Chương 304: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên



Một giờ sau, Diệp Thần Lạc phun ra một ngụm máu đen, mềm nhũn ngã xuống giường. Lăng Vu Đề chống cơ thể như nhũn ra, bắt mạch cho Diệp Thần Lạc trước.

Sau khi xác nhận tất cả độc tố đều được loại bỏ, Lăng Vu Đề mới thở dài một hơi. Tuy biết sau khi Diệp Thần Lạc giải độc nhất định là sẽ khôi phục trí nhớ, nhưng Lăng Vu Đề cũng không làm được biến hắn thành một kẻ ngốc hoàn toàn không biết thế sự!

Dù sao hiện tại độ hảo cảm đã thêm đến tám mươi lăm điểm, mười lăm điểm độ hảo cảm tiếp theo, liền thuận theo tự nhiên đi...

Kêu người mang nước tiến vào lau thân thể đẫm mồ hôi của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề mới đi thẳng vào phòng tắm đi tắm.

Có chút vô lực tựa vào thành bồn tắm, hai mắt khẽ nhắm lại.

Cô đã quen với việc cốt truyện thay đổi, nên rất nhiều thời điểm, cốt truyện ở cô nơi này, chỉ là tư liệu khái quát để cô hiểu thế giới này.

Diệp Thần Lạc bởi vì cô, bây giờ muốn sớm hồi phục trí nhớ. Lăng Vu Đề không biết chờ sau khi hắn tỉnh lại, độ hảo cảm có phải có giảm đi không? Liệu hắn có phải sẽ đưa ra muốn rời khỏi Phi Nguyệt quán trở lại Thành Vân Lộc không? Hay là hắn sẽ trực tiếp đi tìm Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên kia?

Ba cái suy đoán này, đều không phải điều mà hiện tại Lăng Vu Đề muốn nhìn thấy!

Quả nhiên, 'kế hoạch thường cản không nổi biến hoá' những lời này là có đạo lý!

Mày gắt gao nhăn lại, tất cả lo lắng hiện tại của cô, chỉ có đợi đến Diệp Thần Lạc tỉnh lại cho cô câu trả lời——

Diệp Thần Lạc là ngày thứ hai mới tỉnh lại, thời điểm tỉnh lại, Lăng Vu Đề đang ngồi trên sạp ghế đọc sách.

Chống thân mình từ trên giường ngồi dậy, trong đầu hắn nhiều ra rất nhiều, những ký ức ban đầu! Từ lúc bắt đầu có ký ức, đến khi bị tỷ tỷ tính kế bán cho bọn buôn người, tất cả ký ức đều ở.

Hắn... khôi phục trí nhớ? !

Trong lòng nảy lên vui sướng, hắn khôi phục trí nhớ! Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện! Thật tốt quá!

Nghiêng đầu nhìn nhìn thân ảnh đang quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu Vu tỷ tỷ."

Lăng Vu Đề ngây ra một chút, sau đó quay đầu lại.

"Tiểu Lạc ngươi tỉnh!"

Cô đứng dậy đi về phía giường, sau đó vừa bắt mạch cho hắn, vừa tự nói: "Ngày hôm qua ngươi đột nhiên ngất xỉu, nhưng làm ta sợ hãi! Thời điểm ta bắt mạch cho ngươi phát hiện độc tố trong cơ thể ngươi đang đi thẳng lên não, nếu không lập tức loại bỏ độc tố mà nói, ngươi liền sẽ trở thành kẻ ngốc. Vì vậy, ngày hôm qua ta vận công đem độc tố của ngươi mạnh mẽ bức ra."

Diệp Thần Lạc bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hắn có thể khôi phục trí nhớ, thì ra là bởi vì độc dược trong cơ thể hắn bị ép ra ngoài!

"Tuy rằng độc tố đã bị bài trừ, nhưng thân thể của ngươi cũng bị tổn thương nhất định, nhất định phải điều dưỡng thật tốt trong một khoảng thời gian mới có thể hồi phục. Trong khoảng thời gian này, ngươi liền cẩn thận nằm trên giường nghỉ ngơi. Ân?"

Thân thể Diệp Thần Lạc quả thật cần phải điều dưỡng, nhưng là hoàn toàn không cần thiết nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Sở dĩ sẽ nói như vậy, chẳng qua là lo lắng Diệp Thần Lạc muốn rời đi.

Nghe được Lăng Vu Đề dặn dò, Diệp Thần Lạc dừng lại một chút, sau đó gật đầu: "Tiểu Vu tỷ tỷ... Ta đã khôi phục trí nhớ."

Sớm đã chuẩn bị tâm lý, nên Lăng Vu Đề cũng không có biểu hiện thật kinh ngạc. Cô chỉ cười nhìn Diệp Thần Lạc: "Độc giải, ngươi sẽ khôi phục trí nhớ cũng là thật bình thường, ngươi trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ cơ thể ngươi hoàn toàn bình phục lại nói."

Miệng mấp máy, muốn nói điều gì, lại nghĩ đến hắn đã ký xuống khế ước, lại không nói gì.

Bởi vì lúc sáng nhận được một tin tức, Lăng Vu Đề cũng không có bởi vì Diệp Thần Lạc khôi phục ký ức mà lo lắng: "Chờ thân thể ngươi bình phục, ta sẽ đưa ngươi trở về nhà của ngươi. Cái khế ước lúc trước, ta sẽ trả cho ngươi."

Diệp Thần Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Lăng Vu Đề, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vu Đề vậy mà sẽ thả hắn đi.

Là cô thiện lương? Hay là nhanh như vậy liền phiền chán hắn?

Tại một khắc ý thức đến bản thân có thể rời đi Phi Nguyệt quán về nhà, Diệp Thần Lạc vậy mà không có cảm thấy cao hứng, ngược lại có một chút thất lạc...

Không cần Diệp Thần Lạc đáp lại, Lăng Vu Đề đứng thẳng lên, xoay người: "Lát nữa ta sẽ kêu Phong Nhi đến hầu hạ ngươi uống dược, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, Lăng Vu Đề liền trực tiếp nhấc chân rời khỏi phòng.

Đợi đến đi vào trong thư phòng của mình, Lăng Vu Đề nhếch môi cười đến một mặt hưng phấn.

Độ hảo cảm vừa mới tăng tới chín mươi điểm, sao có thể không hưng phấn! Vốn đang lo lắng Diệp Thần Lạc sẽ trừ đi độ hảo cảm của cô, không nghĩ tới không giảm còn tăng!

Xem ta vận khí tốt của cô đến rồi?

Cơ thể Diệp Thần Lạc vốn liền là vì mạnh mẽ bức độc ra mà tổn hại căn bản, chỉ cần mỗi ngày uống dược điều dưỡng là được.

Lăng Vu Đề mỗi ngày đều sẽ sai người chuẩn bị dược thiện cho Diệp Thần Lạc, chỉ trong thời gian nửa tháng, cơ thể của Diệp Thần Lạc không những hồi phục mà còn khỏe hơn! Sắc mặt hồng nhuận, ngay cả vóc người đều bỗng chốc cao hơn không ít!

Nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Lạc đứng lên đã cao hơn cô một chút: "Tiểu Lạc, thân thể của ngươi đã hoàn toàn bình phục, có cần ta thông tri cho người nhà của ngươi, kêu bọn họ đích thân đến đón ngươi sao?"

Diệp Thần Lạc vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc trong lời nói trước đó của Lăng Vu Đề, còn chưa tỉnh táo lại.

Vừa rồi Lăng Vu Đề nói: Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên vốn phải là vị hôn thê chủ của hắn, ít ngày nữa liền muốn cưới tam ca của hắn làm chính hoàng phu.

Tuy rằng trong lòng hắn đã không còn để ý đến  Tứ hoàng nữ như vậy nữa, nhưng loại cảm giác bị tổn thương bị phản bội, vẫn khiến hắn đau lòng như cũ!

Nghĩ đến những cực khổ lúc trước mình phải chịu, tất cả đều là tam ca tạo thành, hắn liền cảm thấy khổ sở!

Vốn là thân sinh, vì sao liền bởi vì một cái nữ tử, tay chân tương tàn đâu? Diệp Thần Lạc không hiểu!

"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc?!" Thịt thịt trên gò má hắn bị người nhéo, trong nháy mắt kéo Diệp Thần Lạc từ trong khổ sở ra.

"A? Tiểu Vu tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?" Diệp Thần Lạc ngơ ngác hỏi.

Vừa rồi hắn xuất thần, hoàn toàn không nghe được những lời Lăng Vu Đề nói sau đó.

Lăng Vu Đề nhất thời không nói nên lời, vẫn là lặp lại lời vừa nói: "Ta nói, Tiểu Lạc, thân thể của ngươi đã khôi phục, có cần ta thông tri cho Thành chủ Thành Vân Lộc, để bà ấy sắp xếp người đến đón ngươi hay không?"

Diệp Thần Lạc cụp mí mắt, ngữ khí cô đơn nói: "Tiểu Vu tỷ tỷ không phải nói, mẫu thân đã thông báo cho người khác biết, ta đã chết bất đắc kỳ tử bỏ mình sao? Ta hiện tại trở về, không minh không bạch. Nghĩ đến mẫu thân cũng là không nguyện ý ta trở về ..."

Nghe được lời nói của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề thầm nói trong lòng một câu: Xem ra ngươi còn không ngốc!

"Vậy, kế tiếp, Tiểu Lạc ngươi muốn làm sao bây giờ đâu?" Lăng Vu Đề hỏi.

Tuy rằng trong lòng biết thời điểm mẫu thân biết tin tức mình chưa chết cũng sẽ không vui vẻ, nhưng là: "Ta... vẫn hy vọng Tiểu Vu tỷ tỷ có thể thông tri mẫu thân một tiếng, nếu mẫu thân nguyện ý tới đón ta trở về mà nói, ta liền trở về.

Lăng Vu Đề: O__O "...Ta rút lại lời ta vừa mới nói, Diệp Thần Lạc ngươi chính là tên ngốc!

"Được, vậy ngươi có thể tự tay viết một lá thư, ta phái người đưa về Thành Vân Lộc giúp ngươi." Lăng Vu Đề đặc biệt tốt bụng nói. Về phần có thực sự tốt bụng hay không thì Diệp Thần Lạc cũng không biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro