Chương 361 - Phúc Bảo Trời Giáng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : Sa - Shadowysady
=====================

Trang viên Phạm Lộc.

Vốn là khu biệt thự xa hoa cao cấp nhất.

Dường như ở sự xa hoa ở nơi này chính là để tượng trưng cho thân phận và đẳng cấp vậy.

Biệt thự trong này nếu muốn bán ra thì cũng không thể tìm thấy ở những nơi bình thường, mà đều lưu thông trong nội bộ giới nhà giàu với nhau.

Sơ Tranh còn đang là người không có cả hộ khẩu, giờ muốn mua căn biệt thự xa hoa này, Vương Bát Đản quả thực là làm khó cô rồi.

Phải tìm ai để mua cô cũng không biết luôn.

Vương Bát Đản cmn ngày càng quá phận!

Sơ Tranh vất vả lắm mới liên hệ được một người, đập tiền như vũ bão rốt cuộc cũng tiến vào được khu biệt thự.

"Thưa cô Sơ Tranh, đây chính là biệt thự số 6 mà chúng tôi đang rao bán, có bể bơi và hoa viên nhỏ riêng biệt, khoảng cách giữa các căn biệt thự đều rất hợp lý, không hề liên quan và đảm bảo riêng tư với nhau, còn có thể trải nghiệm cảm giác như đang sống trong một tòa lâm viên nữa......."

Nhân viên phụ trách dẫn Sơ Tranh vào.

Khu biệt thự này dám xưng là biệt thự cao cấp, đương nhiên phải có điểm đặc sắc riêng.

Cho dù là bên ngoài hay là thiết kế bên trong, cũng đều không để người ta tìm ra được sai sót mà bới lông tìm vết.

Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh biệt thự một vòng: "Nơi này có người ở?"

"Ách........" Người phụ trách cười cười: "Đúng là có người đang ở, chính là chủ nhân hiện tại của căn biệt thự này, nhưng ngài yên tâm, trước đó chúng tôi đã sắp xếp xong cả rồi."

Sơ Tranh cũng không quan tâm căn biệt thự này thế nào.

Cho dù đây có là phế tích thì cô cũng phải mua cho bằng được.

"Bao nhiêu tiền?"

Người phụ trách vừa mới chuẩn bị cả một bài thuyết trình về căn biệt thự để thuyết phục, Sơ Tranh lại chưa gì đã hỏi giá, hắn có hơi sững sờ một chút.

Nhân viên thăm dò nói thử: "Tổng giá trị là một ngàn năm trăm vạn."

"Ừ."

Đối với Vương Giả mà nói, một ngàn năm trăm vạn cũng chỉ là muỗi.

"Cô..... Mua?" Người phụ trách còn chưa rõ lắm về chữ ' Ừ ' của Sơ Tranh là thế nào.

Sơ Tranh gật đầu: "Tôi mua, giao tiền ở đâu?"

Thời gian của bổn cô nương không còn nhiều đâu!

Biệt thự này thật ra đã rao bán đượcmột thời gian, nhưng phần lớn mọi người chỉ đến xem mà chưa ai dám ra tay.

Nguyên nhân chủ yếu là —— Nghe đồn căn biệt thự này có quỷ.

Vừa có tiền vừa có thế đúng là không thiếu người.

Nhưng nếu có tin đồn không tốt thì bọn phú hào này ai lại dám mua.

Sơ Tranh phóng tay sảng khoái như vậy, tất nhiên người phụ trách rất vui vẻ.

"Vậy mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi làm thủ tục."

Người phụ trách đưa Sơ Tranh đến khu làm việc, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người mà nguyên chủ hết sức quen thuộc.

Người đàn ông mặc âu phục, mang giày da, dáng người thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn soái khí, toàn thân đều lộ ra vẻ doanh nhân thành đạt khí phách.

Đây không phải ai khác, chính là Chử Mậu.

Chử Mậu vốn đang nói chuyện với người khác, vừa thấy có người đến thì tùy tiện quét mắt qua một vòng rồi thu  tầm mắt lại ngay, ba giây sau, hắn mới như bừng tỉnh mà đem ánh mặt khóa chặt trên người Sơ Tranh.

Đôi mắt Chử Mậu co rụt lại.

Cô......

Sao lại ở chỗ này?

Vậy mà cô không chết!

Đáy lòng Chử Mậu không hề có chút cảm giác hối hận và áy náy nào, hắn nhìn thấy Sơ Tranh cũng chỉ cảm thấy hơi khiếp sợ và nghi hoặc.

Sơ Tranh nghênh đón thẳng ánh mắt của Chử Mậu.

Vừa đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, sau lưng Chử Mậu đã đột nhiên dâng lên một trận mồ hôi lạnh.

Ánh mắt của nữ sinh trước mắt hắn bình tĩnh đến lạnh băng, trên khuôn mặt cũng không mảy may gợi lên bất kì cảm xúc gì, cứ như một người máy vô tri vô giác. Quanh người cô còn bốc lên khí tức ' người sống chớ lại gần ', lạnh lùng xa cách tuyệt đối.

So với thiên thần vừa nhu nhược vừa hiền lành trong ký ức của hắn thì hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ chỉ là dung mạo giống nhau?

Không.........

Không đúng.

Cô chính là Sơ Tranh.

Sơ Tranh ở bên này cũng đang đánh giá Chử Mậu, dáng dấp cũng khá đẹp đấy.

Con chó điên dám chặt cánh của bà mày!

Mặc dù người động thủ không phải là Chử Mậu, nhưng cũng không dính khỏi có quan hệ với hắn, thù này kiểu gì cũng phải tính cho hắn một phần.......

Nhưng mà Chử Mậu không có cánh, vậy cô nên chặt chỗ nào nhỉ?

Ánh mắt Sơ Tranh chậm rãi trượt xuống dưới.......

Chử Mậu không khỏi cảm thấy hạ thân bỗng mát lạnh, ánh mắt vừa quỷ dị vừa phức tạp nhìn lại vào Sơ Tranh.

Cô đang nhìn cái quái gì vậy hả?

"Chử tiên sinh cũng muốn mua biệt thự số 6."

"Tôi bên này cũng vừa thỏa thuận xong rồi."

"Chử tiên sinh cũng......."

Người phụ trách và một người đàn ông khác nói thầm với nhau, lúc trước căn biệt thự này vốn không có ai thèm mua cơ mà, sao tự dưng hôm nay lại có tận 2 người.

Bây giờ phải làm sao?

Bọn họ đều chưa hiểu rõ tình hình của nhau mà đã tự mình đàm phán xong hết cả rồi.

Có người nói: "Chử tiên sinh không thể đắc tội đâu......."

Sơ Tranh nhìn qua còn khá trẻ tuổi, bọn họ cũng không biết lai lịch của cô thế nào nữa.

Nhưng mà Chử Mậu thì khác, hắn đang là nhân vật trẻ tuổi tài cao đứng đầu trong giới kinh doanh, tiền đồ vô số.

Người phụ trách cho người đi nịnh Chử Mậu trước, hắn quay lại đi đến chỗ Sơ Tranh bên này: "Quý cô Sơ Tranh, chủ nhân của biệt thự số 6 đột nhiên vừa nói không bán nữa, lúc trước tôi không nhận được thông tin kịp thời, đã làm phiền cô mất rồi, thật sự rất xin lỗi."

"Anh vừa nói Chử Mậu muốn mua xong còn gì." Mặt Sơ Tranh lạnh lùng: "Anh muốn bán cho hắn?"

Người phụ trách: "!!!!!"

Bọn họ thảo luận nhỏ như vậy mà cô cũng có thể nghe thấy sao.

"Cái này....." Không biết vì sao, người phụ trách cảm thấy nữ sinh nhỏ này có ánh mắt hơi đáng sợ, cả người chợt đổ mồ hôi lạnh rào rào: "Quý cô Sơ Tranh, là Chử tiên sinh tới trước."

"Chúng ta đã bàn xong rồi." Thần sắc Sơ Tranh vẫn không thay đổi: "Ông muốn lật lọng?"

Con chó điên không chỉ chặt cánh của cô, bây giờ lại trì hoãn cô  phá sản, quả thực không thể nhịn được...... phải xử lý.

Người phụ trách: "..........."

Ông ta có cảm giác, nếu mình mà dám gật đầu một cái, nữ sinh này sẽ cho ông về với đất mẹ luôn và ngay.

Người phụ trách nuốt một ngụm nước bọt.

"Quý cô Sơ Tranh, khu biệt thự này của chúng tôi cũng còn những căn biệt thự khác nữa, mặc dù không lớn như căn số 6 nhưng cũng không tệ lắm, hay là tôi mang cô xem qua nhé?"

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn cái này."

Người phụ trách: "........."

Việc đàm phán với Chử Mậu bên kiacũng không tốt lắm, hắn cũng  nhất định muốn căn này.

Người phụ trách cuối cùng còn nói cả chuyện trong biệt thự có quỷ ra, nhưng Sơ Tranh và Chử Mậu đều không có ý định rời đi.

Người phụ trách nhìn hai người đứng cách nhau đến cả 10 mét, thế nhưng cứ luôn cảm thấy hai người này giống như hai con sư tử đang ngấm ngầm giành giật địa bàn của nhau.

Cuối cùng không biết ai đưa ra đề nghị, người nào trả giá cao hơn thì được.

Lúc đầu chỉ là thuận miệng nói một câu.

Nhưng không ngờ Chử Mậu lại đồng ý.

"Được." Sơ Tranh cũng đồng ý.

Chữ Mậu đi về phía Sơ Tranh, hơi híp mắt lại đánh giá: "Cô xác định?"

Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, Chử Mậu lúc này đã tỉnh táo trở lại.

Lúc trước hắn còn không sợ cô, bây giờ cô còn mất đi đôi cánh, trở thành một người bình thường, hắn còn phải sợ cô nữa chắc?

Người bình thường trong mắt hắn chỉ như một lũ sâu bọ.

Đầu mày khóe mắt của Sơ Tranh đều là sự lạnh lẽo buốt giá: "Xác định."

-

Người phụ trách cho hai người vào một phòng họp.

Sơ Tranh ngồi ở bên trái, vắt chéo chân, một tay đặt trên đầu gối, tay khác tùy ý đặt trên mặt bàn, khí thế cực kỳ lão đại.

Chử Mậu ngồi nghiêm chỉnh ở bên phải.

Người phụ trách đứng ở phía trước, không khí trong phòng họp khiến ông ta càng thêm khẩn trương, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

"Chử tiên sinh, tiểu thư Sơ Tranh, giá khởi điểm của căn biệt thự số 6 của chúng tôi là 1 ngàn năm trăm vạn, bởi vì hai vị đều muốn mua, cho nên hiện tại chúng ta tiến hành đấu giá, nếu hai vị không ai có ý kiến thì buổi đấu giá sẽ bắt đầu....."

Sơ Tranh không nói chuyện, im lặng biểu thị không có ý kiến.

Khóe miệng Chử Mậu giật giật: "Tôi ra giá 1 ngàn 600 vạn." (160.000.000 RMB)

Vừa lên sàn đã là thêm 1 trăm vạn.

Người phụ trách gian nan nuốt nước miếng.

Sơ Tranh hững hờ gõ mặt bàn: "1 ngàn 600 vạn lẻ 1 tệ." (160.000.001 RMB) =))))))) 

"......."

【........】Vương Bát Đản lập tức xù lông.

【 Chị gái nhỏ chị làm cái quần què gì vậy! 】 

【 Đây mà là  giá  chúng ta có thể ra sao!! 】

【 Chị nói lại một lần nữa xem nào!! 】

【 Có thấy mất thể diện không hả!! 】Mục tiêu của chúng ta là hệ thống phá sản đấy? Một tệ là cái thá gì!! Một tệ là cái thá gìiiiiiiiiiii!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro