Chương 289: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên





Đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một ly nước lạnh uống xuống bụng, mới hơi tốt hơn một chút.

"Cốc cốc cốc--"

Diệp Thần Lạc nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ giọng nói: "Mời vào."

Cánh cửa từ bên ngoài mở ra, bước vào là nam thị Phong Nhi vẫn luôn chăm sóc hắn từ khi hắn tỉnh lại.

Phong Nhi vừa đi vào, liền có chút tò mò hỏi: "Vừa rồi công tử đi tìm chủ tử?"

Diệp Thần Lạc gật gật đầu, xem như trả lời.

"Vậy chủ tử nói thế nào?" Phong Nhi dung mạo bình thường, nhiều lắm cũng chỉ được xem là thanh tú, nên ở trong 'Phi Nguyệt quán' là không có tư cách làm tiểu quan.

"Cái gì mà nói thế nào?" Diệp Thần Lạc có chút mờ mịt nhìn Phong Nhi, hắn không hiểu Phong Nhi muốn hỏi gì.

"Chính là hỏi chủ tử là muốn ngài làm nam nhân sủng của nàng hay làm tiểu quan trong Phi Nguyệt quán của chúng ta nha!? Công tử ngài dung mạo bực này, ngay cả Phi Nhiên công tử cũng không thể so sánh được!"

Phi Nhiên là thanh quan đầu bài của Phi Nguyệt quán, đúng vậy, là thanh quan. Diện mạo dung mạo đẹp nhất trong Phi Nguyệt quán, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ tinh thông!

Mà trong lòng Phi Nhiên, luôn luôn tâm tâm niệm niệm Lăng Vu Đề. Đây là toàn bộ người trong Phi Nguyệt quán, cùng với người thường xuyên đến Phi Nguyệt quán đều biết điều này!

Kêu nam thị của Lăng Vu Đề đến hỏi Lăng Vu Đề vì sao không triệu công tử, cũng là Phi Nhiên kêu người thu mua.

Diệp Thần Lạc sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đỏ mặt. Hắn lắc đầu, có chút xấu hổ có chút phiền muộn: "Không có, đều không có!"

Lần này, nhưng là đổi thành Phong Nhi ngơ ngác: "Cái gì cũng không có?"

"Không có để ta làm nam sủng, cũng không có để ta làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán!" Diệp Thần Lạc nhanh chóng nói xong rồi đi đến bên giường của mình. Như đang tránh né câu hỏi của Phong Nhi.

Nhưng Phong Nhi vẫn đi theo sau lưng hắn, nghiêng đầu nói: "Không hợp lý nha! Theo lý mà nói, công tử ngài vết thương đã lành, hoặc biểu diễn hoặc là bán mình tiếp khách, hoặc chính là làm nam sủng của chủ tử. Đây mới hẳn là nha!"

Nói xong, Phong Nhi tưởng Diệp Thần Lạc ngượng ngùng, vội vàng cười nói: "Điều này cũng không có gì ngượng ngùng, nghĩ đến chủ tử hẳn là muốn giữ công tử ngài làm nam sủng đi? ! Vậy liền thật vinh dự nha! Những công tử trong quán chúng ta muốn làm nhưng không được làm đâu!"

"Ta..." Lời nói của Phong Nhi khiến Diệp Thần Lạc vô cùng xấu hổ và tức giận, nếu hắn không biết cái gì là nam sủng cũng liền thôi, nhưng ngày hôm qua Phong Nhi đã đặc biệt phổ cập khoa học cho hắn nam sủng là gì!

Phong Nhi là cái nam thị không có nhãn lực, rõ ràng Diệp Thần Lạc là xấu hổ và tức giận, nhưng lại bị Phong Nhi đọc hiểu thành thẹn thùng.

Phong Nhi xua xua tay cười cười nói: "Công tử không cần xấu hổ, đây là chuyện tốt! Hầu hạ một mình chủ tử, còn hơn là mỗi đêm nằm trong vòng tay của những tiểu thư kia! Mặc dù chủ tử của chúng ta có đôi khi hơi đáng sợ một chút, nhưng đi theo chủ tử, cũng là phúc phận đã tu luyện mấy đời!"

Diệp Thần Lạc trừng mắt nhìn Phong Nhi, mở miệng muốn kêu Phong Nhi im lặng, nhưng Phong Nhi vẫn ở đó nói tiếp: "Ngài là không biết, chủ tử chúng ta mỗi ngày đều sẽ triệu một vị công tử ngủ cùng. Nhưng từ khi công tử tới đây, chủ tử cũng không triệu công tử khác! Có thể thấy được chủ tử đối với ngài thật dụng tâm, không biết những công tử khác có bao nhiêu hâm mộ ghen tị đâu!"

Diệp Thần Lạc không biết tâm tình của hắn lúc này là như thế nào, trong đầu có chút hỗn loạn. Nhưng chỉ có một ý tưởng, đó là hắn nên tránh xa Lăng Vu Đề càng xa càng tốt. Miễn cho một ngày nào đó hắn thật sự sẽ bị Lăng Vu Đề ăn sạch sành sanh!

Bây giờ hắn đã không có nơi để đi, vậy về sau hắn liền ngoan ngoãn ở trong phòng, nơi nào cũng không đi là được!

Hạ Luân: Phốc —— Hội trưởng đại nhân như vậy, thật sự, thật không quen nha ~

Hắc hắc ~ trước khi Hội trưởng đi thế giới nhiệm vụ đã yêu cầu anh đóng màn hình thế giới không được phép xem. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Hạ Luân không tắt màn hình thế giới đi.

Không biết Hội trưởng đại nhân biết anh bằng mặt không bằng lòng, có trừ thưởng chuyên cần của anh hay không?

Quên đi, dù sao anh chỉ cần tắt màn hình trước khi Hội trưởng đại nhân trở về là được! Đến lúc đó, hội trưởng sẽ không biết anh có nhìn lén không ~~

Lăng Vu Đề mới vừa ngủ không biết, bản thân bởi vì cái miệng tiện của hạ nhận nhà mình, làm cho cô ở trên đường công lược Diệp Thần Lạc nam phụ nhuyễn manh, ngày càng khó khăn hơn ...

Thời điểm Lăng Vu Đề tỉnh dậy đã là buổi tối, sau khi ăn xong bữa tối phòng bếp đưa tới, cô liền ở trong phòng đọc kịch bản lúc trước Đào Tiểu Thương đưa cho cô.

Này đó kịch bản thời điểm cô ở hiện tại đều đã từng xem những bộ phim truyền hình tương tự qua, có vài chỗ cẩu huyết đến không thể lại cẩu huyết cô thật sự chịu không nổi liền động thủ sửa sửa.

Sửa lại xong, ôi~ Lăng Vu Đề cảm thấy mình vẫn rất có thiên phú phương diện viết truyện!

Hmm ~ đợi đến lúc nào cô rảnh đến không được, cô nhưng là có thể thử tự viết viết tiểu thuyết giết giết thời gian.

————

Màn đêm buông xuống, 'Phi Nguyệt quán' dần dần náo nhiệt lên, tối hôm nay lại lên một vở kịch mới, được Lăng Vu Đề sửa lại trước đó.

Đáng lẽ phải mất vài ngày mới hoàn thành, nhưng Lăng Vu Đề lại cứ chọn lấy tinh hoa, cô đọng thành một màn trình diễn kéo dài ba giờ.

Lăng Vu Đề nhìn nhìn canh giờ, còn có nửa canh giờ cũng chính là một tiếng nữa mới đến thời gian biểu diễn.

Chờ thời điểm bắt đầu diễn, cô nhưng là muốn đi xuống xem kịch bản bản thân sửa lại, lại tự mình diễn tập, biểu diễn ra sẽ được đến hưởng ứng thế nào.

Một trận gió đánh úp lại, lỗ tai Lăng Vu Đề giật giật, sắc mặt vẫn như cũ: "Như thế nào?"

"Diệp Thần Lạc, con trai thứ của thành chủ Thành Vân Lộc. Cha hắn từng có một đoạn thời gian rất được sủng ái, sau này bị người hãm hại cùng người tư thông, bị thành chủ Thành Vân Lộc hạ lệnh xử tử. Đây là danh sách của Diệp gia gia tộc."

Phách đứng bên cạnh Lăng Vu Đề, đưa một cuốn sổ nhỏ trong tay cho Lăng Vu Đề.

Con trai thành chủ? Cô biết Thành Vân Lộc, là thành lớn phồn hoa gần giống với Kinh Thành.

Bất quá, chỉ hai câu nói đơn giản này, Lăng Vu Đề lại nghe ra loại hương vị khác: "Cho nên, Diệp Thần Lạc ở phủ thành chủ, không được sủng ái?"

"Không phải vậy, bởi vì dung mạo, Diệp công tử rất được thành chủ Thành Vân Lộc sủng ái."

Lăng Vu Đề hiểu rõ gật gật đầu, như vậy cái này liền nói thông. Bởi vì được sủng ái, nên mới sẽ bị người hại!

"Lần này, là ai hại hắn?" Còn phiền toái như vậy đặc biệt đưa hắn đến Kinh Thành vứt bỏ!

Phải biết rằng, Kinh Thành cách Thành Vân Lộc, cho dù là ra roi thúc ngựa, cũng phải mất lộ trình một tháng!

"Đích tam tử phủ Thành chủ Thành Vân Lộc."

Không đợi Lăng Vu Đề đặt câu hỏi, Phách lại mở miệng: "Bởi vì ba năm trước Tứ hoàng nữ từng đi qua Thành Vân Lộc, tứ hoàng nữ đối với Diệp công tử nhất kiến chung tình, từng ưng thuận hứa hẹn, đãi Diệp công tử trưởng thành liền cầu Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn."

Hả? ! Lăng Vu Đề đột nhiên đứng dậy nhìn Phách: "Thật sự?! Diệp Thần Lạc cũng thích Tứ hoàng nữ kia?!" Cô bây giờ lại có thêm một Hoàng nữ làm tình địch sao? !

"Đúng vậy, đích tam tử kia cũng ái mộ Tứ hoàng nữ, nên mới thiết kế hại Diệp công tử trước khi Diệp công tử trưởng thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro