Chương 241: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Nhìn con gái đã cao hơn mình một cái đầu, Mẹ Lăng thở dài, sau đó gật đầu: "Được, nhưng nếu, có chuyện gì, không được dấu mẹ!"

"Yên tâm đi mẹ! Được rồi, con phải đi học đây! Mẹ mệt liền nghỉ ngơi một lát, biết mẹ sẽ về, nên con đã chuẩn bị bữa trưa cho mẹ, lạnh thì hâm nóng lên rồi lại ăn nha!"

Sau khi dặn dò Mẹ Lăng một phen, Lăng Vu Đề mới xách túi đi ra ngoài.

—— Nước M ——

Nước M cùng nước Z chênh lệch múi giờ mười ba tiếng, lúc này nước Z bên kia vừa qua mười hai giờ rưỡi, bên này là hơn một giờ sáng.

Sau khi Nhan Tử Hành gửi tin nhắn cho Lăng Vu Đề, liền nghiêng đầu nhìn phong cảnh nước ngoài ngoài cửa sổ xe. Hắn đến nước M cũng không nói với Mộng Tuyết, bởi vì hắn muốn cho Mộng Tuyết một bất ngờ.

Hắn sợ mình ở trên máy bay tắt máy, Mộng Tuyết sẽ lo lắng, nên Nhan Tử Hành còn chuyên môn nói muốn đi theo giáo viên đến một trường Đại học y ở nơi khác tham gia hội nghị, nên điện thoại sẽ tắt máy.

Xe đưa Nhan Tử Hành đến khách sạn mà hắn đã đặt từ sáng sớm, hắn cầm vali màu đen xuống xe, hắn cũng không có mang theo bao nhiêu đồ đạc. Xin nghỉ năm ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, một tuần.

Sau khi trở về phòng, bởi vì ngồi máy bay hơn hai mươi mấy tiếng, hắn cũng là rất mệt, tắm rửa một cái, liền ngủ.

Ngày hôm sau, Nhan Tử Hành rời giường, rửa mặt chải đầu một chút, xách vali rời khách sạn để đến nơi Mộng Tuyết ở.

Hắn biết ở đâu, mặc dù hắn chưa bao giờ đến đó.

Bắt taxi đi qua, còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy Mộng Tuyết đi theo một nam sinh từ trong nhà bước ra khỏi cửa.

Không, không phải là nam sinh, là nam nhân!

Nam nhân kia thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mang mắt kính, ngũ quan không tinh xảo, lại ôn hoà.

Khóe miệng anh ta mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Mộng Tuyết.

Mà Mộng Tuyết thì hơi cụp mi mắt xuống, hai má ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

Động tác xuống xe dừng một chút, trong mắt Nhan Tử Hành hiện lên một tia nghi hoặc cùng do dự.

Mãi đến khi Mộng Tuyết và người kia lái xe rời đi, tài xế ngồi ở vị trí ghế lái mới hỏi một câu khiến Nhan Tử Hành hoàn hồn lại.

Hít một hơi, Nhan Tử Hành tự nhủ, có lẽ, người đó chỉ là bạn của Mộng Tuyết mà thôi! Hai người sáng sớm cùng nhau ra khỏi nhà, cũng không đại biểu cho cái gì không phải sao?

Nhan Tử Hành cảm thấy, mình nên tin tưởng Mộng Tuyết!

Xuống xe, Nhan Tử Hành băng qua đường, đi tới cửa biệt thự nhỏ kia, đứng ở đó. Vừa nãy, hắn đáng lẽ phải đi ra gọi Mộng Tuyết lại! Ít nhất hắn sẽ không giống như bây giờ, đứng ở cửa giống như kẻ ngốc!

Lấy điện thoại di động muốn gọi cho cô ta, lại lo lắng cô ta có tiết học ở trường. Nghĩ nghĩ, Nhan Tử Hành liền ngồi ở cửa cầu thang chờ Mộng Tuyết trở về——

Mộng Tuyết hơn năm giờ chiều mới trở về, là người đàn ông kia lái xe đưa cô ta trở về.

Nhìn đến nam sinh đang ngồi trên bậc cầu thang nhà mình, Mộng Tuyết ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời, không kịp phản ứng.

Cho đến khi Nhan Tử Hành đứng dậy, mỉm cười đi về phía cô ta.

Mộng Tuyết mới kinh ngạc kêu lên: "Tử Hành, sao anh lại tới đây?!"

"Nhớ em, nên đến gặp em!" Nhan Tử Hành dang hai tay ra, muốn ôm Mộng Tuyết một cái.

Mộng Tuyết cứng ngắc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, người đàn ông ở phía sau cô ta mỉm cười, một mặt thân sĩ: "Tiểu Tuyết Nhi, đây là?"

Mộng Tuyết lúc này mới a một tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó chỉ vào Nhan Tử Hành nói: "Anh ấy là Nhan Tử Hành, bạn trai, của tôi."

Sau đó lại quay sang Nhan Tử Hành nói: "Đây là giáo viên dạy thay của trường em, giáo viên Kiều Doãn Thiên, Kiều lão sư."

Kiều Doãn Thiên đi về phía Nhan Tử Hành, sau đó đưa tay ra: "Thì ra cậu chính là bạn trai của Tiểu Tuyết Nhi nha! Xin chào!"

"Xin chào, Kiều lão sư." Nếu nói, buổi sáng Nhan Tử Hành còn có thể tự an ủi bản thân, Mộng Tuyết và người tên Kiều Doãn Thiên này chỉ là bạn bè. Hiện tại, hắn lại nhìn thấy trong mắt Kiều Doãn Thiên đối với Mộng Tuyết là ham muốn chiếm hữu.

Một giáo viên dạy thay có tình cảm đặc biệt với học sinh của mình, người giáo viên này, thật đúng là làm cho người ta kinh tởm!

Nhan Tử Hành ngữ khí không tốt lắm, ánh mắt nhìn Kiều Doãn Thiên cũng không có thiện ý.

Mộng Tuyết ở một bên nhìn thấy, vội vàng tách tay hai người ra, sau đó kéo lấy cánh tay Nhan Tử Hành: "Kiều lão sư, cảm ơn thầy đã đưa tôi về!"

Kiều Doãn Thiên gật đầu, sau đó lại liếc nhìn Nhan Tử Hành một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Mộng Tuyết kéo kéo Nhan Tử Hành nói: "Chúng ta đi vào đi."

Nhan Tử Hành gật gật đầu, đi theo Mộng Tuyết vào biệt thự——

"Đúng rồi, Tử Hành, làm sao anh sẽ đột nhiên đến nước M?" Mộng Tuyết vừa rót nước cho Nhan Tử Hành, vừa tò mò hỏi.

Đôi mắt Nhan Tử Hành tối sầm, không phải hắn vừa mới nói rồi sao, nhớ cô ta, nên mới đến gặp cô ta!

Nên, hắn vừa mới nói, cô ta không nghe thấy sao?

Kiều Doãn Thiên kia...

Chớp mắt một cái, Nhan Tử Hành vẫn tự nhủ phải tin tường Mộng Tuyết! Hắn từ trong túi quần lấy ra một hộp trang sức màu đỏ, sau đó đi đến phía sau Mộng Tuyết mở ra: "Sinh nhật vui vẻ!"

Hôm nay là sinh nhật của Mộng Tuyết!

Mộng Tuyết kinh ngạc mở to mắt, nhìn chiếc vòng cổ trong hộp, đôi mắt đỏ hoe vì cảm động: "Cám ơn Tử Hành!"

Nhan Tử Hành mỉm cười, sau đó từ trong hộp trang sức lấy ra sợi dây chuyền nước hoa, chuẩn bị đeo cho Mộng Tuyết.

"Đây là chiếc vòng cổ nước hoa mùi của hoa tường vi, hy vọng em sẽ thích nó!"

Nghe được là hoa tường vi, biểu cảm của Mộng Tuyết cứng đờ một chút, ngay khi chiếc vòng cổ sắp chạm vào da cô ta, Mộng Tuyết đưa tay kéo sợi dây chuyền ra.

Nhan Tử Hành cau cau mày, có chút nghi hoặc nhìn Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết có chút mất tự nhiên cười cười: "Cảm ơn quà của anh, em rất thích, nhưng em muốn cất kỹ vật quý giá như vậy đi!"

Nói xong, Mộng Tuyết cất chiếc vòng cổ nước hoa trở lại hộp trang sức.

Nhan Tử Hành nhìn, không nói gì——

Bởi vì Nhan Tử Hành đến, Mộng Tuyết ngày hôm sau đặc biệt xin nghỉ một ngày, sáng sớm liền đưa Nhan Tử Hành đi thăm quan danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở nước M.

Buổi chiều đi ngang qua cửa hàng điện thoại di động Mị Linh, Nhan Tử Hành dừng lại.

Mộng Tuyết khó hiểu quay đầu lại: "Làm sao không đi?"

Nhan Tử Hành bước vào cửa hàng điện thoại di động, dùng tiếng nước M lưu loát nói: "Xin chào, tôi muốn khoản điện thoại di động tình nhân Mị Linh mới nhất."

Người phục vụ mỉm cười gật đầu: "Thật là một vị khách may mắn! Chỉ còn lại hai bộ cuối cùng đâu!"

Nhìn chiếc điện thoại di động mà người phục vụ lấy ra, đặt trên quầy, một cái màu xanh da trời, một cái màu hồng phấn, kiểu dáng thật đặc biệt trông rất đẹp!

Mộng Tuyết vừa nhìn liền nhìn trúng cái màu hồng phấn kia, cười nói: "Đẹp quá! Tử Hành, em và anh mỗi người một cái đi!"

Nhan Tử Hành đang bảo phục vụ gói cả hai chiếc điện thoại, dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Mộng Tuyết: "Không được, cái này là cho Lăng Vu Đề." Hắn đã hứa với cô rồi.

Hơn nữa, đây là hai cái cuối cùng nên hắn không thể thất hứa được!

Mộng Tuyết sửng sốt một chút, cô ta muốn, nhưng hắn lại nói, đó là mua cho Lăng Vu Đề!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro