Chương 361-370

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 361: Dũng Cảm Tiến Tới, Đi Về Phía Hạnh Phúc

Trong lòng cô như có vạn con ngựa chạy như điên.

"Không cần đưa, anh đi xuống đi." Hoắc Vi Vũ nói, từ trong thang máy đi ra ngoài.

"Vậy, cậu là Cố gia là tư lệnh Cố Cảo Đình thường xuyên xuất hiện trên TV phải không?" Dì kia tò mò hỏi.

Cố Cảo Đình nhìn dì kia, không nói gì.

"Tôi đã nói rồi mà, Vi Vũ có mạng tốt như vậy." Dì đánh giá Cố Cảo Đình, càng nhìn càng cảm thấy anh lớn lên rất đẹp mắt.

Khóe miệng của Cố Cảo Đình có chút giơ, "Hoắc Vi Vũ là người phụ nữ của tôi, sau này nếu có người nào không phận sự quấy rầy cô ấy, còn phiền dì giúp đỡ ngăn cản họ."

"A, được, được, nếu nói tới Vi Vũ của chúng tôi, lớn lên xinh đẹp, dì thấy không ít người theo đuổi con bé đâu, yên tâm, dì sẽ trông coi giúp cậu." Dì ở cửa đối diện nhiệt tâm nói.

Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua một tia sắc bén. Người theo đuổi cô không ít sao? Có lẽ anh nên thật sự giúp đỡ Hoắc Vi Vũ dọn nhà. Hoắc Vi Vũ đến cửa nhà, mở cửa.

"Tiểu Vũ."

Hoắc Vi Vũ nghe được một giọng nói quen thuộc, cô nhìn về phía phát ra âm thanh. Dì Lâm từ trong hành lang đi tới, phàn nàn nói: "Cuối cùng cháu đã trở về, dì đã chờ cháu ba tiếng rồi."

"Xin lỗi dì Lâm. Sao dì không gọi điện thoại cho con trước?" Hoắc Vi Vũ nói xin lỗi.

"Gọi cho con mười mấy lần, con cũng không có nghe." Đôi mắt dì Lâm đỏ bừng nói.

Hoắc Vi Vũ cầm lấy điện thoại, thấy trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỏ của dì Lâm và Thừa Ân.

"Xin lỗi dì, con để chế độ im lặng, không có nghe được, dì Lâm, vào trong nhà ngồi đi." Hoắc Vi Vũ mở cửa đi vào.

Trong phòng khách bừa bãi lộn xộn. Ngày đó Minh Nặc gặp chuyện không may, cô bị Giang Khả bắt đi, sau này lại bị giam trong tù. Trong nhà vẫn chưa dọn dẹp.

"Sao nhà của con lại thế này? Có trộm sao." Dì Lâm kinh ngạc nói.

"Không có gì, sau khi bị trộm, con vẫn chưa kịp sửa sang lại. Dì Lâm, dì ngồi trước, con đi nấu nước." Hoắc Vi Vũ vừa sửa sang lại ghế sô pha vừa nói.

Dì Lâm cầm chặt tay của Hoắc Vi Vũ, "Đừng khách khí như vậy, dì Lâm có chuyện muốn nói với con."

"Vâng." Hoắc Vi Vũ đỡ dì Lâm ngồi xuống.

"Tiểu Vũ, từ nhỏ con và Thừa Ân cùng nhau lớn lên, dì rất thích con." Dì Lâm nói.

Hoắc Vi Vũ vẫn biết rõ. Có lúc cô bị đánh, liền thích đến nhà của Thừa Ân, không chỉ bởi vì Thừa Ân, mà dì Lâm cũng đối xử rất tốt với cô.

"Lần này con gặp chuyện không may, Thừa Ân chạy từ tiểu học, sơ trung, trường cấp 3, đại học, đến lúc bạn học con nói con bỏ nhà đi, trong ba ngày, nó vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm con." Dì Lâm tiếp tục nói.

Hoắc Vi Vũ cũng đoán được, trong mắt hiện lên cảm kích."Con quen biết Thừa Ân và dì Lâm, là hạnh phúc ba đời của con."

Nếu như ngày nào đó Thừa Ân có chuyện, cô cũng sẽ xông vào biển lửa, không chối từ.

"Đây đều là chuyện Thừa Ân phải làm." Dì Lâm nói xong, ánh mắt liền ảm đạm xuống.

"Ngày mai con trai của cấp trên cha Thừa Ân cưới vợ, ông ấy mời cả nhà dì đến dự, trên thực tế, ông ấy muốn giới thiệu con gái ông ta cho cho Thừa Ân, theo lời cha Thừa Ân nói, đây cũng là ý tứ của Mai Tướng quâ.

Bởi vì Thừa Ân và Du Tiệp Ngạo là bạn tốt, Mai Tướng quân muốn kéo Du Tiệp Ngạo về phía mình.

Một khi quan hệ thông gia quân sự này xác lập, nếu muốn thay đổi, tương đương với phản bội, thì chúng ta tình nguyện không đồng ý ngay từ đầu." Dì Lâm lại thấm thía nói.

Hoắc Vi Vũ đã hiểu mục đích của dì Lâm tới nơi này. Cô cúi đầu, xoay tròn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út Trong lòng như bị vật gì chặn lại, rất áp lực, có chút đau đớn.

Cô thật vất vả mới xóa tan hiềm khích với Cố Cảo Đình, cô thật sự không muốn làm cho Cố Cảo Đình hiểu lầm gì nữa.

Chương 362: Cô Có Thể Làm Một Chuyện Vì Anh, Không Chỉ Một Chút

Hoắc Vi Vũ cố lấy dũng khí, ngẩng đầu, "Kỳ thật con và Thừa Ân..."

"Nếu không có chuyện Thừa Ân náo loạn toà án, ngược lại Thừa Âm có thể tùy tiện tìm một cô gái làm giả, hiện tại mọi người đều biết, Thừa Ân thích là con, nếu tìm một người con gái khác đến, cấp trên của cha Thừa Ân khẳng định cảm thấy nhà của dì muốn qua loa, sẽ thẹn quá hoá giận." Dì Lâm cắt ngang lời nói của Hoắc Vi Vũ.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, lông mi khẽ run, lại cúi đầu xuống. Nắm đấm nắm thật chặt, như muốn siệt chặt chiếc nhẫn kim cương hạnh phúc.

"Quân trận như chiến trường, nếu như không cẩn thận đứng sai đội ngũ, chính là thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan.

Không có cách nào khác, ai bảo cấp trên của cha Thừa Ân bị Mai Tướng quân lôi kéo rồi.

Chúng ta vốn muốn trung lập, bo bo giữ mình, nhưng khó lòng phòng bị, vô tội liên lụy vào trong trận đấu này.

Cũng may cha Thừa Ân chỉ còn có một năm nữa có thể về hưu." Dì Lâm bất đắc dĩ nói, cầm tay của Hoắc Vi Vũ.

Tay của Hoắc Vi Vũ run lên, nhìn về phía dì Lâm, chống lại ánh mắt khẩn cầu của dì ấy.

"Dig Lâm cầu xin con, ngày mai cùng đi tham gia hôn lễ với Thừa Ân, thật lòng cũng tốt, giả bộ cũng tốt, dì và cha Thừa Ân đều muốn bình an lúc tuổi già." Dì Lâm thỉnh cầu nói.

Trái tim của Hoắc Vi Vũ như bị ai nhéo thật đau.

Dì Lâm, chú Lâm, Thừa Ân đối với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm để cho bọn họ gặp chuyện không may. Hơn nữa cô cũng không muốn anh cả bị Mai Tướng quân lôi kéo.

Nếu cô gả cho Cố Cảo Đình, anh cả cũng bị kẹp ở giữa càng khó làm người.

"Dì Lâm yên tâm, ngày mai con sẽ đi." Hoắc Vi Vũ cam đoan.

Dì Lâm lộ ra nụ cười tươi, vỗ vỗ tay của Hoắc Vi Vũ, "Dì biết ngay mà, trong lòng của Vi Vũ vẫn luôn có chúng ta."

"Đương nhiên là có." Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ lên.

Không biết vì cái gì, cô rất muốn khóc, trong lòng lắng đọng rất nhiều nước, sắp từ trong ánh mắt tràn ra tới. Nhưng mà cô không thể khóc, không thể để cho dì Lâm nhìn thấy cô khổ sở.

"Đến, dì Lâm giúp con quét dọn phòng." Mẹ của Lâm Thừa Ân đứng lên nói.

"Không cần, dì và chú Lâm khẳng định còn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng, một mình con quét dọn là được rồi, dì Lâm về sớm chút để nghỉ ngơi đi." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói.

"Được rồi, dì quả thật cũng cần phải trở về. Nói trước để cho Thừa Ân yên tâm."

Hoắc Vi Vũ đưa dì Lâm mụ tới cửa, đóng cửa lại, cuối cùng nước mắt không kiềm chế nổi, chảy xuống.

Cô dựa vào cửa, từ từ ngồi chồm hổm xuống, tháo chiếc nhẫn kim cương từng chút từng chút từ trên ngón tay ra, giữ lại trong lòng bàn tay.

Nhắm mắt lại. Trong đầu là gình ảnh của Cố Cảo Đình. Đôi mắt đen kịt kia, khắc ở trong trí nhớ của cô.

Cô biết rõ Cố Cảo Đình sẽ tức giận nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được. Càng không thể để cho anh... Bốn phía đều là địch. Cô làm, cô cảm thấy chuyện này là đúng.

Hoắc Vi Vũ tháo vòng cổ xuống, xỏ nhẫn kim cương vào, lại đeo lên trên cổ. Nhẫn kim cương, vừa vặn nằm ở vị trí ngay ngực cô Cô đứng lên, bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Sau khi làm xong mọi chuyện, đã tám giờ tối. Cô mệt mỏi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Cô không nghỉ gì, mà bắt đầu nhớ anh. Cô nói ra chuyện Phùng Tri Dao hãm hại mình, Cố Cảo Đình cũng sẽ không còn áy náy với cô ta.

Biết rõ tính cách của Phùng Tri Dao, có lẽ anh buông bỏ đoạn tình cảm kia với cô ta không? Chẳng qua cô không dám hỏi, vì sao Cố Cảo Đình không có bắt Phùng Tri Dao lại.

Cô sợ chính mình thất vọng, nghĩ đến chuyện đó, trong lòng cô chua xót, không thoải mái. Còn có, tình huống của Minh Nặc ở bên kia thế nào? Rốt cuộc là ai dẫn bé đi, là ai đánh bé bị thương?


Chương 363: Anh Muốn Cho Khắp Thiên Hạ Đều Biết, Em Là Của Anh

Mang một loạt vấn đề, Hoắc Vi Vũ mơ màng ngủ.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô vang lên. Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, xoa xoa khóe môi, cầm lấy điện thoại lên nhìn. Là Cố Cảo Đình gọi đến.

Lúc trước khi cô rời giường sẽ rất bực mình, khi bị đánh thức, nhất định sẽ phát giận. Nhưng lần này không có. Cô luôn chờ điện thoại của anh đấy.

"Ngủ rồi sao?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Không có, ngủ rồi sao nghe điện thoại của anh được?" Hoắc Vi Vũ đi chân trần giẫm trên mặt đất, đi tới cửa sổ phía trước.

Bên ngoài, không có xe của Cố Cảo Đình. Ánh mắt của cô ảm đạm xuống.

"Hôm nay anh phải ở lại đây, tình huống của Minh Nặc không tốt lắm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Phùng Tri Dao cũng sẽ ở cùng Minh Nặc sao? Nghĩ đến bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, trong lòng của cô rất không thoải mái. Nhưng trong chuyện tình cảm, ồn ào cũng sẽ vô dụng thôi.

Bây giờ cô có cảm giác thắng, nhưng cảm giác đó sẽ được bao lâu đây? Cô không yêu cầu người khác, không cầu xin người khác.

Giống như cô biết rõ vẻ ngoài của Ngụy Ngạn Khang.., nhưng từ đầu tới đuôi cô cũng không có yêu cầu và khẩn cầu Ngụy Ngạn Khang như vậy.

Cô chỉ khắc chế chính mình, mặc dù cô rất thương tâm và khổ sở. Hoắc Vi Vũ đè nén tâm tình mất mát hỏi: "Biết rõ người tổn thương Minh Nặc là ai không?"

"Nó nói là một người đàn ông che mặt, nhét nó vào rương phía sau, lúc đó nó chạy trốn, bị ngã một phát, trán đập vào đường, sau đó nó bị hôn mê, bây giờ đang còn cấp cứu." Cố Cảo Đình mệt mỏi nói.

Không biết vì sao, Hoắc Vi Vũ cảm thấy, người bịt mặt có quan hệ với Phùng Tri Dao.

"Anh cảm thấy sẽ là ai?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ còn không xác định, nếu như Minh Nặc chính mình bị thương, vậy thì có rất nhiều khả năng, chẳng qua..." Cố Cảo Đình muốn nói lại thôi.

"Chỉ là bọn họ rõ ràng cho thấy nhằm vào em, từ cố ý móc xuống cáp điện, trốn ở trong nhà của em, cướp đi điện thoại di động của em." Hoắc Vi Vũ nói tiếp lời của Cố Cảo Đình.

Khóe môi của Cố Cảo Đình giơ lên, anh chính là muốn chính miệng cô nói ra.

"Cho nên, ngày mai sẽ đến chỗ của anh." Cố Cảo Đình nói ra trọng điểm.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô không nghĩ là sẽ vào bẫy. Cố Cảo Đình thật đúng là một lão hồ ly, bất động thanh sắc, phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), làm cho cô khó lòng phòng bị.

"Đến chỗ anh thì đi làm sẽ bất tiện." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

"Anh mua cho em biệt thự gần công ty, như vậy đi làm sẽ tiện hơn, an toàn của em cũng được đảm bảo." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh cường thế, không để cho cô cự tuyệt. Tay của Hoắc Vi Vũ nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở ngực, dùng sức mạnh hơn, trong lòng bàn tay của cô đã khắc lên ấn ký của chiếc nhẫn.

"Cố Cảo Đình, chuyện kết hôn, có thể chậm lại hay không?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng nói.

"Chậm lại, vì sao phải chậm lại! Ngày mai anh sẽ dẫn em đến gặp ông nội của anh. Hôn lễ của anh phải làm thật lớn, để cho khắp thiên hạ đều biết, Hoắc Vi Vũ em là vợ của Cố Cảo Đình.

Em muốn đi làm, anh sẽ cho em một công ty, em trông coi giúp anh, giống như Cố gia, công ty này có thể đi thật xa hay không, quyết định bởi năng lực của em." Cố Cảo Đình đã sớm giúp cô sắp xếp xong xuôi, cũng giải quyết xong nỗi lo sau này của cô.

Anh luôn cẩn thận, từng chút hứa hẹn, làm cho cô rất cảm động. Nhưng ngày mai cô sẽ phải đóng giả bạn gái của Lâm Thừa Ân, rất nhiều người đều sẽ thấy.

Anh muốn cưới cô...

Anh, Thừa Ân kể cả cô, đều sẽ trở thành trò cười trong quân đội. Nguy cơ của Thừa Ân cũng không thể giải quyết. Cô và Cố Cảo Đình kết hôn sẽ tồn tại tai hoạ ngầm.

Ít nhất phải một năm, sau khi chú Lâm về hưu, không hề bị Mai Tướng quân khống chế mới được. Nhưng cô lại không muốn phụ lòng Cố Cảo Đình.

Làm sao bây giờ đây? Thật là mâu thuẫn. Càng muốn đầu lại càng đau, càng là xoắn xuýt, càng suy nghĩ không rõ ràng.

Chương 364: Cảm Giác Yêu, Ngày Càng Khắc Sâu

Hoắc Vi Vũ ngồi lên giường, chân rất lạnh, rúc vào trong chăn. Cô không thể ích kỷ như vậy, bời vì muốn có tình yêu, mà không để ý đến sinh mệnh của người khác.

"Cố Cảo Đình, tôi mới vừa vào tòa án quân sự, ra cũng chưa được quá lâu, như vậy có chút gấp rồi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.

"Cô lo lắng ông của tôi sẽ không đồng ý sao?" Cố Cảo Đình suy đoán hỏi.

"Ông ấy luôn hi vọng anh tìm được một người phụ nữ tốt nhất, hoàn mỹ nhất." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Yên tâm, nếu ông phản đối, tôi vẫn cưới cô, tôi không phải là người dựa vào hơi thở của gia gia mới sống được." Cố Cảo Đình cuồng vọng nói.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt, lông mi khẽ run, khóe miệng hơi hơi dương lên.

Nhớ ngày đó, Nạp Lan Tĩnh Oánh phản đối Ngụy Ngạn Khang yêu cô. Ngụy Ngạn Khang kéo dài đến bảy năm, cũng không thể cưới cô.

Bây giờ cô có một loại cảm giác như cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc. Đau lòng, chua xót. Anh càng tốt, cô càng không nỡ bỏ được. Hai tay nắm chặt lại. Tàn nhẫn nói ra.

"Cố Cảo Đình, cho tôi một chút thời gian được không? Ngày mai tôi muốn yên tĩnh ở một mình." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.

Bên kia Cố Cảo Đình trầm mặc. Anh cũng không muốn ép buộc cô, tránh làm cô sợ hãi.

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.

Hôm nay suy nghĩ quá nhiều, ngủ cũng không an ổn. Thật vất vả, hơn bốn giờ sáng mới ngủ thiếp đi. Hơn chín giờ, Lâm Thừa Ân gọi điện thoại tới.

Hoắc Vi Vũ mệt mỏi, cầm điện thoại lên: "Tốt nhất là anh nên có chuyện gấp."

"Tiểu Vũ, em bị cầm tù sao?" Lâm Thừa Ân lo lắng nói.

"Tù cái lông, đang mộng thấy Chu Công đây." Hoắc Vi Vũ bực bội.

"Anh ở trước cửa, ra mở cửa đi." Lâm Thừa Ân nói xong, cúp máy.

Hoắc Vi Vũ đá chăn ra, ngồi dậy, buồn bực gãi gãi đầu. Đầu như ổ gà, oán hận mở cửa. Cửa mở ra, ngoại trừ Lâm Thừa Ân ra, còn có hai quân nhân mặc quân trang, trong tay cầm súng ống.

Hoắc Vi Vũ đang say ke lập tức hoảng sợ tỉnh táo lại.

"Các người là ai vậy?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.

"Tư lệnh phân phó chúng tôi phải bảo vệ phu nhân an toàn." Một người mặt không đổi sắc nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy. Cố Cảo Đình phái hai người này đến lúc nào vậy, cô cũng không biết.

Trong mắt Lâm Thừa Ân lộ ra hung quang, chán ghét liếc mấy binh lính một chút, cả giận nói: "Anh ta muốn cầm tù em."

"Cầm tù là không cho ra vào, anh ta không có làm vậy đâu." Hoắc Vi Vũ không muốn Lâm Thừa Ân hiểu lầm Cố Cảo Đình.

"Anh mang theo quần áo cho em nè." Lâm Thừa Ân muốn đi vào.

Liền bị một trong hai người binh lính cản lại. Binh lính lạnh lùng nói: "Tư lệnh ra lệnh, trừ ngài ra, phàm là giống đực, đều không được vào."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Mới sáng sớm, Cố Cảo Đình phái binh lính đến làm chuyện khôi hài sao?

"Cút." Lâm Thừa Ân tức giận.

Hoắc Vi Vũ không muốn bọn họ xung đột:

"Thừa Ân, anh về trước đi, lát nữa em sẽ gọi cho anh."

Lâm Thừa Ân không hiểu nhìn Hoắc Vi Vũ. Cô nhíu mày, cằm hướng về phía thang máy, ra hiệu cho anh đi trước. Lâm Thừa Ân hiểu được ý của Hoắc Vi Vũ, đi vào thang máy. Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy bản thân mình trong gương thì giật mình. Mặt mày xanh xao, quần thâm thật đậm ở trên mắt.

Không biết, còn tưởng là gấu trúc thành tinh sau khi giảm béo. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải đầu buộc tóc.

"Tư lệnh." Âm thanh hùng hậu ngoài cửa vang lên.

Hoắc Vi Vũ hoảng hốt, lược dính vào tóc. Đau khiến cô muốn khóc. Cố Cảo Đình đẩy cửa phòng vệ sinh ra.


Chương 365: Cô Là Đang Đánh Trận Sao?

Cố Cảo Đình đẩy cửa phòng vệ sinh ra. Liền thấy đầu tóc cô rối bời, lược còn đang kẹt trong tóc, mắt hơi đỏ.

"Cô đang chải đầu, hay là đánh trận vậy?" Cố Cảo Đình lại gần cô.

"Hôm qua mất ngủ." Hoắc Vi Vũ giật lược xuống, lại làm đau da đầu.

Anh cầm lược trong tay cô, kiên nhẫn, từng chút từng chút chải tóc cho cô. Không đau tí nào.

Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh cao hơn cô, hơi thở đều phả vào mặt của cô. Cô thật không nghĩ tới, bình thường vừa anh tuấn vừa lãnh khốc, cẩn thận tỉ mỉ Cố Cảo Đình, còn có một mặt ôn nhu như vậy.

Cố Cảo Đình, anh còn có bao nhiêu ưu điểm mà cô không biết nữa. Kỳ thật, cô rất muốn ở bên cạnh anh. Cố Cảo Đình nhìn cô. Ánh mắt chăm chú của cô bị anh bắt được.

Hoắc Vi Vũ chột dạ, dời đề tài hỏi: "Minh Nặc qua giai đoạn nguy hiểm chưa?"

Ánh mắt của Cố Cảo Đình trầm xuống: "Vẫn còn đang hôn mê, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được."

"Té một cái, sao lại nghiêm trọng như vậy?" Hoắc Vi Vũ lo lắng.

"Lúc kiểm tra, tất cả đều bình thường, bác sĩ nói là cậu ta không chịu tĩnh, cần phải theo dõi một chút." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cô nghe Thượng trung tá nói qua, ba của Minh Nặc vì cứu Cố Cảo Đình nên mới hi sinh. Cô cũng không biết phải an ủi thế nào, nhón chân lên, như chuồn chuồn lướt chạm vào môi anh một cái.

Lưng Cố Cảo Đình cứng đờ. Nụ hôn này, cơ bản không thể thỏa mãn anh. Cố Cảo Đình nâng gáy cô lên.

Răng khẽ cắn môi của cô, cũng không làm cô bị thương, lưỡi đỏ liếm chổ bị anh cắn, vô cùng gợi cảm cùng ái muội. Hoắc Vi Vũ từ từ đáp lại anh, đụng vào đầu lưỡi của anh.

Anh tiến vào trong miệng cô, hấp thụ mùi thơm ngát của cô. Hô hấp, ngày càng gấp rút. Bàn tay, nắm chặt mông của cô ép đến gần anh.

Hoắc Vi Vũ cảm giác được cái kia phình lên. Trong đầu hiện ra một hình ảnh đỏ mặt. Miệng đắng lưỡi khô.

Tim đập bình bịch bình bịch, như đang nhảy múa. Anh nâng cô lên bồn rửa tay. Nước lạnh bên trong làm Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh lại.

Cố Cảo Đình cũng gần cởi quần lót của cô ra rồi. Cô nắm chặt tay anh, nhảy xuống, chống lại đôi mắt đầy mê muội của anh.

"Tối nay." Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng nói.

Lâm Thừa Ân còn đang chờ cô đấy.

Dựa theo tính tình của Lâm Thừa Ân, chờ một hồi không thấy cô, nhất định sẽ xông vào. Tránh tình trạng anh ta xung đột với Cố Cảo Đình. Hôm nay không thể làm chuyện này.

Cố Cảo Đình hắng giọng một cái, nhìn bờ môi hồng nhuận của cô: "Tối nay, chỉ tối hôm nay thôi sao?"

"Hứ." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, đỏ mặt đi ra ngoài.

Cố Cảo Đình nở nụ cười. Nếu cô đã nói tối nay, anh cũng không vội.

"Lát nữa đi theo tôi đến chỗ này." Cố Cảo Đình đi theo cô nói.

Cô không thể đi được. Thật xin lỗi, Cố Cảo Đình.

"Hôm nay không thể, tôi muốn đi cắt tóc."

Cố Cảo Đình nghĩ một chút: "Cũng được."

Anh nhìn về phía tay của cô, đồng tử co lại: "Nhẫn đâu?"

Hoắc Vi Vũ không kịp suy nghĩ, nắm chặt tay anh, đặt lên vị trí tim: "Ở đây."

"Tại sao không đeo vào?" Cố Cảo Đình truy vấn.

"Quá quý giá, tôi không muốn trở thành mục tiêu của bọn cướp." Hoắc Vi Vũ chột dạ giải thích.

Cố Cảo Đình có chút không vui, nhưng nhìn cô vẫn mang bên người, chứng minh trong lòng cô có anh.

Ánh mắt của anh hơi dịu lại: "Lần này bỏ qua, nếu không mang theo, sẽ cho cô không nhìn thấy mặt trời ngày mai."

"Biết rồi."

Anh nhìn cô ngoang như vậy, cúi người, nói bên tai cô: "Vừa rồi không nghe lời, tôi phải trừng phạt cô sao đây?"

Chương 366: Đã Thích...

Hoắc Vi Vũ liếc anh: "Anh muốn làm gì?"

Anh tại bên tai cô nói hai chữ số. Hoắc Vi Vũ không hiểu.

Nhưng cô nhìn ánh mắ của anh sâu thẳm, bên trong lóng lánh như bảo thạch, đặc biệt mê hoặc người khác. Nếu cô hỏi anh, thì cảm thấy mình hơi thấp bé. Lát nữa, cô sẽ lén tra Bách Độ* chút.

"Ừm." Hoắc Vi Vũ giả bộ hiểu rõ lên tiếng.

Cô cầm túi, đi ra ngoài: "Tôi đi cắt tóc, anh cứ tự nhiên như ở nhà."

Cố Cảo Đình nhếch miệng, nụ cười đặc biệt tà mị. Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi cửa, liền lên Bách Độ tra, xem số 6 và số 9 có nghĩa gì.

Giống nhau, ngoại trừ dân mạng nhắn lại, còn có hình ảnh của Bách Độ gửi lại. Hoắc Vi Vũ ấn vào, nhìn thấy đoạn chữ cùng một tấm ảnh, nhất thời như bị điện giật.

Thì ra là một tư thế. Chết tiệt, cô lại đáp ứng lung tung cái gì vậy trời. Đúng là không thể nó năng tùy tiện được, "haizz".

"Tiểu Vũ." Lâm Thừa Ân hô.

Hoắc Vi Vũ lập tức tắt trang web, nhét di động vào túi.

"Em không sao chứ?" Lâm Thừa Ân lo lắng đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.

"Em không sao, lên xe rồi nói." Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, lên xe của Thừa Ân, rời khỏi nơi này.

Anh đưa quần áo cho cô:

"Mặc vào."

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận. Lúc đầu cô muốn tự mua quần áo, nhưng mà, vừa rồi đi quá gấp.

"Anh xuống xe, em muốn thay quần áo." Hoắc Vi Vũ nói.

Lâm Thừa Ân dừng xe, dựa lưng vào cửa sổ xe, có chút lo lắng nói:

"Đại ca, nhị ca chưa liên lạc được, hỏi Nam Phong, Nam Phong cái gì cũng không biết, em nói xem, đại ca nhị ca bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"

"Đừng đoán mò, đại ca nhị ca không có khả năng xảy ra chuyện." Hoắc Vi Vũ chặn lại nói.

"Bây giờ em tính sao? Cố Cảo Đình một mực quấn lấy em, anh ta nhất định là chơi chết em." Lâm Thừa Ân tức giận, buồn bực chính mình không nghĩ ra biện pháp.

Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, đã thay quần áo xong, nói với Lâm Thừa Ân:

"Không phải như thế. Anh ta là vì bảo vệ em."

"Bảo vệ?" Lâm Thừa Ân lên xe, kích động nói:

"Tiểu Vũ, em đừng bị anh ta lừa gạt, nếu anh ta bảo vệ em, sao lại khắp nơi nhằm vào em."

"Anh ta không có, mang em đi tòa án quân sự là vì Mai tướng quân nhắm vào em, tự thân tổng thống ra mặt sẽ công bằng hơn, bọn họ lắp thiết bị phát hiện nói dối vào ghế của em, có thể chứng minh em trong sạch." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Cho nên, may mắn là em trong sạch, nếu em không trong sạch, em nghĩ Cố Cảo Đình sẽ bảo vệ em?" Lâm Thừa Ân đỏ mắt, cơ bản anh không tin.

Hoắc Vi Vũ biết nói nhiều cũng không thông, cô không thay đổi được cách nhìn của Thừa Ân đối với Cố Cảo Đình.

"Thừa Ân, em thích anh ta, vì em, anh đừng xung đột với anh ta." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

Lâm Thừa Ân kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Em nói, em thích Cố Cảo Đình rồi! Không phải từ nhỏ em đã ghét anh ta sao?"

"Lúc đó không hiểu chuyện."

"Anh thấy em bây giờ càng không hiểu chuyện, ba vị hôn thê trước của Cố Cảo Đình đã chết, còn người thứ tư thì tự sát nằm trong bệnh viện nữa tháng, Cố Kiều Tuyết là em gái của anh ta, Ngụy Ngạn Khang là em rể, em bị hồ đồ sao? Nói không chừng những vị hôn thê kia là do anh ta giết chết." Lâm Thừa Ân vọt tới nói.

"Nếu như có thể không chế tình cảm, em cũng không muốn thích anh ta." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, nhìn về phía trước.

Lâm Thừa Ân nhíu mày, không nói gì thêm, lái xe. Hoắc Vi Vũ nhìn trộm anh một chút. Cô biết, Thừa Ân là quan tâm cô, cũng không nói gì thêm, lấy đồ trang điểm trong túi ra, trang điểm chút.

Sau một giờ, bọn họ đã đến. Hoắc Vi Vũ mới xuống xe, liền thấy Cố Cảo Đình từ trên máy bay đi xuống...

(*)Công ty hữu hạn kĩ thuật mạng trực tuyến Bách Độ (Bắc Kinh) gọi tắt là Bách Độ, là công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất.

Chương 367: Người Phụ Nữ Của Tôi, Ai Cũng Đều Không Đoạt Được

Anh, một thân tây trang màu đen, mát lạnh bức người,ung dung nện bước. Phía sau đi theo anh là bốn gã hộ sĩ. Tự có hào quang. Vừa xuất hiện, khiến cho người không thể dời ánh mắt.

trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, đôi mắt hiện lên lo lắng. Không phải nói, Cố Cảo Đình sẽ không tới sao? Cô muốn tránh, nhưng mà, đã không còn kịp nữa.

ánh mắt Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, chiếu ra tia lạnh, đủ để hủy thiên diệt địa. Trên thực tế, anh ở trên phi cơ đã nhìn thấy cô.

Đi cắt tóc? Không mang nhẫn là sợ bị cướp bóc đúng không? Hôm nay muốn nghỉ ngơi, muốn lẳng lặng mà đi đúng không!!!!!

Cố Cảo Đình xem thật vững vàng bình tĩnh, sóng ngầm trong mắt đen nhánh sớm đã mãnh liệt, lập tức hướng tới Hoắc Vi Vũ.

Lâm Thừa Ân cũng cảm giác được sắc bén của Cố Cảo Đình, cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, đem cô kéo đến phía sau mình.

Hoắc Vi Vũ có cảm giác thân thể đã bị mất hết dũng khí. Lòng bàn tay, gan bàn chân, đều toát ra mồ hôi lạnh. Rũ đầu, con mắt cũng không dám nhìn Cảo Đình.

"Lại đây." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng, ánh mắt khóa Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nắm tay gắt gao nắm lại. Cô không thể qua đó. Qua đó, tương đương đem Lâm Thừa Ân đẩy xuống hố lửa. Cũng như, làm cho anh bốn bề thọ địch. Làm cho anh cả ở thế khó xử.

"Tôi nói lại một lần cuối cùng, lại đây." Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Không khí đột nhiên lạnh thêm hai độ. Lưng Hoắc Vi Vũ lạnh cả người. Cô có thể cảm giác được anh quét ánh mắt về phía cô, như là một đao sắc nhọn, cắt trái tim cô, một giọt một giọt máu từ vết thương chảy ra.

Chính là, cô không thể đi. Cố Cảo Đình nhìn cô, ước chừng có hơn một phút đồng hồ, cười nhạo một tiếng.

Giọng cười nhạo kia, bớt thời giờ cô xuất huyết. Chân cẳng Hoắc Vi Vũ nhũn ra, so với trải qua một trận sống chết còn vô lực. Cái trán, đụng ở trên lưng Lâm Thừa Ân. Toàn thân Cố Cảo Đình bao phủ hơi lạnh, đi qua cô, đi đến.

"Tiểu Vũ, đừng sợ, anh sẽ bảo hộ em." Lâm Thừa Ân đau lòng nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Lâm Thừa Ân.

Anh không biết, cô không phải sợ hãi, mà là lo lắng Cố Cảo Đình sẽ khổ sở. Cô chậm rãi nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Khóe miệng anh mang theo tươi cười lịch sự tao nhã, ung dung quyền quý, yểu điệu mà nói. Thoạt nhìn phong khinh vân đạm, tự phụ cao lớn.

Hiển nhiên, Hoắc Vi Vũ rõ ràng, Cố Cảo Đình không cười. Anh lên khán đài lãnh thưởng đều không cười. Huống chi là ở hôn lễ người khác.

Anh càng cười, càng chứng minh, trong lòng khó chịu. Hoắc Vi Vũ trong lòng bị nhéo đau, xoay mặt. "Thừa Ân, chúng ta rời khỏi nơi này."

"được, chúng ta đi vào." Lâm Thừa Ân kéo Hoắc Vi Vũ đi vào biệt thự, tìm được mẹ Lâm và ba Lâm.

"Tiểu Vũ, tới rồi." Mẹ Lâm vui mừng cười nói.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, "Mẹ Lâm, ba Lâm."

Mai tướng quân đi tới, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, âm dương quái khí cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cô là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, thì ra cô là người phụ nữ của Lâm Thừa Ân. Cố Cảo Đình."

Mai tướng quân cố ý la lớn, "người phụ nữ của anh chạy theo tiểu bạch kiểm. Ha ha ha ha"

Anh ta cười, nhóm thủ hạ của anh ta đều phụ họa cười to. Lòng Hoắc Vi Vũ quá sức mệt mỏi, cảm giác rơi hố lửa, ngoại trừ như thiêu như đốt, còn có sốt ruột.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, đi tới bên cô, thẳng tắp đứng ở trước mặt Mai tướng quân. Bởi vì anh cao hơn một cái đầu so với Mai tướng quân. Mai tướng quân cần phải nhìn lên.

"người phụ nữ của tôi, ai cũng đều không đoạt được, nếu bị cướp đi, khẳng định cũng không phải người phụ nữ của tôi." Cố Cảo Đình cuồng ngạo nói.

Ánh mắt anh sắc bén đảo qua toàn trường. Những người cười to, đã sớm ngừng lại, con mắt cũng không dám nhìn anh bên này.

"cô ta không phải sao?" Mai Kính Sơn chỉ vào Hoắc Vi Vũ.

Chương 368: Đã Là Phụ Nữ, Đều Thích Cố Cảo Đình

Ánh mắt mọi người, mang theo tò mò xem kịch vui, nhìn tới trên người Cố Cảo Đình. Hoắc Vi Vũ nhăn mày. Nếu cô là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, Mai tướng quân khẳng định sẽ làm Lâm Thừa Ân cưới con gái của lãnh đạo ba Thừa Ân.

Thừa Ân không chịu, chính là trực tiếp quyết liệt. Tai họa đầu tiên chính là ba Lâm còn không có biện pháp về hưu.

Nếu cô không phải là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình vì cô làm nhiều như vậy, sẽ khiến anh trở thành trò cười trong quân đội. Cô nên như thế nào bảo vệ quyền lợi hai bên.

Chủ nhân nhìn thấy người quan trọng đều ở tại đây, lôi kéo chính con gái mình đi tới bên này. Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng.

Cô nhìn về phía Mai tướng quân, nói: "Cố tư lệnh là bạch mã hoàng tử trong mộng của thiếu nữ cả nước, là người mọi phụ nữ đều thích. Tôi vẫn luôn thực lòng kính ngưỡng anh, tôn kính anh, ngưỡng mộ anh, coi anh là người đàn ông hoàn mỹ trong lòng, bất quá......"

Hoắc Vi Vũ dừng lại một chút, nuốt xuống nước đắng, con mắt cũng không dám nhìn Cảo Đình, "hiện tại tôi là bạn gái của Thừa Ân."

Cố Cảo Đình nheo lại đôi mắt nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn, sắc mặt xanh mét, căng chặt cằm, mắt cũng không nháy.

Mai tướng quân thấy thế, lập tức vui sướng khi người gặp họa nói: "thì ra không phải người phụ nữ của Cố Cảo Đình, không phải đoạt không được sao? anh đi đoạt lấy, đoạt, ha ha ha ha."

Hoắc Vi Vũ sắc nhọn quét về phía Mai tướng quân, "Tôi không hiểu Mai tướng quân, biết rõ tôi là bạn gái Thừa Ân, còn một hai phải tìm người đàn ông tới đoạt, ông có tính ác này, làm người đi theo ông đều sinh lòng sợ hãi."

Mai tướng quân mở to hai mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, mắt lộ ra sát khí, "cô đây là có ý tứ gì!"

"Anh là đi theo ông?" Hoắc Vi Vũ chỉ trích Người lãnh đạo ba của Thừa Ân, "ông ở trong hôn lễ người khác, làm cho anh khó xử, còn xúi giục người đàn ông khác đoạt bạn gái của con cấp dưới, tôi thật không biết ông sẽ đối xử như thế nào đối với thuộc hạ của ông."

"cô ở đây châm ngòi ly gián." Mai tướng quân cả giận nói.

"Tôi nói chính là sự thật, nơi nào châm ngòi ly gián, tất cả mọi người nơi này nhìn rõ ràng!

Lại nói, đôi mắt Mai tướng quân trừng lớn như vậy, nói không chừng hiện tại hận không thể đem tôi bầm thây vạn đoạn đâu!

Tôi dám châm ngòi ly gián sao?

Mọi người nghe." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía mọi người, "Nếu Hoắc Vi Vũ tôi xảy ra việc ngoài ý muốn, chính là ông ta làm!"

Hoắc Vi Vũ chỉ hướng Mai tướng quân, nâng cằm lên, "Mai tướng quân, xem ông không đãi tốt thủ hạ của mình, có đáng để người đi theo hay không!"

Mai tướng quân mặt già đỏ bừng, một hồi xanh, một hồi trắng. Một câu đều nói không nên lời.

Tổng thống từ ngoài cửa đi vào, vừa vặn thấy một màn như vậy, Ông thâm thúy nhìn Hoắc Vi Vũ. Thiếu nữ này, thực thông minh.

Cô chỉ đơn giản nói mấy câu, chẳng những bảo toàn thể diện cho Cố Cảo Đình, cũng bảo đảm an toàn chính mình, càng làm cho Lâm Thừa Ân có thể toàn thân trở ra.

Nếu có một ít bối cảnh, cô sẽ hoàn mỹ vô khuyết.

Phùng Tri Dao thấy tổng thống, đôi mắt vừa chuyển, ôn nhu cười nói: "Tổng thống cũng tới đây, thật là ngày tốt cảnh đẹp, nếu có thể được tổng thống chỉ định một phần kim ngọc lương duyên, vậy có thể thành tựu một đoạn giai thoại, lưu truyền thiên cổ, Hoắc Vi Vũ, vận khí cô thật tốt."

Tổng thống nhìn về phía Hoắc Vi Vũ. Trong óc Hoắc Vi Vũ vang lên một phen bùng nổ. Cô vốn muốn giúp Lâm Thừa Ân.

Nhiều lắm một năm sau, ba Lâm về hưu, cô và Thừa Ân là anh em thì vẫn là anh em. Chính là, nếu tổng thống chỉ hôn, cô và Thừa Ân kiên trì cũng cần phải chống đỡ tiếp.

Hủy diệt, là hạnh phúc hai người. Hoắc Vi Vũ cầu cứu nhìn về phía Cố Cảo Đình. Nhưng, anh cũng không có cách nào

Nếu anh cướp đi cô, khó khăn của Thừa Ân lại không qua được. Cô không nên nhìn anh. Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu xuống......

Chương 369: Càng Ngày Càng Thích Cố Cảo Đình, Tuyển Chọn Tôi,tuyển Chọn Tôi

"Ngài sẽ không rãnh như vậy?" ánh mắt Cố Cảo Đình rét lạnh liếc hướng tổng thống.

Tổng thống nở nụ cười ôn nhuận, "Việc vui liên tục, là may mắn của quốc gia tôi."

"A," Cố Cảo Đình lạnh lùng cười một tiếng, "cẩn thận vui quá hóa buồn, sung mãn nhưng lại thiệt thòi, cương trực nhưng bị lỗ."

Nói xong, anh đi đến bàn chủ tọa bên kia. Tổng thống ảm đạm cười, giống như không có trải qua mâu thuẫn ở giữa. Ông ta đi theo Cố Cảo Đình.

Phùng Tri Dao nắm chặt nắm tay, nói với sau lưng tổng thống: "Bọn họ không phải tình son sắt hơn vàng sao? Tổng thống chỉ hôn chính là đem vinh dự trên mặt bọn họ. Chẳng lẽ tổng thống cũng không xem trọng bọn họ sao?"

"Hiện tại vàng đều có thể hòa tan, tình yêu tính cái rắm, phụ nữ cổ đại còn xem trinh tiết quý hơn mạng, phụ nữ hiện đại, chính mình thọc, chính cô vượt mức chuẩn mực, còn muốn đem người khác trở về xã hội cũ?" Y Phương Phương từ trong đám đông, đi ra tới, sắc bén nói.

Phùng Tri Dao bị chọc trúng nổi đau, nắm chặt nắm tay. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Mặt cô vô hồn, thảm hại đi ra cửa.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Y Phương Phương, đối với cô gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Y Phương Phương cười, trở về vị trí của cô ta. Tổng thống đã tới, tiệc rượu bắt đầu.

Hoắc Vi Vũ lơ đãng nhìn phía Cố Cảo Đình. Anh giấu một thân hàn khí, lười biếng dựa vào trên ghế, kiêu ngạo lắc ly rượu vang đỏ.

Tổng thống nói với anh chuyện gì. Anh cũng mất hết hứng thú.

Giống như áp đảo tiệc rượu phía trên, lại cùng tiệc rượu này không hợp nhau. Trong lòng Hoắc Vi Vũ đè nặng một khối đá, thực không thoải mái.

Cánh tay bị một người chạm vào. Cô nhìn về phía người chạm vào cô là Lâm Thừa Ân, hỏi; "Làm sao vậy?"

"em nhìn anh ta đã nửa giờ, mẹ anh muốn gặp em." Lâm Thừa Ân hạ giọng nói.

Hoắc Vi Vũ ý thức được mình không thể tự chủ, muốn đi ra ngoài thông khí, "em đi toilet."

Cô đi tới Mẹ Lâm, ba Lâm hơi gật đầu, đi đến phía sau hoa viên. Dọc theo đường đi, đá nhỏ trải trên mặt đất, tùy tiện đi tới.

Tâm phiền ý loạn, đối với tương lai rất là mờ mịt. Không biết đi bao xa rồi, cô nghe được một ít thanh âm quái dị.

"Kiện Sinh, anh chậm một chút, đau quá." Giọng Phùng Tri Dao nũng nịu hỗn loạn thở dốc từ bên trong cánh cửa truyền ra tới.

"cái của lão tử có thể so với gậy gỗ thoải mái hơn nhiều, cô cũng đừng giả bộ thuần khiết."

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, hơi hơi đẩy cửa ra. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi ghé vào sau lưng Phùng Tri Dao. Quần áo vẫn còn mặc, nhưng là quần liền......

Ông ta, hình như là sĩ quan phụ tá thấp người là người bên cạnh Mai tướng quân.

"Chậm, chậm, chậm một chút." Phùng Tri Dao chịu không nổi, xoay đầu, nhìn về phía cửa.

Hoắc Vi Vũ lùi đầu lại.

Phùng Tri Dao nhìn thấy một cái bóng hiện lên, kinh hoảng la: "Ai, ai ở kia?" Mai Kiện Sinh cũng hoảng sợ, nhấc lên quần cầm súng tới cửa xem xét.

Hoắc Vi Vũ muốn trốn, nhưng mà nơi này tương đối trống trải, căn bản trốn không được. Cánh tay của cô đột nhiên bị người bắt lấy. Hoắc Vi Vũ quay đầu.

Cố Cảo Đình kéo cô vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại. Thân thể anh ép chặt cô. Hoắc Vi Vũ cảm giác được lồng ngực anh phập phồng không ngừng.

Tầm mắt hướng lên trên, đối diện đôi mắt anh sắc bén. cằm anh căng chặt, tức giận giấu ở trong mắt, hình thành lửa nóng hừng hực, tạo thành khí thế vây quanh, là nhằm vào cô.

Hoắc Vi Vũ biết anh tức giận, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ngào ở trong cổ họng, lại không thể nào mở miệng.

"Tôi và Lâm Thừa Ân, cô càng thích người nào?" Cố Cảo Đình sắc bén hỏi.

Hoắc Vi Vũ xoay mặt, không biết trả lời như thế nào. Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, đã không còn lý trí, "Đêm nay, bây giờ chúng ta làm." Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình.

bàn tay anh vung lên, váy cô bị anh cởi xuống trong một giây. Tầm mắt, dừng ở nhẫn kim cương trên ngực cô ......

Chương 370: Làm người phụ Nữ Của Tôi Đừng Ở Bên Ngoài Giả Danh Lừa Bịp

Tầm mắt Dừng ở nhẫn kim cương trên ngực cô.

Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua một tia khó hiểu, ngay sau đó bị tức giận càng sâu che dấu.

Anh nâng cằm cô lên, truy vấn: "Làm người phụ nữ của tôi, còn ở bên ngoài giả danh lừa bịp, Hoắc Vi Vũ, tính cô như bây giờ là có ý gì?"

Đúng vậy, tính cô như bây giờ là có ý tứ gì? Trong lòng có Cố Cảo Đình, lại không thể không làm bạn gái Thừa Ân.

Hôm nay ồn ào huyên náo, khẳng định muốn giả vờ đến khi ba Lâm về hưu. Cô không thể cùng Cố Cảo Đình quang minh chính đại đi cùng nhau, cũng không thể giả vờ bất hòa với Lâm Thừa Ân.

Nhìn anh thống khổ, cô cũng không thoải mái, càng không thể để một nhà Thừa Ân bởi vì cô xảy ra chuyện. Kẹp cô ở bên trong, sắp tan vỡ. Thừa dịp cảm tình còn chưa có sâu nặng, không bằng đến nơi này, từ bỏ đi.

"Cố Cảo Đình, chúng ta chia tay đi." Hoắc Vi Vũ buột miệng thốt ra.

Nói xong, vành mắt liền đỏ, lệ tràn ngập ở trong mắt. Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia lợi hại, sắc nhọn, có thể hủy thiên diệt địa, "cô nói cái gì, lặp lại lần nữa."

"Nói bao nhiêu lần đều là như nhau, tình huống hiện tại anh cũng thấy rồi, tôi là bạn gái Lâm Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ tan vỡ nói.

Cố Cảo Đình dùng sức kéo mạnh, đem vòng cổ cô giật đứt, nắm nhẫn ở trong lòng bàn tay, "Vậy cô nói cho tôi, đây là cái gì? Vì sao đeo trên cổ, đừng nói với tôi, cô giấu ở trong quần áo là vì đẹp!"

"Giá trị quá sang quý, không ném bỏ được, mang ở trên tay sợ bị cướp bóc, đeo ở trên cổ, xa hoa mà khiêm tốn, thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi đồng thời còn có thể không kiêng nể gì." Hoắc Vi mồm miệng lanh lợi nói.

Nói xong, nước mắt lại chảy ra, bán đứng cảm xúc chân thật của cô. Cô không nên khóc. Chính là, thật sự luyến tiếc anh. Bọn họ còn chưa có bắt đầu, lại muốn kết thúc. Nói thêm gì nữa, cô sợ sẽ khống chế không được. Hoắc Vi Vũ nhặt lên váy trên mặt đất.

Cố Cảo Đình cầm tay cô, đè ở trên cửa, trong mắt vằn đỏ như máu, giống như mang đao, xẻo cô mỗi một tấc da thịt, "Tôi cho cô cơ hội một lần cuối cùng, nói đi, rốt cuộc muốn hay không muốn chia tay?"

Trên người anh hơi lạnh thấm người, đôi mắt lạnh, nhìn về phía cô, bắn ra tới đều là rét lạnh.

"Chia tay không phải đơn phương nói ra là có thể giải trừ sao? Cảm tình không phải hợp đồng sẽ bị chế ước, cũng không thể cưỡng cầu, thực xin lỗi." Hoắc Vi Vũ nói ra đáp án, đôi mắt rũ xuống.

Không dám nhìn anh, nhìn một cái, tâm liền sẽ đau. Anh nắm tay cô, càng ngày càng gấp, càng ngày càng gấp, khẩn cấp giống như muốn đem tay cô bẻ gãy.

Nói là cơ hội một lần cuối cùng, kỳ thật, anh là cho một lần lại một lần. Chỉ cần cô có một chút ý muốn tới gần, cho anh thấy một chút hy vọng, anh liền bất chấp gian nguy, sẽ không hối tiếc.

Mà cô đây, dễ dàng chia tay, dễ dàng rời đi, dễ dàng làm anh cút đi. Không phải bởi vì cô có bao nhiêu lợi hại, mà bởi vì anh yêu cô, cô lại không yêu.

Trong lồng ngực Cố Cảo Đình bắt đầu xuất hiện chua xót đã bao phủ lấy anh, lý trí dần dần bị cắn nuốt.

"Nếu muốn chia tay, đáp ứng sự tình, tôi cũng nên ở lúc chia tay cầm lại tới mới là." con mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ, bên trong một chút không có độ ấm nói.Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên buổi sáng anh nói hai con số.Còn chưa có phản ứng, Cố Cảo Đình cúi đầu, hôn lên môi cô. 

Cường thế, hung mãnh, mãnh liệt hút môi cô. Hoắc Vi Vũ tay đau, môi đau, tâm càng đau. Cô không muốn ở chỗ này. Sát vách còn có Phùng Tri Dao và người của Mai tướng quân, nơi này là địa bàn của người khác.

Nếu như bị bọn họ phát hiện, cả nhà Thừa Ân làm sao bây giờ? Cô nên xử trí như thế nào. Hiện tại Cố Cảo Đình tựa như một con mãnh thú thức tỉnh, anh muốn đem cô nuốt sống mới bằng lòng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro