Chương 230: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (08)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Một lúc sau, Lăng Vu Đề mới đằng một cái từ trên sofa đứng dậy, một tay cầm khăn tắm, tay kia chỉ vào Nhan Tử Hành: "Cậu, cậu, cậu, làm sao cậu lại ở chỗ này?"

Lúc này Nhan Tử Hành mới phản ứng lại, quay đầu đi không nhìn Lăng Vu Đề: "Tối hôm qua tôi đưa cậu trở về, nhìn thấy tin nhắn của mẹ cậu, nên... tôi không làm gì cả."

Lời còn chưa dứt, Nhan Tử Hành đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, rất nhanh nói một câu "Tôi đi trước", rồi trực tiếp rời khỏi nhà Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhìn cánh cửa đã đóng lại, nhún vai.

Cô giữ khăn tắm là vì lo lắng nó sẽ rơi ra, đến lúc đó liền sẽ rất xấu hổ.

Kinh ngạc hỏi, là vì cô không ngờ Nhan Tử Hành lại ở đây.

Cô cũng không có lo lắng Nhan Tử Hành có làm gì cô hay không.

[Che mặt] cô ước gì hắn sẽ làm gì với cô đâu!

Bất quá, nhớ tới bộ dáng đỏ mặt vừa rồi của Nhan Tử Hành, lại có chút đáng yêu.

Cong môi cười cười, Lăng Vu Đề tiếp tục giơ tay lau tóc. Vừa lau vừa đi vào trong phòng

Hôm nay đúng là cuối tuần, Lăng Vu Đề sấy khô tóc sau đó thay quần áo liền chuẩn bị đi làm ở quán cà phê.

Vừa mới thay xong giày chuẩn bị ra cửa, chợt nghe thấy tiếng chuông trên ghế sofa.

Có chút nghi hoặc bước đến bên ghế sofa, thấy một chiếc điện thoại thông minh màn hình cảm ứng màu đen, trên màn hình lúc này nhảy ra một tấm hình là một cô gái mỉm cười ngọt ngào, ở trên viết: Tuyết Nhi.

Lăng Vu Đề nhướng mày, đột nhiên có ý xấu muốn nghe điện thoại.

Ngón tay cái dừng lại cách nút trả lời chỉ một centimet, không thể nhận.

Bây giờ cách lúc Mộng Tuyết và Nhan Tử Hành chia tay còn thời gian hơn nửa năm. Nếu cô gián tiếp khiến Mộng Tuyết hiểu lầm Nhan Tử Hành, làm cho hai người chia tay mà nói, khó tránh khỏi sau này Mộng Tuyết gặp lại Nhan Tử Hành sẽ nhắc đến.

Cô mới không muốn lưu lại tai hoạ ngầm không cần thiết cho bản thân đâu!

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Lang Văn Phong: "Văn Phong, Tử Hành... điện thoại di động của Nhan Tử Hành để ở nhà tôi, hắn đã trở về ký túc xá chưa?"

Lang Văn Phong cảm thấy, nếu như nửa giờ trước cậu còn mang may mắn trong lòng mà nói... bây giờ, lời nói của Lăng Vu Đề, liền giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu, khiến cậu lạnh thấu tim.

"Alo, Văn Phong?" không nghe thấy Lang Văn Phong trả lời, Lăng Vu Đề có chút nghi hoặc.

"A, cái kia, Tử Hành vừa mới trở về, đang ở trong phòng tắm tắm đâu, chờ hắn ra ngoài, tôi liền nói với hắn."

"Vậy chờ hắn tắm xong, kêu hắn trực tiếp gọi điện thoại cho tôi được không?"

"...Được..."

Sau khi cúp điện thoại của Lang Văn Phong, cuộc gọi của Mộng Tuyết vì không có người nghe máy nên cũng đã cúp máy từ lâu.

Để tránh cho Mộng Tuyết lại gọi tới, Lăng Vu Đề trực tiếp tắt điện thoại, cho vào túi xách của mình, chuẩn bị mang đến quán cà phê nơi cô làm việc.

Nhan Tử Hành đang nhắm mắt tắm trong phòng tắm, trong đầu không tự chủ hình dung ra bờ vai trắng nõn của Lăng Vu Đề, xương quai xanh phi thường xinh đẹp, đôi chân thon dài ....

Lắc lắc đầu, không thể nghĩ không thể nghĩ.

Suy cho cùng, Nhan Tử Hành cũng là một thiếu niên huyết khi sôi trào, tuy rằng đã cùng Mộng Tuyết hẹn hò hơn một năm gần hai năm, nhưng hai người ngoại trừ hôn môi, không có làm chuyện vi phạm nào khác.

Vì vậy, buổi sáng ngày hôm nay, Lăng Vu Đề đã tác động thị giác rất lớn đối với Nhan Tử Hành.

Sau khi tắm xong, Nhan Tử Hành vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã bị Lang Văn Phong ấn vào tường.

Lang Văn Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhan Tử Hành: "Nhan Tử Hành thật tốt nha, đã có bạn gái, vậy mà còn đánh chủ ý đến nữ thần của tôi, cậu nói, đêm qua cậu ở trong nhà của Vu Đề đã làm gì cô ấy?"

Nhan Tử Hành khẽ nhíu mày, một phen đẩy Lang Văn Phong ra: "Cái gì mà làm cái gì? Cái gì cũng không làm!"

"Tôi không tin!"

"A." Nhan Tử Hành chẳng thèm để ý đáp lại một chữ, sau đó đi lại giường của mình ngồi xuống.

Lang Văn Phong vẫn trừng mắt nhìn Nhan Tử Hành, một lúc mới mở miệng: "Điện thoại của cậu để ở nhà Vu Đề, Vu Đề bảo cậu gọi điện thoại cho cô ấy."

Tay đang lau tóc của Nhan Tử Hành khựng lại một chút, tìm tìm, lại không thấy điện thoại di động của chính mình.

Nhận lấy chiếc điện thoại di động mà Lang Văn Phong không tình nguyện đưa qua, gọi cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề đang đi trên đường, nhìn thấy người gọi là Lang Văn Phong, liền nhấc máy: "Xin chào?"

"Bây giờ tôi tới nhà cậu lấy điện thoại." Giọng nói trong trẻo của Nhan Tử Hành vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Lăng Vu Đề dừng bước, chớp chớp mắt: "Cậu bây giờ đi nhà của tôi? Được rồi, nhưng tôi không có ở nhà, cậu cứ chờ đi~"

Nhan Tử Hành: "... Cậu ở đâu?"

"Bây giờ tôi đang chuẩn bị đi làm, buổi tối mới có thể về nhà. Nếu cậu vội muốn lấy điện thoại của mình, có thể đến quán cà phê tôi làm việc, địa chỉ là ****"

"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ tới." Nói xong, Nhan Tử Hành liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe được điện thoại truyền đến tiếng "bíp bíp", Lăng Vu Đề thập phần bất mãn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình: "Nhan Tử Hành, cậu được nha cúp điện thoại của tôi."

Cất điện thoại di động vào túi xách, Lăng Vu Đề bước vào quán cà phê.

Thay đồng phục của quán, Lăng Vu Đề bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

Khi Nhan Tử Hành đến quán cà phê, Lăng Vu Đề đang mỉm cười giúp khách hàng điền đơn hàng.

Bị nụ cười trên khuôn mặt của Lăng Vu Đề làm cho loá mắt, Nhan Tử Hành đột nhiên cảm thấy, sáu năm quen biết, hắn tựa hồ không có thực sự nhận thức đến Lăng Vu Đề là người như thế nào.

Hoặc là nói, Lăng Vu Đề ở thời điểm hắn không biết, yên lặng thay đổi...

"Xin chào, hoan nghênh ghé thăm! Xin hỏi anh đi mấy người?" Người phục vụ mỉm cười bước tới trước mặt Nhan Tử Hành hỏi.

Nhan Tử Hành duỗi tay chỉ vào Lăng Vu Đề: "Tôi tìm cô ấy."

Một anh đẹp trai tìm Lăng Vu Đề, người phục vụ tự nhiên đoán mối quan hệ giữa hai người: "Thì ra anh là bạn trai của Vu Đề! Anh chờ một chút, tôi đi gọi cô ấy giúp anh."

Nói xong, người phục vụ liền mỉm cười đi mất. Lưu lại Nhan Tử Hành muốn giải thích nhưng không có đối tượng để giải thích.

Người phục vụ đi tới trước mặt Lăng Vu Đề, cầm lấy phiếu gọi món từ tay cô: "Để tôi làm. Bên kia có một anh chàng đẹp trai đến tìm cô nha."

Lăng Vu Đề theo ánh mắt của người phục vụ, liền nhìn thấy Nhan Tử Hành đang đứng ở bên kia. Sau khi mỉm cười với người phục vụ và nói một tiếng cảm ơn, mới đi về phía Nhan Tử Hành.

"Cậu tới cũng thật nhanh, qua bên kia ngồi chờ tôi đi."

Nhan Tử Hành gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống. Lăng Vu Đề xoay người rời đi.

Chờ cô đi ra lần nữa, trên tay cầm một cái khay, trên khay có một tách cà phê và một chiếc điện thoại di động.

Đưa cà phê đến trước mặt Nhan Tử Hành: "Cà phê là do chính tay tôi pha, mời cậu uống! Xem như cảm ơn tối qua đã đưa tôi về nhà, còn ở lại nhà tôi bảo vệ tôi!" Cô cũng thấy được Mẹ Lăng để lại lời nhắn cho cô, nên biết Nhan Tử Hành bởi vì lo lắng cho cô nên mới ở lại qua đêm.

Ngô ~ thật sự là một thiếu niên thiện lương nha ~

Lăng Vu Đề lại đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng đẩy nó về phía Nhan Tử Hành:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro