Chương 313: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hoàng Kim

Beta: Dạ Đường

Mà ở đầu dây bên kia Đường Tần nhìn ngoài cửa sổ chỉ thấy màn đêm buông xuống, hắn chậm rãi hút thuốc lấy lại tinh thần, lau vài sợi tóc qua loa rồi đi đến mép giường, khóe miệng bất giác cong lên mà chính hắn cũng không biết.

*

Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Ngư ngồi ở trên giường đợi Đường Tần dọn cơm.

Rất nhanh cô đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức trên bàn, không kiêng nể cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn vào miệng.

Ăn một nửa cô bỗng dừng lại, hỏi: "Anh ăn chưa?"

Đường Tần: "Ăn rồi."

Thẩm Ngư cơm nước xong, xoa xoa khóe miệng.

"Thế nào?" Đường Tần lạnh lùng hỏi một tiếng.

Cô sửng sốt một chút, nghe rõ lời hắn nói mới vội vàng gật đầu, "Ăn ngon! Anh mua ở cửa hàng nào thế, lần sau đưa tôi đi với!"

"Không nhớ rõ." Đường Tần thu dọn hộp cơm muốn rời đi đi, liền nghe được âm thanh của thiếu nữ phía sau.

"Chiều nay tôi muốn xuất viện." Thẩm Ngư không muốn ở mãi chỗ này, cô chắc chắn tám phần buổi tối tên biến thái kia chắc chắn sẽ đến, còn không bằng về nhà cho an toàn.

*

Khu hút thuốc.

Đường Tần kẹp điếu thuốc trong tay rít một ngụm, khói trăng bay lượn che mờ tầm mắt hắn, "Tối hôm qua có xuất hiện điều gì dị thường không?"

Hai cảnh sát được phái tới bảo vệ Thẩm Ngư suy nghĩ, liếc nhau, lắc đầu, "Không có dị thường."

Đường Tần nghiền tàn thuốc, đứng lên nói: "Buổi chiều vẫn phải đi theo cô ấy, cái tên giết người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua, hai người nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy."

"Được, Tần ca!"

"Ừm." Đường Tần nói xong đi ra ngoài.

Sau khi xong xuôi thủ tục xuất viện, Thẩm Ngư ngồi trên xe Đường Tần về nhà.

Dọc theo đường đi không khí phá lệ an tĩnh, nam nhân không thích nói chuyện, Thẩm Ngư thì có nói được hai câu.

Đi tới cửa tiểu khu, cả hai người cùng đi xuống xe, Thẩm Ngư quay đầu lại hỏi hắn: "Người giết người ở lầu hai kia có manh mối gì không?"

Mí mắt Đường Tần giật giật, nửa ngày không nói chuyện, thật lâu sau mới mở miệng: "Việc này cô biết ít một chút sẽ tốt hơn đó, mấy ngày nay cũng đừng đi tới nơi này, nếu gặp nguy hiểm thì nhớ gọi cho tôi."

Thẩm Ngư cắn môi, chuyện đó cũng coi như là cơ mật, không thể nào lại nói cho cô đơn giản như vậy được, nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy buổi tối tôi có thể sang nhà anh săn cơm không?"

Cảm thấy nói những lời này có lẽ sẽ khá kì lạ, cô lại tiếp thêm một câu, "Tôi sợ hắn tới tìm tôi."

Đường Tần cũng không có ý định cùng cô gái này có quan hệ gì, hắn nhăn mày, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt mù của cô, "Đến đi."

"Tôi đi vào đây, tạm biệt." Thẩm Ngư xua xua tay, cười một cái rồi rời đi.

Về đến nhà không bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông cửa, Thẩm Ngư nhíu mày, đi đến trước cửa, hỏi một tiếng, "Ai vậy?"

"Là tôi." Là giọng nói của Giang Thanh.

Thẩm Ngư nắm chặt then cửa, dừng một chút mới mở cửa.

Giang Thanh lo lắng hỏi: "Tôi mấy ngày nay đi tới văn phòng nhưng lại không thấy cô, nghe bọn họ nói cô nghỉ bệnh, có sao không?"

Hoàn toàn là hình tượng một người đồng nghiệp lương thiện, ấm áp

Dễ dàng làm cho người khó lòng đề phòng.

Thẩm Ngư đi ra, "Tôi không sao, chỉ là bị cảm một chút."

Giang Thanh nhẹ nhàng thở ra, "Cô không có việc gì là được."

"Ngày mai cô có đến trường không?"

"Tôi có." Cô trả lời, rồi lại hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"

Cô biểu hiện có chút mệt mỏi, giống như bệnh rất nghiêm trọng, làm người thấy sẽ tin ngay.

Giang Thanh lắc đầu, chuẩn bị rời khỏi nhà cô, "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi đến đón cô tới trường."

Thẩm Ngư cũng không cự tuyệt, "Được, tạm biệt anh."

Người vừa đi, cô đóng cửa lại, nhíu mày nói: "Thế giới này sao lại có người so với kỹ thuật diễn của tôi lại tốt như vậy? Nếu Giang Thanh thực sự là tên sát nhân cuồng, tôi thực sự phục anh ta."

【......】

"Đáng sợ, thật đáng sợ."

Buổi tối trước khi đi đến chỗ Tần gia ăn cơm, Thẩm Ngư nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô đến nhà hắn.

Tuy rằng không thấy gì nhưng vừa đi vào cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá bọc nhàn nhạt trên người nam nhân, sau đó cổ áo cô bị lôi kéo đặt ngồi lên ghế sô pha, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của Đường Tần.

"Đừng lộn xộn."

"Ừm." Thẩm Ngư gật đầu, an phận ngồi im.

Đường Tần lại đi vào bếp.

Ngay sau đó cô ngửi được mùi rau xào bay vào lướt qua mũi.

Thẩm Ngư lại lần nữa hận chính mình sao lại không nhìn thấy, cô không thể nhìn thấy bộ dáng nam nhân nấu cơm cho mình nha.

Không nghĩ tới Đường Tần còn biết xào rau, cô tưởng rằng cảnh sát chỉ biết bắn súng thôi chứ.

Đợi trong chốc lát, trên mặt bàn đã nhanh chóng bày rất nhiều đồ ăn, Đường Tần bưng cơm đưa tới trước mặt cô rồi ngồi vào chỗ đối diện Thẩm Ngư, nói: "Ăn đi."

Thẩm Ngư thấy không rõ, duỗi đũa tùy tiện gắp một miếng trong đĩa đồ ăn bất kỳ rồi đưa vào trong miệng nhai nhai, mơ hồ không rõ, nói: "Là sườn xào chua ngọt!"

Hương vị trong miệng giống hệt với hương vị lần trước cô được ăn ở bệnh viện, nghĩ đến ở bệnh viện hắn còn hỏi cô ăn thế nào, còn lừa cô là không nhớ rõ nơi mua.

Thì ra là chính mình làm, nam nhân này thật là, thừa nhận chính mình làm có chết ai đâu chứ.

Đường Tần ngữ khí trầm xuống, "Câm miệng, đừng nói chuyện."

Thẩm Ngư không nói gì, tiếp tục ăn cơm, mỗi món cô đều nếm một ít.

Đều là những món cô thích ăn.

Ăn xong bữa cơm, cô đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, lại nói bữa cơm này là bữa ngon nhất từ khi cô vào vào thế giới này, định cầm bát đũa đi rửa.

Đường Tần đoạt bát đũa trong tay cô, lãnh đạm nói: "Cô ngồi đấy đi, đừng làm bể mấy cái này."

Thẩm Ngư muốn phản bác cũng không dám, "Được rồi."

Cô kỳ thật có thể rửa, dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí, cô đương nhiên biết phòng bếp ở đâu.

Nam nhân rửa xong bát đũa, cởi bỏ tạp dề rồi đi tới, Thẩm Ngư thức thời đứng lên, "Tôi đi về đây, cảm ơn bữa cơm của anh."

Đường Tần nhìn khuôn mặt của cô, ừ một tiếng.

Đi ra khỏi phòng Đường Tần, Thẩm Ngư trở lại phòng của mình, cô nằm ở trên giường, xoa xoa bụng.

Ăn no căng.

Tiêu hóa nửa giờ, cô mới đi đến phòng tắm để tắm rửa một lúc , thời điểm nàng đi ra liền không khỏi cau mày, mí mắt không cảm nhận được ánh sáng của đèn.

Cô không thích tắt đèn ngủ, cho nên đèn ở trong phòng vẫn luôn được mở.

Vậy mà bây giờ tự nhiên lại bị tắt đi.

Đáy lòng chìm vào đáy cốc, Thẩm Ngư lui về phía sau vài bước, trên eo xuất hiện một cánh tay kéo cô vào trong ngực, cô không kịp phản ứng nên cả khuôn mặt đâm vào ngực người nó đều cảm thấy rất đau.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thẩm Ngư dùng sức đẩy hắn, căn bản cơ thể hắn vẫn bất động.

Người nọ đi đến bên giường, đem cô ném lên trên rồi đem cả cơ thể đè lên người cô.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng dừng lại trên chiếc giường trong phòng, chiếu lên hai cơ thể đang dí sát vào nhau, hài hòa đến dị thường.

Thẩm Ngư giãy giụa không được, cảm giác ướt nóng ở trên đôi mắt dần dần lan xuống, đi qua cằm cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh của cô, Thẩm Ngư có thể tưởng tượng được người nọ đang vươn đầu lưỡi liếm lên từng tấc thịt, điều này khiến cô ghê tởm đến cực điểm!

"Cái tên biến thái này! Trốn tránh như vậy ngươi có phải là đàn ông không, đừng để ta biết ngươi là ai?!" Thẩm Ngư nói không lựa lời, tựa như bây giờ cô muốn hắn dùng một đao giết chết cô, cũng không muốn bị hắn ăn đậu hủ.

"Thật sự muốn biết tôi là ai sao?" Người nọ dừng lại, sau đó nghiêng người liếm khóe miệng, nhìn chằm chằm cặp mắt làm cho hắn mê muội, hắn cố gắng áp xuống từng gợn sóng trong đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Em lấy lòng tôi, tôi liền nói cho em."

Thẩm Ngư hừ lạnh một tiếng, "Nằm mơ."

Ai biết hắn có phải đang gạt cô hay không.

Ánh mắt hắn chuyển hướng lên đôi môi đỏ mọng phấn nộn của cô, ánh sáng chiếu vào càng làm cho cả khuôn mặt của Thẩm Ngư bừng sáng, kinh diễm động lòng người.

Hắn thật sự không nhịn nổi nữa, cúi xuống ngậm lấy môi cô.

Thẩm Ngư cả người run lên, đôi mắt mở to trừng hắn, đột nhiên nghiêng đầu né tránh nụ hôn, "Ngươi... Ngươi... Biến thái!"

Dm nàng bị biến thái hôn! Nó khủng bố ý như đang bị một con rắn độc hôn vậy!

Người nọ cười nhẹ ra tiếng, môi ghé sát vào bên tai cô, "Em đáng yêu như vậy làm tôi rất muốn đem em cắt thành từng miếng, rồi từ từ nuốt vào bụng."

Thân thể Thẩm Ngư bỗng chốc cứng đờ, ngay lập tức hóa thành cục đá.

Người nọ ngay sau đó lại nói: "Thật sự rất thích em."

Môi Thẩm Ngư run rẩy, nghẹn nửa ngày mới nói ra được mấy chữ.

"Cút! Đồ biến thái!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro