Chương 341-350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 341: Tiểu Miêu Của Anh, Anh Dẫn Về

Cả người Mai tướng quân mặc quân phục, người trợ lý đi ở phía sau đứng ở bên cạnh Cố Cảo Đình.

"Ai dám dẫn cô ấy đi?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, cầm ô dù trong tay trung tá Thượng đi về phía Hoắc Vi Vũ.

"Cố Cảo Đình, cô ấy là người phụ nữ của Giang Khả. Giang Khả vì cô ấy mới chết, cậu đừng quên Tổng Thống muốn gì." Mai tướng quân lớn tiếng cảnh cáo nói.

Cố Cảo Đình cầm dù che cho Hoắc Vi Vũ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của cô. Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu. Đèn xe quá mạnh mẻ, những hạt mưa rơi xuống cũng nặng.

Cô nhìn không rõ mặt của anh. Một luồng gió lạnh thổi qua. Hoắc Vi Vũ lạnh run rẩy. Cô rũ mắt xuống. Không hy vọng xa vời những người khác sẽ tin tưởng cô.

Bọn họ có tin cô hay không, cô cũng không sao cả. Chỉ cần anh tin tưởng cô là được rồi. Cô cầm lấy ống quần của anh, lắc lắc.

Có chút làm nũng. Trong lòng Cố Cảo Đình mềm mại hơn rất nhiều. Mặc dù cô là gián điệp, nhưng anh có phụ hết tất cả người trên thế gian này, anh cũng sẽ bảo vệ cô an toàn.

"Hoắc Vi Vũ, anh chỉ hỏi em một lần, em và Giang Khả có liên quan gì với nhau không?" Cố Cảo Đình hỏi.

Giọng nói nhàn nhạt, từ trong mưa truyền đến, cũng không có nghiêm khắc và không tốt. Hoắc Vi Vũ lắc đầu, đầu choáng váng lợi hại, cổ họng cũng vô cùng đau.

Cô vô lực dựa vào đầu gối của anh, giống như một con mèo con đáng thương, không nhà để về, lạc vào trong mưa.

Cố Cảo Đình để dù xuống, cúi người, bế cô lên. Cô dựa vào ngực Cố Cảo Đình, cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh đnag không ngừng truyền đến cho cô.

Nhịp tim của anh, vừng vàng và có lực. Cô giống như đã tìm được nơi thuộc về. Bàn tay trắng xanh gắt gao nắm chặt quần áo của anh, cô hôn mê.

Mai tướng quân ngăn ở trước mặt Cố Cảo Đình, sẳng giọng chất vấn: "Cố Cảo Đình, cậu có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ gì với cậu?"

Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình nhìn về phía Mai tướng quân, "Cô ấy có quan hệ gì với tôi thì liên quan gì tới anh?"

Một câu nói ra, không khí nhất thời rơi vào tình trạng giương cung bạt kiếm. Tất cả binh sĩ bắt đầu khẩn trương hơn. Rất sợ, một giây sau, họ sẽ bắn nhau.

Mai tướng quân cắn chặt răng, vẻ mặt hung tợn tức giận đến run run, lạnh lùng nói: "Nếu cậu có quan hệ với cô ấy, thì cậu không thích hợp tới xử lý điều tra án kiện của cô ấy. Bao che gián điệp cũng sẽ cùng tội với gián điệp, đừng quên thân phận của cậu."

"Thân phận của tôi thì không chấp nhận được anh dám khoa tay múa chân ở trước mặt tôi, thích hợp hay không thích hợp, không phải do anh định đoạt, nếu trong lòng anh không phục, để cho Tổng Thống tới tìm tôi." Cố Cảo Đình khinh thường nhìn Mai tướng quân, ôm Hoắc Vi Vũ đi về phía xe của mình.

Quyết đoán quá mạnh mẻ, Mai Kính Sơn giật mình tại chỗ. Trung tá Thượng lập tức mở ra cửa xe. Lầm một thủ thế lui lại với sĩ quan Ngô.

Sĩ quan Ngô nghiêm túc chỉ huy. Một nửa binh sĩ ở 15 giây tất cả đều lên xe. Trung tá Thượng cũng ngồi vào chỗ tay lái, lái xe, rời đi dưới sự bảo vệ của binh sĩ.

Sĩ quan Ngô sai người nâng Giang Khả đi, cũng rời khỏi hiện trường. Trong mắt Mai tướng quân tràn đầy hận ý. Hắn ghét nhất bị Cố Cảo Đình lên mặt ở trước mặt hắn.

"Cố Cảo Đình, tôi không chỉnh chết cậu, tôi sẽ không lấy họ Mai." Mai tướng quân thề nói.

Phùng Tri Dao nhìn về phía Mai tướng quân, thong thả đi đến trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Tôi có thể chứng minh, Hoắc Vi Vũ và Giang Khả có liên quan."

Mai tướng quân kinh ngạc nhìn Phùng Tri Dao, "Cô không phải là con gái của thượng úy Phùng sao?"

Phùng Tri Dao rơi nước mắt, "Em trai của tôi thiếu chút nữa bị người phụ nữ kia hại chết, Cố Cảo Đình không truy cứu, vừa rồi tôi cũng nghĩ thông suốt nếu đánh chết cô ta, khẳng định Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho tôi, chim khôn lựa cành mà đậu, tôi nguyện ý đầu nhập vào Mai tướng quân. Ba tôi có một chút hảo hữu, tôi sẽ giúp ngài kéo người qua."

Mai Kính Sơn đắc ý nở nụ cười, "Cố Cảo Đình, bây giờ cậu bị bạn bè xa lánh, tôi xem cậu đấu với tôi thế nào."

Chương 342: Cô Chính Là Kiếp Số Của Anh, Anh Chỉ Bảo Vệ Cô Mà Sống

Trên xe

Cố Cảo Đình băng bó vết thương trên trán Hoắc Vi Vũ. Đầu của cô vô cùng nóng, môi run lên. Cố Cảo Đình đau lòng, sợ nhất cô bị bệnh, lại không chịu uống thuốc, ngang ngược muốn chết.

Anh gọi điện thoại ra lệnh cho Nhan Diệc Hàm nói: "Lập tức đến Sơn Trang chờ đó, Hoắc Vi Vũ phát sốt, hẳn là kinh hách quá độ hơn nữa gặp mưa nên bị cảm lạnh, chuẩn bị thuốc."

"Được rồi, tôi lập tức đến ngay. Còn có, nếu cô ấy giật giật, trên xe của anh nếu có cồn tiêu độc thì lấy khăn tay nhúng vào rồi, lau mình cho cô ấy, trán, còn có trong lòng bàn tay." Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.

"Biết." Cố Cảo Đình cúp máy.

Lần trước Hoắc Vi Vũ có mua cồn tiêu độc cho anh, anh còn để trong hộp.

Anh lấy cồn tiêu độc ra, nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: "Không cho phép quay đầu, không cho phép nhìn lén, liếc mắt một cái cũng không được, nếu không anh không cần đôi mắt nữa."

Trung tá Thượng: "..."

Anh ta không muốn nhìn lén, người phụ nữ của tư lệnh, anh ta dám nhìn lén sao? Dù sao cũng không cần liếc nhìn là được.

Trung tá Thượng nói với bản thân. Anh ta xốc lại tinh thần, nhìn về phía trước, tròng mắt cũng không dám động.

Cố Cảo Đình kéo lại cửa kính xe, cầm chai cồn đổ vào trên khăn tay, lau trán của cô, trong lòng bàn tay.

Vói vào trong váy của cô. Từ xương quai xanh bắt đầu chà lau đi xuống. Cồn lạnh lẽo để cho Hoắc Vi Vũ có chút cảm giác.

"Um." Cô khẽ hừ một tiếng, lông mi không an ổn run rẩy.

Trong mơ màng cầm tay của anh.

"Tiểu Vũ, đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì." Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.

Dường như Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của anh, buông lỏng tay ra, ngủ yên ổn một chút.

Anh từ từ chà lau đi xuống. Đi qua ngực cô, về phía bên phải. Ngón tay không cẩn thận đụng tới nơi mềm mại trên ngực cô.

Cơ thể của Cố Cảo Đình căng thẳng, hầu kết gợi cảm lăn lộn. Đàn ông, đều có có thị giác và xúc giác của động vật bậc cao.

Anh đối với cô, vẫn không có một chút sức chống cự. Cô quả thật là yêu tinh ông trời phái tới hành hạ anh. Từ cơ thể, đến tình cảm, đến ý chí. Bách chiến bách thắng như Cố Cảo Đình, đã sớm tan rã quân lính ở trước mặt cô.

Điện thoại vang lên ,Cố Cảo Đình rút tay ra, nhìn số hiển thị là Tổng Thống, trong mắt đen kịt hiện lên một ánh sáng lạnh lùng, nhận nghe.

"Cảo Đình, Mai tướng quân nói ở hiện trường đã bắt được người phụ nữ Giang Khả thề chết bảo vệ, tín vật có thể ở trên cơ thể cô ta hay không?" Tổng Thống sốt ruột hỏi.

Bây giờ quan hệ của bọn họ và G quốc vô cùng không ổn định. Cố Cảo Đình lại không chịu đám hỏi, tín vật có được tìm đến hay không, đã là chuyện lửa sém lông mày.

"Cô ấy không phải là người phụ nữ của Giang Khả, chuyện này không có liên quan gì tới cô ấy." Cố Cảo Đình xác định nói.

"Nhưng Mai tướng quân bên kia rất xác định, tôi nhận được tin tức, tín vật chính là ở trên người Giang Khả." Tổng Thống hòa nhã nói.

"Vậy thì tìm trên người Giang Khả! Bây giờ tôi có việc, cúp máy trước." Cố Cảo Đình không để ý cúp máy.

Trung tá Thượng có chút lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Tư lệnh, ngài nói, vì sao Giang Khả muốn cứu Hoắc tiểu thư? Đó là lấy mạng đổi mạng, nói thật, trong tình cảnh này, tôi cũng không quá tin tưởng Hoắc tiểu thư và Giang Khả không có quan hệ."

"Cô ấy nói không liên quan là không liên quan!" Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trung tá Thượng.

Trung tá Thượng không dám nói thêm nữa. Ánh mắt thâm thúy của Cố Cảo Đình nhìn về phía trước. Sĩ quan Ngô bên kia tìm được xe có biển số D7S110, nhưng không có tìm được người bịt mặt.

Đối phương rất có kinh nghiệm tác chiến, hơn nữa, có lối suy nghĩ ti mỉ, kế hoạch chu đáo. Đây không phải chuyện mà tên trộm bình thường sẽ làm.

Bọn họ tới phòng của Tiểu Vũ tìm cái gì?

Chương 343: Bảo Vệ Bà Xã

"Tư lệnh, ngài nói, người bịt mặt đó không phải là người của Giang Khả đi, hắn tới phòng Hoắc tiểu thư tìm tín vật đi, vừa lúc bị Minh Nặc bắt được, liền giết Minh Nặc để bịt miệng rồi." Trung tá Thượng phân tích nói.

Cố Cảo Đình nhìn về phía trung tá Thượng, "Lại nói bậy bạ, anh cũng không cần đợi ở bên cạnh tôi."

Trung tá Thượng: "..."

"Nếu người bịt mặt là người của Giang Khả, hắn không cần phải vứt Minh Nặc ở gần cô nhi viện. Mà người của hắn, tuyệt đối sẽ không thể để Minh Nặc bị thương." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"A..., vậy có khả năng là người khác làm." Trung tá Thượng đưa mắt nhìn sắc mặt ngưng trọng của tư lêngj, thật sự không nói gì nữa.

Xe chạy đến Sơn Trang, Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ xuống xe, đặt cô lên trên giường của anh. Anh thay áo sơ,mi cho cô, rồi đắp chăn. Nhan Diệc Hàm ở cửa sau, bị kêu vào phòng.

"Đừng nhìn lung tung." Cố Cảo Đình nhắc nhở.

Nhan Diệc Hàm: "..."

Anh ta dám nhìn lung tung sao? Nhan Diệc Hàm kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Hoắc Vi Vũ, 39 độ, không thấp. Nghe tiếng tim đập của cô, nhanh hơn người bình thường.

Lại lật xem mí mắt của cô. Anh ta lưu loát truyền dịch cho Hoắc Vi Vũ.

Cố Cảo Đình nhìn máu chảy trở về, đau lòng nói: "Cô ấy chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ làm cho cậu lưu lại bấy nhiêu."

Nhan Diệc Hàm ghét bỏ nhìn Cố Cảo Đình. Tư lệnh quả thực là một người cuồng thê hộ(cuồng bảo vệ vợ yêu).

"Là phải về lưu mới đúng, không biết có treo sai vị trí hay không." Nhan Diệc Hàm giải thích nói.

Trên mặt Cố Cảo Đình có chút xấu hổ, "Tình huống của cô ấy có tốt không?"

"Kinh hách không nhỏ, hơn nữa thể chất còn kém, bệnh nặng mới khỏi, bây giờ lại mắc mưa, bị cảm lạnh nóng sốt, không quá lạc quan."

Trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên chút lo lắng, ra lệnh: "Cậu trực 24 /24 cho tôi."

"Ách... Cũng không nghiêm trọng như vậy, cảm lạnh, nóng sốt, chú ý không cần bị cảm lạnh, ngày mai nhìn xem nhiệt độ có giảm hay không, nếu còn nóng sốt, thì phải uống thuốc nặng hơn một chút." Nhan Diệc Hàm giải thích nói.

Cố Cảo Đình nhìn bình truyền dịch, hỏi: "Hôm nay muốn truyền dịch mấy bình?" Nhan Diệc Hàm đưa hai ngón tay lên.

"Đêm nay cậu ngủ dưới lầu, có việc tôi sẽ kêu." Cố Cảo Đình phân phó nói.

"Uhm." Nhan Diệc Hàm gật đầu, "Anh nên nhanh đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm."

"Biết, ra ngoài đi, đóng cửa lại." Cố Cảo Đình nói.

Nhan Diệc Hàm biết điều đi ra ngoài, giúp anh đóng cửa. Cố Cảo Đình lo lắng cô, nhanh chóng tắm nước nóng rồi mới ra ngoài.

"Đau." Hoắc Vi Vũ khẽ hừ một tiếng.

Cố Cảo Đình lo lắng chạy tới đầu giường, che trán của cô. Nhiệt độ vẫn cao đến dọa người.

"Đau ở đâu, trên đầu sao?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Eo, Cố Cảo Đình, xoa xoa cho em." Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại nói.

Giọng mềm mại kêu tên Cố Cảo Đình như là đang làm nũng. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghe cô kêu tên anh như vậy.

Cả người xương cốt như muốn ra rời. Rất muốn nghe lại lần nữa.

Anh xoa xoa vết thương trên eo của cô, nhìn vết bầm tím trên eo cô, anh gọi điện thoại cho Nhan Diệc Hàm, hỏi: "Chỗ của cậu có thuốc trị bầm tím hay không?"

"Ách... Hẳn là có." Nhan Diệc Hàm bất đắc dĩ nói.

Anh ta đoán chừng, tối nay anh ta sẽ không ngủ được.

"Đừng lề mề, lấy thuốc qua đây cho tôi." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Nhan Diệc Hàm lấy thuốc đem qua cho anh. Cố Cảo Đình đứng ở cửa không cho anh ta tiến vào, cầm thuốc mỡ, đóng cửa lại.

Nhan Diệc Hàm sờ sờ mũi, anh còn chưa nói tác dụng phụ. Thôi, dù sao có tư lệnh ở đó, tác dụng phụ cũng không có vấn đề gì.

Anh ta xuống lầu dưới. Cố Cảo Đình quẹt thuốc mỡ vào trong lòng bàn tay, xoa nhẹ lên vết thương trên eo của cô. Vừa thoa thuốc mỡ lên, thuốc đã bắt đầu có dụng.

Chương 344: Anh Biết, Cô Sẽ Trở Thành Phụ Nữ Của Anh

Nóng rát, giống như có kiến bò trên da thịt. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu, lấy tay gãi. Cố Cảo Đình cầm cổ tay của cô.

"Nóng, khó chịu, Cố Cảo Đình..." Hoắc Vi Vũ oán hận hô, muốn gãi.

Cố Cảo Đình thấy Hoắc Vi Vũ khó chịu như vậy, nổi nóng. Anh muốn đánh Nhan Diệc Hàm một trận. Nhưng mà anh lại lo lắng, buông lỏng tay của cô ra, cô sẽ gãi đến bị thương mất.

Hơn nữa trên tay của cô còn đang truyền nước. Nếu không cẩn thận làm lệch kim, nước sẽ truyền sai chỗ, tay cũng sưng lên.

Anh kiên nhẫn dụ dỗ nói: "Cô đừng nhúc nhích, để tôi thổi cho một chút, từ từ sẽ tốt thôi."

"Thổi, thổi, nhanh lên." Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.

Cố Cảo Đình cúi người, thổi lên chổ bị thương của cô. Gió nhẹ nhàng lướt qua da thịt nóng rát của cô, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Thời gian dần trôi qua, cũng không đau đớn như trước nữa. Hoắc Vi Vũ yên ổn lại, từ từ thiếp đi. Cố Cảo Đình thương tiếc vẩy tóc dính trên mặt cô sang bên.

Anh nhìn cô ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh, trong lòng như bị lấp đầy. Đó chính là cảm giác thỏa mãn.

Anh sợ cô nửa đêm xoay người, đè lên ống dẫn, máu sẽ bị chảy ngược. Nên anh không dám ngủ, nắm chặt tay của cô, nhìn cô ngủ.

Lông mi của cô thật dài, phủ trên mắt, phía dưới mí mắt lưu lại một viền đen. Cái mũi xinh xắn, bờ môi căng đầy. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là khi cô một tuổi, đang tập đi, lảo đảo, không muốn người khác bế.

Rất là đáng yêu. Anh nhịn không được đi về phía cô. Cô lại quệt bánh kem lên quần anh. Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, ánh mắt vô tội nhìn nhìn, giống như biết mình làm sai chuyện gì.

Ánh mắt của cô đơn thuần sáng ngời, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ. Anh cũng không trách cô, chỉ là ảo não chính mình không có tâm.

Đột nhiên cô bất ngờ liếm bánh kem trên quần của anh. Đầu lưỡi, nóng hổi, liếm ngay lên chỗ kia của anh...

Lúc đó anh đã cảm thấy, cô sẽ trở thành phụ nữ của anh. Ý nghĩ này đã theo anh hai mươi mấy năm. Sự thật chứng minh, trực giác của đàn ông, có đôi khi vô cùng chuẩn, kiên trì là đạt được.

Đêm nay

Hoắc Vi Vũ nằm mơ. Cô mơ thấy mình cùng ba mẹ đi biển chơi, ba ba làm bánh kem cho cô, cô rất vui. Chỉ chốc lát, Ngụy Ngạn Khang xuất hiện trước mặt cô, tay cầm một bó hoa, miệng cười ưu nhã.

Trong lòng cô khó chịu, không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt cô.

Đối diện, hiện ra một chiếc thuyền to lớn. Ngụy Ngạn Khang liền đưa hoa cho Cố Kiều Tuyết. Cố Kiều Tuyết đẩy cô xuống biển.

Cô liều mạng la hét, la hét một hồi liền mất sức. Nước biển làm cô ngạt thở, hít thở không thông. Cô kêu ba ba, ba ba không để ý tới cô. Cô kêu mẹ, mẹ cũng không để ý tới cô.

Giống như bọn họ không nhìn thấy cô. Cô ngày càng chìm sâu xuống, càng ngày càng lạnh, lạnh đến tuyệt vọng. Tim đau, giống như bị ném vào cối xay thịt.

Cố Cảo Đình mới vừa nhổ kim ra cho cô, lại thấy cô không ổn định thức dậy, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp rút.

Anh lo lắng hô: "Tiểu Vũ, tiểu Vũ."

Hoắc Vi Vũ nghe được âm thanh của Cố Cảo Đình, cảm thấy cổ tay bị xiết chặt. Anh kéo cô lên. Hoắc Vi Vũ mở to mắt, nhìn thấy Cố Cảo Đình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Trong đầu kích động, hôn lên môi anh. Đầu lưỡi vươn vào trong miệng anh, tham lam nuốt hơi thở của anh. Như vậy cũng không thể cứu vãn linh hồn lạnh băng của cô.

Cô xoay người, tay nhỏ đặt lên vai của anh. Thân thể giáp sát vào thân thể của anh, kín không khẽ hở...

Chương 345: Tôi Thích Anh, Không Thích Thì Đẩy Tôi Ra

Cô cảm giác được nhiệt độ của anh, thông qua da thịt, truyền một xíu qua cho cô. Làm cho cô không cảm thấy lạnh như trong mơ nữa.

Cô tham luyến phần ấm áp này, gặm nuốt môi của anh. Cô muốn anh, muốn anh nhiều hơn nữa.

 Chỉ có anh bên cạnh, mới làm cô cảm thấy mình không cô độc, không hoảng sợ. Hoắc Vi Vũ từ từ trượt xuống hầu kết của anh.

Đầu lưỡi quấn quanh ở đó, giống như đang ăn bánh pudding rất ngon. Cố Cảo Đình cảm thấy một cỗ nhiệt huyết tăng lên.

Thân thể càng ngày càng khẩn trương, căng thẳng. Miệng đắng lưỡi khô. Hầu kết nhấp nhô. Cô không bắt được hầu kết của anh nữa.

Dứt khoát, vén áo của anh lên, học bộ dạng của anh lúc trước, gặm cắn ngực của anh. Do cô, ngực của anh tạo nên từng mảnh kiều diễm, một đợt lại một đợt.

Cố Cảo Đình nhìn cô trước người, dung túng cho cô tiếp tục làm. Anh thích cô như vậy, hoặc là, cuồng dã hơn nữa. Hoắc Vi Vũ di chuyển qua phải, đầu lưỡi lưu luyến, từ từ cắn vào trung tâm ở ngực anh.

Cố Cảo Đình kêu lên một tiếng đau đớn, hô hấp tăng thêm. Bây giờ, cô giống như một tiểu yêu tinh, khiến anh không thể kháng cự.

Nhiệt độ trong miệng cô rất cao. Anh có thể cảm nhận được, mãnh liệt, máu nóng chạy tán loạn. Nóng, trên mũi rỉ ra một tầng mồ hôi.

Anh sợ cô nhận nhầm người, nên mới đối với anh như vậy. Cố Cảo Đình nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung xinh đẹp của cô, giọng nói khàn khàn: "Hoắc Vi Vũ, biết tôi là ai không?"

"Cố Cảo Đình." Cô bối rối nhìn anh.

Không hiểu. Cô làm không tốt sao? "Biết mình đang làm gì không?" Cố Cảo Đình hỏi.

Cô rất thẹn thùng, liếm môi một cái, nhìn bờ môi hồng nhuận phơn phớt của anh, ánh mắt có chút tan rã. Vì phát sốt, mặt cô rất đỏ, vô cùng đáng yêu, giống như trái táo đỏ.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Tôi thích anh, không thích thì đẩy tôi ra là được?"

Một lời của cô, làm anh điên cuồng. Cố Cảo Đình mừng như điên, ánh mắt sáng như trăng, cực kỳ động tình. "Tiểu Vũ, cô nói gì?" Cố Cảo Đình hỏi lại, rất sợ mình nghe nhầm.

"Tôi thích anh." Hoắc Vi Vũ nói khẽ.

"Thích ai, Hoắc Vi Vũ thích ai?" Cố Cảo Đình truy vấn, cảm xúc cuồn cuộn, chìm ngập trong vui mừng.

"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ mê mang nói, "Nhưng không phải anh thích Phùng Tri Dao sao?"

Còn chưa kịp nói câu sau, anh đã kích động hôn lên môi cô. Tay kéo sau gáy của cô, trở mình. Hoắc Vi Vũ cảm thấy choáng váng, đầu gối lên tay anh.

Trên mặt đều là hơi thở của anh, tiến vào trong lục phủ ngũ tạng. Nụ hôn của anh nóng bỏng hung mãnh, giống như muốn hòa tan cô ra.

Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, vòng tay lên gáy anh. Như một lời mời, tác động qua lại. Dưới ánh đèn, hai người quấn vào nhau.

Cô thở hồng hộc rơi vào trên mặt anh. Cố Cảo Đình mò tay vào trong áo sơ mi của cô. Áo bra của cô liền bị anh gỡ ra, anh liền dễ dàng bao phủ lấy ngực của cô.

Tay vặn lấy, giống như là hoàn toàn vì anh mà to lên. Hoắc Vi Vũ yêu kiều hừ một tiếng, kéo dài uyển chuyển. Đối với anh mà nói, càng làm anh thêm kích động.

Mồ hôi từ cằm nhỏ xuống da thịt của cô. Anh muốn biết, cô đã chuẩn bị kỹ càng chưa. Bàn tay dọc theo mép quần đi vào...


Chương 346: Nếu Như Cô Ta Chết, Các Người Đều Phải Chôn Cùng

Cô quá nóng. Coi như anh muốn, cũng không thể cầm thú như vậy, muốn cô ngay lúc cô sốt cao. Thân thể của cô rất yếu, nhất định không chịu được anh xâm nhập.

Cố Cảo Đình dựa trán mình vào trán cô, muốn kiềm chế lại con mãnh thú trong thân thể của anh. Cơ bản kiềm chế không được.

Cô cũng không chịu nằm im, cọ cọ trên người anh mấy cái, mỗi một cái, đều khiến lý trí của anh muốn sụp đổ...

Anh nâng mặt cô, chống lại đôi mắt mông lung của cô.

"Tiểu Vũ, chờ cô bớt nóng rồi tiếp tục, được không?" Cố Cảo Đình khàn khàn nói ra.

Anh nhẫn cũng không vui sướng gì. Bời vì thân thể nam nữ cấu tạo khác biệt, anh còn khó chịu hơn cô gấp trăm, ngàn lần.

Hoắc Vi Vũ giày vò mệt mỏi, vốn phát sốt mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, một hồi lại ngủ thiếp đi.

Anh chỉ có thể qua nhà vệ sinh. Thật, rất muốn, rất muốn, muốn cô. Để cho cô, mang thai, con của anh. Cố Cảo Đình tắm rửa. Tiếng đập cửa vang lên.

Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia sáng lạnh. Không có chuyện khẩn cấp, thủ hạ của anh sẽ không quấy rầy vào lúc này. Anh lưu loát quấn khăn tắm, đi ra mở cửa.

Thượng trung tá cấp bách đứng tại cửa ra vào.

"Không xong, Tư lệnh, Mai Tướng quân mang người đến đây, muốn mang phu nhân đi." Thượng trung tá báo cáo.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn, cái cằm căng thẳng, không chút khách khí nói ra:

"Bảo hắn xéo đi."

"Hắn nói là phụng mệnh tổng thống đến mang Hoắc tiểu thư đi, Tư lệnh, nếu như phu nhân bị Mai tướng quân mang đi, có thể không còn đường sống nữa." Thượng trung tá lo lắng nói, gấp đến nắm chặt tay thành quyền.

"Nói cho hắn biết, muốn mang Hoắc Vi Vũ đi, trừ phi tổng thống tự mình đến." Cố Cảo Đình lạnh lùng đóng cửa.

Anh nhíu mày thật chặt, trong mắt lo lắng. Chỉ bằng Hoắc Vi Vũ là phụ nữ của anh, Mai Kính Sơn sẽ không tha cho cô ta. Cố Cảo Đình thay quần áo xong, điện thoại di động liền kêu lên.

Anh nhìn là tổng thống, mang theo một thân hàn khí, đi đến cửa sổ, nhìn lướt qua Mai Kính Sơn ở dưới lầu, nghe.

"Để Mai Kính Sơn bắt phụ nữ của tôi ngay dưới tầm mắt của tôi." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Tổng thống thở dài một hơi.

"Cảo Đình, Mai tướng quân kết hợp với hơn mười mấy vị đại thần báo cáo, nói anh bao che phần tử của địch, vì danh dự và an toàn của anh, tôi đề nghị giao cô gái kia cho Mai tướng quân xử lý là phù hợp, anh tạm thời ẩn nhẫn, tránh mũi nhọn công kích, giữ mình." Tổng thống khổ tâm nói.

Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, kiên định nói ra:

"Cô ta không phải phần tử của địch, tôi nguyện dùng vinh dự đảm bảo, nếu như cô ta thật sự là địch, tôi liền giao ra quân quyền, tự nguyện ra tòa án quân sự tiếp nhận thẩm phán."

"Tôi tin tưởng anh, nhưng mà, Mai tướng quân bên kia không tin tưởng. Anh cũng biết, hiện tại nước ta và nước G rất căng thẳng. Nếu như có nội chiến, liền sẽ cổ vũ kẻ địch, hai nước giao phong, hao người tốn của. Cũng không phải là chuyện tốt. Tôi không muốn khi tôi còn nắm quyền, liền mang tiếng xấu trong lịch sử. Cảo Đình, anh vẫn nên giao cô ta ra đi." Tổng thống có chút bất đắc dĩ nói.

"Ngài sợ Mai tướng quân tạo phản, vậy không lo lắng tôi làm phản sao?" Cố Cảo Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Mai Kính Sơn ở dưới.

Tổng thống cũng lo lắng. Nhưng mà đâm lao phải theo lao.

"Nếu cô ta vô tội, tôi sẽ trả lại trong sạch cho cô ta, nếu như Mai tướng quân lạm dụng tư hình, anh cũng có thể truy cứu." Tổng thống khuyên nhủ.

"Nếu như cô ấy chết rồi, xem như cho các người đều chôn cùng, thì cô ấycó thể sống lại sao?" Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.

Chương 347: Vì Cô, Anh Nguyện Ý Phản Bội Toàn Thế Giới

Tổng thống bị khí thế của anh làm cho chấn động. Cố Cảo Đình, Mai Kính Sơn đều là phụ tá đắc lực của ông.

Bọn họ đang ở xu thế rắc rối khó gỡ, trong lòng ông biết rõ ràng, rất là khó xử. Trầm mặc một hồi. Trung tá Thượng đẩy cửa ra, báo cáo: "Tư lệnh không tốt, Mai tướng quân lại phái quân binh tới đây, giống như muốn cướp người."

"A." Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia giết chóc, sắc mặt cứng lại, "Vậy tới bao nhiêu giết bấy nhiêu."

Anh nói nhẹ nhàng, trong mắt lại là một mảnh tiêu lạnh, giống như hồng hoang. Trong mắt anh, đã không có sinh linh. Vì cô, anh nguyện ý phản bội toàn thế giới.

Tổng thống khẩn trương, nói nhanh: "Nếu không như vậy, tôi làm người trung gian, tôi mang cô ta đi, tôi là người hỏi cung cô ta, không dùng tư hình, cam đoan an toàn của cô ta, như vậy có thể chứ?"

Ông xem chừng Cảo Đình không có trả lời. Mỗi một giây tạm dừng, ông đều cảm thấy áp lực như núi đè.

"Cố Cảo Đình, anh là một người quân nhân, là tư lệnh oai phong một cõi, anh anh dũng thiện chiến, là anh hùng của toàn dân, rất nhiều thanh niên bởi vì ngưỡng mộ anh mà gia nhập quân đội quốc gia, anh xác định phải vì một nữ gián điệp phản bội quốc gia, tiếng xấu lưu danh thiên cổ sao? Ông nội anh là thủ trưởng, bà nội anh là anh thư, trên lưng anh gánh toàn bộ vinh quang gia tộc, anh thật sự phải bị mọi người phỉ nhổ sao? 

Thiếu nữ kia chỉ là người bị hiềm nghi, cũng chưa có xác định là gián điệp thật sự. nếu anh tin tưởng cô ta trong sạch, thì chứng minh cô ta trong sạch, để cho bọn Mai Kính Sơn không còn lời nào để nói.

Bây giờ anh khai chiến trực tiếp, cũng như đem cô ta cùng nhau kéo vào ma đạo, cô ta vốn đang có cơ hội có được trong sạch. Tôi dùng nhân cách của tôi cam đoan, tôi sẽ bảo đảm cô ta an toàn, không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới cô ta.

Nếu không như vậy, không trải qua tư thẩm, trực tiếp vào toà án quân sự, có được thẩm vấn đều là công bằng, công chính, công khai. Anh thật sự nhẫn tâm để những chiến sĩ giống anh mang lý tưởng quân nhân vĩ đại bị quốc gia phỉ nhổ sao?

Người nhà bọn họ, bởi vì bọn họ, sẽ chịu nhiều khuất nhục, anh không phải đều rõ ràng sao? Cảo Đình, đừng xúc động!" Tổng thống sốt ruột nói, mắt đục đỏ ngầu.

Cố Cảo Đình trầm tư một hồi lâu, u ám ở trong mắt cuồn cuộn, "Để cô ấytrực tiếp lên toà án quân sự, bí mật dùng máy phát hiện nói dối, trừ tôi ra, không ai được thẩm vấn cô ta.

Lời cô ấy nói chính là sự thật, nếu không, để cho khoa học công bình phán định, trong lúc này, cần thiết chiếu cố cô ấy cho tốt, tôi sẽ để Nhan Diệc Hàm đi theo, 24 giờ chờ đợi."

"Cảo Đình, tôi biết anh lo lắng, nhưng mà Nhan Diệc Hàm là người của anh, nếu anh ta đi theo, Mai tướng quân sẽ cảm thấy các người thông đồng, mặc dù khoa học giám định ra tới, đối với cô ta có lợi, Mai tướng quân cũng có lý do lật ngược nói các người xảo trá.

Vì có thể bảo đảm thuận lợi cô ta vô tội được bài trừ hiềm nghi, mấy ngày nay, anh đừng tới thăm cô ta, tôi mau chóng an bài toà án quân sự thẩm tra xử lí việc này." Tổng thống lý trí nói.

Cố Cảo Đình cảm thấy tổng thống phân tích cũng có đạo lý. Anh có thể đi vào ma đạo, nhưng mang theo cô, anh sợ cô oán anh.

"Ngài tới đón cô ấy đi, bây giờ tôi đem an toàn của cô ấy giao cho ngài, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc, tôi cam đoan, ngài sẽ mất đi tôi." Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói.

Tổng thống hiểu tính tình anh, biết lời anh nói chính là sự thật, không có một chút nói giỡn. Chỉ là, cô gái này như thế nào làm cho Cố Cảo Đình lưu tâm như vậy? Trước kia ông một chút đều không nhận thấy.

Chẳng lẽ, đây là Cảo Đình đã nói, cô ta xuất hiện, ông dù không muốn lại tạm chấp nhận. Ông cũng rất muốn nhìn xem, thiếu nữ kia là thần thánh phương nào, có thể làm cho người không gần nữ sắc là Cố Cảo Đình, vì cô ta điên cuồng.

Chương 348: Bảo Vệ Vợ Điên Cuồng , Tư Lệnh, Cầu Sủng

Cố Cảo Đình cúp điện thoại, mở cửa, nói với trung tá Thượng: "Đi mua hai bộ váy cho Hoắc Vi Vũ mặc, không cần là màu trắng, số 170s. Còn có hai bộ nội y size N, cúp 75B. Mặt khác, kêu Nhan Diệc Hàm đi lên."

"Vâng." Trung tá Thượng nhận mệnh.

Anh suy nghĩ, tuy rằng không quá thích Hoắc Vi Vũ, nhưng mà, rốt cuộc an nguy của cô, anh cũng không muốn Hoắc Vi Vũ chết.

Yêu ai yêu cả đường đi. Trung tá Thượng lo lắng nhìn về phía Cố Cảo Đình, hỏi: "Hoắc tiểu thư sẽ không có việc gì sao?"

"Bọn họ dám để cho cô ta có việc!" Cố Cảo Đình kiên định nói.

Trung tá Thượng tin tưởng năng lực tư lệnh, đi đặt mua quần áo. Nhan Diệc Hàm lên chổ Cố Cảo Đình kìa. Anh ý thức được tình huống thực nghiêm trọng.

Chọc phải cô gái nhu nhược kia phiền toái không nhỏ.

"Cảo Đình, có chuyện gì phân phó?" Nhan Diệc Hàm thu hồi cợt nhả ngày thường, chăm chú hỏi.

"Cô ấy còn phát sốt, có thuốc gì đặc hiệu hay không cho cô ấy uống đi?" Cố Cảo Đình lo lắng hỏi.

"Có thuốc cưỡng chế hạ sốt, nhưng di chứng để lại làm cho cô ta hôn mê một hai ngày, tỉnh lại sẽ tốt." Nhan Diệc Hàm hồi phục nói.

"Không có tác dụng phụ khác chứ, thân thể cô ấy suy nhược." Cố Cảo Đình đau lòng.

Ngày thường hẳn là đốc thúc cô ăn cơm rèn luyện, không được uống rượu.

"Không có, chính là dược tính cưỡng chế cần nghỉ ngơi, sau có chút choáng váng đầu, nhưng nhiều lắm là một giờ, có thể tỉnh lại rồi. "Nhan Diệc Hàm giải thích.

"Lấy lại đây đi." Cố Cảo Đình xoay người, ngồi ở đầu giường, tay đặt trên trán Hoắc Vi Vũ.

Cô còn hôn mê. Trên người ra rất nhiều mồ hôi. Quần áo đều bị mồ hôi nhiễm ướt.

Cố Cảo Đình cầm một cái khăn lông sạch sẽ, đem cô nâng dậy, dựa vào trong lòng ngực chính mình, lau khô mình cho cô.

Tiếng đập cửa vang lên. Cố Cảo Đình đắp chăn ở phía dưới cổ Hoắc Vi, "mời vào."

Nhan Diệc Hàm bưng chén lại đây, bên trong hòa thuốc với nước uống. Cố Cảo Đình bưng lên, uống một ngụm, quá đắng.

Anh hơi nhíu mày. Hoắc Vi Vũ ghét nhất uống thuốc đắng. Anh bực bội liếc mắt Nhan Diệc Hàm một cái. "sao đắng như vậy?"

Nhan Diệc Hàm: "......"

"Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh." Nhan Diệc Hàm giải thích.

"không thể bỏ thêm đường sao?" Cố Cảo Đình trách cứ.

"Bỏ thêm đường, vẫn là đắng nha." Nhan Diệc Hàm vô cùng vô tội.

Cố Cảo Đình: "......"

Anh bất đắc dĩ, lại uống một ngụm, đem thuốc đút cho cô. Sợ cô phun ra, vẫn đổ môi cô, hướng bên trong bật hơi. Chờ chảy vào xong, anh mới buông ra.

Lại đút. Đút hơn hai mươi phút. Nhan Diệc Hàm vẫn là lần đầu tiên phát hiện, Cố Cảo Đình tự nhiên kiên nhẫn tốt như vậy.

Hoắc Vi Vũ không phải người phụ nữ của anh, là con gái của anh đi. Hóa ra, không phải Cố Cảo Đình không tình cảm dịu dàng, mà là anh đem tất cả nhu tình và sủng ái đều cho cô.

Tiếng đập cửa vang lên. Nhan Diệc Hàm mở cửa ra. Trung tá Thượng xách theo quần áo tiến vào.

"Các người đều đi ra ngoài đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Trung tá Thượng và Nhan Diệc Hàm nhìn nhau liếc mắt một cái. Bọn họ biết bây giờ tâm tình tư lệnh thật không tốt.

Không có biện pháp, nguy cấp, để tổng thống làm người trung gian, có lẽ là sách lược tốt nhất. Bọn họ hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Cố Cảo Đình đem Hoắc Vi Vũ đỡ ngồi dậy. Cô mềm như bông dựa vào trên vai anh. Nhất định trong lúc đó, khí thở ra vẫn là nóng bỏng. Cố Cảo Đình thật sâu liếc cô, "Tiểu Vũ đừng sợ, tôi thực mau sẽ đưa cô về nhà."

Đáp lại anh, là hô hấp của cô. Cố Cảo Đình cởi bỏ cúc áo sơmi cô. Áo sơ mi bóng loáng từ trên lưng cô rơi xuống, buông xuống cổ tay cô......

Chương 349: Yêu Đã Thâm Nhập Xương Tủy, Làm Sao Buông Tay

Hương nhu ngọc thể, lộ da thịt trắng ngà. Cố Cảo Đình bàn tay ấn ở trên lưng cô, làm cho cô thân thiết dựa vào anh.

Làm sao bây giờ? Anh một chút đều không muốn đưa cô đi.

"Thịch thịch thịch." Tiếng đập cửa vang lên.

ánh mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn quét về phía cửa, lạnh lùng nói: "Đừng vào."

Trung tá Thượng không có đẩy cửa tiến vào, báo cáo: "Tư lệnh, tổng thống tới đây." Cố Cảo Đình nhíu mày, "Đã biết, để ngài chờ một lát."

Anh bỏ đi áo sơ mi to rộng của cô. Giúp cô mặc BRA vào. Tròng váy lên. Kéo khóa kéo sau lưng. Do dự một phút đồng hồ. Bất đắc dĩ, ôm cô lên, đi tới cửa.

Tổng thống đang đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía thiếu nữ đang hôn mê trong lòng ngực Cố Cảo Đình. ông cũng không nhận thức, giống như không phải con gái quan lớn.

"Cô ta uống thuốc, khả năng sẽ hôn mê một hai ngày, quần áo tắm rửa tôi đã mua, cô ta chán ghét màu trắng, để bác sĩ chờ 24 giờ, mặt khác, bây giờ tôi đem cô ta bỏ trên xe ngài, chờ tới chỗ ngài, lúc ôm cô ta xuống, để binh lính mang lên bao tay, tránh cho trực tiếp tiếp xúc." Cố Cảo Đình dặn dò

"uh, được." Tổng thống nhịn không được lại lần nữa nhìn về phía thiếu nữ trong lòng ngực Cố Cảo Đình.

thiếu nữ này rốt cuộc có cái gì đặc biệt. Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ ra cửa. Mai Kính Sơn mang theo mấy trăm binh lính chờ đợi, như hổ rình mồi nhìn anh.

con mắt Cố Cảo Đình đều không liếc Mai Kính Sơn một cái, đi tới xe tổng thống. Tắng quản gia mở cửa xe, Cố Cảo Đình đem Hoắc Vi Vũ đặt ở sau xe.

Cô ngã xuống, nằm ở trên ghế. Cố Cảo Đình nhíu mày, đau lòng. Anh cởi tây trang bên ngoài, đắp ở trên người cô, cúi người, ở trên trán của cô hôn thật sâu.

Tổng thống cùng Tắng quản gia liếc nhau. Ông thật không có phát hiện Cố Cảo Đình còn có một mặt như vậy.

Anh thoạt nhìn là yêu ghê gớm thiếu nữ đang hôn mê này. Trách không được anh không chịu liên hôn.

"Cảo Đình, chúng ta phải đi." Tổng thống nhắc nhở.

Cố Cảo Đình đứng lên thẳng tắp, tầm mắt không có rời khỏi người Hoắc Vi Vũ, lại lần nữa không yên tâm dặn dò: "Nếu cô ta tỉnh, không nên ép cô ta uống thuốc, cô ta ghét uống thuốc."

"được, anh yên tâm đi, nếu cô ta vô tội, thực mau sẽ thả ra." Tổng thống vỗ bả vai Cố Cảo Đình, lên vị trí ghế điều khiển phụ.

Tắng quản gia đóng lại cửa sau xe, lên ghế điều khiển, lái xe rời đi.

Mai Kính Sơn đi tới trước mặt Cố Cảo Đình, chặn tầm mắt anh, âm dương quái khí nói: "anh nên cảm tạ tôi, để cô ta lại bên người, sớm hay muộn anh cũng xong đời."

Tầm mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn quét về phía Mai Kính Sơn, châm chọc gợi lên khóe môi, "anh vẫn là lo lắng cho anh nhiều một chút."

Mai Kính Sơn ghét nhất Cố Cảo Đình cuồng vọng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Tôi nhất định sẽ làm thiếu nữ kia lộ nguyên hình, Cố Cảo Đình, anh chờ giúp cô ta nhặt xác."

Cố Cảo Đình nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh. Nhìn thấy núi Thái Sơn sập trước mặt, mặt không đổi sắc. Trong cơ thể, đã sớm dâng lên ngàn cơn sóng.

Anh trước nay đều không phải là một người quá nóng nảy.

"anh dám làm hại cô ta, tôi liền làm hại cả nhà anh, anh tốt nhất không muốn coi như làm truyện cười." Cố Cảo Đình xoay người, cương quyết đi tới phòng, giống như xem thị uy chó má của anh ta, không quan trọng gì.

Mai tướng quân nghiến răng ngứa. Nếu như anh để ý thiếu nữ kia như vậy, anh cũng sẽ biết nhắm vào ai trong tương lai. Anh muốn cho Cố Cảo Đình nếm thử quả đắng khi cùng anh đối nghịch.

Mai Kính Sơn xoay người, phân phó với sĩ quan phụ tá: "Đi, đi chỗ tổng thống."

Chương 350: Này, Mới Đúng Nhân Tài, Vì Vương

Dinh Tổng thống

Tổng thống vừa đến, Mai tướng quân đến rồi.

"thiếu nữ này ngài cần thiết giao cho tôi." Mai tướng quân thô lỗ, trực tiếp mở miệng nói.

Tổng thống nhìn lướt qua Mai Kính Sơn, đối với Tắng quản gia dặn dò: "Bế cô vào đi."

Lại tạm thời dừng lại, nhìn về phía tayTắng quản gia, bỏ thêm một câu, "Mang bao tay lên."

Mai tướng quân nhìn Tắng quản gia ôm Hoắc Vi Vũ đi vào, nhíu mày, nói với tổng thống: "ngài đây là có ý tứ gì, bao che thiên vị Cố Cảo Đình sao? Thuộc hạ không phục."

"Kính Sơn à, tôi và anh là quan hệ gì?" Tổng thống trầm ổn hỏi.

Mai Kính Sơn nhìn tổng thống, đoán không ra ý tứ tổng thống.

"Vợ tôi và vợ anh là bà con, hai cô từ nhỏ tình như chị em, chúng ta cũng ở một quân khu lớn lên, mặc một cái quần lớn lên, nói là anh em, một chút đều không sai, anh cảm thấy tôi sẽ thiên vị Cố Cảo Đình mà không thiên vị anh sao?" Tổng thống nói lời thấm thía.

"Nhưng ngài vì cái gì không đem cô ta giao cho tôi, người phụ nữ này là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, tôi cần thiết chèn ép thế khí anh ta, anh ta cũng quá càn rỡ, Lâm nhi nhà tôi vì anh ta tự sát, ở bệnh viện nửa tháng, người đều không tới một chút." Mai Kính Sơn nổi nóng nói.

"Lỗ mãng, ham vui nhất thời!" Tổng thống đề cao đê-xi-ben, "Vừa rồi nếu không phải tôi cứu anh, anh đã nằm trên mặt đất cùng thổ một màu, ở địa bàn người ta đi đoạt người, anh tìm chết sao? Biết chung quanh có nhiều ít tay thương (súng) đối với anh sao? anh còn chưa có thấy rõ Cố Cảo Đình ở đâu, đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ."

bây giờ Mai Kính Sơn có chút nghĩ lại mà sợ, "Anh ta không dám thật sự nổ súng đâu."

"anh nói đi?" Tổng thống hỏi lại.

"Anh ta là mưu phản!" Mai Kính Sơn lập tức có tinh thần trọng nghĩa.

"vậy thì làm sao! Ai có thể trấn áp? Yêu cầu ngoại viện? Ngoại viện không phải đồ ngốc, bọn họ khẳng định cũng cần phải đạt được ưu đãi, chỗ tốt này không phải anh và tôi có thể gánh vác." Tổng Thống thận trọng nói.

"chẳng lẽ muốn cổ vũ khí thế anh ta sao? Anh ta sẽ dẫm trên đầu ngài mà đi." Mai Kính Sơn châm ngòi nói.

"Trời nếu muốn diệt anh ta, tất trước sẽ khiến anh ta điên cuồng, tôi phong vương cho anh ta có lý do, đức tài bình thường, biết tránh đi sắc nhọn, dùng đúng chỗ, sẽ cho ta thành quả, phát triển, dần dần tước đi thế lực, nhổ bớt cánh chim, cắt hai cánh, bóp chết anh ta, giống như giết chết con kiến, rõ ràng không?" Tổng thống lời nói thấm thía.

Mai Kính Sơn là kẻ thô lỗ, căn bản nghe không hiểu, bất quá, thoạt nhìn rất có đạo lý.

"Kia nên làm như thế nào?" Mai Kính Sơn hoang mang hỏi.

Tổng thống suy nghĩ một hồi, hỏi: "anh xác định cô ta là gián điệp thật sao?"

Mai Kính Sơn vẻ mặt khó xử, "Không phải quá xác định, nhưng mà Giang Khả cũng vì cô ta mà chết, cô ta có khả năng cùng Giang Khả có quan hệ, nói không chừng tín vật đều ở trên người cô ta."

Ánh mắt Tổng thống lóe sáng, "anh nói tín vật ở trên người cô ta?"

Mai Kính Sơn cúi đầu, "Tôi cũng chỉ là suy đoán."

"Uh, đã biết, chuyện này, tới tôi xử lý đi." Tổng thống như suy tư nói.

"Cái kia, những người của tôi còn đang cầm cự, có thể đem cô ta giam trong phòng tối hay không? Bằng không thì tôi xuống đài không được." Mai Kính Sơn yêu cầu.

Tổng thống thâm trầm nhìn anh ta một cái, gật đầu. Mai Kính Sơn được trấn an, rời đi. Tắng quản gia nhìn bóng dáng Mai Kính Sơn, thở dài một hơi, "Mai tướng quân thật là thất phu, mưu trí không có, lỗ mãng có thừa, cùng Cố tư lệnh quả thực trên trời dưới đất, không so sánh được."

"Hiện giờ phó tổng thống như hổ rình mồi, trẻ nhỏ còn muốn Cố Cảo Đình nâng đỡ, nhưng anh ta, lại quá khiến người kiêng kị, Mai Kính Sơn mặc dù hữu dũng vô mưu, nhưng dễ dàng khống chế." Tổng thống suy nghĩ sâu xa.

"Hai lực lượng đều không thể đắc tội còn cần phối hợp và hài hoà, tổng thống bị kẹp ở giữa, mới là người khó khăn nhất." Tắng quản gia đau lòng nói.

"Từ xưa quân vương đều khó làm, hy vọng kiên quyết rõ ràng." Tổng thống thở dài, trở lại chuyện chính phân phó: "anh đi chu toàn, thiếu nữ kia cần phải vô tội thả ra mới có thể bình ổn mâu thuẫn này."

"vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro