Chương 322 - Ngoại truyện Diêu Dạ (44)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Tiểu Thập - Kiera_Frey & Sa 
Beta: Sa - Shadowysady
=====================

"Diêu Dạ, đệ có thấy thịt ta vừa nướng đâu không?"

Thấm Kính Vân ôm trái cây đi tới.

"Sao ta biết được." Diêu Dạ chột dạ, không dám nhìn Thẩm Kính Vân: "Chắc bị con gì tha đi mất rồi."

"Vậy à...." Thẩm Kính Vân cười cười: "Vậy đành thiệt thòi để đệ ăn chút trái cây vậy."

Thẩm Kính Vân đặt đống hoa quả xuống bên cạnh hắn.

"Ai thèm ăn quả của ngươi."

Thẩm Kính Vân đột nhiên xoay người lại, lời Thẩm Diêu Dạ nói thầm vừa vặn bị hắn nghe thấy.

Hắn đột nhiên áp sát như thế làm Thẩm Diêu Dạ giật mình, cứ thế trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kính Vân.

Thẩm Kính Vân đưa tay lên lau khóe miệng của hắn, vỗ vỗ đầu hắn, rồi thản nhiên quay qua bên khác.

Thẩm Diêu Dạ: "......."

Thẩm Diêu Dạ bất giác sờ lên khóe miệng, vừa sờ đã thấy dính dầu mỡ, hắn vội vàng lấy tay áo lên chùi chùi, mặt mũi đều đã đỏ bừng xấu hổ.

Ban đêm.

Thẩm Diêu Dạ đang dựa vào thân cây suy nghĩ lung tung, chợt có thứ gì lạnh buốt lướt qua mu bàn tay hắn, Thẩm Diêu Dạ tập trung nhìn lại, cả người bỗng chốc cứng đờ.

"Thẩm Kinh Vân!" Thẩm Diêu Dạ hét lên.

Lúc Thẩm Kính Vân chạy tới đã nhìn thấy bên cạnh Thẩm Diêu Dạ đã có một con rắn nhỏ màu xanh biếc, thân rắn còn đang vắt trên mu bàn tay của hắn.

Thẩm Diêu Dạ vẫn cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt rất khó coi, nhìn kỹ còn thấy hắn đang phát run nữa.

"Diêu Dạ, chỉ là con rắn nhỏ thôi." Thẩm Kính Vân nói khẽ: "Ngươi gạt ra là được."

"Thẩm Kinh Vân!" Giọng nói Thẩm Diêu Dạ lúc này đã mang theo run rẩy.

Hắn từ nhỏ đã sợ rắn.

Hắn cũng tự biết điểm yếu này.

Trông thấy rắn, đừng nói đến dùng Huyền khí, dù là cử động hắn cũng đã nhũn cả ra.

Mỗi người đều có nỗi sợ hãi thứ gì đó, Thẩm Diêu Dạ tuy không cảm thấy đây là điều gì mất mặt, nhưng là giờ lại ngay trước mặt Thẩm Kính Vân, hắn lại cảm thấy vô cùng mất mặt.

Thẩm Kính Vân nhanh chóng tiến đến gạt con rắn nhỏ ra: "Không sao."

Thẩm Diêu Dạ được giải thoát đã lập tức nhảy dựng lên, tránh chỗ cũ ra thật xa, đáy lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm chỗ vừa có rắn.

"Hay qua bên này nhé?" Thẩm Kính Vân hỏi hắn.

"Không muốn." Thẩm Diêu Dạ sờ soạng lại chỗ vừa bị rắn bò qua, toàn thân vẫn còn toát ra mồ hôi lạnh.

Thẩm Kính Vân cũng bất đắc dĩ, một mình quay lại chỗ đống lửa bên kia.

Thẩm Diêu Dạ dõi mắt nhìn bóng đêm khắp bốn phía, bên tai như luôn có âm thanh 'soàn soạt' vang lên, cánh tay hắn tức tốc nổi da gà da vịt lên ráo trọi.

Do dự cả nửa ngày, Thẩm Diêu Dạ mới quay lại nhìn phía Thẩm Kính Vân bên kia, hắn khẽ cắn môi, cẩn thận dịch dịch qua.

Hắn khẽ chạm vào người Thẩm Kính Vân, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt mới yên tâm thoải mái ngồi xuống.

Thẩm Diêu Dạ có đôi khi cảm thấy, có lẽ lúc còn ở trong bí cảnh kia cũng chính là thời điểm bọn họ từng thân cận nhất.

Thế nhưng hồi ức tốt đẹp nhất ở đó, hồi ức tồi tệ nhất cũng là ở nơi đó.

Chính trong bí cảnh này, bọn họ gặp phải một con Huyền thú thực lực vô cùng cường hãn.

Thẩm Kính Vân vì muốn để cho hắn nhân cơ hội chạy trước mà một mình lưu lại đối phó với Huyền thú.

Thẩm Diêu Dạ chạy được một quãng xa, cuối cùng lại là quay trở về.

Thẩm Kính Vân cùng con Huyền thú kia đều đang nằm trên mặt đất, Huyền thú đã chết, Thẩm Kính Vân thì thoi thóp.

Thẩm Diêu Dạ đôi lúc đã từng ước rằng Thẩm Kính Vân đi chết đi, bởi vì chỉ có thế thì phụ thân mới không còn mở miệng ra là Thẩm Kính Vân thế này, Thẩm Kính Vân thế kia, rồi suốt ngày bắt hắn nhìn theo Thẩm Kính Vân mà học tập.

Song đến khi hắn thật sự nhìn thấy lúc Thẩm Kính Vân còn thoi thóp chút hơi tàn, tận sâu trong nội tâm của Thẩm Diêu Dạ vậy mà không hề mong hắn sẽ chết.

Thẩm Kính Vân trúng kịch độc, cực kì khó giải.

Độc kia tuy không ảnh hưởng đến thực lực của Thẩm Kính Vân, lúc bình thường cũng sẽ không có gì khác thường, thế nhưng cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại phát tác, sự thống khổ trong đó không cách nào có thể tưởng tượng.

Mà mỗi lần độc phát, lại sẽ tiêu hao tuổi thọ của chính bản thể.

Cho dù thực lực vẫn còn, thân thể cũng sẽ vì thế mà ngày một suy yếu.

Cha Thẩm vậy mà lần này lại không hề trách phạt Thẩm Diêu Dạ, thậm chí đến mắng cũng không buồn mắng hắn, lãnh đạm cứ như chẳng có gì xảy ra.

Thẩm Diêu Dạ chỉ mong cha Thẩm sẽ mắng mỏ hắn như trước đây còn hơn.

Thế nhưng cha Thẩm vẫn một mực trầm mặc, giống như đã thất vọng với hắn đến cực hạn, đến một lời cũng không còn muốn nói chuyện với hắn.

Thẩm Diêu Dạ coi sóc bên giường Thẩm Kính Vân suốt nửa tháng. 

Nửa tháng sau, hắn rời khỏi Thẩm gia, bắt đầu con đường lang bạt khắp chốn để nghe ngóng tìm cho ra cách trị liệu cho Thẩm Kính Vân.

Hắn nửa năm rồi lại một năm đã không quay về Thẩm gia, mỗi lần cũng sẽ chỉ sai người mang thứ gì hữu dụng về nhà.

Đi khắp Đông Uyên mà vẫn không tìm được biện pháp hữu hiệu, hắn bèn quyết định đi xuống Hạ giới.

Chắc chắn sẽ có cách......

Thẩm Diêu Dạ khôi phục lại từ trong hồi ức mông lung, thu tầm mắt lại, quay người rời thẳng.

-

Lụa đỏ trải rộng con đường đến Thẩm gia, chiêng trống ầm ĩ náo động, khung cảnh vui tươi hớn hở khắp nơi.

Hôm nay có người trong Thẩm gia sẽ thành hôn.

"Á  ——"

Bỗng từ trong Thẩm gia truyền ra một tiếng thét.

Thẩm Kính Vân nghe thấy tiếng bèn lập tức chạy đến.

Thẩm Diêu Dạ đang đứng trong đình viện, trên mặt đất có một cỗ thi thể đang nằm đó, máu tươi chảy dọc ngay dưới chân hắn.

"Diêu Dạ, ngươi......." Thẩm Kính Vân chấn kinh.

"Ca, chúc mừng huynh." Thẩm Diêu Dạ ngẩng đầu, mặt mũi vẫn đều là vẻ tươi cười.

"Diêu Dạ, ngươi làm gì vậy?" Thẩm Kính Vân vọt tới bên cạnh Thẩm Kính Vân: "Hắn là Nhị thúc của ngươi, sao ngươi có thể........"

Thẩm Diêu Dạ lui về phía sau, mặt đất nơi hắn giẫm qua đều hiện lên dấu chân dính máu.

Hắn sao có thể.......

Hắn đương nhiên có thể.

Bởi đây chính là điều kiện để trao đổi với Nguyên Linh Kim Đan.

"Ca, tân hôn hạnh phúc." Thẩm Diêu Dạ vừa dứt lời, dưới chân đã điểm nhẹ rồi nhảy vụt lên, vừa phi thân mấy cái đã biến mất giữa không trung.

Thẩm Kính Vân dõi mắt nhìn vào hư không, sắc mặt cực kì kém.

"Gia chủ, thiếu gia chủ, hắn........."

Thẩm Kính Vân đánh gãy lời: "Chuyện ngày hôm nay không cho phép bất kì ai được truyền ra, Nhị thúc là do bất đắc kỳ tử mà chết."

"........ Vâng."

-

Thẩm Diêu Dạ tìm tới Sơ Tranh, nói cho cô biết mình đã hoàn thành điều kiện giao dịch. 

Không ngờ ngữ khí Sơ Tranh vẫn bình tĩnh thản nhiên như không: "Dù sao ta cũng đã đưa Nguyên Linh Kim Đan cho ngươi rồi, không làm cũng chẳng sao cả."

"Quân cô nương, ta vẫn biết đạo lý làm người phải biết giữ chữ tín này." Thẩm Diêu Dạ nói.

Dù sao cô nhìn cũng không giống hạng người tốt lành lắm đâu, ai mà biết nếu hắn không làm thì sẽ có kết cục thế nào chứ.

Thế nhưng là lời này Thẩm Diêu Dạ đâu có dám nói.

Thẩm Diêu Dạ làm xong việc, mặt dày mày dạn ở rịt trong nhà Sơ Tranh, có điều cả ngày chỉ biết uống say như chết, thỉnh thoảng Sơ Tranh còn nhặt được hắn đang ngất ngay trước cửa chính nữa.

"Ngươi sao lại thế này?"

Thẩm Diêu Dạ vừa mở mắt đã đối diện với con ngươi xinh đẹp thâm thúy của nam tử.

Nam tử áo đỏ đang chống cằm, khóe miệng khẽ cười nhìn hắn, phá lệ câu nhân.

Vị này của Quân cô nương cũng thật là..... Yêu nghiệt a.

"Tạ công tử." Thẩm Diêu Dạ ôm lấy đầu ngồi xuống, phát hiện mình hóa ra vẫn đang nằm trong đình viện.

Tạ Xu cười nhắc nhở hắn: "Sơ Tranh nói vừa mới sáng ra mở cửa đã trông thấy ngươi, đang rất muốn băm ngươi ra đấy, ngươi nên cẩn thận."

"Thật xin lỗi."

"Ngươi có gì buồn phiền sao?"

Thẩm Diêu Dạ lắc đầu, lại bất ngờ nói một câu: "Tạ công tử, ta thật sự hâm mộ ngươi."

"Hâm mộ ta cái gì, hâm mộ làm nam sủng sao?" Ngữ khí Tạ Xu vẫn chẳng có gì thay đổi, chỉ tùy tiện như nói đùa.

"Quân gia đã không còn nữa rồi, chuyện này nàng chưa nói ngươi biết sao?"

Lông mày Tạ Xu khẽ chau lại.

Từ sau khi rời khỏi Đông Uyên, Tạ Xu đã không còn biết tình hình trên đó là thế nào nữa.

"Những kẻ năm đó hủy diệt Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đều đã chết...." Thẩm Diêu Dạ khẽ nói, hắn gắng gượng từ dưới đất đứng lên: "Phiền ngươi giúp ta nói với Quân cô nương một tiếng, những ngày này đã quấy rầy rồi."

Tạ Xu cũng nghe ra ý tứ Thẩm Diêu Dạ muốn rời đi, bèn hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là...... Đã nghĩ thông suốt một số chuyện." Thẩm Diêu Dạ nói xa xăm.

Hắn vẫn cảm thấy bản thân chán ghét Thẩm Kính Vân thế nào.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại giật mình nhận ra, có lẽ không phải là hắn chán ghét..... mà là......

Hắn đã lỡ thích người kia mất rồi.

Có điều, sự yêu thích này chính ra không được phép tồn tại trên cõi đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro