Chương 229: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Tửu lượng một ly liền đổ quả nhiên không phải là để trưng cho đẹp, cũng may Lăng Vu Đề tuy rằng uống say, nhưng vẫn còn lưu lại chút ý thức.

Lang Văn Phong nói muốn đưa cô về nhà, Lăng Vu Đề như thế nào cũng không chịu, trực tiếp ôm lấy Nhan Tử Hành, lẩm bẩm: "Tử Hành đưa..."

"Tôi muốn Tử Hành đưa..."

Trước đó, Lang Văn Phong chưa từng biết Lăng Vu Đề và Nhan Tử Hành quen biết nhau, vì thế cậu chuẩn bị đưa tay kéo Lăng Vu Đề từ trên người Nhan Tử Hành ra: "Vu Đề, tôi đưa cậu về nhà!"

"Ừm ~ tôi không..."

Nhìn gò má đỏ bừng của Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành tự nhủ, liền nể tình hai người là bạn học sáu năm, đưa cô trở về là được!

Vì thế hắn ngăn cản Lang Văn Phong đang tiếp tục kéo Lăng Vu Đề: "Tôi đưa cô ấy trở về là được."

"Không được, hai người tối nay mới quen biết..."

"Chúng tôi là bạn học sáu năm từ thời cấp hai, quen còn lâu hơn cậu." Nói xong, Nhan Tử Hành liền trực tiếp vòng tay qua eo Lăng Vu Đề, nửa ôm cô rời đi.

Lang Văn Phong sững sờ tại chỗ, có chút không kịp phản ứng. Bạn học sáu năm? !

Vì cái lông gì lúc trước cậu không biết điều này? ! Nếu biết được, cậu có cần phải khổ cực theo đuổi Lăng Vu Đề như vậy không? ! Trực tiếp tìm Nhan Tử Hành giúp đỡ là được nha!

Lúc này, Lang Văn Phong còn đang tính toán chờ Nhan Tử Hành trở về ký túc xá liền nhờ hắn giúp theo đuổi Lăng Vu Đề...

Nhan Tử Hành đưa Lăng Vu Đề rời khỏi KTV sau, liền cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Này, cậu sống ở đâu?"

Hắn biết Lăng Vu Đề không sống trong trường, nhưng lại không biết cô sống ở đâu.

Lăng Vu Đề ngẩng đầu, vô lực ngã trái ngã phải: "Ở tại... ở tại..."

"Rốt cuộc là ở đâu?" Nhan Tử Hành cố hết sức đỡ Lăng Vu Đề, có chút không kiên nhẫn.

Lăng Vu Đề một cái tát đánh lên mặt Nhan Tử Hành: "Cậu hét cái gì mà hét! Người ta không phải đang suy nghĩ sao!"

Nhan Tử Hành trợn to mắt, mặc cho Lăng Vu Đề một cái tát thanh thuý đánh lên mặt mình, sau đó bị cô nước bọt phun đầy mặt, còn chưa hoàn hồn lại.

Một hồi lâu Nhan Tử Hành mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Vu Đề, cậu có tin tôi ném cậu ở ven đường, để kẻ biến thái bắt cậu hay không?!"

Để Nhan Tử Hành không ngờ tới là, vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền lập tức đáng thương hề hề kéo cổ áo hắn: "Anh anh anh ~ đừng có như vậy mà! Luân gia sẽ ngoan, thật sự sẽ ngoan! Đừng ném luân gia  ~~ "

Nhan Tử Hành nhìn tới mức sửng sốt, này...

Đỡ trán: "Lăng Vu Đề, cậu kỳ thực là có nhân cách phân liệt đúng không?!"

"Cậu nha ~ mới có nhân cách phân liệt!" Lăng Vu Đề bất mãn bĩu môi phản bác.

Nhan Tử Hành cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã bị Lăng Vu Đề hao mòn hết, hắn quyết định, trực tiếp tìm một khách sạn thuê một phòng rồi ném Lăng Vu Đề vào đó!

Vừa mới bắt một chiếc taxi lên xe, Nhan Tử Hành còn chưa kịp nói đích đến, Lăng Vu Đề vốn đang nhắm mắt lại vẫy tay với tài xế: "Đi tiểu khu Hồng Nhiên!"

Nhan Tử Hành: "...Cậu biết địa chỉ, vừa nãy làm sao dày vò tôi lâu như vậy?!"

Lăng Vu Đề không nói gì, đầu vừa lệch, trực tiếp ngã tới trên đùi Nhan Tử Hành, ngủ thiếp đi...

Nhan Tử Hành cam đoan, về sau hắn tuyệt đối muốn cách Lăng Vu Đề cô gái này xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu!

Đến tiểu khu Hồng Nhiên, Nhan Tử Hành ôm Lăng Vu Đề xuống xe, Lăng Vu Đề ngủ rất sâu, hắn làm sao kêu đều kêu không tỉnh.

Bất đắc dĩ đứng ở cửa tiểu khu, khó được có chút không biết làm sao.

Đương nhiên không biết làm sao! Lăng Vu Đề chưa nói cho hắn biết địa chỉ cụ thể nhà mình, kêu lại kêu không tỉnh!

Bây giờ cuối cùng là đi hay ở nha? !

Sau đó, vẫn là bảo vệ trực đêm nhìn thấy Nhan Tử Hành cõng Lăng Vu Đề trên lưng, liền tốt bụng bước tới hỏi, thấy khuôn mặt của Lăng Vu Đề, bảo vệ đổ là nhớ ra Lăng Vu Đề ở nhà nào.

Vì thế bác bảo vệ lại tốt bụng đưa Nhan Tử Hành đến trước cửa nhà Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành cảm ơn bác bảo vệ.

Bác bảo vệ thản nhiên xua tay: "Chủ yếu là hai chị em này bộ dáng xinh đẹp, nên liền ấn tượng khắc sâu hơn một chút!"

Lấy chìa khóa từ trong túi của Lăng Vu Đề ra, mở cửa rồi bước vào nhà.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ rộng khoảng tám mươi mét vuông, được trang trí thập phần ấm áp.

Tuỳ tiện mở cửa một căn phòng, đặt Lăng Vu Đề lên giường, chuẩn bị rời đi.

Lăng Vu Đề từ lúc lên xe liền bất tỉnh không có ý thức, thật là uống say. Vừa tới trên giường, cô liền lật người lại, chép chép miệng, ngủ ngon lành.

Nhan Tử Hành đi tới cửa, dư quang nhìn thấy một tờ giấy trên tủ để giày: Tiểu Vu, mẹ đi họp, gọi điện thoại con không nghe, nên mẹ để lại tin nhắn cho con. Đại khái phải đi hai ngày, hộ gia đình đối diện xảy ra án mạng, con ở nhà phải khoá chặt cửa biết không? Nhìn thấy tin nhắn thì nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho mẹ, nếu không mẹ sẽ lo lắng!

Án mạng? ! Nhan Tử Hành cau mày, tiểu khu này không an toàn như vậy sao?

Hắn cũng đã gặp mẹ của Lăng Vu Đề qua, là một trưởng bối rất hiền lành. Nghĩ nghĩ, Nhan Tử Hành trở về trong phòng, từ trong túi Lăng Vu Đề lấy điện thoại di động ra, điện thoại bởi vì hết pin tự động tắt máy.

Sạc điện thoại và bật máy, Nhan Tử Hành lấy danh nghĩa của Lăng Vu Đề gửi tin nhắn cho Mẹ Lăng: Mẹ, con về nhà rồi, tham dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp nên về muộn một chút, con sẽ đóng cửa thật tốt, không cần lo lắng!

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Nhan Tử Hành đứng tại chỗ, do dự hồi lâu. Nghĩ đến án mạng Mẹ Lăng nhắc tới trong tin nhắn, hắn có chút không yên lòng Lăng Vu Đề ở nhà một mình.

Có chút cáu kỉnh gãi gãi đầu, hắn đi đến ghế sofa trong phòng khách, nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Khi Lăng Vu Đề tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu đau đến mức giống như ngồi tàu lượn siêu tốc mười lần vậy, thật sự.

Nhìn thấy mình yên ổn nằm trong phòng của mình, Lăng Vu Đề nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện tối qua.

Đêm qua, cô uống say, Lang Văn Phong nói muốn đưa cô về nhà.

Cô không chịu, ôm Nhan Tử Hành muốn hắn đưa về. Sau đó... sau đó... cô không nhớ nữa!

Chống thân mình từ trên giường ngồi dậy, trên người mùi khói thuốc cùng mùi rượu thật sự là quá nồng. Lăng Vu Đề giật giật khóe miệng, vội vàng rời khỏi phòng đi vào phòng tắm.

Cô vẫn luôn ngẩng đầu bước đi, tay vừa vặn chặn ghế sofa trong phòng khách, nên cũng không nhìn thấy Nhan Tử Hành đang nằm trên ghế sofa.

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vang thật lâu, vừa dừng lại, Nhan Tử Hành trên ghế sofa cũng tỉnh.

Tối qua hắn cũng uống một chút rượu, cứ việc tửu lượng tốt, nhưng là vẫn có tác dụng phụ nhất định.

Xoa xoa huyệt thái dương có chút phát đau, từ trên ghế sofa ngồi dậy.

Cửa phòng tắm vang lên một tiếng, ngay sau đó, Lăng Vu Đề quấn khăn tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước bước ra ngoài.

Cô vừa lau tóc vừa đi mà không nhìn thấy Nhan Tử Hành đang trừng to mắt nhìn cô.

Mãi cho đến khi bước đến ghế sofa ngồi xuống, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Tay đang lau đầu dừng lại một chút, chậm rãi buông tay, nghiêng đầu nhìn sang bên người cô.

Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro