Chương 228: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Như vậy, ba mẹ con liền lại có thể sống cùng nhau!

Vừa đến Bắc Kinh, Lăng Vu Đề không có đi làm trước mà đăng ký cho Mẹ Lăng một lớp học, chủ yếu là học về máy tính, như cách sử dụng, cách đánh máy.

Cô muốn sau khi mẹ Lăng học xong cách sử dụng máy tính có thể mở một cửa hàng trực tuyến. Cửa hàng trực tuyến không phải là công việc tốn sức, mỗi ngày đều ở nhà, có thể kiếm bao nhiêu liền kiếm bấy nhiêu.

Chủ yếu là muốn cho Mẹ Lăng có chuyện gì làm, có thể giết thời gian.

Mẹ Lăng đi học, Trương Cầm Cảnh bởi vì lại nhận quay một bộ phim khác, nên đến thành phố điện ảnh để quay phim. Lăng Vu Đề thì tìm được một công việc bán thời gian trong một quán cà phê.

Vốn dĩ quán cà phê kia không nhận làm việc bán thời gian, nhưng Lăng Vu Đề không chỉ có bộ dạng đẹp mắt, thái độ phục vụ tốt, động tác nhanh nhẹn, mà còn có thể pha rất nhiều loại cà phê.

Vì vậy quán cà phê này đặt ra mức lương một trăm năm mươi tệ một ngày cho Lăng Vu Đề, nếu một ngày không có cách nào làm việc cả ngày mà nói, liền tính theo giờ, một giờ mười lăm tệ tiền công.

Đối với mức lương này của chủ quán, Lăng Vu Đề không có bất kỳ dị nghị gì. Sau khi tìm được việc làm, Lăng Vu Đề vừa làm việc, vừa chờ khai giảng——

Khai giảng ngày đó, Lăng Vu Đề đến trường học báo danh. Tự nhiên, thật tình cờ gặp Nhan Tử Hành cũng là tân sinh tới báo danh.

"Tại sao cậu lại ở đây?!" Nhan Tử Hành không ngờ rằng Lăng Vu Đề vậy mà cũng sẽ đến Y Đại, bởi vì hắn căn bản không có để ý tới nguyện vọng của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nghiêng nghiêng đầu: "Tôi đương nhiên là tới báo danh, chẳng lẽ cậu không phải tới báo danh sao?"

Nhan Tử Hành nghẹn nghẹn, khuôn mặt tuấn tú chưa rút đi ngây ngô đỏ bừng lên, sau đó quay đầu đi không để ý đến Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề bĩu môi, cô còn không muốn để ý đến hắn đâu!

Thực hy vọng bản thân có thể tự quyết định đối tượng công lược, như vậy, liền sẽ không nghẹn khuất như thế!

Lăng Vu Đề báo là trung y hệ, mà Nhan Tử Hành báo là tây y hệ. Hai người tự nhiên là sẽ không học cùng nhau.

Lăng Vu Đề cũng không để ý, vốn Nhan Tử Hành nhìn thấy cô ở trường Đại học Y, hắn sẽ cảm thấy cô đến đây vì hắn, nếu cô lại học tây y hệ, độ hảo cảm vốn chính là số âm của cô sợ là lại muốn giảm thêm mấy điểm!

Mộng Tuyết đi nước ngoài học đại học, trước khi đi, làm một cái gọi là hẹn ước bốn năm với Nhan Tử Hành.

Lăng Vu Đề biết, hẹn ước bốn năm cái gì, liền không được tính!

Hiện tại, cô ta cùng Nhan Tử Hành cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm. Mà Lăng Vu Đề, lại học cùng trường với hắn.

Cô bây giờ chỉ cần chờ, chờ cơ hội, chờ Mộng Tuyết cùng Nhan Tử Hành chia tay!

Những ngày tháng học tập thật vui vẻ, Lăng Vu Đề lấy đứng đầu cả nước, hơn nữa là thành tích tuyệt đối thi vào Y Đại, vừa mới vào học liền nhận được chú mục.

Cô bộ dáng xinh đẹp, nghiễm nhiên trở thành hệ hoa của khoa trung y, người theo đuổi nối liền không dứt, nhưng lần nào, Lăng Vu Đề cũng đều lấy lý do có người trong lòng, mà cự tuyệt bọn họ tỏ tình.

Đương nhiên, Nhan Tử Hành bởi vì ngoại hình cùng thành tích, thậm chí hắn đổ mồ hôi khi vận động, trở thành nam thần trong mắt tất cả các nữ sinh trong trường!

Nhưng trái tim của nam thần nha, đã bay sang bên kia đại dương, căn bản là nhìn không thấy những người khác!

Lăng Vu Đề đã trải qua vài cái thế giới cũng đã không còn là một cái tiểu bạch ngây ngốc nữa, rất nhiều chuyện, đều cũng có kế hoạch cùng tính thực thi.

Cùng phòng ký túc xá của Nhan Tử Hành có một nam sinh tên là Lang Văn Phong đang theo đuổi Lăng Vu Đề. Sau khi bị Lăng Vu Đề cự tuyệt, cậu đã đề nghị làm bạn bè, Lăng Vu Đề đã đồng ý.

Vào một ngày thứ sáu không có tiết học, Lang Văn Phong nói hôm nay là sinh nhật của mình, mời cô cùng đi KTV, Lăng Vu Đề do dự hỏi có những ai sẽ đi.

Vì vậy Lang Văn Phong nói bạn học cùng ký túc xá sẽ đi, còn có một ít bạn học nữ, kêu cô cũng có thể mang bạn học đi.

Lăng Vu Đề chờ chính là có thể cùng Nhan Tử Hành, có một cuộc gặp mặt hợp tình hợp lý!

Cô cần ở thời điểm trước khi Nhan Tử Hành và Mộng Tuyết chia tay để cải thiện mối quan hệ giữa hai người. Nếu không, cho dù cô có thể thừa dịp Nhan Tử Hành và Mộng Tuyết chia tay mà vào, độ hảo cảm cũng không thêm được bao nhiêu!

Nếu như trước đó có thể cùng Nhan Tử Hành trở thành bạn tốt mà nói, tình huống liền sẽ khác!

"Được rồi, tôi sẽ đi!"

Nghe được Lăng Vu Đề gật đầu đồng ý, Lang Văn Phong phi thường vui vẻ rời đi.

Tối hôm đó, Lăng Vu Đề gọi một người bạn ở trong trường cùng cô chơi thân nhất cùng đi KTV.

Cô mua một cây bút máy hàng hiệu tặng cho Lang Văn Phong làm quà sinh nhật, cậu thật cao hứng.

Lăng Vu Đề nhìn thấy Nhan Tử Hành ở trong góc phòng riêng, mọi người đều đang chơi đùa vui vẻ, hắn chỉ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.

Lăng Vu Đề biết, hắn chỉ là đang trò chuyện với Mộng Tuyết ở bên kia đại dương.

Vừa lúc cô chuẩn bị đi về phía Nhan Tử Hành, Lang Văn Phong ở một bên đã tóm lấy cô, yêu cầu cô hát một bài.

Lăng Vu Đề nghĩ nghĩ, bấm một bài hát mấy năm trước khi cô và Nhan Tử Hành yêu nhau rất nổi tiếng, cô đã từng rất thích: 《May mắn bé nhỏ》của Điền Phức Chân.

Em nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên cỏ xanh

Em nghe thấy tiếng chuông trường vang vọng xa xa

Nhưng mà sao em không nghe thấy giọng nói của anh

Nghiêm túc, gọi tên em

...

...

Thì ra anh là may mắn mà em muốn giữ lại nhất.

Thì ra tình yêu của chúng ta đã từng dựa vào gần như vậy

Quyết định vì em đối kháng với cả thế giới

Cơn mưa đi cùng em

...

...

Thật may mắn khi được gặp anh

Mà em đã mất đi vì anh lệ rơi đầy mặt

Quyền lợi

...

...

Giọng hát của cô thật êm tai, phảng phất như đang kể lại một kỷ niệm ngọt ngào mà chua sót.

Tất cả mọi người đều bị tiếng hát của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt, những người từng có một đoạn kỷ niệm đều không khỏi đỏ bừng mắt.

Nhan Tử Hành vốn đang nhắn tin với Mộng Tuyết, nghe được giọng hát quen thuộc liền dừng lại, hắn biết Lăng Vu Đề sẽ đến, chỉ là thời điểm cô tiến vào ghế lô ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó liền rời tầm mắt.

Bài hát này gợi lên rất nhiều kỷ niệm đối với Nhan Tử Hành, những ký ức vốn đã có phần mơ hồ với hắn.

Hắn nhớ rằng, bài hát này Lăng Vu Đề đã từng hát cho hắn nghe. Cô nói đây là bài hát cô thích nhất, không có ngoại lệ.

Lúc đó Lăng Vu Đề hát bài này cũng đơn giản chỉ là rất hay mà thôi, nhưng bây giờ, cô lại như đang hát bằng cả tâm hồn, hát ra nỗi chua xót của mình.

Bài hát còn chưa có hát xong, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được, vốn độ yêu thích là số âm của mình một đường tăng lên, đến hai mươi điểm.

Ưm, không tệ không tệ!

Xem ra Nhan Tử Hành cũng không phải là người hoàn toàn vô tình!

Sau khi hát xong, Lăng Vu Đề nói một tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Cô cố tình lại gần Nhan Tử Hành một chút, lại cách một chút, để Nhan Tử Hành có thể nhận thấy sự hiện diện của cô, cũng sẽ không nghi ngờ, cô có phải là muốn tới gần hắn hay không.

Vì giọng hát của Lăng Vu Đề quá hay, nên có người tới mời cô hát thêm mấy bài, cô từ chối. Cuối cùng chỉ hát một bản tình ca với Lang Văn Phong.

Một nhóm người mười chín, hai mươi tuổi tụ tập lại với nhau, thì uống rượu là điều khó tránh khỏi.

Trong trí nhớ, nguyên chủ tửu lượng không tốt, Lăng Vu Đề lo lắng chính mình tửu lượng cũng không tốt, liền vẫn luôn từ chối uống rượu.

Cuối cùng, thật sự là không có biện pháp, liền uống hai ly bia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro