Chương 312: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hoàng Kim

Beta: Dạ Đường

Nửa giờ sau, Đường Tần quay trở về, trên tay cầm di động áp vào tai, tựa hồ đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

"Tên giết người kia đã biết mặt cô, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cô." Đường Tần ngồi bên mép giường trầm giọng nói.

Thẩm Ngư ngày hôm qua đã chuẩn bị kết cục mình sẽ phải sống lại lần nữa, nhưng tên biến thái kia chẳng những không giết cô mà lại còn thả tự do cho cô.

Thời điểm vào đúng ngày hôm qua, nguyên thân cũng đã chết, ký ức cũng bị gián đoạn.

Cốt truyện từ giờ trở đi, cô chỉ có thể dựa vào chính mình tìm kiếm manh mối.

Đường Tần còn chưa nói hai câu, điện thoại lại rung một hồi, là cục cảnh sát gọi tới.

Hắn đứng dậy đi về phía cửa, nói: "Cô ở yên trong phòng bệnh, đừng đi lung tung, bên ngoài có người canh giữ, cô cứ yên tâm, không cần sợ hãi."

An ủi người ta mà miệng lưỡi vẫn khô khan như vậy, trong lòng Thẩm Ngư trộm cười, trên mặt vẫn là nét mặt hoảng loạn, lo lắng, "Được......"

"Ừm." Mí mắt Đường Tần rũ xuống, ánh mắt dừng hồi lâu ở trên người cô, đột ngột hỏi: "Cô có điện thoại không?"

"Có."

"Đưa cho tôi."

Thẩm Ngư lấy điện thoại Nokia đưa cho hắn, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Tôi nhìn không thấy, nên không dùng được điện thoại cảm ứng."

Mọi người bây giờ ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể sử dụng điện thoại cục gạch nữa.

Đường Tần cũng chưa nói cái gì, cầm lấy di động nhập vào một dãy số, con Nokia này của cô cũng rất tiện nha, lưu số điện thoại cũng rất nhanh, lưu xong hắn đưa điện thoại lại cho cô, "Số 1 là chỗ lưu số của tôi, nhớ ấn nếu gặp nguy hiểm, có chuyện gì thì nhớ phải gọi ngay cho tôi."

Thẩm Ngư kinh hỉ ngước mắt, gật đầu như giã tỏi, "Được, cảm ơn anh."

"Tôi đi đây." Đường Tần xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Ngư nghe tiếng đóng cửa, tay cầm di động cười cười, cười rất đáng khinh.

【......】723 cảm thấy sợ hãi thay Đường Tần

Thẩm Ngư chỉ là chịu chút đả kích, sợ hãi một hồi rốt cuộc cũng bình ổn lại, cô gọi hộ sĩ tới đỡ cô đi phòng tắm, sau đó tắm rửa sạch sẽ một trận.

Buổi tối cơm nước xong, cô nằm trên giường ngay lập tức đã chìm vào giấc ngủ, tâm trạng có phần thoải mái.

Bên ngoài hai viên cảnh sát bảo vệ lại không ngủ được nên chỉ có thể ngồi ở ghế dài nói chuyện phiếm.

"Cô gái này không phải là bạn gái Tần ca chứ?"

"Không thể nào."

"Cậu thấy Tần ca quan tâm qua cô gái nào chưa? Còn muốn chúng ta đến đây bảo vệ cô ấy nữa."

"Cũng đúng, cô ấy lớn lên khá xinh đẹp, tôi nhìn còn rất thích."

"Ha ha ha, tôi cũng rất thích, nhưng thật đáng tiếc, người đẹp lại là người mù."

"Người mù thì làm sao, tôi cảm thấy như vậy cũng được mà."

"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, đó là người của Tần ca đó, không chừng sau này chúng ta còn phải gọi một tiếng chị dâu đó."

Hai người trò chuyện tôi một câu cậu một câu, bên ngoài sắc trời dần tối sầm, một trận gió lạnh từ đầu hành lang thổi tới bay ngang qua bọn họ mang theo một hương vị kỳ quái cùng mùi nước sát trùng trộn lẫn với nhau, nhưng họ không để ý nhiều, vẫn tiếp tục trò chuyện.

Trò chuyện một hồi thì cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập tới, cả hai cứ thế dựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Tếng bước chân trầm ổn từ một chỗ khác vang lên, từng bước một đi về hướng bên này.

Thẳng đến khi ngừng ở trước cửa phòng bệnh, người nọ liền đẩy cửa bước vào.

Thẩm Ngư ngủ cũng không sâu giấc, vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì cô liền tỉnh, ngửa đầu cũng không thấy rõ cái gì, cho rằng người bước vào là Đường Tần, gọi một tiếng, "Đường Tần?"

Người nọ không trả lời, không vội không chậm đi đến bên mép giường cô, Thẩm Ngư có thể cảm nhận được một tầng bóng ma bao trùm trước mắt, người kia cách cô rất gần.

Một loại dự cảm không tốt trào ra trong lòng, Thẩm Ngư lui về phía sau dựa vào một góc, ôm chặt đầu gối, tay sờ soạng bên dưới liền tìm thấy điện thoại của mình, cô vừa muốn ấn số 1 thì tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ nâng lên, điện thoại trong tay cũng bị rơi thẳng xuống mặt đất.

"Ngươi là ai?" Một tay khác của Thẩm Ngư bắt lấy tay của người nọ.

Người nọ không nói lời nào, hai tay chế trụ cổ tay của cô ấn lên vách tường, hắn cúi người xuống hôn lên mí mắt của cô, thanh âm lạnh băng vang lên: "Mở to mắt."

Mặc kệ là giọng nói của hắn có rõ ràng như thế nào đi chăng nữa nhưng hơi thở của hắn đều bị hắn giấu đi rồi, Thẩm Ngư căn bản không nhận ra hắn là ai, mí mắt bị hôn đến ướt nóng dính nhớp, cô không khống chế được mà run rẩy, dạ dày bỗng chốc cảm thấy buồn nôn ghê tởm, chậm rãi mở to mắt.

Cô nhìn không thấy, chỉ có thể cảm giác được cánh môi của người nọ dừng bên khóe mắt của cô, nó chậm rãi di chuyển, cuối cùng hạ xuống môi cô.

Thẩm Ngư dùng sức giãy giụa, mẹ nó cô chịu không nổi, quá ghê tởm.

Nhưng người nọ nhấc chân đè lên hai chân cô, thủ đoạn chế trụ sức lực lại lớn, cô căn bản không thể thoát ra.

"Ngươi buông ta ra, tên biến thái này!" Cô cố ý dùng ngôn ngữ kích thích hắn, muốn người nọ giết chết mình, cô tình nguyện sống lại ngày hôm qua cũng không muốn bị tên biến thái này làm bậy.

Người nọ cười, một nụ cười máy móc phá lệ quái dị cùng khủng bố, "Trong đám đồ chơi của tôi, em là thứ đồ chơi đáng yêu nhất, tôi sao có thể giết em được, cứ để em chơi mấy ngày đi, ngày mai tôi sẽ lại đến, nhất định phải ngoan ngoãn, bằng không tôi sẽ phạt em."

Thẩm Ngư trên người đều nổi da gà, ở trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng, tựa hồ như rơi vào trong hầm băng lạnh đến thấu xương, khí thế cùng giọng nói của người này làm cho người khác không rét mà run.

Thời điểm Thẩm Ngư lấy lại tinh thần cũng là lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô.

Thẩm Ngư bất động hồi lâu, rốt cuộc mới nhặt điện thoại từ dưới đất lên, bấm gọi vào số của Đường tần, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động chỉ nghe thấy tiếng tút tút của điện thoại.

Đường Tần lúc này vẫn chưa ngủ, hắn mới từ trong phòng tắm đi ra, đang chuẩn bị lên giường ngủ, trên người mặc áo ngủ dài lỏng lẻo, tóc còn ướt nhỏ vài giọt nước, cả người lộ ra hormone nam tính làm người thấy phải đỏ mặt.

Hắn đi đến mép giường cầm lấy điện thoại đang reo, nhìn trên màn hình xuất hiện hai chữ, ấn đồng ý, đưa điện thoại dán vào bên tai.

"Đường Tần?"

"Ừm." Đường Tần chân dài bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ châm một điếu thuốc lá.

Thẩm Ngư: "Anh đang ở đâu?"

Đường Tần nghe ra giọng nói của cô có chút khác thường, gõ gõ tàn thuốc, nhíu mày hỏi: "Ở nhà, mới vừa tắm rửa xong, làm sao vậy?"

Thẩm Ngư thở phào, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là tôi hơi sợ hãi, muốn nói chuyện với anh cho đỡ sợ."

"Không cần sợ, ở ngoài cửa có hai người bảo vệ, an tâm ngủ đi." Đường Tần sắc mặt hòa hoãn, còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì.

Thẩm Ngư cười cười, anh bảo ở ngoài cửa còn có hai người vậy mà bọn họ lại để tên biến thái vào đây được à, cô không nói tiếp, kéo chăn nằm xuống, mới nói: "Cảm ơn anh, Đường Tần."

"Ừm."

Thẩm Ngư nắm chặt di động, cười nói: "Ngày mai tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt cùng cà tím xào đậu que, còn có canh trứng cà chua, anh mang cho tôi được không?"

Cô đè nặng yết hầu nói, giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài, mang theo ý làm nũng.

Đường Tần ánh mắt tối sầm một chút, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc hút một cái, ngữ khí không tốt nói: "Còn ăn được rất nhiều sao."

Tạm dừng hồi lâu, mới nói tiếp: "Được rồi, cô ngoan ngoãn nằm yên trong bệnh viện, ngày mai tôi mang đến cho cô."

"Cảm ơn anh, Đường Tần." Thẩm Ngư nhắm mắt lại, cuối cùng nói chúc ngủ ngon xong liền tắt điện thoại.

【 Cô như vậy rồi còn không quên trêu chọc anh ta......】723 chỉ có thể một lần nữa thắp cho Đường Tần một ngọn nến.

Thẩm Ngư ngượng ngùng kéo chăn, khuôn mặt chôn vùi trong đó, "Này, anh không biết là giọng nói của Đường Tần chính là vũ khí sắc bén nhất đấy à, nghe rất muốn động tâm...... Thật muốn anh ta nói yêu tôi là như thế nào."

【.........】723 phát hiện qua nhiều thế giới như vậy, Thẩm Ngư chỉ có duy nhất một câu nói:

Từ "Tôi không thẹn thùng" biến thành "Tôi muốn cùng hắn ngủ một giấc".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro