Chương 723- 724- 725

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍇 Chương 723:

Cảnh Thiên liếc nhìn những ký hiệu hóa học phức tạp đến mức người ta khó có thể hiểu được mà Lăng Tư Kỳ viết vẽ trên vở.

Cô chưa từng được học theo quy trình nhưng đã từng nghiên cứu về dược. Cho nên hoá học cô vẫn là khá tốt, đặc biệt là ở phương diện nghành hoá dược.

"Chị Tư Kỳ, chị đang làm hợp nhất dữ liệu à?"

Lăng Tư Kỳ nhìn Cảnh Thiên đầy ngạc nhiên.

"Đến nguyên tố hóa học khó như vậy mà cô cũng có thể hiểu được sao? Tôi đang làm báo cáo nghiên cứu để vào Viện Nghiên cứu hóa học đây."

"Tôi là bác sĩ mà!"

"Bác sĩ cao cấp hiểu hóa học à?" Lăng Tư Kỳ kinh ngạc.

Lúc này Cảnh Thiên mới nhớ ra y học và dược học là hai chuyện khác nhau, nhưng cô vẫn luôn đặt hai thứ này
chung một chỗ.

"Ha ha." Cô cười gượng: "Thì là vì tôi cũng có hứng thú với nghiên cứu thuốc ấy mà."

Lăng Tư Kỳ nhìn Cảnh Thiên, có cảm giác như mình đang nhìn quái thú.

Bây giờ Lăng Tư Kỳ đã hoàn toàn coi Cảnh Thiên như người bạn thân có thể khiến cô hy sinh cả tính mạng mình, nói chuyện tự nhiên cũng thân thiết hẳn lên.

"Cái gì cô cũng biết như thế thì còn để người ta sống thế nào nữa?"

"Chị cũng thế mà." Cảnh Thiên trêu xong mới nhớ ra: "Viện Nghiên cứu Hóa học... Nếu tôi không nhớ nhầm thì không phải Viện Nghiên cứu Hóa học học chỉ nhận tiến sĩ sao?"

Lăng Tư Kỳ gật đầu: "Bốn năm trước tôi là sinh viên của Đại học Thanh Đại, bốn năm nay tuy không đi học nhưng tôi chưa bao giờ dừng học. Tôi nghĩ tôi có thể thi Tiến sĩ được rồi. Nhưng bây giờ tôi mới học kỳ một năm nhất, lãnh đạo Viện Nghiên cứu đã đồng ý cho tôi thi đề của năm tư trong lần thi vào đợt nghỉ hè năm nhất của tôi. Nếu tất cả học phần đều đạt thì năm sau, cũng tức là năm hai, tôi sẽ được thi tiến sĩ."

"Wow." Cánh Thiên cảm khái rồi giơ ngón cái với Lăng Tư Kỳ, sau đó cô vội vàng ôm đùi: "Chị Tư Kỳ, chị lợi hại như vậy, tôi có một câu hỏi muốn xin ý kiến của chị."

"Cô nói đi. Chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ giúp cô. Cho dù tôi không biết thì tôi cũng sẽ nghĩ cách nhờ giáo sư giúp cô."

"Không cần đầu. Nếu chị có thể giúp tôi thì giúp, nếu không được thì cũng không nên để người khác biết."

Cảnh Thiên nói vậy, Lăng Tư Kỳ biết ngay rằng đây chắc chắn là một tài liệu rất quan trọng, cô bèn gật đầu: "Tôi biết rồi. Cô cứ giao cho tôi đi, tôi nhớ rồi thì sẽ hủy thứ đó đi, chắc chắn sẽ không để người khác xem đâu."

"Ừ" Cánh Thiên gật đầu: "Vậy thì chị và Tiểu Thần ăn cơm trước đi, tôi sang phòng làm việc lấy tập tài liệu kia ra."

"Được."

...

Cảnh Thiên vào phòng làm việc rồi mở file ẩn kia, xuất thứ bên trong ra.

Sau khi in xong, cô bèn đi ra khỏi phòng làm việc.

"Xin lỗi, tôi đã nói là Giáo sư J không có ở đây rồi, hơn nữa Giáo sư J cũng không có ý định gặp các người."

Khi đi qua hành lang, Cảnh Thiên trông thấy Hồng Lục và một nhóm lính đánh thuê quốc tế đang chặn ngang lối đi, bên kia là một người phụ nữ nước Z có vóc dáng rất đẹp đang dẫn theo một đám người đứng ở lối đi nhỏ.

Từ sắc mặt tối sầm của Hồng Lục, cô có thể phán đoán ra đám người mới đến kia rất ngang ngược.

Người có thể ngang ngược như vậy trước mặt Hồng Lục, Cảnh Thiên không cần đoán cũng biết người đó là ai.

"Chính là cô ta, cô ta chính là Giáo sư J."

Đột nhiên, một người phụ nữ không hề bắt mắt phía sau người phụ nữ dẫn đầu đứng ra, chỉ vào Cảnh Thiên không hề mặc áo blouse trắng, hét to.

Cảnh Thiên ngớ người rồi quan sát kỹ người phụ nữ vừa lên tiếng kia, sau đó hiểu ra ngay.

Hồng Lục lạnh lùng: "Cô đang nói gì vậy? Vì đây là người nhà của bệnh nhân, không phải Giáo sư J gì cả. Tôi khuyên các người đừng nên gây sự ở đây, mau chóng rời khỏi đây thì hơn. Nơi này là khu vực riêng tư của Viện Nghiên cứu chúng tôi, không phải bệnh viện mà con chó con mèo gì cũng có thể vào được."

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 724:

Người chỉ mặt Cảnh Thiên đột ngột xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt, để lộ một khuôn mặt mà mọi người đều quen thuộc.

Người này không phải ai khác, chính là Chung Hề Manh muốn nhân cơ hội câu rùa vàng, lau mồ hôi cho Chiến Lê Xuyên đến tận ngực khi Chiến Lê Xuyên làm phẫu thuật, dẫn đến việc anh suýt nữa là nôn ọe trên bàn mổ.

Lúc đó Cảnh Thiên nổi cáu nên sai Hồng Lục gọi người đến đuổi cô ta ra khỏi Viện Nghiên cứu Lawrence, sau đó cô cũng không để ý đến chuyện của Chung Hề Manh nữa, đằng nào cũng chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt mà
thôi.

Hồng Lục kêu thầm một tiếng không ổn.

Hồng Lục biết ngay là đại ca nhà mình nghênh ngang ở Viện Nghiên cứu quá, bảo cô đeo cái mặt nạ thôi mà cô cũng chê nóng, nhất quyết phải đeo một cái thật đẹp.

Chuyện này thì hay rồi.

Đừng nói đến kẻ ở trong Viện Nghiên cứu cả ngày như Chung Hề Manh, đến đứa con gái của dược sĩ lần trước cãi nhau với cô chắc chắn cũng có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Giáo sư J, cô không ngờ sau khi tôi bị cô đuổi ra khỏi Viện Nghiên cứu Lawrence lại có thể tham gia tổ chức y học thế giới phải không? Tôi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Chung, nếu không phải tôi muốn đi làm thì tôi có thể về nhà thừa kế gia sản bạc tỷ bất cứ lúc nào. Tôi đi làm chỉ đơn giản là vì sở thích, thuận tiện có thể kết giao với những người quyền quý cho gia tộc.

Vậy mà cô đã bóp chết cơ hội làm quen giữa tôi và cậu Chiến mà khó khăn lắm tôi mới để mắt đến được từ khi còn chưa bắt đầu cơ hội kết giao đã bị bóp nát. Giáo sư J, hoặc là tôi nên gọi cô là cô Cảnh, cô cũng đúng là đa tài đa nghệ đấy. Vừa đóng phim vừa làm ngành y. Cô lừa người của Tổ chức Y học thê thảm quá!"

Chung Hề Manh luôn nói năng như người vô cùng cao quý.

Bởi vì tuy Cảnh Thiên lợi hại nhưng cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, còn cô ta là cô chủ của nhà họ Chung.

Chung Hề Manh cũng hay đi hóng, thế nên khi các fan nói Cảnh Thiên là đại lão, cô ta hiểu rất rõ về lý do ba đại gia hàng đầu là nhà họ Chiến, nhà họ Đỗ và nhà họ Đế lại lên tiếng bênh vực Cảnh Thiên.

Đây chính là quan hệ.

Nhưng bây giờ cô ta đã vào được Liên minh Y học rồi, sau này cô ta cũng có thể sở hữu rất nhiều mối quan hệ.

Nhưng Chung Hề Manh lại ghim vụ Chiến Lê Xuyên.

Trong khi Chung Hề Manh nói, người phụ nữ bên cạnh cô ta vẫn luôn quan sát Cảnh Thiên, vẻ mặt kiêu căng đó như hoàn toàn không coi Cảnh Thiên ra gì, thậm chí còn có phần thù địch.

Cảnh Thiên nhìn đám người kia, không nhịn được mà bật cười.

"Không sai, tôi chính là Giáo sư J, tôi cũng là diễn viên Cảnh Thiên. Cô đang dẫn một đàn chó đến sủa gâu gâu với tôi đấy à?"

Một câu nói khiến sắc mặt người phụ nữ kiêu căng kia thay đổi.

"Còn nữa, có phải cô bị dở hơi không?Cô thừa kế gia sản bạc tỷ xong chạy đến Viện Nghiên cứu chửi tôi? Chỉ với cái trí thông minh như bị ngáo như hút cần này thì cô không thừa kế nổi gia sản bạc tỷ đâu."

"Cô nói ai hút cần?" Chung Hề Manh tức giậm chân.

"Nếu cô không bị ngáo cần thì cô tưởng mình có thể quyến rũ được Chiến Lê Xuyên chắc? Nói cứ như Chiến Lê Xuyên chưa từng đi khám bác sĩ bao giờ, được cô chăm sóc một chút là người ta sẽ phải đổ xiêu đồ sập với cô không bằng. Bị thần kinh cũng là bệnh, cô phải chữa mới được."

"Cô... Cô.." Chung Hề Manh tức đến đỏ cả mắt.

Biết Cảnh Thiên được fan gọi là Thiên Phản Pháo, nhưng chưa bao giờ cô ta ngờ được mình lại bị người phụ nữ độc mồm này chọc ngoáy. Cô ta cáu đến mức muốn phát bệnh tim.

"Ha, thật không ngờ bác sĩ Cảnh lại là người mồm miệng sắc bén thế này. Có điều, tôi thích."

Nói xong, người phụ nữ liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ đằng sau, vệ sĩ hiểu ý, đi thẳng đến trước mặt Cảnh Thiên rồi nhìn cô, sau đó lấy một tấm danh thiếp dát vàng trong ngực áo ra đưa đến trước mặt cô.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 725:

"Tuy cô không phải tiểu thư danh giá gì nhưng có thể có được thành tựu như hôm nay, cô vẫn đang được mong đợi. Nếu cô học y, có lẽ ít nhiều gì cũng từng nghe nói đến nhà họ Phong ở Châu Đế nhỉ?"

Khi người phụ nữ đó nhắc đến nhà họ Phong, đầu ngẩng cao hơn lên, biểu cảm vốn dĩ đã rất kiêu căng càng là làm khiến người ta nghĩ cô ta muốn hếch cầm lên tận trời.

Nhà họ Phong từng là nhà giàu nhất Châu Đế.

Tổ tiên là thế gia ngự y, đời nào cũng có thể ra một ngự y hàng đầu.

Khi vương triều nhà Thanh vẫn chưa sụp đổ, nhà họ Phong đã thấy trước được thế cục tương lai không tốt, nên chuyển rất nhiều tài sản trước đến Tô Giới của Anh rồi đến Tô Giới của Pháp, sau đó cận chiến tranh nổ ra, nhà họ Phong trực tiếp đem toàn bộ tài sản chuyển dời đến nước M. Trong nước thì chỉ để lại vài chi thứ không đáng để mắt đến.

Khi kinh tế nước nhà tụt lùi nhất, bọn họ không hề trở về mà vẫn ở lại nước ngoài phát triển sự nghiệp, tích lũy tài sản. Sau khi nước nhà bắt đầu phát triển, bọn họ thấy không gian phát triển quốc nội lớn hơn quốc ngoại, lúc ấy mới được coi là nhân tài rồi tiến cử về nước.

Khi đó dù là nền kinh tế hay trình độ chữa bệnh vẫn còn rất lạc hậu, Vì vậy, nhà họ Phong đã lấy được rất nhiều lợi ích. Thế nên chẳng mấy chốc, gia tộc từ nước ngoài về này đã chầm chậm đứng vững chân ở Châu Đế, cũng từ từ trở thành gia tộc hạng nhất ở Châu Đế.

Mấy năm gần đây, cùng với sự phát triển của Liên minh Y học do gia tộc Hill đứng đầu, nhà họ Phong gia nhập Liên minh và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ lần nữa.

Người đến nhờ họ khám bệnh dần nhiều lên, mức phí khám bệnh cũng lớn dần, nhà họ Phong nhảy từ gia tộc hạng nhất lên đứng ngang hàng cùng ba hào môn đứng đầu Châu Đế là nhà họ Đế, nhà họ Đỗ và nhà họ Mẫn.

"Đương nhiên là tôi từng nghe nhắc đến nhà họ Phong hàng đầu ở Châu Đế, bất quá nhà họ Phong có liên quan gì đến tôi sao?"

Người phụ nữ mỉm cười, khí thế hơn người khi đối mặt với Cảnh Thiên.

"Nếu cô đã biết đến nhà họ Phong, tôi sẽ không phổ cập thêm với cô nữa. Đây là danh thiếp của tôi, tôi là Phong Uẩn, có hai của dòng chính nhà họ Phong."

Khi nói ra năm chữ "dòng chính nhà họ Phong", ai cũng có thể mường tượng được vẻ mặt kiêu ngạo của Phong Uẩn.

"Lần này đến tìm cô là để mời cô tham gia Liên minh Y học của chúng tôi. Hai cuộc phẫu thuật của cô Cảnh với cậu Chiến và cậu Lục vô cùng thành công, Liên minh Y học đánh giá rất cao, vì vậy để tôi đích thân đến đây mời cô Cảnh tham gia Liên minh Y học của chúng tôi. Trên thế giới này có rất nhiều người giàu có bị liệt hoặc đi lại bất tiện, sau này Liên minh chúng ta sẽ tiếp nhận nhiều cuộc phẫu thuật như vậy hơn. Cô Cảnh, cô đã chuẩn bị xong chưa?"

Hồng Lục tức đến mức bật cười trước những câu nói của Phong Uẩn, đang định phản bác thì Cảnh Thiên đã thổi một cái vào tấm danh thiếp đang để trước mặt mình không quá xa.

Hơi thổi này có mang nội lực.

Còn bên gã vệ sĩ, vì Cảnh Thiên vẫn chưa nhận lấy danh thiếp nên bàn tay đang cầm tấm danh thiếp cũng dần trở nên tùy tiện.

Hắn ta đang đưa danh thiếp cho Cảnh Thiên bằng một tay, thế nên khi Cảnh Thiên thổi như vậy, tấm danh thiếp bị một luồng nội lực cuốn lấy và tuột khỏi tay hắn.

Vệ sĩ hoàn toàn không ngờ tấm danh thiếp lại bị thổi đi, đang muốn giữ lại thì phán đoán sai tốc độ bay của tấm danh thiếp, bắt hụt.

Còn tấm danh thiếp viết tên Phong Uẩn lại bay ngược trở về chỗ Phong Uẩn.

Điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là tấm danh thiếp đó bay với tốc độ rất nhanh, rõ ràng Phong Uẩn đã nghiêng đầu đi rồi, ai ngờ tấm danh thiếp lại quay một vòng từ phía sau, bay ngược lại.

"Cô chủ!"

Vệ sĩ kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Khi Phong Uẩn định thần lại, tấm danh thiếp đã lướt qua mặt Phong Uẩn, để lại trên má cô ta một vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro