Chương 288: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





"Không có gì, không cần cảm ơn! Đổi thành ai ta đều sẽ cứu." Lăng Vu Đề chẳng hề để ý xua tay.

"Nếu đối phương là cái người quái dị thì sao?" Nghe được lời nói của Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc nhanh mồm nhanh miệng hỏi ra. Chỉ là giây tiếp theo, hắn liền hối hận

Đáng tiếc lời nói ra giống như nước đã hắt ra ngoài, không thể hốt lại được.

Lăng Vu Đề sửng sốt một chút, lập tức mở to mắt ra, cười với Diệp Thần Lạc: "A~ lúc trước thời điểm nhìn thấy Tiểu Lạc ngươi không phải cũng thật xấu sao ~ ta vẫn cứu nha."

Diệp Thần Lạc và Lăng Vu Đề nhìn nhau, trêu chọc trong mắt cô làm khuôn mặt vốn đã giảm nhiệt độ của hắn lại một lần nữa nóng lên, trong mắt lóe lên một chút.

Giống như... quả thật giống như lời Lăng Vu Đề nói như vậy, lúc đó hắn thật xấu...

Cho nên Lăng Vu Đề cũng không phải bởi vì nhìn thấy diện mạo hắn mà cứu hắn? Cho nên, lời của nam thị tên Phong Nhi kia, hắn cũng không thể đều tin tưởng đúng không?

Lăng Vu Đề không biết câu nói nào của mình hợp ý Diệp Thần Lạc, làm cho hắn tăng thêm cho cô mười lăm điểm độ hảo cảm.

Cũng không tệ, vừa nãy hạ của cô mười điểm, hiện tại lại tăng cho cô mười lăm điểm, bốn mươi lăm điểm độ hảo cảm.

Diệp Thần Lạc chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ: "Cái kia... vẫn là muốn cảm ơn Tiểu Vu tỷ tỷ đã cứu ta. Chờ ta tìm được người nhà của mình, nhất định sẽ đáp tạ Tiểu Vu tỷ tỷ thật tốt."

Lăng Vu Đề nhướng nhướng mày nhìn biểu cảm của Diệp Thần Lạc. Hắn đứng cách Lăng Vu Đề không xa, có chút co quắp.

"Đáp tạ thật tốt? Là như thế nào đáp tạ đâu?"

Khóe miệng Lăng Vu Đề nhếch lên, lộ ra nụ cười có chút xấu xa. Cô làm sao lại có loại cảm giác bản thân như đang đùa giỡn phụ nam đàng hoàng đâu?

Ách... Diệp Thần Lạc có chút không biết trả lời thế nào.

Làm sao đáp tạ? Hắn chính là muốn chờ hắn tìm được người nhà, để cho người nhà đáp tạ nha!

"Chính là, để, người nhà ta, đáp tạ ngươi..."

Hắn vốn muốn nói dùng số tiền lớn để cảm ơn, nhưng hắn lại lo lắng trong nhà của mình kỳ thực là không có tiền. Nên...

Lăng Vu Đề ngay từ đầu liền đã hiểu Diệp Thần Lạc muốn biểu đạt cái gì, đơn giản chính là lo lắng cô sẽ để hắn bán mình hoặc là biểu diễn cái gì. Nên mới nhắc tới sau khi tìm được người nhà sẽ cảm ơn cô.

Trong trí nhớ của nguyên chủ quả thật là như vậy, dù sao nguyên chủ sẽ cứu hắn, đơn giản chính là nhìn trúng dung mạo của hắn, nên nếu hắn vào Phi Nguyệt quán mà nói, nhất định sẽ thật được hoan nghênh!

"Được, chờ ngươi khôi phục ký ức rồi nói sau. Thế nào? Ngươi khôi phục trí nhớ sao?" Lăng Vu Đề từ trên sạp ghế đứng dậy, có chút tò mò hỏi Diệp Thần Lạc.

Nếu nói Diệp Thần Lạc đã khôi phục trí nhớ cũng không có đạo lý nha! Ngày hôm qua, cô mới bắt mạch cho hắn, chất độc trong cơ thể hắn vẫn còn ngoan ngoãn ở trong cơ thể hắn đâu.

"Không có." Diệp Thần Lạc ngoan ngoãn lắc lắc đầu, hắn muốn khôi phục trí nhớ, nhưng là đã một tháng, hắn cái gì đều không nhớ được.

"Cái kia... Tiểu Vu tỷ tỷ."

"Ân?"

Diệp Thần Lạc có chút ngại ngùng nhìn Lăng Vu Đề, do dự một chút, mới tiến lại gần cô.

"Tiểu Vu tỷ tỷ có thể giúp ta tìm người nhà của ta không, hoặc là xem có ai đang tìm người hay không?" Hắn nghe Phong Nhi nói Lăng Vu Đề là người rất có thực lực, nên mới muốn nhờ Lăng Vu Đề giúp hắn tìm người nhà.

A~ còn không ngốc đâu! Biết tìm cô giúp đỡ!

Lăng Vu Đề hơi nhíu mày, tại sao cô không nghĩ đến giúp Diệp Thần Lạc tìm người nhà đâu?

Bất quá... sau khi giúp hắn tìm được người nhà, còn không phải muốn đưa hắn về sao? Vậy cô xoát độ hảo cảm còn thuận tiện không?

"Cái này sao... ta sẽ kêu người đi tra một chút, Tiểu Lạc ngươi cũng không cần sốt ruột, dù sao ngươi đã ở nơi này một tháng."

Được đến Lăng Vu Đề hứa hẹn, Diệp Thần Lạc lại tăng thêm năm điểm độ hảo cảm với Lăng Vu Đề.

Chậc chậc chậc ~ nửa tháng không tăng độ hảo cảm, này vừa tăng liền tăng đến năm mươi điểm, thật đúng là...

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, Tiếu Lạc, ngươi liền về phòng trước đi." Nói xong, Lăng Vu Đề liền ngáp một cái, không có biện pháp, cứ việc cô không muốn, buổi tối ngẫu nhiên vẫn là phải thức đêm

Thấy trên mặt Lăng Vu Đề lộ vẻ mệt mói, Diệp Thần Lạc vốn đang muốn hỏi cô cái gì, do do dự dự một chút, vẫn gật gật đầu rời khỏi phòng Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề lúc này mới đứng dậy đi đến bên giường nằm: "Phách." Cô chỉ nhẹ nhàng, giống như đang thì thầm gọi một tiếng, một cái thân ảnh màu đen giống như quỷ mỵ đi ra.

"Chủ tử." Nữ tử áo đen cung kính quỳ trên mặt đất.

"Đi thăm dò bối cảnh của Diệp Thần Lạc." Nếu không phải Diệp Thần Lạc nhờ cô mà nói, cô còn không nghĩ tới tra rõ ràng thân phận bối cảnh của Diệp Thần Lạc trước đâu!

Sau khi Phách lên tiếng nói đồng ý, liền một cái lắc mình, biến mất không thấy.

Lăng Vu Đề xoay người, sau đó nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.

Khối thân thể này mặc dù là bia đỡ đạn, nhưng ngoài vai trò là bia đỡ đạn trong cốt truyện ra, còn có một thân phận không hề đơn giản.

Thế giới tiểu thuyết này là tiểu thuyết sủng văn tương đối nhẹ nhàng, nhưng đằng sau sủng văn, cũng là một thế giới độc lập.

Giang hồ ——

Mười lăm năm trước, Ma giáo đứng đầu giang hồ 'Phi Nguyệt giáo' bị các phái trong giang hồ liên thủ tiêu diệt, cuối cùng biến mất.

Trên thực tế, 'Phi Nguyệt giáo' không hề biến mất, mà ẩn náu đi.

Lăng Vu Đề chính là Giáo chủ đương nhiệm của 'Phi Nguyệt giáo'. Nàng là nữ nhi của Giáo chủ tiền nhiệm, chỉ là nguyên chủ vẫn luôn không thích giết hại cùng tranh đoạt, nên liền ở Kinh Thành mở một cái tiểu quan quán, không có tiếng tăm gì.

Bất quá, không có tiếng tăm gì, không có nghĩa nguyên chủ chính là bà chủ của một cái tiểu quan quán bình bình thường thường mà thôi.

Trong trí nhớ, sau khi Diệp Thần Lạc mất tích, bởi vì nguyên chủ căn bản không thèm để ý tới hắn, nên cũng không có đi tìm hắn.

Nếu nguyên chủ muốn tìm mà nói, vẫn có thể tìm thấy Diệp Thần Lạc.

Cơn buồn ngủ ập đến, Lăng Vu Đề dần dần tiến vào mộng đẹp.

Mà trong một căn phòng cách phòng Lăng Vu Đề không xa, Diệp Thần Lạc ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

'Phi Nguyệt quán' được xây dựng cạnh sông, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hồ Mặc Vân của Kinh Thành.

Từ tầng năm của Phi Nguyệt quán nhìn về phía hồ, có một phen khung cảnh đặc biệt!

Thời tiết hôm nay rất tốt, trên hồ có không ít người du hồ. Mơ hồ, dường như còn có thể nghe được từ trên du thuyền truyền đến tiếng trêu đùa

Nhớ lại vừa rồi hắn đi tìm Lăng Vu Đề, trừ bỏ là muốn nhờ cô hỗ trợ tìm người nhà của mình ra, còn muốn hỏi một chút tại sao cô lại cứu hắn.

Xem ý tứ của Lăng Vu Đề, tựa hồ chính là xuất phát từ thiện tâm mới có thể cứu hắn.

Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy Lăng Vu Đề đối với hắn tốt, là có mục đích dâu?

Trong đầu hiện ra bộ dạng của Lăng Vu Đề, xuân sắc miêu tả sinh động kia... Diệp Thần Lạc lập tức đỏ mặt.

Kịch liệt lắc lắc đầu, không được không được, hắn không thể ở trong đầu nghĩ đến cảnh tượng như vậy nữa, rất không đúng rồi!

Đều do Phong Nhi ở trước mặt hắn nói chuyện lung tung, làm cho hắn cũng suy nghĩ lung tung theo!

Nâng tay đè lên ngực nơi tim đập có chút mạnh mẽ, Diệp Thần Lạc cảm thấy bản thân có chút miệng khô lưỡi khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro