Chương 274: Hội trưởng phản công lược (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Đứng ở cửa dừng lại một chút, rồi đi về một phương hướng.

Tịch Tử Hạ khẽ cau mày, nhìn về hướng Lăng Vu Đề đi tới kia, đó không phải là đường về phủ Tổng thống.

Tịch Tử Hạ khởi động xe, vốn định quay về công ty.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, anh quyết định đi theo sau lưng Lăng Vu Đề, xem xem cô rốt cuộc là muốn đi đâu.

Sau khi Lăng Vu Đề được tài xế Vĩnh An đưa đến ngân hàng, đã kêu anh ta trở về. Bởi vì cô không có ý định lấy ngọc bội xong liền lập tức trở về phủ Tổng thống.

Cầm lấy ngọc bội cô vẫn luôn trân quý, Lăng Vu Đề tạm dừng một chút, liền đi về phía đã từng là Lăng phủ trước đây.

Đứng ở cửa hoang tàn không chịu nổi, lại có thể mơ hồ nhìn ra Lăng phủ đã từng huy hoàng, Lăng Vu Đề có chút cảm khái.

Mười hai năm trước, cô cũng chỉ có sáu tuổi, Lăng phủ trong trí nhớ cũng không phải đặc biệt rõ ràng. Cô chỉ nhớ mang máng, trước sáu tuổi, cuộc sống của cô coi như là áo cơm không lo.

Lăng gia con nối dòng nhiều, đều là chút thư sinh văn nhã yếu đuối. Họ tự cho mình là thanh cao, rất là khinh thường đối với người theo thương. Cả ngày trừ bỏ gặm nhấm chút tài sản ít ỏi của tổ tiên để lại, chính là ngâm thơ làm thơ.

Lăng gia lại là gia đại nghiệp đại, cũng không chịu nổi một đại gia đình cứ như vậy tiêu ma. Này đó, cô lúc trước cũng không biết, vẫn là sau này cha nói cho cô.

Cha biết Lăng gia nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng bị miệng ăn núi lở, nên liền chuẩn bị làm kinh doanh nuôi sống gia đình. Nhưng công việc kinh doanh vừa mới làm lên quỹ đạo, chiến hoả lại đánh tới Thủ đô.

Trước đây, Thủ đô còn không phải là Thủ đô, tên là An Thành.

Con nối dòng của Lăng gia, cơ hồ toàn chết trong chiến hoả, mẹ cô cũng ở trong trận chiến tranh kia mà bị thương nặng bỏ mình.

Sau này, cô theo cha đi tìm thân thích của Lăng gia ở phương xa nương tựa. Không ở bao lâu, đã bị đuổi ra ngoài.

Mấy năm nay, cô quả thực là qua những ngày khổ. Chỉ là trong loạn thế, so với cô khổ, so với cô đáng thương cũng là rất nhiều, cô chưa bao giờ từng oán trời trách đất.

Lăng Vu Đề nhấc chân đến gần cánh cửa lớn sơn màu đỏ thẫm của Lăng phủ. Cửa lớn hé mở một bên, phía trên nghiêng nghiêng, phảng phất chỉ cần đẩy nhẹ, cũng có thể rơi xuống.

Cô không đẩy ra, mà chỉ xuyên qua khe hở của cửa nhìn vào bên trong. Đã từng bày quầy hàng, bây giờ cỏ dại mọc um tùm.

Nhìn khung cảnh hoang tàn bên trong, Lăng Vu Đề trong lòng có chút thê lương.

"Ngày khác anh kêu người một lần nữa tu sửa nơi này một chút?"

Một giọng nói ôn hòa trong trẻo vang lên từ phía sau, Lăng Vu Đề kinh ngạc một chút, quay đầu lại nhìn: "...Tịch, anh cả, làm sao anh lại đến đây?"

Tịch Tử Hạ mỉm cười: "Vừa rồi nhìn thấy em đứng một mình trước cửa ngân hàng Trung Kiến, lo lắng, nên liền đi theo qua đây."

Lăng Vu Đề bừng tỉnh gật gật đầu: "Tôi chỉ tới nhìn xem, bây giờ liền quay về."

"Ừm, vừa vặn anh cũng phải về, cùng nhau đi." Không thể không nói, Tịch Tử Hạ cũng là cao thủ diễn xuất, rõ ràng muốn đi công ty, lại nói vừa vặn phải đi về!

Đương nhiên, Lăng Vu Đề không hề nghi ngờ lời nói của Tịch Tử Hạ, nghĩ mình đã bảo tài xế quay về, lúc này nếu đi bộ về phủ Tổng thống mà nói, đại khái cũng phải mất khoảng một giờ. Có xe không đi nhờ, cô cũng không phải là ngốc!

Trên xe, Tịch Tử Hạ không nhắc lại việc tu sửa Lăng phủ, lại ở trong lòng quyết định ngày mai sẽ kêu người đến tu sửa.

Lăng Vu Đề cũng không để lời nói của Tịch Tử Hạ ở trong lòng, chỉ nghĩ rằng Tịch Tử Hạ chẳng qua chỉ nói ngoài miệng như vậy mà thôi.

Thời điểm hai người trở về Tịch gia, Chúc San San còn chưa về nhà, nhìn thấy Tịch Tử Hạ cùng Lăng Vu Đề một trước một sau trở về, nụ cười trên mặt cô ta không quá tự nhiên.

"Em gái San San cũng ở đây nha! Vu Đề, để anh giới thiệu với em một chút. Vị này là cùng với anh và Tử Thu cùng nhau lớn lên, con gái của Chúc tư lệnh, Chúc San San, mởi vừa từ nước ngoài du học trở về cách đây không lâu" Tịch Tử Hạ mỉm cười giới thiệu với Lăng Vu Đề, không biết xuất phát từ cái dạng tâm tình gì, anh không có nói Chúc San San là vị hôn thê của anh.

Bất quá liền tính Tịch Tử Hạ không nói, Lăng Vu Đề cũng biết Chúc San San chính là vị hôn thê của anh.

Tịch Tử Hạ lại giới thiệu Lăng Vu Đề với Chúc San San: "Đây là, vị hôn thê của Tử Thu, Lăng Vu Đề."

Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu với Chúc San San: "Xin chào Chúc tiểu thư, gọi tôi Vu Đề là được rồi."

Không thể không nói, trên người Lăng Vu Đề có loại khí chất làm cho người ta cảm thấy thoải mái, khiến người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm.

Chỉ là lúc này Chúc San San lại không có cách nào đối với Lăng Vu Đề có cảm tình, bởi vì Tịch Tử Hạ đang đứng bên cạnh cô!

Cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng, Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Hạ đứng chung một chỗ, vậy mà đáng chết thật xứng!

Cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, ngay trước khi những người khác đều nhanh cảm thấy không thích hợp, Chúc San San nhếch môi cười với Lăng Vu Đề: "Cô chính là vị hôn thê của anh Tử Thu nha! Chúng ta lúc trước đã gặp qua, ở đây, cô còn nhớ không?"

Mặc dù cảm thấy nụ cười của Chúc tiểu thư này có chút giả, nhưng Lăng Vu Đề vẫn duy trì mỉm cười: "Ừm, tôi nhớ được."

Hàn huyên một lúc, Tịch phu nhân ở một bên liền lên tiếng: "Ta vừa mới cùng San San nói hôn sự của hai đứa con cũng nên làm."

Nghe thế, Tịch Tử Hạ phản xạ có điều kiện nhìn Lăng Vu Đề trước.

Lăng Vu Đề bị anh nhìn đến sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy loại đề tài này tựa hồ cũng không liên quan đến cô, vì thế gật đầu với mấy người: "Mọi người nói chuyện, tôi về phòng trước."

Nói xong, cô nhìn Tịch phu nhân một cái, rồi quay người đi lên lầu.

Còn tại cầu thang, Lăng Vu Đề chợt nghe đến Tịch Tử Hạ có chút không kiên nhẫn nói: "Mẹ, lúc trước không phải đã nói rồi sao?! Con không muốn kết hôn sớm như vậy, làm sao hôm nay lại nhắc đến chuyện này?!" Còn ngay trước mặt Lăng Vu Đề!

Chúc San San âm thầm nắm chặt nắm tay, cô ta cũng không phải bị mù, thấy được thời điểm Tịch phu nhân nói hai người kết hôn, Tịch Tử Hạ vậy mà nhìn Lăng Vu Đề trước tiên!

Tịch phu nhân không hề nghĩ tới phương diện Tịch Tử Hạ sẽ thích Lăng Vu Đề hay không, nên bà cũng không để ý.

Nhưng Chúc San San không có lúc nào là không chú ý, đương nhiên thấy được một cái chi tiết 'nhỏ' như vậy!

"Con đứa nhỏ này, đang nói cái gì vậy!? Con đều hai mươi lăm tuổi, San San cũng không nhỏ, đã tới tuổi, làm sao lại không thể kết hôn?!"

Tịch phu nhân trừng mắt nhìn Tịch Tử Hạ một cái, lần này bà đã hạ quyết tâm nhất định phải để Tịch Tử Hạ cùng Chúc San San kết hôn càng sớm càng tốt!

"Mẹ......"

"Quên đi, dì Mẫn, anh Tử Hạ đã không muốn kết hôn... không sao cả, con có thể chờ, bao lâu đều có thể chờ!"

Chúc San San ngắt lời Tịch Tử Hạ, một đôi mắt to nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Tử Hạ, bên trong tất cả đều là tình ý với Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ mở miệng, như muốn giải thích, Chúc San San giơ tay lau nước mắt, sau đó gượng cười với Tịch phu nhân: "Dì Mẫn, cũng muộn rồi, con liền đi trước."

Nói xong, cô ta cầm túi xách chạy chậm rời đi.

"Ôi ~ San San——"

Thấy Tịch Tử Hạ vẫn còn đứng đó, Tịch phu nhân cầm lấy một quả táo đỏ thẫm trên bàn ném vào người anh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro