Chương 303: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Thỉnh thoảng, cũng sẽ cung cấp cho nàng ta một ít tin tức tình báo.

Tuy rằng cô không nhất định cần người chống lưng, nhưng người chống lưng mà ~ ai cũng sẽ không thể ngại nhiều nha! Có cái Hoàng đế làm chỗ dựa vững chắc, đó là không còn gì tốt hơn!

Nếu không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần thời gian nửa năm, Lương Diệc Xuân sẽ đăng cơ xưng đế! Không biết cô còn muốn ở thế giới này trong bao lâu, đương nhiên muốn cùng Lương Diệc Xuân tạo mối quan hệ tốt!

"Không nha, ai nói ta muốn phụ tá Tứ hoàng nữ phế tài kia?" Mộc Du Nhan phi thường kích động từ trên ghế đứng dậy nói.

Nàng bất quá liền là có chút nhàm chán, nên mới dịch dung cải trang đến chỗ của Lương Diệc Tuyên nơi đó làm phụ tá cái gì.

"Phế tài?" trong cốt truyện, Tứ hoàng nữ nhưng là một vị hoàng nữ tranh đế vị phi thường có hi vọng đâu? ! Tuy rằng cuối cùng thua, lại cũng không thể thuyết minh nàng ta chính là một cái phế tài nha?

"Còn không phải phế tài sao? Một người bụng dạ hẹp hỏi mang thù không nhớ ân, có thể làm lớn bao nhiêu? Nàng hôm nay sau khi các ngươi rời khỏi, còn tuyên bố chờ nàng lên ngôi vị Hoàng đế, chuyện đầu tiên chính là muốn dẹp Phi Nguyệt quán. Người như vậy nếu trở thành Hoàng đế, vậy mới là thiên hạ đại loạn đâu!"

Về phần Lương Diệc Tuyên sau lưng rốt cuộc là người như thế nào, bởi vì nàng ta nhất định chính là cái vật hi sinh, trong nội dung tác phẩm cũng không có viết kỹ càng, nên Lăng Vu Đề cũng không biết.

Sau khi nghe được lời nói của Mộc Du Nhan, cô gật đầu tán thành. Người giống như Lương Diệc Tuyên, quả thực có thể coi là một kẻ vô dụng, không làm được trò trống gì.

"Người như vậy, ngươi làm phụ tá của nàng, thật đúng là nhịn được!"

Mộc Du Nhan bĩu môi: "Ta nào biết nàng sẽ kém cỏi như vậy nha! Chờ ta lại chơi thêm mấy ngày nữa, liền trực tiếp thay đổi bộ dáng rời đi." Vừa vặn nàng cũng phiền chán chiếc mặt nạ hiện tại của mình.

Lăng Vu Đề không nói gì, Mộc Du Nhan bản chất ham chơi, mặc dù nàng là thuộc hạ của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng không làm sao đi quản nàng.

Có lẽ, là bởi vì cảm thấy có lỗi đối với mẫu thân của nàng đi.

Mẫu thân của Mộc Du Nhan cũng là người của 'Phi Nguyệt giáo', ngang hàng với Phó thúc. Lại chết vì cứu nàng mười lăm năm trước.

Từ đó trở đi, Mộc Du Nhan bằng tuổi với nàng trở thành cô nhi ——

Sau khi Diệp Thần Lạc trở về phòng, liền ngồi trên sạp ghế mà Lăng Vu Đề thường nằm ngẩn người.

"Công tử là không vui sao? Tại sao vậy?" Phong Nhi rót cho Diệp Thần Lạc một cốc nước, đặt vào trong tay hắn, sau đó có chút tò mò hỏi.

"Không có không vui." Diệp Thần Lạc nhẹ giọng đáp lại lời Phong Nhi nói, sau đó lại trầm mặc.

Diệp Thần Lạc không phải người nói nhiều, Phong Nhi hầu hạ hắn hơn một tháng, nhiều ít cũng có thể hiểu được tính cách của hắn.

Nhìn Diệp Thần Lạc lại đang ngẩn người, Phong Nhi trái lại bắt đầu lẩm bẩm: "Hôm nay chủ tử mang theo công tử ngài đi du hồ, còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho công tử! Đây là vinh dự mà chưa ai có được đâu! Xem ra chủ tử đối với công tử ngài là càng ngày càng để bụng đâu!"

Nghe được lời Phong Nhi nói, đầu óc Diệp Thần Lạc vốn liền loạn lại càng rối loạn hơn.

Trong đầu tất cả đều là những lời nói của Phi Nhiên, hắn... hắn cũng không có cậy sủng mà kiêu, cũng không có đem bản thân nhìn rất cao. Vì sao Phi Nhiên lại muốn nói hắn như vậy?

Hắn còn chưa từng nghĩ tới có một ngày Lăng Vu Đề sẽ chán ghét hắn, nếu như Lăng Vu Đề thật sự sẽ chán ghét hắn, vậy hắn phải làm sao?

Mày gắt gao nhíu chặt, trong mắt tràn đầy tất cả đều là mờ mịt cùng rối rắm.

Hắn rốt cuộc, rốt cuộc nên làm như thế nào đâu? Diệp Thần Lạc không biết...

Đột nhiên cảm giác được mí mắt mình hơi nặng, sau đó càng ngày càng nặng. Phong Nhi trước mặt xuất hiện bóng chồng, cho đến khi trước mắt một mảnh tối đen...

Chén trà leng keng một tiếng rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh...

"Công tử, công tử ngài làm sao vậy?!" Phong Nhi vội vàng lay lay Diệp Thần Lạc ngã trên sạp ghế bất tỉnh nhân sự.

Diệp Thần Lạc hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn không giống người đang ngủ chút nào.

Phong Nhi vội vàng ra khỏi phòng, đi đến thư phòng của Lăng Vu Đề——

"Ai nha, không nói chuyện về Lương Diệc Tuyên kia nữa! Để cho ta gặp nam nhân kia của ngươi đi? Hôm nay đều chưa có cơ hội nói chuyện đâu!" Mộc Du Nhan xua xua tay, sau đó đi đến bên người Lăng Vu Đề, nghiêng người ôm cánh tay cô đong đưa.

"Được được được, ta cho ngươi gặp là được..."

"Cốc cốc cốc, chủ tử, không ổn rồi! Diệp công tử ngất xỉu!" Bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm vội vàng của Phong Nhi, Lăng Vu Đề trong nháy mắt đứng dậy khỏi ghế, không để ý tới Mộc Du Nhan một mặt mờ mịt, vội vàng rời đi thư phòng đi về phòng.

Mộc Du Nhan trợn tròn mắt kinh ngạc, Lăng Vu Đề mất bình tĩnh như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đâu! Diệp công tử kia, rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, có thể để Lăng Vu Đề đối xử đặc biệt như vậy !?

Xuất phát từ tò mò, Mộc Du Nhan nhấc chân đi theo phía sau Lăng Vu Đề, chuẩn bị tự mình đi xem Diệp công tử kia một cái

Lăng Vu Đề vừa về tới phòng, liền nhìn thấy Diệp Thần Lạc nằm ở mép sạp ghế, hai mắt nhắm nghiền.

Tim tại trong nháy mắt kia gia tốc nhảy lên, lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Dù là trong cốt truyện hay trong ký ức, lần đột nhiên ngất xỉu này, là điều mà Diệp Thần Lạc chưa từng trải qua.

Trong đầu chỉ có một ý niệm, đó liền là ngàn vạn đừng có chớt nha~

Bước ba bước thành hai đến trước sạp ghế, sau đó cúi xuống bắt mạch cho Diệp Thần Lạc.

Lông mày của cô nhíu chặt, đối với mạch tượng lúc này của Diệp Thần Lạc, có chút hoang mang. Mạch tượng của Diệp Thần Lạc hỗn loạn, độc tố vốn ở yên một chỗ bắt đầu nơi nơi tán loạn trong cơ thể, hơn nữa mục đích đều là hướng thẳng về phía não!

Thầm kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng đứng dậy, từ trong ngăn bí mật lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ to bằng đầu ngón út.

Mở miệng Diệp Thần Lạc ra đặt viên thuốc vào, viên thuốc vào miệng liền tan, theo nước bọt tiến vào cổ họng.

Lăng Vu Đề quay đầu liếc nhìn Mộc Du Nhan đang đứng ở một bên một cái: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Mộc Du Nhan gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ nàng qua mấy ngày nữa lại đến đi.

Nàng tuy rằng ham chơi, nhưng cũng không phải là người không biết chừng mực. Trên đời này hiểu rõ Lăng Vu Đề nhất, ngoài Phó thúc, chính là Mộc Du Nhan.

Xoay người rời khỏi phòng, Mộc Du Nhan còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lăng Vu Đề ôm ngang Diệp Thần Lạc lên, ôm hắn lên giường, đỡ hắn ngồi ở trên giường đưa lưng về phía mình. Sau đó cô cũng lên giường, ngồi khoanh chân xếp bằng ở trên giường, bắt đầu vận công bức độc cho Diệp Thần Lạc.

Độc tố ập thẳng vào não, nếu không kịp thời bức độc tố ra mà nói. Chỉ sợ lại trì hoãn thêm mấy tiếng, thời điểm Diệp Thần Lạc tỉnh lại, phòng chừng liền muốn biết thành tên ngốc!

Chất độc trong cơ thể Diệp Thần Lạc thực ra càng thích hợp chậm rãi điều dưỡng quét sạch, nếu muốn quét sạch trong một lần duy nhất mà nói, cũng chỉ có thể vận công ép chất độc ra ngoài.

Viên thuốc cô vừa mới đút cho Diệp Thần Lạc ăn chính là viên thuốc giải độc mà cô đã chuẩn bị trước đó, ăn xong lại điều dưỡng nửa tháng, độc tố có thể hoàn toàn quét sạch.

Lúc trước làm viên thuốc xong cũng là nghĩ tới lo trước khỏi hoạ, không nghĩ tới lần này thật sự có ích. Cũng may cô đã sớm chuẩn bị!

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem lực chú ý tập trung ở một chỗ ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro