Chương 311: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hoàng Kim

Beta: Dạ Đường

Thẩm Ngư nghe hắn kể lại tỉ mỉ có chút kinh ngạc, không nghĩ hắn sẽ nói rõ ràng như vậy.

Lý Hạo như phát hiện ra nghi hoặc của cô nên cười nói: "Tần ca nói cô sẽ hỏi, nên dặn tôi cứ nói với cô."

"Người...Người đã giết người đàn ông kia đã bắt được chưa?" Thẩm Ngư hỏi.

Lý Hạo thở dài trả lời, "Chưa, chúng tôi tìm tất cả tiểu khu vẫn chưa tìm được."

Thẩm Ngư cũng không thất vọng, nếu như dễ dàng tìm được tên biến thái kia, vậy thì hắn đã không phải là mục tiêu nhiệm vụ rồi.

Lý Hạo ngồi một chút thì có điện thoại gọi đến nên đã rời đi ,nhưng ngoài cửa phòng bệnh hắn vẫn an bài hai người ở lại bảo hộ cô.

Giữa trưa, Đường Tần mang đến cho cô một hộp cơm hộp.

Thẩm Ngư ăn được một chút rồi hỏi: " Anh theo dõi người ở lầu hai kia lâu như vậy, không phát hiện được hắn có gì đó không ổn sao?"

Chuyện này cô không rõ lắm, chẳng phải Đường Tần nói vẫn luôn theo dõi người ở lầu hai kia sao, tại sao lại không biết hắn bắt cóc nhiều phụ nữ như vậy chứ.

Đường Tần hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không thể theo dõi tên đó 24/24 được." Lại nói người đàn ông đó cả ngày cũng không ra khỏi nhà, thật giống như biết hắn đang theo dõi, lối sống của gã cũng tương đối đơn giản.

"Nhưng sao cô lại bị bắt đến chỗ đó?"

Thẩm Ngư trả lời đúng sự thật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô gục đầu xuống, bả vai run rẩy lên: "Lúc tôi đang đi về nhà thì bị đánh thuốc mê, lúc tỉnh lại thì đã bị nhốt vào lồng sắt rồi, một lúc sau thì gã đem tôi ra ngoài...sau đó gã chưa kịp làm gì...thì đã có người xuất hiện giết gã."

Đường Tần thấy bộ dạng cô như vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, bực bội nhíu mày, ngữ khí không tốt nói: "Ăn cơm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Ừm..." Thẩm Ngư nắm chặt đôi đũa, bắt đầu ăn từng chút một.

Cô bắt đầu suy nghĩ lại sự việc trước đó, tên sát nhân cuồng kia chạy trốn qua cửa sổ, theo sau là Đường Tần đẩy cửa xông vào, vậy thì khả năng không phải là hắn, chỉ còn lại Giang Thanh.

Cô nghi ngờ Giang Thanh nhiều nhất, lúc tan trường, hắn nói hắn có việc nên không thể về cùng cô, buổi tối ngày hôm sau lại xuất hiện rồi giết gã đàn ông ở lầu hai.

Nhưng Thẩm Ngư không chắc chắn lắm, hình tượng của Giang Thanh trước mặt cô rất ấm áp, hoàn toàn không giống một kẻ biến thái cuồng giết người.

Lúc cô còn nằm trên sô pha, tên sát nhân cuồng kia một bên vuốt ve đôi mắt của cô, một bên lại say mê hôn nơi mí mắt.

Hoàn toàn là đôi mắt trầm mê của một kẻ cuồng giết người, không giống với người đã cùng cô ăn cơm trưa ở nhà ăn.

Cô còn có chút không rõ, vì sao tên cuồng giết người kia lại thích đôi mắt cô như vậy.

Chẳng lẽ... Mấy lần cô bị giết khi hôn mê đấy đều là do hắn móc mắt rồi sau đó thủ tiêu cô sao?

Thẩm Ngư không dám nghĩ nữa, người mù như cô vậy mà cũng bị tên đó thương nhớ.

Cô ăn cơm xong, Đường Tần thu dọn hộp cơm muốn đi lại bị cô nắm tay áo giữ lại.

Thẩm Ngư gặp chuyện như vậy, là người bình thường cũng sẽ bị dọa sợ huống chi cô còn bị mù, cô sợ hãi hoảng loạn: "Tôi rất sợ, anh...anh có thể ở lại đây với tôi không?"

Ánh mắt Đường Tần chuyển đến trên người cô, nhìn đôi tay trắng nõn run rẩy đang kéo tay hắn, tựa hồ như đang lấy hết can đảm kéo hắn lại, khóe miệng hắn nhếch lên, kéo tay cô ra.

Thời điểm Thẩm Ngư thất vọng buông tay, giọng nói của nam nhân bên cạnh từ tốn vang lên: "Tôi đi vứt hộp cơm."

Thẩm Ngư ngẩng đầu, nở nụ cười với hắn, sắc mặt suy yếu tái nhợt hiện lên một tia tươi sống, rõ ràng đôi mắt tuy bị mù cư nhiên lại sáng ngời thanh thuần đến lạ, "Được."

Đường Tần hơi chật vật rời đi.

"Hy vọng có thể giữ anh ta ngủ lại một giấc." Thẩm Ngư ngửa ra sau dựa vào trên giường bệnh, chờ mong nói.

【 Ký chủ cô không sợ anh ta lớn lên sẽ rất xấu sao?】

"A? Thật sự xấu à?"

【...... Xấu!】723 nghĩ đến thế giới trước liền không khỏi sợ hãi, ngữ khí khẳng định nói.

Thẩm Ngư thở dài, giọng nói quật cường: "Không có việc gì, tôi nhìn dáng người thôi, mà dù sao cũng không nhìn thấy."

【.........】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro