Chương 342 - Vinh Quang Sau Cuối (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta: Sa - Shadowysady
=====================

Leng keng ——

Sơ Tranh nhìn thời gian, sáu giờ.

Cha mẹ nguyên chủ về giờ này à?

Không đúng.

Bọn họ có chìa khóa, đâu cần phải nhấn chuông cửa.

Vậy là ai?

Không phải là tên cặn bã Ứng Trạch chứ?

Sơ Tranh ra ngoài, còn thuận tay cầm theo ncon dao gọt hoa quả.

Người đứng ngoài cửa là một thanh niên, nhìn khá trẻ trung, chỉ chừng hơn 20 tuổi, tướng mạo tuấn mỹ soái ca, nếu đi trên đường thì đảm bảo sẽ thu hút các thiếu nữ không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.

Sơ Tranh giấu con dao gọt hoa quả ra phía sau lưng.

Ánh sáng phản chiếu trong mắt Hạ Mộc Phồn như lóe lên một tia ánh sáng, nhưng hắn không nhìn rõ đó là thứ gì.

Nữ sinh trước mặt mặc một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nhưng sắc mặt quá lạnh lùng, thật sự là lạnh như băng.

"Tìm ai?"

Cô rất chắc chắn rằng nguyên chủ không biết người này.

Kẻ đến nếu không có thiện ý thì cho lên bàn thờ là nhanh nhất.

Sơ Tranh yên lặng nắm con dao ở phía sau, kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nhìn vào người đang đứng bên ngoài

"Khụ khụ......" Hạ Mộc Phồn hắng giọng: "Xin chào, tôi tên Hạ Mộc Phồn."

"Cho nên?"

"Lần trước bạn tôi Khương Lãnh......." Hạ Mộc Phồn sợ Sơ Tranh không biết Khương Lãnh là ai nên chỉ vào cánh cửa đối diện: "Chính là nam sinh ở đối diện kia, lần trước hắn gặp phải phiền phức nhưng may mắn được cô giúp đỡ, vì tính cách Khương Lãnhcó hơi hướng nội, nên......."

"Hắn mà được coi là hướng nội?" Sơ Tranh chặn họng.

Người này sao lại ăn ốc nói mò thế nhỉ.

"Ách...." Đây chỉ là một phương thức biểu đạt uyển chuyển, cũng không thể giới thiệu hắn có chứng sợ xã giao chứ? Vậy không phải là xôi hỏng bỏng không luôn sao?

Một nửa hạnh phúc đời sau của con trai nhà hắn đó!

Hạ Mộc Phồn bị Sơ Tranh nói cho không biết làm sao đáp lại.

Cô nương này sao cứ không đi theo kịch bản thế chứ!

"Khụ khụ...... Ý tứ là, tôi muốn cảm ơn cô thay cho Khương Lãnh, nếu không có cô thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Mấy ngày rồi mà chưa đến cảm ơn cô được sớm hơn, thật thất lễ quá, nếu cô không chê,  tôi có thể mời cô một bữa cơm được không, chỉ là trò chuyện một lát tỏ lòng biết ơn mà thôi."

Giọng điệu Sơ Tranh vẫn bình tĩnh: "Không cần khách khí, là chuyện tôi nên làm."

Bảo vệ tốt cho thẻ người tốt là chức trách của cô.

Lời này rơi vào trong tai Mộc Phồn, liền biến thành ——Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là điều cô phải làm.

Đúng là cô gái tốt a!

Mặc dù tính cách nhìn qua có hơi lạnh nhạt..... Nhưng mà không sao, nhân phẩm tốt là được rồi.

Vì con trai nhà hắn mà mệt tim hết sức mà.

Hóa ra vào lúc Sơ Tranh còn chưa hay biết, Hạ Mộc Phồn đã bán thẻ người tốt cho Sơ Tranh luôn rồi.

"Ăn cơm thế nào?" Hạ Mộc Phồn đáp: "Ăn ngay trong nhà, không đi ra ngoài đâu mà."

Hạ Mộc Phồn chỉ vào căn nhà đối diện.

-

Sơ Tranh đi theo Hạ Mộc Phồn qua.

Khương Lãnh đang ngồi trên ghế salon, thế quái nào vẫn đang đội mũ đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh thẳm trong suốt xinh đẹp, không khác gì bảo thạch.

Sơ Tranh đi vào, hắn đứng lên, đi ra phía sau ghế sô pha, giống như động vật nhỏ sợ người lạ.

"Hắn cứ như vậy đấy, cô đừng để ý." Hạ Mộc Phồn nháy mắt với Khương Lãnh.

Tôi đã đem người đến cho cậu rồi đây này.

Cậu mẹ nó mau lên sàn đi chứ!

Nhưng mà Khương Lãnh lại không có bất kỳ phản ứng gì, lo lắng bất an đứng ở đằng sau ghế sô pha, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Sơ Tranh.

"Ừ." Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng: "Anh với cậu ta có quan hệ gì vậy?"

Người này hình như rất quen thuộc với nhà của thẻ người tốt.

Sẽ không mang thẻ người tốt đi làm chuyện đen tối gì đó chứ?

Thẻ người tốt lần này rất dễ bị làm hư nha.

"Ách....." Hạ Mộc Phồn châm chước: "Tôi với Khương Lãnh quen biết nhau lâu rồi, vậy đi, cô cứ coi tôi là anh trai hắn là được."

"Anh trai?"

"Đúng vậy." Hạ Mộc Phồn cười nói: "Tôi lớn hơn cậu ta mà."

Khương Lãnh: "......."

Cũng chỉ lớn hơn có 1 tháng thôi.

"Đúng rồi, cô tên là gì?"

"Sơ Tranh."

"Xuất chinh?" Đây là tên gì vậy chứ, bố mẹ ruột đặt cho sao? "Cô ngồi xuống đi, tôi lập tức chuẩn bị xong đây."

Phòng bếp Khương Lãnh mở ra, có lẽ Hạ Mộc Phồn gọi thức ăn bên ngoài, chỉ cần bày ra là có thể dùng được.

Sơ Tranh liếc mắt nhìn Khương Lãnh một chút.

Người đứng nghiêm ở sau ghế kia, không chịu nhúc nhích.

Cô đi về phía Khương Lãnh bên kia, Khương Lãnhcảm thấy Sơ Tranh đến gần, theo bản năng lùi lại phía sau.

"Anh rất sợ tôi?"

Khương Lãnh lắc đầu.

Khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, không nhìn thấy cái gì cả.

Sơ Tranh muốn kéo khẩu trang của hắn xuống, nhưng nhìn bộ dáng bối rối không biết làm gì của Khương Lãnh, cô chỉ đành khống chế lại hành động của mình.

"Không sợ thì cách tôi xa vậy làm gì?"

Ở trong game không phải rất oách sao?

Hạ Mộc Phồn cực kỳ hóng biến bên này, hi vọng con trai nhà mình biết đấu tranh một chút, tốt xấu gì cũng nên nói nhiều hơn mấy câu chứ?

"Xin..... xin lỗi."

Khương Lãnh đột nhiên nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng quay người, vòng qua ghế sô pha, xông vào phòng vệ sinh.

Sơ Tranh: "......." Xin lỗi cái gì?

"Ha ha...." Hạ Mộc Phồn gượng cười: "Khương Lãnh cậu ta..... có lẽ không quen tiếp xúc với người lạ, cô đừng giận, không phải hắn cố ý đâu, đôi khi hắn cũng đối với tôi như vậy đấy."

Khương Lãnh đối với hắn không đến mức này, chỉ là không nguyện ý nói chuyện tán phét với hắn mà thôi.

Hai đầu lông mày của Sơ Tranh tràn đầy sự bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn không ra là cô đang để ý hay không thèm để ý: "Hắn bị như vậy bao lâu rồi?"

Đây là bệnh!

Cần phải trị!

"Khi tôi biết hắn thì cũng đã bị một chút, nhưng lúc đó cũng không quá nghiêm trọng, vẫn có thể giao lưu đơn giản với mọi người, về sau thì ngày càng nghiêm trọng hơn."

"Không để hắn gặp bác sĩ tâm lý sao?"

"Có." Hạ Mộc Phồn nói: "Không có  tác dụng gì."

Khi gặp bác sĩ tâm lý thì hắn chưa đến mức này.

Sau đó đến bây giờ, Khương Lãnh dường như đã triệt để đoạn tuyệt giao lưu với người trong thế giới thực.

Thế nên khi Hạ Mộc Phồn nghe thấy Khương Lãnhnói mình đang cảm nắng một người, đáy lòng của hắn rất vui vẻ, hắn cũng thật tâm mong rằng chuyện này có thể cải biến tình hình của Khương Lãnh tốt đẹp hơn chăng.

Cho nên hiện tại Hạ Mộc Phồn nhìn Sơ Tranh cứ như nhìn phao cứu tinh.

Hạ Mộc Phồn bô bô nói cho Sơ Tranh nghe hết về Khương Lãnh.

Ngoài chuyện hắn không thích giao lưu với người ngoài ra, thì những chuyện khác đều đem hắn tung đến tận mây xanh, cực kỳ hoàn mỹ.

Nhưng quả thực Khương Lãnh rất thông minh.

Chương trình từ cấp 2 trở lên đều do hắn tự học, Hạ Mộc Phồn chỉ  ngẫu nhiên ghi lại một file ghi âm bài giảng cho hắn, chỉ nhờ vậy mà hắn đã một phát học xong hết chương trình.

"Thật sự Khương Lãnh nhà chúng tôi rất thông minh."

Hạ Mộc Phồn bày ra dáng vẻ 'Con trai nhà ta number 1."

"Tôi biết."

Không cần anh tâng bốc thế đâu.

"Khụ khụ.... Nói nhiều quá rồi, vậy ăn cơm thôi." Hạ Mộc Phồn gọi Khương Lãnh ra ăn  cơm: "Khương Lãnh, cậu ra ngoài ăn cơm mau."

Trong phòng vệ sinh không ai đáp lại.

Hạ Mộc Phồn gõ nửa ngày, mặc kệ hắn hò hét thế nào, Khương Lãnh vẫn không chịu ngoi ra.

"Để tôi."

Âm thanh trong trẻo của nữ sinh vang lên phía sau Hạ Mộc Phồn.

Hạ Mộc Phồn nhìn Sơ Tranh một chút, nhường chỗ cho cô.

Sơ Tranh bóp cổ tay, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hạ Mộc Phồn——nhấc chân đạp bay cửa.

Khương Lãnhtrong phòng vệ sinh và Hạ Mộc Phồn ở bên ngoài đều bị dọa đến sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Mặt thanh niênSơ Tranh vẫn rất nghiêm túc: "Mở rồi đấy."

Hạ Mộc Phồn nuốt một ngụm nước bọt.

Cô gái này hình như hơi bạo lực.

Hai tay đặt trước người Khương Lãnh khẽ siết lại, trong đôi mắt xanh thẳm tràn đầy sự kiên định.

Khương Lãnh: Không!

Hạ Mộc Phồn: .....

Tôi vậy mà hiểu đấy nhé!

Cậu không làm được trò trống gì, thì cũng cmn nênmở mồm ra nói chuyện đi chứ!

Khương Lãnh: Tôi không dám.

Hạ Mộc Phồn: .......

CMN, thế mà tôi lại hiểu nữa đấy nhé!

===============

#sha: thần giao cách cảm trong truyền thuyết đây mà =))) 
Nàng Hấu đã trở lại mí ta rùi :3 ahihi :3 
11/02/2019 
Hết nghỉ Tết rồi, mọi người làm việc và học tập vui nha :* 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro