Chương 269: Hội trưởng phản công lược (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Tịch Tử Hạ... Lăng Vu Đề nâng tay chạm vào chỗ trái tim mình.

Bởi vì một cái ký ức khác, làm cho cô bây giờ nghĩ đến Tịch Tử Hạ, vậy mà không còn cảm giác rung động như trước nữa.

Ừm, như vậy cũng tốt, thân phận hiện tại của cô bây giờ là 'vị hôn thê' của Tịch Tử Thu. Lại đối với đại bá tâm tâm niệm niệm mà nói, khó tránh khỏi sẽ xấu hổ.

Về phần Tịch Tử Thu, cô cũng không nói gì về việc hủy bỏ 'hôn ước', cô không muốn để cho hắn phân tâm vào lúc này. Cô cảm thấy vẫn là chờ Tịch Tử Thu từ Tây Bình trở về Thủ đô, lại nói rõ với hắn.

Liền tính cô bây giờ không hận Tịch Tử Thu đã giết anh trai Lăng Thế Kiệt của mình, nhưng là làm không được kết hôn với hắn. Huống chi trong lòng cô cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Tịch Tử Thu...

Đầu bếp trên xe lửa là do Tịch Tử Thu đặc biệt tuyển chọn, nên ở trên phương diện ăn uống, đổ là không có uỷ khuất Lăng Vu Đề.

Trên thực tế, Lăng Vu Đề tuy kén chọn, nhưng trải qua những ngày khổ cực. Cô không có trí nhớ, bị Tịch Tử Thu chiều chuộng đến mức một chút không vừa lòng sẽ không ăn, nhưng cô lại không như vậy.

Vì vậy, đối với đồ ăn, cô cho rằng chỉ cần no bụng là được rồi.

Bất quá, đối với sự chu đáo của Tịch Tử Thu, cô vẫn là rất hưởng thụ.

Mà Tịch Tử Thu ở đầu bên kia đang định đánh bất ngờ phản công quân Thanh Lôi, cũng cảm nhận được độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với mình đã tăng lên sáu mươi điểm.

Hắn cũng lo lắng nếu chính mình về quá muộn, Lăng Vu Đề sẽ thích Tịch Tử Hạ, nên hắn đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt quân Thanh Lôi. Có kinh nghiệm trong trí nhớ, muốn lại một lần nữa tiêu diệt quân Thanh Lôi liền dễ dàng hơn nhiều——

Xe lửa chạy ba ngày hai đêm mới đến Thủ đô, khi cô xuống xe lửa, liền nhìn thấy Tịch Tử Hạ đích thân đến đón.

Tịch Tử Hạ vẫn cười đến gió xuân ấm áp như trong trí nhớ, giống như thời thời khắc khắc đứng dưới quang minh trong ánh nắng.

Lúc trước cô còn không phải là cảm thấy Tịch Tử Hạ giống như tia sáng duy nhất cô nhìn thấy trong bóng tối, giống như người sắp chết đuối muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng...

Anh mặc một bộ vest màu đen không đeo cà vạt, trong trang trọng lại mang theo chút ngang bướng. Nhìn thấy Lăng Vu Đề xuống xe lửa, anh nhấc chân đi về phía cô.

"Bây giờ tôi nên xưng hô với cô như thế nào đâu?" Tịch Tử Hạ đến gần cô, mỉm cười hỏi. Sau khi biết Lăng Vu Đề đã khôi phục trí nhớ, lại đối mặt với cô, liền cảm thấy có chút quen thuộc.

Lăng Vu Đề dừng một chút, mỉm cười lại với anh: "Tịch đại thiếu có thể gọi tôi là Vu Đề." Cô cũng không muốn kéo gần mối quan hệ với Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng ý cười càng sâu: "Vậy cô cũng đừng gọi tôi là Tich đại thiếu khách khí như vậy, gọi tôi Tử Hạ hoặc là, anh cả là được!"

Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu, trong tươi cười mang theo xa cách.

Tịch Tử Hạ đã nhìn ra, mặc kệ là Lăng Vu Đề mất trí nhớ hay Lăng Vu Đề đã khôi phục trí nhớ, ánh mắt nhìn anh đã khác so với trước đây.

Dù sao anh cũng là một công tử phong lưu trong trăm bụi hoa, lúc trước ánh mắt của Lăng Vu Đề khi nhìn anh mang theo ngưỡng mộ, anh làm sao có thể không nhìn ra?

Chỉ là bây giờ, ánh mắt của Lăng Vu Đề nhìn anh giống như chỉ đơn thuần nhìn một người quen biết, mà thôi!

Dừng một chút, Tịch Tử Hạ mỉm cười, đưa tay làm một cái tư thế xin mởi: "Đi thôi, cha ở nhà chờ cô trở về cùng ăn bữa tối đâu." Nói xong, anh quay đầu nhìn thoáng qua hạ nhân bản thân mang đến.

Hạ nhân hiểu ý, đi tới chỗ người đang cầm hành lý đứng đằng sau Lăng Vu Đề, nhận lấy hành lý của Lăng Vu Đề rồi đứng sang một bên.

Lăng Vu Đề gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài nhà ga.

Tịch Tử Hạ đi theo cô: "Thế nào? Cùng Tử Thu cái gia hoả kia ra ngoài chơi có nhàm chán không?"

"Còn tốt."

"Tử Thu từ nhỏ chính là giống như hũ nút, rõ ràng là song sinh với tôi, nhưng mặc kệ là tính cách hay ngoại hình đều không có gì giống nhau. Khi còn nhỏ, tôi thậm chí còn nghi ngờ Tử Thu rốt cuộc có phải là em trai mình hay không đâu!"

Lăng Vu Đề vốn có chút lạnh lùng với Tịch Tử Hạ nghiêng đầu nhìn hắn: "Tử Thu cùng anh, quả thật không giống nhau..."

Thấy Lăng Vu Đề nói chuyện với mình, Tịch Tử Hạ lập tức hưng phấn: "Đúng không! Cô có phải cũng nghi ngờ Tử Thu thực ra không phải anh em song sinh của tôi đúng không?"

Lăng Vu Đề có chút ngượng ngùng gật đầu, cô quả thực có trong nháy mắt là hoài nghi như vậy qua.

"Lúc trước tôi còn chuyên môn đến hỏi mẹ tôi, tôi nói Tử Thu có phải là con riêng của cha không? Mẹ có phải là vì không để gièm pha của cha tuôn ra đến, nên mới nói Tử Thu là anh em song sinh với con hay không?"

Lăng Vu Đề trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh thật sự hỏi như vậy sao?"

Tịch Tử Hạ gật đầu: "Đúng vậy, thật sự hỏi như vậy."

"Sau đó thì sao?" Lăng Vu Đề có chút tò mò hỏi.

"Sau đó?" Tịch Tử Hạ nhướng mày, đáng thương hề hề bĩu môi: "Sau đó liền ăn một cái cốc đầu thật mạnh của mẹ."

"Phì..." Lăng Vu Đề che miệng, cười thành tiếng.

Thấy Lăng Vu Đề nở nụ cười, Tịch Tử Hạ cũng cười theo, không biết vì sao, trong lòng anh đối với Lăng Vu Đề có loại cảm giác không giống.

Về phần cảm giác đó là gì, thì chính anh cũng không thể giải thích được.

Dù sao chính là rất muốn gần gũi với cô. Cứ việc, thân phận bây giờ của cô là em dâu tương lai của anh...

Xe tiến vào phủ Tổng thống, Tịch Tử Hạ xuống xe, đích thân mở cửa cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề xuống xe, nói với anh một tiếng cảm ơn.

"Người một nhà, không cần khách khí, đi thôi."

Lăng Vu Đề ngước mắt nhìn về phía phủ Tổng thống đèn đuốc sáng trưng, lúc này đã là tám giờ tối, nhưng Tịch Chí Cường vẫn đang đợi cô về ăn tối.

Không thể không nói, Tịch Chí Cường đối với cô con gái của bạn cũ, vẫn là rất tốt.

Cô thậm chí còn nghĩ đến, nếu lúc trước cha bệnh nặng, thời điểm cô đến tìm Tịch Chí Cường có thể gặp được Tịch Chí Cường mà nói.

Có lẽ, cha sẽ không chết.

Cô, cũng sẽ không vì thay anh trai trả nợ mà trở thành vũ nữ!

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như!

Người hầu đem hành lý của Lăng Vu Đề về phòng, Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Hạ đi đến phòng ăn.

"Xin chào Tổng thống tiên sinh, xin chào phu nhân!" Lăng Vu Đề đứng ở cửa phòng ăn, lễ phép khom lưng chào Tịch Chí Cường cùng Tịch phu nhân đang ngồi bên cạnh bàn ăn.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô đã khôi phục trí nhớ, cô cũng không thể gọi cha mẹ giống như lúc trước. Cô cùng Tịch gia vốn liền không có quan hệ gì.

Tịch phu nhân đổ là không cảm thấy Lăng Vu Đề xưng hô có cái gì không đúng, bà vốn liền thực sự không thích Lăng Vu Đề gọi mình là mẹ!

Tịch Chí Cường hơi hơi nhíu mày: "Tiểu Vu, làm sao đi chơi một chuyến, liền khách khí như vậy?"

Lăng Vu Đề đứng thẳng nhìn về phía Tịch Chí Cường: "Lúc trước là bởi vì mất trí nhớ, hiện tại khôi phục trí nhớ, tự nhiên không thể không biết cấp bậc lễ nghĩa tuỳ ý loạn xưng hô như vậy."

Nhìn thấy kiên định trong mắt cô, Tịch Chí Cường biết, cho dù bây giờ ông có yêu cầu Lăng Vu Đề sửa miệng, Lăng Vu Đề cũng sẽ không đổi.

Trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên là con gái của Lăng Hoà Ngọc! Đều là cứng đầu như vậy!

"Được rồi, đã không đồng ý kêu cha, vậy kêu bá phụ đi. Gọi Tổng thống tiên sinh, thật sự là rất khách khí! Đến đến đến, trên xe lửa khẳng định ăn không tốt, đến ngồi ăn cơm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro