Chương 268: Hội trưởng phản công lược (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Anh trai của cô, thật sự đã làm chuyện xấu phản quốc, cho nên mới bị Tịch Tử Thu bắn chết...

Hạ Luân: Phốc phốc phốc —— Hội trưởng đại nhân, ngài lấy cớ này, thật sự là cao siêu! Tại hạ bội phục...

"Anh ấy, làm cái gì?" Lăng Vu Đề hỏi.

"Cơ mật, không thể nói." Hắn làm sao có thể lập tức bịa ra một cái tội danh thật kỹ càng!

Đã là cơ mật, Lăng Vu Đề cũng không miễn cưỡng Tịch Tử Thu nói cho cô: "Tôi đã biết."

Không có cảm ứng được độ hảo cảm tăng giảm, Tịch Tử Thu vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng không muốn độ hảo cảm thật vất vả mới có được lại bị giảm đi!

"Ngày mai, kêu người đưa tôi về Thủ đô đi." Đã biết 'sự thật', cô cũng không phải là Lăng Vu Đề không có trí nhớ, không có khả năng còn có thể yên tâm thoải mái ở bên cạnh Tịch Tử Thu được.

Nghe được lời nói của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu theo bản năng muốn từ chối. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lăng Vu Đề, hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Vừa vặn chiến tranh lập tức liền muốn bắt đầu, lúc đó Tây Bình cũng không an toàn. Hiện tại là tự Lăng Vu Đề muốn quay về, nếu là Lăng Vu Đề không có trí nhớ, ít nhất còn nghe lời...

Nhưng Lăng Vu Đề hiện tại, làm sao có thể nghe lời hắn!

"Ngày mai anh sẽ thu xếp. Đến lúc đó, em trở lại phủ Tổng thống..."

"Không cần, tôi về chỗ ở của mình." Mặc dù tiền cô kiếm được ở Lợi Á ca múa sảnh cơ hồ đều bị anh trai cầm đi đánh bạc, nhưng cô cũng tiết kiệm được một ít tiền riêng trong ngân hàng, cũng đủ chi tiêu trong một thời gian.

"Hiện tại em là vị hôn thê của anh, nếu em không trở lại phủ Tổng thống, vậy thì ở lại đây." Giọng điệu của Tịch Tử Thu có chút lạnh lùng, hắn vốn thành thói quen ra lệnh, Lăng Vu Đề liên tục từ chối khiến hắn có chút không vui.

Nhìn thấy không được phản bác trong mắt hắn, Lăng Vu Đề cụp mí mắt xuống, không nói gì.

Giơ tay đè mi tâm, Tịch Tử Thu thở dài một hơi, thái độ vẫn là thả mềm một chút: "Anh lo lắng em ở một mình."

Mặc dù ở phủ Tổng thống có Tịch Tử Hạ làm hắn lo lắng Lăng Vu Đề sẽ thích Tịch Tử Hạ, nhưng hắn càng thêm lo lắng cô một cái thiếu nữ sống một mình sẽ có nguy hiểm gì.

Lăng Vu Đề cũng nghe ra sự quan tâm đối với cô trong lời nói của Tịch Tử Thu, do dự một lát, cô vẫn là gật đầu: "Được."

"Tối nay anh ngủ sofa, em đi ngủ sớm một chút." Nói xong thấy Lăng Vu Đề vẫn đứng đó, Tịch Tử Thu đi thẳng đến ghế sofa nằm xuống.

Lăng Vu Đề liếc hắn một cái, đi tới bên giường ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian này, cô đều là ngủ cùng với Tịch Tử Thu, đêm qua khôi phục trí nhớ, hai người ngủ chung giường cô cũng chỉ có lúc đầu cảm thấy có chút kỳ quái...

Cô nghiêng đầu lại nhìn Tịch Tử Thu, hắn rất cao, ghế sofa căn bản là không đủ dài cho hắn. Mày hơi nhíu lại, hai tay nắm lấy góc chăn, xoa xoa...

"Anh vẫn là, lên giường ngủ đi." Ngủ trên ghế sofa đó một đêm, phỏng chừng ngày hôm sau dậy sẽ bị đau lưng. Lăng Vu Đề vẫn là không đành lòng.

Tịch Tử Thu có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, sau đó... bởi vì hắn hình thể thật sự quá lớn, suýt chút nữa té khỏi ghế sofa.

Tịch Tử Thu có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, từ trên sofa ngồi dậy: "Không cần, em đi ngủ sớm một chút."

"Vậy anh đi phòng khác ngủ." Sân này khá rộng, còn có phòng khác, đi phòng khác liền sẽ không cần ngủ sofa.

Tịch Tử Thu nhưng là chưa hề nghĩ đến việc đi sang phòng khác, nghĩ nghĩ, hắn liền đứng dậy khỏi ghế sofa. Lăng Vu Đề vốn tưởng rằng hắn muốn đi phòng khác, kết quả hắn lại trực tiếp lên giường.

Hắn quay lưng về phía Lăng Vu Đề: "Ừm, đi ngủ."

Lăng Vu Đề: ...vừa nãy là ai nói không cần lên giường ngủ?

Nhìn chằm chằm cái ót của Tịch Tử Thu hồi lâu, Lăng Vu Đề mới tắt đèn trong phòng, cởi giày rồi nằm xuống giường......

Ngày hôm sau, khi Tịch Tử Thu tỉnh dậy, Lăng Vu Đề cũng tỉnh theo. Thấy Tịch Tử Thu chuẩn bị đi ra ngoài, Lăng Vu Đề vội vàng gọi hắn lại: "Tôi khi nào thì có thể... trở về Thủ đô?"

Tịch Tử Thu cài cúc cổ tay áo: "Anh sẽ kêu người đi chuẩn bị, đại khái buổi chiều." Hắn còn phải cùng Tịch Chí Cường nói một tiếng.

"Được, tôi đã biết."

Nhìn cửa đóng lại, Lăng Vu Đề không có buồn ngủ, cô rời giường rửa mặt xong, liền bắt đầu thu dọn hành lý.

Quần áo của cô và Tịch Tử Thu được để cùng một chỗ, cô muốn phân một chút, miễn cho đem của hắn cũng mang về Thủ đô——

Tịch Tử Thu nói chuyện giữ lời, nói là buổi chiều đi, chính là buổi chiều đi.

Sau bữa trưa, Tịch Tử Thu từ quân doanh trở về. Hắn nói đã sắp xếp xong xe lửa trở về, bây giờ đưa cô ra nhà ga.

Ngồi trong xe, nghiêng đầu lại nhìn Tịch Tử Thu ngồi bên cạnh. Tịch Tử Thu không nói gì, cô nhất thời cũng không tìm được cái gì để nói.

Nhà ga cách chính phủ quân sự rất gần, lái xe chỉ mất khoảng mười phút liền đến.

Đến nhà ga, cô mới biết được, xe lửa Tây Bình đã bị phong toả, chính là lo lắng sẽ có phần tử không hợp pháp trà trộn vào.

Mà Lăng Vu Đề phải về Thủ đô, vẫn là Tịch Tử Thu đã đặc biệt nhờ người hộ tống cô trở về một mình.

Sau khi được Tịch Tử Thu tự mình đưa tới trong toa xe lửa, Tịch Tử Thu mới nói: "Chăm sóc bản thân thật tốt, anh rất nhanh sẽ trở lại."

Cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, Lăng Vu Đề biết, Tây Bình rất nhanh sẽ xảy ra chiến tranh. Ở Tây Bình hai ngày, chính là ở trong thành đều có thể nghe được tiếng bom nổ ở ngoai thành.

Trong một đoạn ký ức khác, cô vẫn luôn ở tại Thủ đô, ngoại trừ đoạn ký ức thời thơ ấu, cô cũng chưa bao giờ thực sự chứng kiến chiến tranh. Nghe Cận Thiên Dật nói, chiến tranh rất nguy hiểm, phải chết rất nhiều người.

Đã từng, Tịch Tử Thu cũng là ở trên chiến trường một đường sinh tử đi tới bây giờ.

Trong lòng, đột nhiên có chút lo lắng cho an nguy của Tịch Tử Thu. Lo lắng hắn ở trong chiến tranh sẽ gặp cái gì không hay xảy ra...

Lăng Vu Đề đi đến trước mặt Tịch Tử Thu, vòng tay qua eo hắn, áp mặt dán tại chỗ ngực hắn: "Anh nhất định phải chú ý an toàn! Phải bình an trở về!"

Chỉ là ngắn ngủn một câu nói, khóe miệng Tịch Tử Thu không tự chủ được cong lên, giơ tay ôm lấy Lăng Vu Đề, thật chặt...

"Yên tâm, anh nhất định sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trở về!"

Ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ, Lăng Vu Đề vẫy tay chào tạm biệt Tịch Tử Thu ngoài cửa sổ. Xe lửa huýt một tiếng, rồi từ từ chạy về phía trước.

Lăng Vu Đề nhìn thấy Tịch Tử Thu vẫn luôn đứng thẳng ở đó, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cô.

Thu hồi tầm mắt, Lăng Vu Đề hơi cúi đầu, trong đầu vang lên những lời Tịch Tử Thu nói với cô trước khi xuống tàu: "Trong nhà đã biết việc em khôi phục trí nhớ, em ở nhà, không cần để ý đến một chút lời mẹ nói. Nếu thật sự không muốn đối mặt bà ấy, không cần quan tâm tới bà ấy là được. Người kêu Chúc San San, vị hôn thê của Tịch Tử Hạ, cách xa cô ta một chút."

Tịch phu nhân coi thường cô, cô biết, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Tịch phu nhân chế giễu.

Nhưng, Tịch Tử Thu vì sao lại yêu cầu cô tránh xa vị hôn thê của Tịch Tử Hạ một chút?

Không phải nghe nói, Chúc tiểu thư kia, là người rất tốt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro