mặt! Offline! Dứt khoát offline!

"Tiểu Diễm?"

"Bùi Cẩn?"

"Đúng là Tiểu Diễm rồi! Con nhóc này, đã bao lâu rồi không đến Bùi gia chơi." Bùi Cẩn cười ha hả tiến đến, giơ tay muốn khoác vai cô.

Khuynh Diễm nhanh chóng đứng dậy, lùi lại cách xa hắn: "Thường xuyên đến, anh không ở nhà."

Bùi Cẩn còn chưa kịp phản ứng trước sự tránh né của Khuynh Diễm, đã bị cô phun một câu chọc trúng tim đen.

Khuynh Diễm nói sự thật, mỗi lần ông bà Sở về nước đều dẫn nguyên chủ đến Bùi gia, nhưng cái tên đại thiếu gia Bùi Cẩn cà lơ phất phơ này rất ít khi ở nhà.

Hắn ở đâu làm gì cũng không ai quan tâm, dù sao thì mỗi lần nhắc tới hắn nhà họ Bùi đều mất vui. Để tránh không khí sa sút, mọi người liền tự động lượt bỏ đề tài liên quan đến hắn.

Bùi Cẩn ngượng ngùng ha ha: "Hiện tại anh thường trú tại phòng y tế này, em đến đây là gặp anh ngay."

Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười: "Bùi Cẩn đại thiếu gia, anh học chuyên ngành văn học."

Mi nghĩ mặc áo blouse vào liền thành bác sĩ chắc? Trường học quý tộc gian dối đáng sợ thế này, không sợ chơi chết người à?

"Xem ra Tiểu Diễm rất quan tâm anh nha, còn nhớ rõ chuyên ngành cơ đấy."

Khuynh Diễm: ". . ." Là nguyên chủ rất để ý chuyện của mi? Tại sao? Ta làm sao mà biết được.

"Bị Bùi gia tống cổ rồi à, đến nỗi phải đi ăn nhờ ở đậu phòng y tế?" Khuynh Diễm nhướng mày khiêu khích.

Bùi Cẩn không tức giận, ngược lại còn cười to: "Tiểu Diễm càng ngày càng biết ăn nói nha. Anh thích Tiểu Diễm thế này hơn, rất có sinh khí."

"Nhưng tôi không thích anh." Tiểu nha đầu thiện lương ta không ít người yêu thích đâu, đừng có mà nịnh nọt.

Bùi Cẩn: ". . ." Nói vậy rồi hắn tiếp lời thế nào?

Hệ Thống: 【. . .】 Người nào yêu thích kí chủ? Quỷ sao?

Tần Ưu cảnh giác nhìn Bùi Cẩn, ánh mắt có chút âm trầm. Hắn không thích tên này, không có lý do, chỉ là vừa nhìn đã thấy không thích!

Hắn đưa mắt nhìn Khuynh Diễm. . . may mà cô ấy cũng không thích.

"Đi thôi!" Khuynh Diễm quay đầu nói với Tần Ưu còn đang ngẩn người ngồi trên giường.

"Khoan đã! Áo này hình như có chút quen mắt. . ." Bùi Cẩn nhìn chằm chằm áo sơ mi trên người Tần Ưu.

"Tôi lấy trong tủ. Làm sao?" Khuynh Diễm chỉ tủ quần áo bên ngoài.

Bùi Cẩn: ". . ." Áo của hắn!

"Bác sĩ chuyên ngành văn học, không nên quá keo kiệt." Khuynh Diễm liếc mắt nhìn Bùi Cẩn, đáy mắt lóe lên một tia thâm ý.

Bùi Cẩn: ". . ." Hắn... bị uy hiếp sao?

Khuynh Diễm ngẩng đầu chống lại ánh mắt Bùi Cẩn.

Đúng! Ta uy hiếp mi đấy!

Mi đòi lại áo thử xem, ta liền lập tức lan truyền tin Bùi gia xem thường tính mạng con người, bao che dung túng làm giả giấy hành nghề, sát hại những học sinh ngây thơ khả ái, hòng chiếm đoạt tài sản của cha mẹ bọn họ.

Mà hung thủ độc ác tàn bạo đó chính là mi!!

Kế hoạch hung tàn như vậy mà Bùi gia cũng có thể nghĩ ra! Phù, dọa chết ta rồi!

【. . .】 Kí chủ lại phát bệnh, nó cứ mặc kệ cô ấy, mặc kệ cô ấy là được.

"Học hành chỉ là hình thức, làm nhiều sẽ quen tay ấy mà." Bùi Cẩn vô sỉ nói bừa.

"Làm nhiều quen tay? Không biết người ở trường có nghĩ vậy không nhỉ?" Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

"Bạn của Tiểu Diễm cũng là bạn anh, một cái áo thì có là gì." Bùi Cẩn hề hề đổi giọng, nháy mắt ra hiệu với Khuynh Diễm: "Tiểu Diễm yên tâm, anh sẽ giúp em giữ bí mật này."

Khuynh Diễm: ". . ." Bí mật gì? Đầu óc tên này thủng chỗ nào sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro