Chương 331-340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 331: Muốn Đứa Nhỏ Không?

Cố Cảo Đình đứng lên, đi đến gần cửa sổ, ánh mắt đen tối nhìn về phía xa. Cửa sổ thủy tinh chiếu ra ảnh ngược của anh, dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, cùng với... ánh mắt quyến rũ.

Anh chưa bao giờ mập mờ với người phụ nữ khác, liền tính mấy người đảm nhiệm vị trí vị hôn thê cũng không có.

Cô cho rằng anh yêu ai? Anh muốn hỏi rõ ràng! Cố Cảo Đình xoay người, đi về phía cửa. "Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ mở cửa, Vương Đông đứng ở cửa.

Cô cười nhạo một tiếng, "Tôi nói, V tiên sinh của mấy người là nghe không hiểu tiếng người sao? Đều nói đêm nay Minh Nặc sẽ ở chỗ này."

Minh Nặc vụng trộm mở cửa, chống lại ánh mắt của Vương Đông nhìn qua, lập tức đóng cửa lại. Vương Đông nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cung kính nói: " V tiên sinh chúng tôi muốn gặp là cô, đi theo tôi."

Anh ta xoay người, đi về phía thang máy. Hoắc Vi Vũ cũng muốn nói chuyện của Minh Nặc với V tiên sinh, liền đi theo Vương Đông ra cửa.

Trên xe.

Vương Đông mỉm cười nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi bên ghế phụ, "Tôi cảm thấy V tiên sinh chúng tôi tương đối để ý tới cô, nếu không, cô làm phụ nữ của V tiên sinh đi, V tiên sinh rất cưng chiều phụ nữ."

Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, có chút châm chọc, liếc về phía Vương Đông, trêu chọc nói: "Cưng chiều phụ nữ như vậy, sao lại để vợ chạy trốn?"

Trên mặt Vương Đông có chút xấu hổ, bị bẽ mặt trở lại.

"Chuyện đó, kỳ thật, tuổi của cô và V tiên sinh chúng tôi không khác biệt lắm, ngọc thụ lâm phong, trong sáng như trăng, anh tuấn bất phàm, ngài ấy vẫn chưa lấy vợ." Vương Đông nói.

"A..., vậy thật trái ngược với tôi, tôi đã kết hôn, cho nên, không cần nói chuyện cùng một chỗ với V tiên sinh của anh, OK?" Hoắc Vi Vũ giảo hoạt nói.

Vương Đông kinh ngạc hỏi: "Cô kết hôn rồi hả?" Hoắc Vi Vũ mặc kệ anh ta, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Là Cố Cảo Đình?" Vương Đông ý vị thâm trường hỏi.

Hoắc Vi Vũ sợ hãi tính tình nhiều chuyện của V tiên sinh, vẫn không nên kéo Cố Cảo Đình xuống nước.

"Có vẻ như anh quản quá rộng, mắc mớ gì đến anh?" Hoắc Vi Vũ không hờn giận nói.

"Bởi vì tôi cảm thấy V tiên sinh chúng tôt thích cô." Vương Đông trong sáng nói.

Hoắc Vi Vũ vứt hắn một cái liếc mắt. Đàn ông thích nhanh, chán ghét cũng nhanh, giống như Ngụy Tịch Phàm vậy. Loại trò chơi tình yêu này, cô không chơi nổi, cũng không muốn chơi.

Chỉ chốc lát, bọn họ đã đến cửa phòng Nhã Hải nơi đầu tiên cô quen biết V tiên sinh. Hoắc Vi Vũ đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.

Cũng không biết phía sau tấm gương có người hay không. Cô ngồi ở trên ghế sofa, cầm một quả nho bỏ vào trong miệng, rất ngọt.

Lại nhặt một quả...

Đợi 2 phút.

Hoắc Vi Vũ có chút không kiên nhẫn, nhìn về phía gương, nói: "Này, là người thì nói một câu."

Cố Cảo Đình: "..."

"Tôi có một việc muốn hỏi cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Giọng nói xuyên qua máy thay đổi âm truyền đến.

"A, có người." Hoắc Vi Vũ vỗ tay, đi đến gương trước mặt, nói thẳng: "Trên người Minh Nặc có cục xanh cục tím, là do bị người đánh, chuyện này anh biết không?"

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, "Bây giờ tôi cho người đi điều tra." Hoắc Vi Vũ hất cằm, "Tôi muốn nhận nuôi đứa bé đó."

Đôi mắt thâm sâu của Cố Cảo Đình nhìn cô, "Thích đứa nhỏ sao?"

"Không được sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.

Cố Cảo Đình gật đầu, "Được, tôi hỏi ý kiến của nó rồi quyết định."

Hoắc Vi Vũ giơ lên nụ cười tự tin, "Vậy tôi về kêu nó gọi điện thoại cho anh."

Cô xoay người. "Hoắc Vi Vũ, cô cảm thấy Cố Cảo Đình sẽ yêu ai?" Cố Cảo Đình hỏi.

Chương 332: Nếu Anh Ta Thích Chính Là Cô Thì Sao?

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, híp mắt lại. Dường như muốn xuyên qua tấm gương nhìn đến khuôn mặt của anh. Cô cảm thấy, V tiên sinh vô cùng có hứng thú với Cố Cảo Đình.

"Anh ta thích anh, anh nên hỏi anh ta, mà không phải hỏi tôi, như thế nào? Cảm thấy hứng thú với anh ta sao?" Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trêu chọc nói.

"Nếu anh ta thích là cô thì sao?" Cố Cảo Đình trực tiếp hỏi, nhìn phản ứng của cô.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, trong đầu nhớ tới dáng vẻ đóng cửa của Cố Cảo Đình, ánh mắt ảm đạm, "Không thể, anh suy nghĩ nhiều rồi, mới trước đây anh ta còn chán ghét tôi, nhằm vào tôi, khi dễ tôi, còn giả cáo trạng, hại thanh danh của tôi xấu hơn, nếu anh ta yêu tôi, nhưng vị hôn thê trước kia của anh ta chết vô ích rồi sao?"

"Nếu mấy vị hôn thê trước kia của anh ta đều đã chết, sao cô có thể cho rằng trong lòng anh ta còn có người phụ nữ khác?" Cố Cảo Đình khó hiểu hỏi.

"Bởi vì anh ta thích người phụ nữ của anh em mình, anh ta cầu mà không được, cho nên cam chịu." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên nói.

Cố Cảo Đình nhíu mày, anh không hiểu lối đi của não cô, trách cứ nói: "Cô không làm biên tập, thật sự có chút đáng tiếc."

"Cám ơn khích lệ." Nhắc tới chuyện Cố Cảo Đình thích người phụ nữ khác, cảm xúc của Hoắc Vi Vũ có chút suy sụp, "Nếu không có chuyện khác, tôi phải đi."

"Vương Đông, gói tất cả quả nho trên bàn, cho cô ấy mang đi." Cố Cảo Đình phân phó nói.

Vẻ mặt của Hoắc Vi Vũ xấu hổ đỏ bừng. Đưa mắt nhìn bàn trà, nho trong phòng này đều gói để cho cô ăn sao?. Quả thật ăn rất ngon.

V tiên sinh này thật sự quan sát cẩn thận. Có điều quả nho cô vẫn còn mua nổi.

"Không cần, tôi sẽ mua." Hoắc Vi Vũ đi ra ghế lô của anh.

Ngồi trên xe của Vương Đông, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu mưa rồi. Không biết Cố Cảo Đình có còn ở dưới lầu nhà cô không? Chỉ chốc lát, xe liền đến dưới lầu.

"Không cần đưa." Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, chạy vào trong mưa, vào thang máy.

Theo thang máy đi ra, cô nhìn thấy cửa phòng của cô đang mở. Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, là Minh Nặc mở cửa sao? Đi tới cửa vừa thấy, trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng.

Trong nhà cô bị lục lọi rối tung bừa bộn, giống như gặp phải kẻ trộm.

"Minh Nặc, Minh Nặc." Hoắc Vi Vũ đẩy ra cửa phòng của Minh Nặc, đứa bé kia không có ở nhà.

Cô lo lắng, lập tức lấy điện thoại, gọi cho V tiên sinh.

"Alo, V tiên sinh, Minh Nặc không thấy đâu hết, bên ngoài vẫn còn mưa." Hoắc Vi Vũ sốt ruột nói.

Trong chỗ tối có một người đàn ông xông ra. Hoắc Vi Vũ dọa người nhảy dựng, hét lên một tiếng, "A!"

Điện thoại bị đoạt đi. Hoắc Vi Vũ theo bản năng cầm bờ vai người bịt mặt. Hắn dùng lực bỏ ra, đẩy Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ lui về phía sau mấy bước, thắt lưng đụng vào trên bàn.

Đau đến không đứng dậy nổi, trơ mắt nhìn người bịt mặt chạy ra khỏi tầm mắt.

"Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình vọt vào, nhìn đến Hoắc Vi Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, lo lắng chạy đến gần.

"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, ấn vào chỗ đau đứng lên, sốt ruột nói: "Giúp tôi tìm đứa bé, khoảng tám tuổi, tên là Minh Nặc."

Cố Cảo Đình liếc cô một cái, chỗ sâu trong mắt hiện lên chút thương tiếc, gọi điện thoại cho trung tá Thượng, trực tiếp ra lệnh: "Sắp xếp người, điều động đội 518, trong một tiếng tìm người tên Minh Nặc."

Có Cố Cảo Đình ra tay, cô an lòng không ít.

Nếu anh tìm người, không có không tìm thấy. Cố Cảo Đình cúp máy, nhìn về phía cô.

"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nói lời cảm ơn.

"Cởi quần áo." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Chương 333: Mở Ra Một Cánh Cửa Sổ, Chiếu Sáng Lên Toàn Bộ Thế Giới

Cô khó hiểu nhìn về phía Cố Cảo Đình, theo bản năng ôm chặt quần áo trên người. Bất thình lình, cô vẫn không có chuẩn bị tốt. Cố Cảo Đình liếc cô. Hoắc Vi Vũ rũ mắt, khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy cổ áo, không có động tác cho bước tiếp theo.

"Cô đang nghỉ gì?" Cố Cảo Đình nhíu mày, "Tôi muốn xem vết thương sau lưng cô."

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh. Được rồi, cô hiểu sai rồi.

"Đã không có việc gì, thuốc lần trước anh cho tôi vẫn còn, một lát tôi thoa lên là được." Hoắc Vi Vũ đi ngang qua người anh.

Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô, "Vết thương ở sau lưng cô, cô nhìn tới được sao?"

"Nhìn không tới, tóm lại vẫn có cảm giác." Cô hất tay của anh ra.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô, "Hoặc là, cô hi vọng tôi cởi giúp cô?"

Trái tim của Hoắc Vi Vũ nhảy dựng lên, có chút co quắp.

"Biết rồi." cô xoay người, đi tới phòng của mình.

Phòng của cô cũng bị lục lọi, máy tính còn mở, mặt bàn rất sạch sẽ, như là bị cách thức hóa. Ngăn kéo cô khóa lại cũng bị phá hủy.

Hoắc Vi Vũ có dự cảm không tốt, mở ra ngăn kéo, bên trong trống rỗng. Trong nháy mắt, ánh mắt của cô đỏ bừng, sức lực trên tay càng mạnh hơn.

Cố Cảo Đình nhìn dáng vẻ thương tâm tôi nghiệp của cô, trong lòng căng thẳng, lo lắng hỏi: "Mất đồ gì sao?"

"Thuốc, lọ thuốc hít, đó là thứ ba tôi thích nhất, tôi rất khó khăn mới mua về được, còn có bộ trang sức mẹ để lại cho tôi, cũng không thấy nữa." Hoắc Vi Vũ nức nở nói, đôi mắt lóe ra, đang tự hỏi.

Người cậy mở ngăn kéo của tôi là ai? Minh Nặc đi đây? Cậu bé đã nhìn thấy gì sao? Thuốc có thể không có, tiền bạc có thể không có, nhưng là di vật của ba mẹ, cô không thể không có.

Cố Cảo Đình ngồi xổm xuống, đặt tay lên trên bờ vai của cô, giọng nói dịu dàng một chút, "Không cần lo lắng, thuốc không còn thì tôi kêu Diệc Hàm điều chế lại, lọ thuốc hít, trang sức chỉ cần tôi ra tay, thì có thể giúp cô tìm về."

Cô giống như đang lo lắng vô ích. Có điều phần tâm ý của anh cô vẫn nhận. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh, đôi mắt chảy ra dòng nước, giống như dòng suối chảy dài. Suy nghĩ dần dần từ trong kinh ngạc chậm rãi kéo về.

"Anh, sao lại trở về?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Tiếng thét chói tai của cô vang dội như thế, muốn không nghe cũng khó." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Anh là lo lắng cho tôi, nên mới tới?" Hoắc Vi Vũ truy vấn nói.

Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn cô, đỡ cô đứng lên.

"Hoắc Vi Vũ, lần trước không phải cô hỏi tôi, nếu tôi yêu người phụ nữ có người đàn ông khác, tôi sẽ buông tha sao? Bây giờ tôi nói cho cô biết, sẽ." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ hơi ẩm ướt.. Anh đây muốn mở cho cô một cánh cửa sổ sao? Cô không nói gì, chỉ cúi đầu. Giống như bị kích thích, cô vươn tay, ôm lấy eo của anh, dựa vào trong lòng anh.

Cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh. Lạnh lẽo trong phút chốc, dần dần bị ấm áp bao phủ. Trong lòng, có chút chua xót, mũi cũng lên men.

Rốt cuộc cô đã đợi được cơ hội sao? Lưng của Cố Cảo Đình cứng còng. Hiếm khi cô thuận theo dựa vào trong ngực anh. Qủa nhiên anh đoán không sai. Cô thật sự cho rằng anh yêu người khác. Đứa ngốc này.

Cố Cảo Đình ôm chặt cô.

"Ưm?" Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ một tiếng, đúng lúc anh đụng vào vết thương của cô.

Cố Cảo Đình khẩn trương buông tay, vén váy của cô lên đến bên hông. Ngang hông của cô bị đụng không nhẹ, đều đã phát tím rồi.

Bàn tay anh xoa nhẹ ở trên eo của cô, lực tay nhẹ nhàng. Nhiệt độ lòng bàn tay thông qua da thịt của cô, chảy xuôi tiến vào máu tươi trong người cô.

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt nhìn anh, chống lại ánh mắt thâm thúy của anh. Cô nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh. Thẹn thùng như nước.

Chương 334: Cho Hắn Ở Trên Cao, Té Thảm Thiết Nhất

Miệng đắng lưỡi khô, tâm hoảng ý loạn. Nhiều ngày tận lực quên mất, lúc này, đều vô dụng. Nếu không nói, cô sợ sẽ bị co quắp đến chết.

"Cái kia, tôi nghe tin, bọn họ nói anh thua Hồng Việt Hải, kỳ thật anh cũng đừng nhụt chí, phong thủy luân chuyển, sẽ tốt lên thôi." Hoắc Vi Vũ trấn an nói.

Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng, khóe môi nhếch lên, trong mắt tự tin cuồng vọng, khiếng người ta kính nể.

"Là tôi cố ý thua, không cho hắn đứng ở trên cao, làm sao hắn biết được mùi vị thế nào là té thảm thiết nhất." Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra.

"A?" Hoắc Vi Vũ có chút kinh ngạc.

Thì ra là anh cố ý thua? Làm cô lo lắng cả buổi. Cô biết, anh bày mưu tính kế, đa mưu túc trí, thủ hạ là tinh anh trong tinh anh, làm sao có thể bại trong tay Mai Tướng Quân chứ?

Là cô lo xa rồi. Cố Cảo Đinh lại nở nụ cười: "Cô là đang trấn an, lo lắng cho tôi hả." Hoắc Vi Vũ quay mặt ra chỗ khác, xoay người.

Cố Cảo Đình từ sau lưng ôm cô, kéo cô vào trong ngực của anh. Anh rất nhớ cô, rất nhớ cô. Cho nên, đấu xong, anh trở về ngay.

Coi như có thể nhìn chút cũng tốt. Cũng như lúc trước, mỗi lần đại chiến xong, anh đều chạy đến khu nhà của cô. Anh không cần gì cả, chỉ cần có thể thấy được cô là tốt rồi.

Hiện tại, tốt hơn rất nhiều. Xem như cô không thích anh, anh cũng đã chờ hai mươi mấy năm, tiếp tục nhẫn nại chờ cũng có sao.

Phía sau cửa ,Phùng Tri Dao nắm chặt tay, hung ác nham hiểm nhìn hai người bọn họ. Cô còn tưởng rằng cô gái kia là bạn của Y Phương Phương, ai dè, là phụ nữ của Cố Cảo Đình.

Che giấu quá sâu, quá âm hiểm. Nếu như cô không đến, thì cũng không biết.

Phùng Tri Dao quay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện. Điện thoại của Cố Cảo Đình kêu lên. Anh nhìn là Phùng Tri Dao.

Hoắc Vi Vũ ghé mắt, nhìn sang màn hình điện thoại của anh, ánh mắt ảm đạm xuống, gỡ tay anh ra. Lùi về sau, cách một khoảng cách an toàn.

"Anh nghe đi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói, xoay người, đi đến trước máy vi tính, tắt máy.

Cố Cảo Đình thâm thúy liếc nhìn cô một cái. Anh đoán là, Hoắc Vi Vũ nghĩ anh yêu người phụ nữ khác, là Phùng Tri Dao. Sắc mặt của anh lạnh xuống mấy phần, trong mắt lóe lên một đạo sắc bén, bực bội nghe.

"Cảo Đình, anh đang ở đâu?" Phùng Tri Dao gấp gáp hỏi.

"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

"Minh Nặc biến mất." Phùng Tri Dao khóc nói.

"A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng: "Tôi nhớ lần trước tôi đã nói với cô rồi mà, nếu như cậu ta lại bỏ đi, về sau không cần cô chăm sóc nữa."

"Em biết là lỗi của em, trong khoảng thời gian này em bị Thanh Vân bức đến điên rồi, không chăm sóc cho cậu ta thật tốt, nhưng nó là em của em, em rất sốt ruột!" Phùng Tri Dao dừng một chút, lại nói tiếp: "Cảo Đình, không cần ép Thanh Vân cưới em nữa, em từ bỏ anh ta rồi."

Cố Cảo Đình tỉnh bơ lạnh lùng nói: "Tôi thay Thanh Vân cảm ơn cô."

"Anh nhất định phải tuyệt tình với em như vậy sao? Rốt cuộc thì em làm sai điều gì? Yêu một người là có lỗi sao!" Phùng Tri Dao không bình tĩnh nói.

Cố Cảo Đình trầm mặc, nhìn Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ cũng đang nhìn anh, đối đầu với ánh mắt của anh, trong lòng bối rối, đôi mắt rũ xuống.

Cô đoán là Phùng Tri Dao gọi điện nói không ép buộc anh, rồi từ bỏ Thanh Vân gì đó. Phùng Tri Dao không gả cho Thanh Vân, Cố Cảo Đình dấy lên hi vọng, muốn quay đầu theo đuổi cô ta sao?

Hoắc Vi Vũ nắm tay thành quyền, khiến cho mình không có biểu hiện khác thường, chờ quyết định cuối cùng của anh...

Chương 335: Một Cây Dù Là Đủ

Cố Cảo Đình nhếch miệng, âm thanh có mấy phần cay nghiệt, trầm giọng nói: "Yêu một người là không sai, nhưng mà, cô tìm nhầm người để thổ lộ rồi, đối với tôi, tôi không hứng thú với mấy lời này."

Cố Cảo Đình cúp máy. Anh đi đến gần Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, tay từ từ thả lỏng, ngẩng đầu, nhìn Cố Cảo Đình.

Ánh đèn chiếu xuống bọn họ. Hai cái bóng dưới đất đan vào nhau. Dây dưa, đau đớn. Nhiệt độ trong phòng, từ từ lên cao.

"Ở đây một mình, không an toàn lắm." Cố Cảo Đình có ý riêng nói.

"Ừm." Cô lên tiếng.

Cảm thấy cái âm thanh này, giống như là đồng ý cái gì đó. Cô liền trở lại chủ đề chính:

"Tôi cảm thấy người bịt mặt kia không đơn giản là trộm, Minh Nặc sao lại vô duyên vô cớ bỏ đi?Người kia là đến trước khi Minh Nặc đi, hay là sau khi cậu ta đi mới đến? Hắn trốn ở trong nhà tôi không đi, chẳng lẽ là vì đoạt di động của tôi sao? Hơn nữa, hắn cũng xóa hết dữ liệu trong máy tính của tôi."

Máy tính bị xóa. Trong đầu của Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia sáng, mở to mắt, nghi ngờ nhìn Cố Cảo Đình. Không lẽ là Phùng Tri Dao phái người đến ghi hình chứ?

Cho nên mới xóa hết máy tính của cô, đoạt lấy di động, làm bộ như ăn trộm. Nếu như là ăn trộm, tuyệt đối sẽ không xóa máy tính của cô.

"Nghĩ ra gì sao?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Tôi muốn kiểm tra camera giám sát ở ngoài cửa." Hoắc Vi Vũ nói.

"Tôi đi cùng với cô." Cố Cảo Đình dắt tay của cô, đi ra cửa.

Hoắc Vi Vũ nhớ trời còn đang mưa. Cô rút tay lại, đi đến ngăn tủ lấy ra hai cây dù, đưa cho anh một cây.

Cố Cảo Đình nhận lấy, đi ra ngoài, tiện tay đặt trên bàn trà. Xuống lầu dưới, Hoắc Vi Vũ mở dù ra mới phát hiện anh không có dù.

"Dù của anh đâu?" Cô khó hiểu hỏi.

Rõ ràng cô đưa cho anh rồi mà. Cố Cảo Đình cầm dù trong tay cô, ôm bả vai của Hoắc Vi Vũ, kéo cô đến sát người anh.

"Tôi cảm thấy, một cây dù là đủ rồi, chúng ta lái xe đi." Cố Cảo Đình nói ra, ôm cô đi vào trong mưa.

Dù không lớn lắm. Che khuất cô, còn nửa người của anh thì lòi ra ngoài. Trên bờ vai nhỏ vài giọt nước.

Ẩm ướt.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ rung động. May mắn, xe của anh cũng không xa. Anh mở cửa xe, để cho cô vào trước. Anh mới miễn cưỡng che dù, đi qua đầu xe, lên ghế lái.

Hoắc Vi Vũ cầm khắn giấy lau vai cho anh. Động tác tự nhiên, giống như vốn nên như vậy. Cố Cảo Đình hơi hơi nở nụ cười, nắm chặt tay của cô, khởi động lái xe đi.

Phòng giám sát ở ngay trong lầu một. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đến. Hoắc Vi Vũ không muốn anh lại che cho cô mà dính mưa.

Anh vừa dừng xe, cô liền đẩy cửa xe ra, chạy tọt vào trong. Cố Cảo Đình cũng không che dù, chạy theo cô, quở trách nói: "Cẩn thận bị bệnh."

Hoắc Vi Vũ nghiêng mắt nhìn anh: "Anh không che dù hả?"

"Thể chất của cô có thể so với tôi sao?" Cố Cảo Đình trách cứ.

Được rồi, cô nghĩ đến bản thân ngày càng yếu, nên không phản bác được. Hoắc Vi Vũ gõ gõ cửa. Bên trong chỉ có một nhân viên trực đang ăn mì ăn liền.

"Cái kia, xin chào, tôi là người thuê phòng, các anh đều gắn camera giám sát ở hành lanh mỗi phòng phải không? Hồi nảy nhà tôi vừa bị trộm lẻn vào, tôi có thể kiểm tra camera giám sát chút không?" Hoắc Vi Vũ ôn tồn nói.

Chương 336: Thiên thần, người đàn ông của tôi

"A?" Bảo vệ nhìn Cố Cảo Đình một chút.

Anh nhận ra Cố Cảo Đình là ai, cũng không dám ăn nữa, nơm nớp lo sợ đứng lên.

"Thật xin lỗi, hôm nay dây điện của camera giám sát bị cắt đứt, tất cả đều ngừng hoạt động rồi." Bảo vệ cung kính nói.

Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, nhìn màn hình giám sát. Cô không tin lại trùng hợp như vậy. Nhất định là có ngưới cố ý cắt dây điện.

"Vị trí bị cắt đứt camera giám sát có thể nhìn thấy không?" Cố Cảo Đình lạnh lùng hỏi.

"Có thể, để tôi cho các người xem." Bảo vệ mở màn hình giám sát sau cùng lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, che mặt, cầm kéo cắt một đoạn dây điện. Thời gian là tám giờ tối.

"Chính là hắn." Hoắc Vi Vũ xác định nói:

"Là người trốn ở trong nhà tôi, đoạt điện thoại di động của tôi."

Cố Cảo Đình lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, gọi điện cho cục trưởng cục giao thông.

"Tôi muốn camera giám sát tất cả các đoạn đường trong và phụ cận của Long Ngự Thành từ 6 giờ chiều đến 10 giờ, trong vòng 10 phút, gửi qua cho tôi, một bên sẵn sàng tùy thời chờ lệnh." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình. Có anh ở đây, cô tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được người bịt mặt kia. Tìm được hắn, liền biết ai là đầu xỏ rồi.

Nếu như là Phùng Tri Dao...

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu suy nghĩ phức tạp. Cố Cảo Đình cầm tay của cô. Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.

"Yên tâm, trước hừng đông, tôi sẽ giúp cô bắt được người này." Cố Cảo Đình cam kết, nắm tay của cô, đi ra ngoài.

Bảo vệ ló đầu ra nhìn Cố Cảo Đình và Hoắc Vi Vũ rời đi. OMG.

Tư lệnh phu nhân tương lai thế mà ở trong tiểu khu của bọn họ nha. Nhất thời anh cảm thấy vô cùng tự hào và vinh dự, về sau có thể khoác lác nói chuyện với mấy thằng bạn, nói không chừng còn nở mũi.

Đúng rồi, anh nên chụp tấm hình chứ. Chờ anh nhớ tới, Cố Cảo Đình và Hoắc Vi Vũ đã mất dạng. Tiếc quá...

Trong phòng của Cố Cảo Đình. Cục trưởng cục giao thông quả nhiên hiệu suất rất cao, trong vòng mười phút, đã gởi băng ghi hình của Long Ngự Thành và phụ cận cho Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình tìm tên bịt mặt kia, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình. Đồng thời mở mười mấy đoạn ghi hình. Còn dùng X2 tốc độ. Nhanh, Hoắc Vi Vũ cơ bản không thấy rõ.

Cô nghi ngờ nhìn Cố Cảo Đình. Nghe đồn, Cố Cảo Đình quan sát sắc bén và nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, đây cũng là kỹ năng trăm trận trăm thắng của anh.

Cô vẫn cho là quần chúng khuyếch đại sự thật. Không ngờ lại là thật. Về sau, rất có khả năng cô sẽ là một thành viên trong nhóm quần chúng. Đột nhiên, Cố Cảo Đình ấn dừng hết tất cả lại.

Phóng lớn chỗ đó ra, làm cho rõ nét hơn chút. Cô nhìn thấy trên tấm hình là một người đàn ông mang mặt nạ đang chạy xe, bảng số xe là D7S 110. Cố Cảo Đình gọi điện cho cục trưởng cục giao thông, ấn phím cách, để tiếp tục giám sát.

"Điều tra một chút, ô tô bảng số xe là D7S 110 có tồn tại hay không?" Cố Cảo Đình ra lệnh.

"Không tra được bảng số xe này." Cục trưởng báo cáo.

Cố Cảo Đình ấn tạm dừng, ánh mắt nhìn màn hình, nhếch môi, đôi mắt sáng lên, cực kỳ xinh đẹp. Anh phóng to hình ảnh. Hoắc Vi Vũ nhìn thấy chiếc ô to D7S 110 tiến vào tiểu khu Bác Ái. Cố Cảo Đình gọi cho Ngô phó quan, ra lệnh:

"Phái mấy người qua tiểu khu Bác Ái, tìm một chiếc xe ô tô có bảng số là D7S 110, chủ xe cao trên một mét tám mươi hai, mặc áo màu đen, quần thể thao màu đen, mang giày thể thao."

Hoắc Vi Vũ sùng bái nhìn Cố Cảo Đình.

....

Chương 337: Người Đẹp Rắn Rết

Phỏng chừng lấy hiệu suất anh làm việc, nội một giờ có thể bắt được người bịt mặt. Cố Cảo Đình phân phó xong, lại đảo trở về xem ghi hình, lần này là dùng tốc độ gấp đôi.

Anh đang tìm kiếm người bịt mặt, còn đang tìm kiếm bóng dáng Minh Nặc. Rất kỳ quái, mỗi một cái giao lộ đều không có dấu vết Minh Nặc đi ra ngoài.

Nguyên nhân có mấy lý do. Hoặc là Minh Nặc còn ở trong tiểu khu, hoặc là bị người mang lên xe, đương nhiên, cũng có khả năng bị người dùng phương thức cải trang mang đi ra ngoài.

Di động vang lên tới. Anh xem lại là Phùng Tri Dao, cúp, không tiếp. Phùng Tri Dao lại gọi lại. Cố Cảo Đình nhíu mày, bực bội tiếp nghe, "Chuyện gì?"

"Cảo Đình, Minh Nặc đã xảy ra chuyện, thầy Ngô ở trong rừng cây phụ cận cô nhi viện tìm được nó, Minh Nặc hôn mê bất tỉnh, bây giờ em đi qua đưa Minh Nặc đi bệnh viện." Phùng Tri Dao nói xong, cúp điện thoại.

Cố Cảo Đình lãnh mắt rùng mình, xoay người, đi tới cửa. Tới cửa dừng lại. Anh không muốn Hoắc Vi Vũ hiểu lầm cái gì, quay đầu nói với Hoắc Vi Vũ: " Đã tìm được Minh Nặc, bây giờ đưa đi bệnh viện, cô cùng đi với tôi."

Trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên lo lắng, "nó bị thương sao? Có nghiêm trọng không?"

"Còn chưa biết rõ, đi rồi nói." Cố Cảo Đình nói.

Anh vừa đi, một bên gọi điện thoại cho cục trưởng cục giao thông, "Còn có một việc cần anh đi làm, đem 9 điểm theo dõi cô nhi viện Tri Dao đến bây giờ gởi đến di động của tôi."

"Tư lệnh, trên đoạn đường theo dõi bị tê liệt, bây giờ đang điều tra nguyên nhân." Cục trưởng báo cáo.

"Lại tê liệt?" Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng.

Anh hoài nghi, đả thương Minh Nặc, cùng người bịt mặt là một bọn. Cũng chỉ có tìm được người bịt mặt, mới có thể biết chân tướng.

Hoắc Vi Vũ thấy Cảo Đình không nói lời nào, sắc mặt thực tàn khốc, liền biết sự tình không lạc quan.

Bất quá, anh vì cái gì muốn cho người gởi cho anh theo dõi phụ cận cô nhi viện Tri Dao, chẳng lẽ, cô nhi viện Minh Nặc chạy ra chính là cô nhi viện Tri Dao.

V tiên sinh quen biết anh, cũng là vì cô nhi viện Tri Dao? Nếu Minh Nặc là từ cô nhi viện Tri Dao chạy ra, như vậy, cầm tù Minh Nặc chính là Phùng Tri Dao.

Cô ta làm viện trưởng, không có khả năng không biết đứa trẻ trong viện của mình bị cầm tù, bị ẩu đả. Mà, cô hoài nghi, tới nhà cô lấy di động, chính là người của Phùng Tri Dao.

Nói cách khác, Phùng Tri Dao phái người tới nhà cô lấy di động, thấy được Minh Nặcbỏ trốn, liền bắt Minh Nặc trở về, có khả năng Minh Nặc giãy giụa, còn thấy được thứ không nên xem, cho nên, nó bị giết người diệt khẩu?

Hoắc Vi Vũ trong lòng căng thẳng. Phùng Tri Dao có thể thương tổn chính mình, huống chi đối với người khác.

Xe tới bệnh viện rồi.

Hoắc Vi Vũ dầm mưa vọt vào, hỏi hộ sĩ trực ban: "Vừa rồi có một đứa trẻ tám tuổi bị đưa tới đây hay không?"

"Tám tuổi? Tôi tra xem." Hộ sĩ lật xem ghi lại trong máy tính.

"Cảo Đình." Phùng Tri Dao gọi.

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại. Phùng Tri Dao ôm Minh Nặc, toàn thân cô ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt còn đang chảy không ngừng.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trong lòng ngực cô. Cái trán Minh Nặc bị người đánh, máu tươi làm một bên mặt và cổ áo đều nhiễm đỏ.

Cô nhớ tới Minh Nặc nói với cô: chị, chị thu dưỡng em được không? em trưởng thành chăm sóc chị, cũng có thể cưới chị, bọn họ đều nói em sau khi lớn lên sẽ rất tuấn tú.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ, như là bị một cây khoan xuyên qua, đau vô cùng. Cô thật sự muốn thu dưỡng đứa trẻ đáng thương này.

Đôi mắt mờ lệ. Cố Cảo Đình tiếp nhận Minh Nặc, chạy đi phòng cấp cứu......

Chương 338: Người Phụ Nữ Này, Cùng Em Ở Bên Nhau

Hoắc Vi Vũ đi theo bọn họ vừa vào thang máy, nhìn kỹ Phùng Tri Dao.

Con mắt Phùng Tri Dao đều không có nhìn cô, che miệng, nước mắt không ngừng chảy, thương hại nhìn Minh Nặc.

Như là hết sức đau lòng. Hoắc Vi Vũ một chút đều nhìn không ra sơ hở từ trên người cô ta. Do cô ta diễn quá giỏi, cô vẫn là người trần mắt thịt nhìn không ra đạo hạnh của cô ta.

Ngón tay Minh Nặc giật giật.

"Minh Nặc." Phùng Tri Dao kích động gọi, "Em ngàn vạn lần không xảy ra việc, chị ở chỗ này, chị thực xin lỗi em, em đã chết, chị nên làm cái gì bây giờ, chị cũng sống không nổi."

Cố Cảo Đình đem Minh Nặc đặt ở trên giường phòng cấp cứu. Minh Nặc suy yếu mở mắt.

Phùng Tri Dao gắt gao nắm một cánh tay Minh Nặc, khóc lóc thảm thiết nói: "Minh Nặc, em nói cho chị, là ai đem em hại thành như vậy."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nhìn về phía Phùng Tri Dao. Phùng Tri Dao lo lắng chân thật, hoài nghi của cô là hiểu lầm.

Minh Nặc chậm rãi nhắc tay lên, chỉ hướng Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ nhìn tay Minh Nặc, vô cùng kinh ngạc. Phùng Tri Dao mở to đôi mắt, trừng cô.

Tay Minh Nặc lại rũ xuống, hôn mê đi.

Phùng Tri Dao vọt tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, tê tâm liệt phế nói: "Cô vì cái gì muốn hại chết Minh Nặc, cô có hận có oán nhắm về phía tôi, nó bất quá là một đứa trẻ vô tội."

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì?"

"Không phải cô hận tôi sao? không phải kiêng kị tôi biết bí mật của cô sao? Vì cái gì cô không giết tôi đi! Không giết tôi đi." Phùng Tri Dao điên cuồng lay Hoắc Vi Vũ, giọng nói khàn đi.

Cố Cảo Đình nhíu mày, kéo Phùng Tri Dao ra, lạnh lùng nói: "em bình tĩnh một chút." Bác sĩ, hộ sĩ chạy vào tới.

Cố Cảo Đình sắc nhọn nhìn về phía bác sĩ, ra lệnh: "Tôi muốn trăm phần trăm cứu sống đứa trẻ này, nếu không, ai cũng không cần ở trong giới y học."

Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói: "Chúng tôi nhất định làm hết sức."

Bọn họ đi ra ngoài.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Phùng Tri Dao mất bình tĩnh, giải thích: "Minh Nặc chỉ phía cô ấy, không nhất định nói cô ấy là hung thủ, có thể là muốn kêu cô ấy tới, Minh Nặc bất tỉnh, không cần cắt câu lấy nghĩa."

"Nhất định là cô ta, em đã hỏi Minh Nặc, là ai hại nó? Minh Nặc chỉ hướng cô ta, sao có thể sai." Phùng Tri Dao nắm chặt nắm tay, trên cổ gân xanh đều nổi lên, oán hận nhìn Cố Cảo Đình, sốt ruột vì anh không tin.

"Cô ấy không có lý do làm như vậy!" Cố Cảo Đình lý trí nói.

"Cô ta có, em có chuyện quan trọng nói với anh." Phùng Tri Dao đi hướng đến toilet.

Cố Cảo Đình liếc bóng dáng Phùng Tri Dao một cái, nói với Hoắc Vi Vũ: "Tôi biết cô không có làm, ở đây chờ tôi."

Vừa đi tới toilet, Phùng Tri Dao liền sốt ruột nói: "Cảo Đình, có chuyện này, em không có nói với anh, không nói với anh, là bởi vì lúc trước em còn không có xác định. Nhưng giờ cô ta thương tổn Minh Nặc, em liền xác định. Cô ta quen biết Giang Khả, anh còn nhớ rõ em bị Giang Khả bắt lần đó không? em nghe được một giọng nói của phụ nữ, chính là cô ta, em sẽ không nghe lầm."

"Cô ấy không có khả năng quen biết Giang Khả." Cố Cảo Đình ngưng trọng nói, "Mặt khác, cô áy cũng không có khả năng là thương tổn hung thủ Minh Nặc, lúc anh mang cô ấy đi Minh Nặc còn tốt, khi anh đưa cô ấy trở về, Minh Nặc không còn ở đó nữa, về sau chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau."

Phùng Tri Dao dừng một chút, kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình. Cô vốn nghĩ kế hoạch không chê vào đâu được. Ngàn tính vạn tính, không có tính đến, Cố Cảo Đình vẫn luôn cùng Hoắc Vi Vũ ở bên nhau!!!

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía toilet. Cô rất hiếu kì, Phùng Tri Dao sẽ nói cái gì với Cố Cảo Đình? Từ chỗ tối, một người người đàn ông bay nhanh đi ra, bịt kín mũi Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ ngửi được một mùi kích thích, ngất đi. Người đàn ông ôm cô lên, biến mất ở bệnh viện......

Chương 339: Anh Từ Trên Trời Giáng Xuống, Phát Ra Hào Quang

Nước lạnh như băng, hắt tới trên mặt Hoắc Vi Vũ. Cô tỉnh lại. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng trước khi hôn mê, đột nhiên mở to mắt.

Giang Khả đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh thấu xương.

"Là anh?" trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút, có loại dự cảm không tốt.

"Thì ra cô quen biết Cố Cảo Đình?" Giang Khả âm dương quái khí nói, đôi mắt vằn đỏ, như đến từ địa ngục.

Hoắc Vi Vũ tận lực khiến mình bình tĩnh, ngước cằm, nhìn thẳng anh, "Tôi đối với chuyện của anh không nói một lời."

"Không nói tới một lời?" Giang Khả cười lạnh, hoàn toàn không tin, chất vấn: "Tôi cho cô di động đâu, cho cô đồ vật đâu? Ở đâu?"

"Lúc trước anh đem điện thoại và vòng cổ cho tôi, tôi liền đoán được, anh bất quá là cảm thấy để ở trên người tôi so với để ở trên người của anh an toàn hơn. Tôi không muốn bị liên lụy cuốn vào việc các anh, liền đem điện thoại và vòng cổ đều chôn với nhau. Tôi cho rằng, anh chỉ cần tra được nơi để di động, là có thể tìm được vòng cổ." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn nói.

"Cô cảm thấy tôi sẽ tin cái lý do này sao?" Giang Khả lạnh băng khóa Hoắc Vi Vũ.

"Tôi nói chính là sự thật, tôi không có lý do lừa gạt anh." Hoắc Vi Vũ xác định.

 Giang Khả kiềm chế cằm cô, tàn nhẫn nói: "Nếu cô đem chôn nó, chôn ở đâu?"

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lấp lánh, không nhớ rõ, "Tôi chôn ở bên trong ngọn núi, cách đường cái ước chừng 100 mét."

Giang Khả tăng thêm sức lực, phụt ra một tia hung ác nham hiểm, "Ngọn núi kia lớn như vậy, cô nói với tôi cách đường cái khoảng 100 mét? Cô có biết Cố Cảo Đình giết nhiều ít anh em tôi? Anh em tôi lại vì vòng cổ này hy sinh nhiều ít!"

"Anh giết tôi cũng vô dụng, ngày đó trời tối như vậy, tôi sao có thể nhớ rõ vị trí cụ thể? Tôi chính là không muốn bị lôi kéo vào việc của các anh, mới không có đem điện thoại và vòng cổ đặt ở bên người." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Giang Khả thực kích động, kiềm chế tay cô đều đang run rẩy, như là áp lực cảm xúc chính mình, nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ, phán đoán cô nói thật giả.

"Anh nghĩ một chút, nếu tôi thật sự đưa cho Cố Cảo Đình, kết quả sẽ như thế nào? Là như bây giờ sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

Giang Khả cảm nhận được cô nói rất đúng. Nếu Cố Cảo Đình lấy được vòng cổ, khẳng định trước tiên bay đi liên minh quốc tế M hệ đảng M.

Anh thu hồi tay, không hề có độ ấm ra lệnh: "Tôi muốn cô bây giờ tìm vòng cổ cho tôi, trướckhi hừng đông, cô tìm không thấy, tôi cũng chỉ có thể để cô chôn cùng các anh em tôi."

"Anh có thể lý trí một chút hay không? căn bản tôi không có muốn vòng cổ của anh, cũng không có thương tổn anh em của anh." Hoắc Vi Vũ ý đồ nói đạo lý.

Giang Khả cầm cổ tay Hoắc Vi Vũ, "Nhưng mà cô thương tổn Minh Nặc, vì điểm này, cô nên chết."

"Cho nên, căn bản anh không có muốn buông tha tôi." Hoắc Vi Vũ lý trí nói, vành mắt đỏ một ít.

"Ngày đó anh đi rồi, Phùng Tri Dao dùng gậy gỗ thọc chính mình *, cô ta đổ oan là anh thọc, dùng để bức Cố Cảo Đình giúp cô ta gả cho Thanh Vân, tôi đi cảnh cáo cô ta nói tôi chụp được hình, cô ta đến nhà tôi xóa ghi hình, gặp được Minh Nặc, lúc trước Minh Nặc bị cô ta cầm tù đánh đập, chạy trốn tới nhà tôi, đả thương Minh Nặc chỉ có thể là cô ta." Hoắc Vi Vũ phân tích nói.

Giang Khả trầm mặc, như là nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.

"Đi thôi, tìm được vòng cổ, tôi sẽ thả cô đi." Anh lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra cửa.

Bên ngoài trời mưa to. Anh dù đều không có mở, đi tới xe anh. Đột nhiên, bốn phía đều sáng lên đèn xe. Mấy chục chiếc xe thiết giáp vây chật bọn họ, bọn lính cầm súng nhắm ngay bọn họ.

Trung tá Thượng cầm cây dù đen lớn đứng ở bên cạnh Cố Cảo Đình. Anh đứng ở giữa đám người. Cô liền biết, ai cũng đều không thể biến mất ở dưới mí mắt Cố Cảo Đình ......

Chương 340: Cô Tin Anh, Người Đàn Ông Của Cô

Hoắc Vi Vũ nhìn anh đứng ở giữa mọi người. Giống như sau lưng anh, có vạn trượng vinh quang, tô đậm ra anh mang hơi thở núi sông.

Trong mắt cô có chút chua chát ướt át. Không có giờ nào, như bây giờ, chờ mong anh tiến đến. Làm cô đang tuyệt vọng, bốc cháy lên một tia hy vọng.

Giang Khả cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước mặt mình, họng súng lạnh băng nhắm ngay phía sau lưng cô.

Lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng. Nước mưa đánh vào trên người cô, tóc thực mau liền ướt, trước mắt trở nên không rõ ràng lắm.

"Buông vũ khí, lập tức đầu hàng." Ngô sĩ quan phụ tá cầm loa hô.

Cố Cảo Đình sắc bén khóa nhất cử nhất động Giang Khả. Tay súng bắn tỉa đã ở tư thế chuẩn bị.

Giang Khả kéo kéo khóe miệng, "Cố Cảo Đình, anh cứ việc cho tay súng bắn tỉa nổ súng, tôi cam đoan, cô ta chết trước tôi."

Trên người Cố Cảo Đình hàn khí thấm người. Tất cả mọi người đang chờ đợi Cố Cảo Đình ra lệnh. Anh trầm mặc. Mỗi một giây trôi qua, như một thế kỷ.

Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ Giang Khả chính là kẻ liều mạng, anh ta đã không còn lý trí, cô tùy thời sẽ bị anh ta kéo theo làm lá chắn.

Chính là, cô tin tưởng Cố Cảo Đình, cư nhiên, không có một chút sợ hãi và yếu đuối. Phùng Tri Dao không kiên nhẫn chờ, từ trong xe lao tới.

Cô cầm cánh tay Cố Cảo Đình, khóc lóc năn nỉ: "Cảo Đình, anh mau nổ súng, không thể để Giang Khả lại chạy, em cam đoan anh ta sẽ không giết chết Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ chính là đồng lõa của anh ta."

"Trung tá Thượng, kéo cô ta xuống." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng.

Trung tá Thượng đi kéo tay Phùng Tri Dao. Phùng Tri Dao rút súng lục của trung tá Thượng, lui ra phía sau hai bước.

Cô bắt tay thương (súng) nhắm ngay Giang Khả. Giang Khả cảnh giác nhíu mày. Tay thương (súng) cô dời đi, nhắm ngay Hoắc Vi Vũ, không chút do dự nổ súng.

Viên đạn lao ra ngoài. Sự tình đột nhiên, làm cho tất cả mọi người khó lòng phòng bị. Hoắc Vi Vũ cảm giác được nguy cơ, đã không còn kịp rồi.

Chân giống như dính trên mặt đất, đều không động đậy, huống chi, cánh tay còn bị Giang Khả kiềm chế.

Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chớp một bóng ma. Phịch một tiếng. Viên đạn ghim vào ót Giang Khả.

Hoắc Vi Vũ mở lớn đôi mắt, nhìn về phía Giang Khả. Cô không nghĩ tới, anh sẽ ở giây cuối cùng cứu cô.

"Vì cái gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Thực xin lỗi, làm người vô tội bị liên lụy, tôi không nghĩ làm cô bị thương, mong đem đồ vật giao cho Giang Hạo Trần." Giang Khả nhắm hai mắt lại, thân thể mất đi sinh mệnh thật mạnh đè ở trên người Hoắc Vi Vũ.

Cô căn bản chống đỡ không được thể trọng của anh, chỉ có thể đỡ Giang Khả ngồi xuống. Máu tươi theo nước mưa chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo bọn họ. Vẫn là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có người chết ở trước mặt cô.

Một giây trước, rõ ràng người sắp chết chính là cô. Phùng Tri Dao hiển nhiên hướng tới cô nổ súng. Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Phùng Tri Dao, trong mắt hồng nhuận vài phần.

"Cảo Đình, anh thấy chưa, nếu cô ta và Giang Khả không có quan hệ, Giang Khả vì cái gì hy sinh bản thân cứu cô ta." Phùng Tri Dao kích động nói.

Cố Cảo Đình trở tay một cái tát trên mặt Phùng Tri Dao. Phùng Tri Dao té ngã trên đất.

Ánh mắt chim ưng muốn đem cô ta trực tiếp lăng trì. "Em rất may mắn là cô ấy không chết, nếu không, anh đem em chôn cùng."

Phùng Tri Dao bụm mặt, kích động nói: "anh vì cái gì không tin em? Cô ta và Giang Khả chính là một bọn, cho nên thương tổn Minh Nặc, vừa rồi anh cũng thấy rồi, Hoắc Vi Vũ chính là gián điệp."

"Ai là gián điệp? Đem cô ta mang đi cho tôi!" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có một đoàn người chỉnh tề chạy tới. Bên tai là tiếng bước chân chỉnh tề, đầu cô chấn động có chút choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro