Chương 275: Hội trưởng phản công lược (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



"Con còn thất thần cái gì, mau đuổi theo!"

Tịch Tử Hạ sửng sốt, bắt lấy quả táo kia, cầm lên cắn một miếng: "Đuổi theo làm gì?"

Tuy rằng anh biết lúc này anh kỳ thực là nên đuổi theo an ủi Chúc San San một chút, nhưng là, anh không muốn.

Thấy Tịch phu nhân lại sắp tức giận, Tịch Tử Hạ vội vàng nói: "Ai nha mệt quá. Con về phòng nghỉ ngơi trước, tới giờ cơm gọi con nha ~" Nói xong, không cho Tịch phu nhân có cơ hội nói chuyện, vội vàng chạy lên lầu.

Hành động của Tịch Tử Hạ khiến Tịch phu nhân tức giận đến mức trừ bỏ nói đi nói lại: "Tiểu thử thối..." liền không nói được gì khác.

Bên ngoài biệt thự phủ Tổng thống, Chúc San San ngồi trong xe nhà mình, hơi hơi cúi đầu, không nói gì.

Tài xế ngồi ở ghế lái do dự một chút: "Tiểu thư, chúng ta... còn muốn đợi sao?"

Tài xế cũng biết Chúc San San kêu anh ta không lái xe đi vì chờ Tịch Tử Hạ đuổi theo ra ngoài an ủi cô ta, nhưng đều đã hai mươi phút, cũng không thấy Tịch đại thiếu ra nha.

Chúc San San hít sâu mấy hơi, trầm giọng nói: "Đi."

"Vâng." Xe lái ra khỏi phủ Tổng thống, Chúc San San từ kính chiếu hậu nhìn lại phủ Tổng thống càng lúc càng xa, trong lòng âm thầm quyết định, cô ta nhất định phải nghĩ mọi biện pháp sớm chút gả cho Tịch Tử Hạ ——

Tịch Tử Hạ chạy lên lầu sau, cũng không có lập tức trở về phòng mình, mà là đứng ở cửa phòng Lăng Vu Đề một lát.

Anh cảm thấy mình rất kỳ quái, lúc trước thời điểm Lăng Vu Đề còn ở Lợi Á ca múa sảnh, anh chỉ cảm thấy cô cùng những vũ nữ khác không giống, có loại khí chất ở trong bùn nhưng không nhiễm nước bùn. Trừ bỏ điểm này, anh cũng không có bất kỳ tình cảm nào với Lăng Vu Đề.

Nếu quả thật có mà nói, anh liền tuyệt đối chỉ coi cô thành hồng nhan tri kỷ mà thôi.

Anh cũng không phải là một kẻ gà mờ về cảm tình, có chút cảm giác chỉ cần anh dụng tâm đi suy xét, rất nhanh liền sẽ có thể nghĩ thông suốt.

Tịch Tử Hạ thừa nhận, anh không biết bắt đầu từ lúc nào, tại sao mình thích Lăng Vu Đề.

Liền như vậy, không hiểu làm sao thích cô!

A... Tịch Tử Hạ mỉm cười có chút tự giễu.

Nếu là nửa tháng trước mà nói, anh đã không cần phiền não như vậy, liền trực tiếp thổ lộ với Lăng Vu Đề là được.

Nhưng bây giờ... Lăng Vu Đề không còn là vũ nữ ở Lợi Á ca múa sảnh nữa! Cô là vị hôn thê của em trai nhà mình, là người phụ nữ mà Tịch Tử Thu thích, thậm chí là yêu!

Một thân phận như vậy, anh, làm sao có thể tỏ tình với cô? !

Cơ thể có chút vô lực tựa vào tường, đáy mắt thất lạc cùng khổ sở. Thật lâu sau, anh mới đưa tay lên che mắt của mình khẽ cười thành tiếng.

Thật dài thở dài một hơi, âm thầm tự nhủ với bản thân, như vậy cũng tốt. Dù sao, nếu Lăng Vu Đề là cùng với anh mà nói, có lẽ sẽ không dễ dàng như ở cùng với Tịch Tử Thu.

Đến lúc đó, cô lại sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực.

Nhưng cùng với Tịch Tử Thu, người khác không dám nói Lăng Vu Đề không phải.

Bởi vì bọn họ, sợ chết...

Lại nhìn cánh cửa đóng chặt một cái, Tịch Tử Hạ mới mở cửa phòng mình ra trở về phòng.

Lăng Vu Đề ở trong phòng Tịch Tử Thu, cô cũng không làm gì khác, chỉ ngồi trên ghế sofa đọc truyện cổ tích.

Thực ra cô muốn tìm cách khác để giết thời gian, nhưng là không có nha. Trước kia thời điểm chưa có làm vũ nữ sẽ cả ngày vội vàng thêu thùa kiếm tiền, sau này làm vũ nữ, ban ngày ngủ, buổi tối tiếp rượu bồi vũ, nơi nào có thời gian nhàm chán.

Bây giờ, còn thật là rất rảnh rỗi.

Đặt cuốn sách trong tay sang một bên, cô từ trong túi cầm ngọc bội từ trong ngân hàng lấy ra.

Ngọc bội là hình bán nguyệt, tổng thể màu đỏ máu, óng ánh trong suót.

Bởi vì ngọc bội này là cha cô thật để ý, nếu không phải là đến thời khắc cuối cùng cha cô đều không đồng ý đem ngọc bội này đi cầm, cô cũng sẽ không xem ngọc bội này như bảo bối mà giữ lại.

Tịch Chí Cường nói rằng chỗ ông có ngọc bội của Lăng gia, cô nhưng là thật muốn nhìn một chút ngọc bội của Lăng gia trông như thế nào?

Buổi tối ăn tối xong, Lăng Vu Đề thực sự muốn hỏi xem ngọc bội, chỉ là sau khi Tịch Chí Cường đặt đũa xuống Tịch phu nhân đã lên tiếng trước.

"Chồng, em cảm thấy Hạ Nhi cùng San San đều không còn nhỏ nữa, đính hôn nhiều năm như vậy, cũng nên kết hôn đi."

Tịch phu nhân vừa dứt lời, Tịch Tử Hạ đã muốn mở miệng từ chối, chỉ là bị ánh mắt của Tịch Chí Cường đè xuống.

Tịch Chí Cường cảm thấy Tịch phu nhân nói có lý, hai người cũng trưởng thành, là lúc nên tổ chức hôn sự.

"Hôm nay nhận được tin tức của Tử Thu, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra mà nói, một tháng sau thằng bé sẽ khải hoàn trở về. Hôn sự liền định ở một tháng sau đi, về phần thời gian cụ thể, em liên hệ với Chúc gia bên kia bàn bạc là được."

Tịch Chí Cường đã hạ mệnh lệnh rồi, ai dám nói không?

Tịch Tử Hạ nhưng là muốn nói không, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lăng Vu Đề vẫn luôn cụp mi mắt, bảo trì trầm mặc.

Trong lòng thở dài một hơi, không nói gì.

Tịch phu nhân thật cao hứng: "Được, ngày mai em liền sẽ gọi điện thoại... Không, lát nữa em sẽ gọi đến Chúc gia."

"Ừm." Tịch Chí Cường gật đầu, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề ngồi ở một bên.

Kỳ thực, dựa theo ý tưởng của ông, tốt nhất là hai đứa con trai cùng nhau tổ chức đám cưới! Tuy nhiên, trước đó ông đã hứa với Lăng Vu Đề sẽ cho cô thời gian hai năm, như vậy ông không thể ép buộc cô.

Thấy họ đã nói xong, Lăng Vu Đề mới ngước mắt nhìn Tịch Chí Cường: "Tử Thu, anh ấy một tháng liền có thể trở về sao?"

"Đúng vậy, Tử Thu rất tự tin, có thể trong vòng một tháng triệt để tiêu diệt quân Thanh Lôi. Ta tin tưởng năng lực của thằng bé."

Khuôn mặt lạnh lùng của Tịch Chí Cường khi đối mặt với Lăng Vu Đề luôn là sẽ không tự giác mang theo ý cười hiền lành, giống như một trưởng bối tốt bụng.

Biết có tin đồn xưng Tịch Tử Thu là Tướng quân đại thắng, cô chỉ hy vọng hắn có thể bình an trở về. Không vì điều gì khác, chỉ vì hắn đối tốt với cô...

Chỉ trong thời gian vài ngày, ngày cưới của Chúc San San và Tịch Tử Hạ cũng đã được định xuống, ngay tại một tháng sau, cũng chính là ngày mười sáu tháng mười.

Hi vọng trước ngày đó, Tịch Tử Thu có thể khải hoàn trở về

————

Thời gian ở Lăng Vu Đề chán nản chờ đợi trôi qua, Chúc San San cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Lăng Vu Đề có thể cảm giác được cô ta không thích cô. Nhưng Chúc San San mặc kệ chọn lễ phục hay váy cưới đều sẽ mang cô đi cùng, thời điểm dạo phố cũng sẽ mang theo cô.

Dù sao Lăng Vu Đề cũng nhàm chán, nên cũng không từ chối lời mời của Chúc San San.

Một tháng trôi qua, không hề dễ dàng, đặc biệt là thời điểm ở phủ Tổng thống, cô có một loại cảm giác ăn nhờ ở đầu.

Nếu không phải đã đáp ứng với Tịch Tử Thu, cô thật sự muốn rời khỏi phủ Tổng thống.

Tịch Tử Thu cứ cách bốn năm ngày sẽ lại gọi một cuộc điện thoại, mỗi lần đều nói không quá mấy phút. Mỗi cuộc điện thoại đều là báo bình an, hắn luôn sẽ nói hắn rất tốt rất tốt, hết thảy đều tốt, nên Lăng Vu Đề đã tin.

Ngày cuối cùng của tháng chín, Tây Bình truyền đến điện báo, Tịch Tử Thu, thắng!

Được đến tin này, không chỉ Lăng Vu Đề vui mừng, mà nhân dân cả nước cũng đều vui mừng. Đây là một chiến thắng được mọi người khắp chốn ăn mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro