Chương 371-380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 371: Cô Là Người Phụ Nữ Của Ai

Hoắc Vi Vũ đẩy bờ vai của anh.

"Ưm, ưm, ưm...." Cô liều mạng giãy giụa.

Mà cô càng giãy dụa, anh càng không bỏ qua cho cô. Bàn tay của Cố Cảo Đình vuốt dọc theo đường cong trên lưng cô. Cởi bỏ móc cài áo. Hoắc Vi Vũ đẩy tay của anh. Anh mạnh mẽ kéo bra của cô xuống. Cúi người, hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ run rẩy. Cảm giác mãnh liệt bay thẳng vào tâm trí của cô. Cô có chút mê muội chớp mắt.

"Không nên như vậy Cố Cảo Đình, anh mau buông tôi ra." Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.

Cô sợ bị Phùng Tri Dao và Mai Tướng quân ở cách vách nghe thấy. Trong mắt Cố Cảo Đình lộ ra ánh sáng sắc bén, còn muốn kêu anh buông ra đúng không!

Anh ôm cô xoay người, ngồi xuống trên ghế salon. Bàn tay to lớn cầm chặt hai tay của cô kéo ra sau lưng. Chỉ cần anh cúi người xuống, cô không thể không ưỡn ngực.

Tay kia của anh ôm chặt ngang hông của cô, giam cầm tự do của cô. Lấy sức lực của anh, cô hoàn toàn không thể động đậy.

Hoắc Vi Vũ thấy rõ ràng mỗi một động tác của anh. Quá mức ái muội, lại quá mức tình ý. Từng đợt rung động mênh mông tràn ra đến ngực cô.

Cô sợ hãi bối rối, sợ mình làm ra chuyện gì sẽ khiến cho mình hối hận cả đời. Cô mạnh mẽ động viên tinh thần.

"Cố Cảo Đình, đừng như vậy." Hoắc Vi Vũ lắc đầu, lo lắng nhìn về phía cửa.

Cô nhớ rõ anh không có khóa cửa. Nếu như bị người nhìn thấy được, cô sẽ điên mất.

"Đừng như thế nào?" Anh tà mị hỏi, khóe miệng giơ lên cao, trong mắt lại càng thêm lạnh nhạt, xen lẫn tức giận trong người anh.

Hoắc Vi Vũ sợ hãi anh như vậy. Nhưng lại tìm không được lý do nói với anh. Hoắc Vi Vũ nhìn anh, nước mắt chứa đầy trong mắt. Cảo Đình nhìn cô khổ sổ như vậy, trong lòng mềm mại hơn một chút.

Anh xoay người, đè cô ở trên ghế sofa, "Bây giờ nói rõ xem, có muốn chia tay hay không? Cô là người phụ nữ của ai?"

"Đừng ép tôi." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.

Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng. Xem đi, anh vẫn cho cô cơ hội. Đáng tiếc, cô hoàn toàn không cần nó.

"Rất tốt, xem ra cô rất hưởng thụ, muốn tôi tiếp tục." anh bình tĩnh nói.

Bàn tay của anh từ mép quần của cô luồn vào trong.

"Không..."

"Không cái gì, không phải cô rất thích sao? Thậm chí cô rất thành thật."

Cố Cảo Đình cắn răng, trong mắt đỏ bừng, cầm chặt cổ chân của cô, đè đến trên đầu của cô. Cô bị bắt bày ra tư thế rất xấu hổ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy mất mặt, đây là một cảm giác nhục nhã. Hết lần này tới lần khác, anh đều làm như vậy. Cô muốn khóc, lại không khóc được. Đẩy anh, anh lại không nhúc nhích. Cô gần như tuyệt vọng.

"Đi bên này." Bên ngoài truyền đến giọng nói của Mai Tướng quân.

Hoắc Vi Vũ bị hù cầm chặt cánh tay của anh. Anh không muốn cứ như vậy buông tha cho cô. Có điều, anh càng không muốn sự quyến rũ của cô bị người khác nhìn thấy. Ngay lúc Mai Tướng quân đẩy cửa, anh câm lấy quần áo của cô ôm cô vào trong tủ.

Trong tủ quần áo vô cùng chật vật, Hoắc Vi Vũ cũng không dám thở mạnh, đề phòng nhìn ra ngoài cửa tủ.

"Mai Tướng quân tìm tôi có chuyện gì?" giọng nói của Lâm Thừa Ân truyền đến.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp. Rõ ràng Thừa Ân cũng tới. Trong lòng cô muốn chết cũng đã có. Cố Cảo Đình cầm chặt tay của cô.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình. Trong tủ không có ánh sáng, rất tối, thấy không rõ hoàn cảnh lắm, ánh mắt của anh lại như đá màu đen.

Cảm giác xâm lược, tính áp bức, làm cho cô có cảm giác không tốt.

Môi của Cố Cảo Đình kè sát bên tai Hoắc Vi Vũ, "Bạn trai của cô, nếu như biết tôi và cô ở trong tủ làm chuyện mà nam nữ thích nhất, cô nói, cậu ta có thể còn muốn cô sao?"

Chương 372: Người Phụ Nữ Của Tôi, Tôi Hiểu Rõ

Hoắc Vi Vũ khẩn trương, lưng cứng ngắc. Cô ý thức được, anh không phải đang giỡn. Cô bị dọa sợ, dựa lưng vào ngăn tủ.

Nhưng cái tủ nhỏ như vậy. Cô hoàn toàn không thể chạy đi đâu được. Huống chi bên ngoài Lâm Thừa Ân và Mai Tướng quân đều ở đó.

"Bạn gái của cậu và Cố Cảo Đình có quan hệ ái muội, cậu biết không?" Mai Tướng quân quái gở mà hỏi.

Vẻ mặt của Lâm Thừa Ân khó coi, "Người phụ nữ của tôi hiểu rõ, không cần Mai Tướng quân quá lo lắng."

"Người phụ nữ của cậu ta sao? A." giọng nói của Cố Cảo Đình bình tĩnh vang lên bên tai Hoắc Vi Vũ.

Trên thực tế, anh đố kỵ, ghen tỵ muốn phát điên rồi. Một tên Ngụy Ngạn Khang, để cho anh đau khổ bảy năm. Thật vất vả mới làm anh ta bị knockout(*loại bỏ), bây giờ lại thêm một tên Lâm Thừa Ân.

Anh cầm chặt tay của cô, đặt ở phía trên bụng của anh. Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong lòng bàn tay bị một tẩu thuốc làm phỏng.

Cô muốn rút tay trở về. Cố Cảo Đình tới gần cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ lên người cô. Anh ôm chặt eo của cô, như tiểu quái thú tìm kiếm đường về nhà.

Hoắc Vi Vũ khẩn trương, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô không thể lên tiếng, lại không thể trốn chạy. Nếu như anh tiến vào, cô nhất định sẽ đau chết mất.

Đến lúc đó không cẩn thận lên tiếng, Thừa Ân và Mai Tướng quân mở cửa tủ ra, nhìn thấy cô và Cố Cảo Đình ở bên trong làm này kia!

Má ơi!

Bây giờ cô còn không có mặc quần áo, tất cả xong đời rồi. Hơi thở của Cố Cảo Đình nặng nề hơn, cũng không muốn buông tha cho cô, bàn tay to ở ngang hông của cô kéo xuống, đến trên đùi, di chuyển đến bên trong.

Lấy sức của anh, anh đã muốn làm gì, cô sẽ không ngăn được. Hoắc Vi Vũ bất chấp tất cả. Cô nhón chân lên, chủ động hôn môi của anh,

Cố Cảo Đình có chút dừng lại. Anh thật không ngờ cô sẽ chủ động. Trong lòng có chút rung động. Lửa giận cũng theo đó mà tan biến không ít. Hoắc Vi Vũ nhìn anh không mạnh mẽ ép buộc, biết là có ích.

Cô hôn dọc theo môi của anh đi xuống, đến cổ của anh, cởi bỏ âu phục trên người anh, vén áo sơ mi của anh lên, sờ đến cơ bụng rắn chắc của anh, theo đường cong cơ thể ngồi chồm hổm xuống.

Nếu như cô giúp anh làm cái kia, anh sẽ không muốn cô nữa. Bọn họ có thể im lặng dẹp chuyện này qua một bên, sẽ không bị người ở bên ngoài phát hiện.

Cô là có ý nghĩ như vậy. Không có chú ý, khí lực mạnh hơn một chút. Cố Cảo Đình buồn bực hừ một tiếng. Hoắc Vi Vũ bị dọa không dám động. May mắn người ở bên ngoài đang nói chuyện, không có nghe thấy.

"Bây giờ là người phụ nữ của cậu, nói không chừng rất nhanh sẽ không phải nữa rồi, Cố Cảo Đình chính miệng nói với tôi, đó là người phụ nữ của hắn.' Mai Tướng quân ngồi xuống trên ghế salon, cố ý châm ngòi nói.

"Anh ta nói ông tin sao? Tiểu Vũ cũng nói là bạn gái của tôi, thì đó là bạn gái của tôi." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.

"Ha ha, cậu ngủ với cô ta chưa?" Mai Tướng quân hỏi.

Vẻ mặt Cố Cảo Đình xiết chặt, ánh mắt sắc bén quét về phía tủ. Lâm Thừa Ân im miệng không nói chuyện. Cố Cảo Đình nhíu mày, đè ót của cô xuống. Hoắc Vi Vũ không thích ứng, trong mắt mang theo hơi nước óng ánh.

Mai Kính Sơn đã hiểu, nhìn có chút hả hê cười nói: "Không ngủ thì tranh thủ ngủ đi, nếu không đợi cô ta thành bạn gái người khác, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, cậu sẽ không có phúc hưởng thụ đâu."

"Nếu như ông tìm tôi để nói những chuyện này, vậy thì xin lỗi, tôi còn có việc." Lâm Thừa Ân không kiên nhẫn nói, đi về phía cửa.

"Cậu không tò mò, bây giờ Hoắc Vi Vũ đang ở đâu sao?" Khóe miệng Mai Kính Sơn giơ lên âm hiểm nói.

Chương 373: Chỉ Số Thông Minh Của Cô Thật Làm Cho Người Ta Lo Lắng

Hoắc Vi Vũ hoảng sợ ngừng lại, nhìn về phía tủ. Mai Kinh Sơn sẽ không biết cô đang ở trong tủ đâu. Mặc dù cô và Thừa Ân là giả bộ. Người cô thích là Cố Cảo Đình.

Nhưng cô phải bảo vệ một nhà của Thừa Ân an toàn, đó là trưởng bối đối xử với cô như con ruột, là bạn thân của cô. Lâm Thừa Ân dừng bước, quay đầu lại nhìn Mai Kính Sơn.

"Cậu không phát hiện sao, bạn gái của cậu vừa đi, Cố Cảo Đình cũng đi rồi?" Mai Kính Sơn tiếp tục nói.

Trong đầu Hoắc Vi Vũ hò hét hoảng sợ. Cô cảm thấy khẳng định mình đã xong đời. Một chút đề phòng và chuẩn bị cũng không có, sao có thể đối mắt với tai kiếp tiếp theo đây.

"Sau đó thì sao?" Lâm Thừa Ân hỏi, sắc mặt xanh mét.

"Nói không chừng, bọn họ đang ở nơi hẻo lánh nào đó mà chúng ta không biết làm chuyện mà đàn ông rất muốn làm." Mai Tướng quân châm ngòi nói.

Lâm Thừa Ân cắn răng, đôi mắt lạnh lùng, "Tướng Quân ông rãnh rỗi như vậy, thật sự làm cho người ta lo lắng."

Anh nói xong, quay người, đẩy cửa đi ra ngoài.

"Thật không biết điều." Mai Kính Sơn tức giận nói, cầm gạt tàn thuốc trên bàn nện trên mặt đất.

Cái gạt tàn thuốc bắn ngược đụng trên tủ. Ngăn tủ bị bắn hở ra một đường nhỏ. Ánh sáng tiến vào ngăn tủ .Hoắc Vi Vũ bị dọa hít một hơi.

Cố Cảo Đình nâng cằn của cô lên, cúi người, ánh mắt sáng rực nhìn cô. Ánh mắt vô cùng bức người, như là sa tăng ở ẩn trong bóng đêm.

Tình cảnh trong tủ gần như hiện ra. Mai Tướng quân đứng lên. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đã không có dũng khí để đối mặt.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn ra phía ngoài. Ầm một tiếng, Mai Tướng quân nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, rời khỏi.

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhìn về phía ngoài tủ. Cuối cùng Mai Tướng quân đã đi. Lúc này cô mới dám thở mạnh.

Trước người buông lỏng. Cố Cảo Đình từ trong tủ bước ra ngoài, sau đó ôm cô đi ra. Hoắc Vi Vũ cầm chặt cánh tay của anh, "Cố Cảo Đình, tôi từ bỏ, chỗ này lúc nào cũng sẽ có người tới."

Anh nhìn về phía cửa, ánh mắt liếc về phía khóa, trầm giọng nói: "Khóa lại." Khóa lại, ý là bọn họ sẽ tiếp tục sao? Hoắc Vi Vũ không hề động, cô không muốn tiếp tục, cô muốn đi.

"Cô không muốn khóa cũng được." ANh đi về phía sôfa.

"Đợi một chút." Cô bất đắc dĩ khóa cửa lại.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, nụ cười tà mị, làm nổi bật khuôn mặt của anh. Anh kéo Hoắc Vi Vũ đến ngồi ở trên ghế, Chính mình nửa nằm, ánh mặt trời rơi vào trên người của anh. Lúc người đàn ông này quyến rũ, giống như yêu nghiệt.

Hoắc Vi Vũ ngồi không nhúc nhích. Đôi mắt anh híp lại, nguy hiểm thăng cấp, "Trong vòng ba giây, cô còn bất động, thì tôi sẽ động."

"Một."

"Hai."

"Hazzz." Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, sợ anh rồi, côcúi người...

Mặt cô xấu hổ giống như táo đỏ, ngẩng đầu nhìn hướng về phía Cố Cảo Đình. Anh thật sâu nhìn xem nàng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ngọc hành(*dương vật) để ở bên miệng, bờ môi có chút mở ra.

Gợi cảm như đầu độc người khác. Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút rung động kỳ lạ. Cho tới bây giờ cô vẫn không có nghĩ đến, sẽ cùng với Cố Cảo Đình có một ngày như vậy.

Anh thoạt nhìn như xa không thể chạm, như một thiên thần cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ, không thể nhìn trộm.

Bây giờ cô không chỉ nhìn trộm, còn giống như đang tiết độc.

"Chuyên tâm một chút." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cô hận không thể đào lỗ chui vào trong đất, vừa khẩn trương, lại lo lắng.

"Trong tình huống này, anh chuyên tâm thử xem được không?" Hoắc Vi Vũ phàn nàn nói.

Anh bắt lấy chân của cô, kéo cô vào người anh.

"Ưm...." Cảm tình quá mãnh mẽ, Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay nhỏ. Sao anh có thể như vậy? Cô chỉ nói thử xem, có điều... Nói một chút... Mà thôi.

"Xem ai ra trước, nếu như là cô, tôi sẽ trực tiếp tiến vào." Anh tà mị nói, mang theo uy hiếp.

Chương 374: Nếu Như Ép Hữu Dụng, Tôi Sẽ Làm

Đây là có ý gì? Dừng một giây, Hoắc Vi Vũ liền hiểu. Trong mắt xuất hiện hơi nước. Vốn cô chuẩn bị cho anh, hiện tại là làm trước thời hạn mà thôi.

Nhưng mà, về sau cô làm sao bây giờ? Bị kẹp giữa tình bạn và tình yêu, bên nào, cô đều không muốn bỏ, không thể bỏ qua. Duy nhất có thể từ bỏ, cũng chỉ có tình yêu của mình.

Cô cảm thấy thật khó chịu. Đột nhiên Cố Cảo Đình dùng sức.

"Ừm..." Hoắc Vi Vũ căng thẳng, cùng với sôi trào mãnh liệt, khắc chế không được sóng triều.

Cô không tự chủ tăng thêm lực. Anh cũng nắm thật chặt chân của cô, không nhịn được, cho cô rồi. Hoắc Vi Vũ khó lòng phòng bị...

Hoắc Vi Vũ ho khan, anh vuốt vuốt lưng của cô, ánh mắt mềm đi mấy phần. Hoắc Vi Vũ rút giấy ra, che miệng lại, làm bộ đáng thương nhìn anh. Trái tim của anh như bị một đầu con nai va vào một phát.

Trong mắt hiện lên một tia sáng, ôm eo của cô, để cho cô ngồi trong ngực của mình. Cúi đầu, hôn lên môi của cô. Không hung hăng như vừa nãy. Lần nay anh rất ôn nhu, giống như đang trấn an cô, lại như, vuốt ve an ủi.

Có lẽ đây là lần cúi cùng bọn họ cùng hôn môi, nên cô không muốn kháng cự. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại lông mi khẽ run. Mặt đỏ ửng không có dấu hiệu giảm bớt.

Thừa nhận anh. Nếu như nói, anh bá đạo khiến cô bài xích. Còn anh ôn như như vậy, giống như là độc dược, xâm nhập vào trái tim của cô. Cô lại bất lực đẩy anh ra. Cô biết anh tức giận, khổ sở. Mà cô, kỳ thật không muốn anh tức giận, càng không muốn anh khổ sở.

Trong mắt chan chát, trong lúc lơ đãng, hôn trả lại anh. Cũng muốn làm anh dễ chịu một chút. Trên ngón tay áp út có chút lạnh. Cố Cảo Đình nắm bàn tay nhỏ của cô thật chặt. Hoắc Vi Vũ hiểu được, đó là nhẫn kim cương.

Mất mà lại được, đến mà không thể muốn. Cố Cảo Đình buông lỏng môi cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, hỏi:

"Vừa rồi, dễ chịu không?"

Hoắc Vi Vũ im lặng, nhìn chằm chằm anh. Cô biết, anh cố gắng làm cho cô thoải mái. Trong mắt sương mù càng tụ lại. Hết lần này đến lần khác lời nói nghẹn lại ở cổ.

"Không nói đúng không, vậy tiếp tục." Trong mắt Cố Cảo Đình có chút tức giận.

Hoắc Vi Vũ ôm gáy của anh, chủ động hôn lên môi anh. Hơi thở của của anh bắt đầu nặng, môi của cô mềm mại ngọt ngào như bánh pudding. Anh mới vừa ra..., lại có cảm giác nửa rồi.

Cô gái này, là ông trời phái đến để tra tấn anh. Cố Cảo Đình cảm giác được trên mặt có chút ướt át, một hồi, đẩy cô ra, nhìn đôi mắt của cô, nhíu mày.

Trong lòng anh như bị người khác nhéo một cái, rất đau:

"Khóc cái gì, không nguyện ý à."

"Cố Cảo Đình, đừng ép tôi." Hoắc Vi Vũ nức nở nói.

"Ép có hữu dụng không?" Anh hôn lên nước mắt của cô, từ từ chuyển qua vành tai của cô, âm thanh hung ác:

"Nếu như ép hữu dụng, thì tôi sẽ làm."

Hoắc Vi Vũ run lên một cái, ngước mặt lên, chống lại đôi mắt tanh đỏ của anh.

"Cô cũng bị tôi ăn rồi, nếu dám theo Lâm Thừa Ân, tôi liền cho anh ta biến mất khỏi thế giới này, không phải đùa đâu." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ biết anh sẽ không nói đùa, tiến thoái lưỡng nan, sắp sụp đổ, không bình tĩnh nói:

"Tại sao các người đều ép tôi?"

Cố Cảo Đình nghe ra manh mối, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lướt qua một tia sáng sắc bén:

"Còn ai ép cô?"

Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.

"Nói." Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Chương 375: Yêu Đến Thê Thảm Rồi, Cô Là Của Tôi

"Lãnh đạo của ba Thừa Ân muốn gả con gái của ông ta cho Thừa Ân. Chuyện này có Mai tướng quân tác hợp. Nếu như Thừa Ân từ chối, người thứ nhất bị xui xẻo là ba của anh ta."

"Vì đề phòng chuyện này, nên tôi giả bộ làm bạn gái của anh ta." Hoắc Vi Vũ không giữ được nữa, nói ra.

"Ai cũng có thể giả làm bạn gái của anh ta, sao lại là cô?" Cố Cảo Đình nhíu mày.

"Tình huống lúc trên toàn án quân sự anh cũng thấy, Thừa Ân đối với tôi như vậy, tùy tiện tìm một cô gái khác Mai tướng quân sẽ không tin đâu." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.

"Lâm Thừa Ân đối với cô làm sao hả?" Cố Cảo Đình truy vấn, trong mắt, đều là không vui.

"Bọn họ đều nghĩ người Thừa Ân thích chính là tôi." Hoắc Vi Vũ vô lực nói.

"Vậy hả? Chẳng lẽ không đúng sao?" Cố Cảo Đình cả giận nói.

"Nhìn xem, cả anh cũng cho là vậy, cho nên, chỉ có tôi có thể giả bộ." Hoắc Vi Vũ cảm thấy nên nói, nên cô mới nói.

Cô đứng dậy, muốn đi đến tủ lấy quần áo của mình. Cố Cảo Đình ôm eo của cô. Cô lại về lại trong ngực của anh. Cố Cảo Đình liếc cô, ánh mắt sâu thêm mấy phần, trầm giọng nói:

"Chuyện này để tôi giải quyết, không được tự chủ trương, được không?"

"Anh muốn làm sao?" Hoắc Vi Vũ không yên lòng, trong mắt dấy lên mấy phần hi vọng.

"Tìm một lý do, cho ba Lâm Thừa Ân chuyển đi là được." Cố Cảo Đình hời hợt nói.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống, lý trí nói:

"Mai tướng quân sẽ không thả ra đâu."

"Cô cho rằng hôm nay tôi đến đây làm gì?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.

"Lãnh đạo của ba Thừa Ân là Khuê An Quyền, thủ trưởng 24 hào hải quân. Lúc đầu ông ta gia nhập vào quân đội của Mai Kính Sơn là vì có thù riêng với thủ trưởng Hồng Việt Hải, nên không theo tôi."

"Hiện tại Mai Kính Sơn rất xem trọng Hồng Việt Hải, ông ta sẽ an tâm với Mai Kính Sơn sao? Ông ta cần tôi ném ra một cành ô liu, cho nên, tôi mới tới." Cố Cảo Đình nhếch miệng, tự tin nói.

Nhưng phần tự tin này không cuồng vọng, ngược lại làm cho người ta tin phục.

"Cho nên, Khuê An Quyền sẽ khôn g nghe lệnh của Mai Kính Sơn, ba của Thừa Ân cũng sẽ an toàn." Hoắc Vi Vũ suy đoán nói.

Không thể nghi ngờ đây là tin tức tốt nhất trong hôm nay. Trong lòng cô rộng mở, trong sáng, khóe miệng không tự chủ được dương lên.

Một khi Khuê An Quyền theo Cố Cảo Đình, cô không cần lo lắng cho ba của Thừa Ân nữa. Cô với Cố Cảo Đình cũng tốt lên. Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình.

Anh ngắm nhìn nụ cười của cô, ánh mắt cũng hòa hãn đi. Người phụ nữ này, có thể tùy tiện khống chế tâm tình của anh. Anh yêu cô đến thảm rồi, làm sao bây giờ. Ép cô, sợ cô kháng cự, sợ cô phản nghịch, hung hăng yêu cô, lại sợ cô sợ anh.

Anh thật muốn lấy cô về nhà, không cho cô ly hôn, anh muốn bảo vệ cô suốt đời, cho cô sinh thật nhiều con cho anh. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, chẳng qua, chỉ một chút, liền buông ra.

"Lát nữa gặp Lâm Thừa Ân muốn nói với anh ta thế nào?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Chúng ta định làm bộ." Hoắc Vi Vũ cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô đứng dậy, lấy áo của mình. Cố Cảo Đình nữa dựa vào ghế sofa, rũ mắt nhìn cô, không tán đồng nói: "Làm bộ, cô vì anh ta làm nhiều như vậy?"

"Chúng tôi cùng nhau lớn lên, nói là bạn cũng như anh em, giống như tay chân, anh ta luôn coi tôi là em gái." Hoắc Vi Vũ xác định nói ra.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, trong mắt không có lại không có chút ý cười: "Tôi cảm thấy, giữa đàn ông và phụ nữ, không có tình bạn thực sự."

"Vậy anh và Phùng Tri Dao thì sao?" Hoắc Vi Vũ bật thốt lên, dò xét nhìn anh một chút.

Chương 376: Tôi Cho Cô Cả Đời, Đánh Cược Không?

Cô sợ nghe đáp án mà chính mình không muốn nghe.

"Anh không thể trả lời sao?" Hoắc Vi Vũ nói, lưu loát thay quần áo.

"Nghĩ gì thế?" Cố Cảo Đình đứng lên, đi đến trước mặt cô, vẩy tóc của cô sang bên.

Hoắc Vi Vũ liếc anh, trong mắt sáng lóng lánh, nhu tình. Cố Cảo Đình rất thích cô nhìn anh như vậy, nở nụ cười.

"Tôi và cô ta không phải bạn bè, ba của cô ta vì tôi mà chết, tôi đáp ứng chiếu cố cô ta cùng Minh Nặc, chỉ thế thôi." Cố Cảo Đình giải thích nói.

Tim Hoắc Vi Vũ đập thật nhanh, kinh ngạc nói: "Vậy anh không thích cô ta sao?"

"Chưa từng." Cố Cảo Đình ngay thẳng nói.

Ánh mắt của cô ảm đạm xuống một chút. Anh không coi trọng Phùng Tri Dao, vậy còn cô..

"Vậy sao anh thích tôi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Tự suy nghĩ." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cô cũng không biết trên người mình có ưu điểm gì.

"Nếu không anh nói một chút đi." Hoắc Vi Vũ nhìn anh, mong đợi nói.

"A." Cố cảo Đình khẽ cười một tiếng:

"Mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, chắc cũng coi là ưu điểm nhỉ."

Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ rũ xuống. Tuy cô cũng không nghĩ mình có ưu điểm gì, nhưng mà, nghe anh nói, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

"Cảm ơn đã khen ngợi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, quay mặt sang chỗ khác.

Anh kéo mặt Hoắc Vi Vũ qua, đối diện anh: "Tiểu Vũ, lời ngon tiếng ngọt không nên tin. Kết quả, Ngụy Ngạn Khang đã tổn thương cô thế nào?"

Đúng vậy nha. Thề non hẹn biển, một đời một kiếp, cái gọi là lời hứa, hiện tại xem ra tất cả đều là một chuyện cười. Cô không nên ngốc như vậy.

"Tôi có thể cho cô cả đời, muốn biết, thì dùng một đời đến đổi." Cố Cảo Đình nghiêm túc nói.

Đáy lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại. Đây là lần đầu tiên cô nghe lời hứa giản dị, êm tai nhất. Cô đánh cược cả cuộc đời cô, mà anh cũng thế, cô không bị thiệt thòi.

"Không được tháo nhẫn xuống, nghe chưa?" Cố Cảo Đình nói.

Hoắc Vi Vũ lập tức hồi thần. Cô xoay tròn nhẫn trên tay, rũ mắt xuống, nhẹ nói: "Hiện tại, Khuê An Quyền vẫn còn theo Mai tướng quân, nên, chiếc nhẫn này, không thể mang, mới an toàn cho Thừa Ân và ba của anh ta."

Cố Cảo Đình nhíu mày. Cô vì Lâm Thừa Ân mà chia tay với anh, điểm ấy làm anh rất khó chịu.

"Hoắc Vi Vũ, trong lòng cô, tôi quan trọng hay Lâm Thừa Ân quan trọng?" Cố Cảo Đình không nhịn được hỏi.

"Vấn đề không phải là ai quan trọng, nếu như anh em của anh, tánh mạng một nhà của anh ta đều nằm trong tay anh, thì anh sẽ làm thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.

Cố Cảo Đình trầm mặc ba giây. Tánh mạng của Lâm Thừa Ân quan trọng hơn anh. Nếu như so về tánh mạng, ở trong mắt cô, ai nặng ai nhẹ hơn?

Anh chỉ cần cô, còn cô thì sao? "Tôi đã biết." Cố Cảo Đình lên tiếng nói. Anh lấy nhẫn kim cương trên tay cô xuống. Hoắc Vi Vũ nhìn, có chút buồn. Anh nhìn cô một chút, lấy sợi dây chuyền của cô ra, xỏ nhẫn vào.

"Xoay người." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ xoay người. Anh đeo dây chuyền lên cổ của cô. Dây chuyền có nhiệt độ của anh, rất ấm áp. Cô nhìn Cố Cảo Đình một chút. Anh tha thứ cùng nhượng bộ, ngược lại khiến cô càng thêm thích anh, trong mắt có chút xúc động.

Điện thoại của Cố Cảo Đình vang lên. Anh nhìn là dãy số xa lạ, nghe.

Chương 377: Yêu Nhau, Tư Lệnh Sủng Nịch

"Cố Cảo Đình, anh đem Hoắc Vi Vũ chạy đi đâu?" Lâm Thừa Ân không bình tĩnh hỏi.

Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, "Lâm Thừa Ân, anh có nghe, Hoắc Vi Vũ là người phụ nữ của tôi, anh còn dám chạm vào cô ta thử xem! tay nào chạm vào cô ta tôi chém tay đó, tôi không phải nói giỡn với anh."

"Chém đi, cứ việc chém! Tôi cũng không tin trong lòng cô ta không có tôi." Lâm Thừa Ân nóng nảy nói.

Anh nói những lời này, chọc trúng chỗ đau của Cố Cảo Đình. Anh nắm chặt nắm tay, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Trong mắt không giảm đi khí lạnh. Hoắc Vi Vũ dừng một chút.

"Đừng cho anh ta chạm vào cô, tay nào chạm vào cô, chém tay đó." Cố Cảo Đình không vui nói.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh.

"Vậy có người chạm vào anh thì sao, tôi cũng có thể chém rớt tay cô đó sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

"Yên tâm, tôi sẽ không cho người khác có cơ hội này." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Nói ngược lại, anh cho cơ hội, cũng sẽ không chém rớt tay người ta. Gừng càng già càng cay. Cố Cảo Đình như là nghĩ đến cái gì, hỏi Hoắc Vi Vũ: "Vừa rồi cô nhìn đến người đàn ông đùa giỡn kia?"

Hoắc Vi Vũ bị Cố Cảo Đình chọc cười. Cố Cảo Đình nhíu mày, "Cười cái gì?"

"Anh kia đùa giỡn quá ít, khoảng cách quá xa, không phát hiện." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

"May mắn là không phát hiện, bằng không thì không có." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ giơ lên khóe miệng. Cô cảm thấy Cố Cảo Đình có khi còn rất khôi hài, trước kia sao cô không có phát hiện.

Cố Cảo Đình nhìn cô tươi cười. Được rồi, cô khó thấy anh tươi cười như vậy. Ánh mắt anh nhu vài phần, vừa rồi bởi vì buồn bực Lâm Thừa Ân giảm bớt không ít.

"Ở nhà chờ tôi." Cố Cảo Đình nói.

"Uh." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, trên mặt ửng hồng.

Vừa rồi bọn họ làm cái kia hiện lên ở trong đầu, ngượng ngùng.

"Đi thôi." Cố Cảo Đình liếc về phía cửa.

"Được." Hoắc Vi Vũ xoay người đi đến cửa.

Anh liền đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô, như suy tư gì. Hoắc Vi Vũ đi tới cửa, dừng bước chân. Cô quay đầu, nhìn về phía anh, thanh thanh giọng nói, "Buổi tối làm đồ ăn ngon cho anh, anh muốn ăn cái gì."

Cố Cảo Đình cười, "Phía dưới?"

"Anh không phải nói không thể ăn sao?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi.

"Vừa rồi ăn, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm." Cố Cảo Đình tà mị lợi hại.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô nghe ra ý anh trêu chọc, nhướng mày, "Tôi sẽ chuẩn bị tốt kính hiển vi."

Cố Cảo Đình: "......"

Cô cười giảo hoạt, phản kích thành công, kéo cửa ra, đi ra ngoài. Anh cần kính hiển vi sao? Cần sao? Lần trước cô uống say, không rõ ràng lắm kích cỡ của anh, lần này anh sẽ làm cho cô cảm thụ tốt.

Bất quá

Cố Cảo Đình nắm chặt di động. Bây giờ anh còn có chuyện khẩn cấp đi làm. Hoắc Vi Vũ trở về tiệc rượu, bọn họ ăn cũng không sai biệt lắm. Cô không có ở phía trước nhìn đến bọn người Lâm Thừa Ân. Trong lòng có chút băn khoăn.

"Cô không phải là bạn gái của Lâm Thừa Ân sao? Toàn bộ thời gian đều không ở đây, vừa rồi đi nơi nào?" Một thiếu nữ tóc gợn sóng, âm dương quái khí châm chọc nói.

Hoắc Vi Vũ suy đoán cô ta là con gái của Khuê An Quyền. Biết rõ là làm khó dễ, cô không muốn để ý tới, xoay người ra cửa. Thiếu nữ ngăn ở phía trướccô, hùng hổ doạ người: "sao không trả lời? cô chột dạ sao?"

"Không muốn trả lời thì không trả lời, cô không phải cấp trên của tôi, càng không phải lãnh đạo của tôi, tôi không có nghĩa vụ báo cáo." Hoắc Vi Vũ đi tới phía trước.

Thiếu nữ sốt ruột, kéo cô, đem đai đeo kéo xuống dưới.

Mắt cô sắc bén nhìn dấu hôn trên ngực Hoắc Vi Vũ, thét to: "Vừa rồi Lâm Thừa Ân không có cùng cô ở bên nhau, cô cũng không ở cùng Cố Cảo Đình, cô làm sau lưng Lâm Thừa Ân và Cố Cảo Đình?!!!"

Chương 378: Rốt Cuộc Trong Thế Giới Của Cô Hướng Anh Mở Ra Một Cánh Cửa Sổ

Giọng cô ta la rất cao, người chung quanh đều nghe được. Nhao nhao gởi tới ánh mắt quái dị. Hoắc Vi Vũ bị cô ta nói chột dạ, đem đai đeo kéo về trên vai, che lại vị trí ngực.

Nếu bây giờ cô rời khỏi đây tương đương không đánh đã khai. Không đi, lại không đủ tự tin, không biết làm sao đối mặt chất vấn của người khác.

Lúc bắt đầu bằng một lời nói dối, nhất định phải dùng vô số lời nói dối để giữ gìn, nếu không, sẽ chỉ làm tình huống càng tệ hơn.

"Ở đây có chuyện gì?" Mai tướng quân cảnh giác ngửi được bất thường, dưới cằm ngó.

Mấy chục người cố ý ngăn chặn Hoắc Vi Vũ. vây quanh cô ở trung tâm bên trong. Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cô muốn chạy cũng đi không được.

Vợ Khuê An Quyền cũng không biết từ khi nào lại đây, cố ý lôi kéo quần áo Hoắc Vi Vũ, mắng: "cô sao đê tiện như vậy, lúc ăn cơm còn chạy ra đi cho người đàn ông X, mọi người mau đến xem, đồ đê tiện nhất trong lịch sử ở chỗ này."

Hoắc Vi Vũ mở ra tay vợ Khuê An Quyền, phòng bị lui về sau. Phía sau lại có một người duỗi tay hướng tới cô. Hoắc Vi Vũ tránh đi, đến khác. Phía khác cũng có người. Cô giống như là cá trong chậu. Nhỏ yếu, bất lực, bị người khi dễ. Hoắc Vi Vũ liều mạng giữ lấy ngực áo.

Mắng......

Không biết là ai xé quần áo cô. Vợ Khuê An Quyền thấy thế, bắt lấy nơi bị xé rách dùng sức lôi kéo, kéo xuống một miếng vải.

Hoắc Vi Vũ ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay vòng quanh mình, cuộn tròn, không cho mình lộ trước ánh sáng.

"Các ngươi nhìn cô ta, quả thực là hạ tiện, Lâm gia coi trọng loại Phan Kim Liên này như vậy, phi." Vợ Khuê An Quyền hùng hùng hổ hổ nói, cầm trong tay miếng vải ném đến mặt Hoắc Vi Vũ.

Chung quanh đều là tiếng nói nhục mạ, mồm năm miệng mười, luôn luôn có người đẩy đầu cô. Hoắc Vi Vũ đem đầu vùi ở trên đùi, như là núp ở trong thế giới của mình.

Cô không biết tình huống này đến khi nào kết thúc, cô nên làm sao cho xong việc, tiếp tục nên đi như thế nào? Cô giống như đem mình rơi vào trong bóng đêm bao la.

"Các người đang làm gì?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Đám người lập tức yên tĩnh. Người theo Cố Cảo Đình đã đến, tự phát đứng ở hai bên.

Không khí có chút quái dị, không khí cũng phảng phất ngưng kết, hình thành áp suất thấp chấn động nhân tâm.

Có người vui sướng khi người gặp họa, có người vận sức chờ phát động, có người không có ý tốt, cũng có người nơm nớp lo sợ.

Cố Cảo Đình đi tới Hoắc Vi Vũ, cởi tây trang, che lại cho Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, trên người anh như là mang theo ánh sáng xanh.

Mọi người vây nhốt cô, cô không có khóc. Mọi người nhục mạ cô, cô không có khóc. Thậm chí luôn luôn có người ẩu đả cô, cô cũng không có khóc.

Nhưng mà nhìn thấy Cố Cảo Đình lại đây, tuyến lệ không có khống chế được, nước mắt chảy ra. Nhiều năm như vậy, sau khi ba ba qua đời, cô đều là một người cô độc đối mặt với bất luận việc gì.

Sự nghiệp, tình yêu, cuộc sống, tiền tài, hoàn toàn độc lập. Nhưng, có một số việc, không có khả năng dựa vào một mình cô là có thể giải quyết. Ví dụ như hiện tại.

Trong thế giới của cô hướng anh mở ra một cánh cửa sổ. Cảnh này cô đợi đã lâu, đã lâu. Thân thể mất đi độ ấm bởi vì anh đến dần dần ấm áp lên.

Cố Cảo Đình nhìn thấy cô thảm hại, trong mắt phụt ra tia sắc nhọn muốn giết người, đảo qua toàn bộ, đối với thủ hạ bên người phân phó: "Đem tên người chung quanh toàn bộ nhớ kỹ, quần áo là ai xé, ai động thủ, ai mắng chửi người, một người đều không thể sót!"

Mai Kiện Sinh thấy thế, quát: "Cố Cảo Đình, anh đây là có ý gì? Cô ta và anh có quan hệ gì sao? anh giữ gìn cô ta như vậy, vì cô ta xuất đầu. Các người rõ ràng có léng phéng."

Chương 379: Tư Lệnh Uy Vũ, Bổng Bổng Đát 848 Chữ 10:07 26/02/2018

Hoắc Vi Vũ gắt gao nhíu mày, toàn bộ thần kinh căng thẳng.

Phảng phất nghìn cân treo sợi tóc, lửa sém lông mày.

Lấy cá tính Cố Cảo Đình cuồng vọng không kềm chế được, anh không có khả năng thừa nhận cô là người phụ nữ của người khác.

Anh cường thế, chuyên chú, duy ngã độc tôn.

Nhưng, Nếu anh nói ra quan hệ bọn họ. Xấu hổ chính là cô, là Lâm Thừa Ân. lúc nãy cô còn ở trước mắt bao người nói mình là bạn gái của Lâm Thừa Ân.

Chỉ chớp mắt, cô liền trở thành người phụ nữ của Cố Cảo Đình.  Bọn họ vừa rồi quả thật vũ nhục. Hoắc Vi Vũ giống như cảm giác được ánh mắt những người đó mau đem cô lăng trì.

Cố Cảo Đình đem cô nâng dậy. Hoắc Vi Vũ cầm tay anh. Tay cô lạnh băng. mắt Cố Cảo Đình thật sâu liếc Hoắc Vi Vũ một cái. Đem lo lắng của cô xem ở trong mắt.

Tuy rằng nói, anh không có khả năng đem cô chắp tay nhường người khác, nhưng mà, dưới loại tình huống này, anh không muốn để cho người phụ nữ của mình không chịu nổi.

Cố Cảo Đình ung dung nói: "Chúng tôi là bạn, bạn gặp chuyện, đương nhiên phải xuất đầu."

"Cố Cảo Đình, anh dám nói, anh không muốn trênngười phụ nữ này sao?" Mai Kiện Sinh hùng hổ doạ người nói.

Cố Cảo Đình sắc nhọn nhìn về phía Mai Kiện Sinh, khóe miệng nhếch lên, trầm tĩnh mà tiêu sát. Trong lòng Mai Kiện Sinh có chút sợ hãi.

"Vậy anh lại muốn trên người nào, Mai sĩ quan phụ tá." Cố Cảo Đình hỏi ngược lại, đem mũi nhọn ném tới hắn.

Mai Kiện Sinh chột dạ, "Hiện tại là tôi đang hỏi anh, anh hỏi tôi làm gì?"

Con ngươi Cố Cảo Đình kịch liệt, như chim ưng bắn về phía hắn, "anh lấy thân phận gì hỏi tôi!" Khí thế quá mạnh mẻ. Dưới chân Mai Kiện Sinh mềm nhũn, lảo đảo một chút.

mắt Mai Kính Sơn ghét bỏ liếc Mai Kiện Sinh một cái, nói: "Trong giới anh kiệt là hảo huynh đệ, hiện tại là anh đoạt con dâu của huynh đệ anh ta, anh ta cũng nghĩa khí, biết rõ anh là Cố Cảo Đình quyền khuynh thiên hạ, quyền thế ngập trời, cũng không sợ cường quyền, là tranh ý chí nam nhi."

"ý chí nam nhi?" Cố Cảo Đình trào phúng, nhìn về phía Mai Kiện Sinh, "vợ anh mới ra viện hai tháng, cô ta có bệnh tiểu đường?"

Mai Kính Sơn khó hiểu nhìn về phía Cố Cảo Đình, không biết anh vì sao đột nhiên hỏi chuyện này, nhìn về phía Mai Kiện Sinh.

Mai Kiện Sinh nhìn đến Mai tướng quân ném lại đây ánh mắt ghét bỏ, dũng khí châm chọc Cố Cảo Đình nói: "Cô ta ở nhà nghỉ ngơi, như thế nào, Cố tư lệnh sẽ không đối với vợ của tôi cũng hứng thú."

"a, hiện tại ở nhà, người phụ nữ vừa rồi cùng anh ở bên nhau không phải cô ta." Cố Cảo Đình nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Tâm Hoắc Vi Vũ nhịn không được cấp Cố Cảo Đình một cái khen. Anh bốn lạng đẩy ngàn cân, không chỉ có đem mâu thuẫn chỉ về phía Mai Kiện Sinh, còn thiết kế một cái bao, làm Mai Kiện Sinh chui vào.

Mai Kiện Sinh sắc mặt tái nhợt, quát: "anh ngậm máu phun người, vừa rồi tôi vẫn luôn đi theo Mai tướng quân."

"Mai tướng quân, anh ta vừa rồi vẫn luôn đi theo anh sao?" Cố Cảo Đình hỏi, khóe miệng hướng lên trên, khí thần nhàn nhã.

Nhìn như cười, lực sát thương lại là trăm phần trăm. Mai Kính Sơn nhíu mày, tròng mắt chuyển động. Ông cảm giác được những lời này dấu diếm sát khí.

Chính là, nếu ông không nói Mai Kiện Sinh đi theo ông, đó chính là thừa nhận Mai Kiện Sinh vừa rồi cùng người phụ nữ khác ở bên nhau.

Loại ngoại tình này là tối kỵ trong quân đội. Mai Kiện Sinh là tâm phúc của ông. ông quản lý không nghiêm, trên mặt không ánh sáng.

"Anh ta vẫn luôn cùng tôi ở bên nhau, làm sao vậy! anh sẽ không oan uổng người của tôi đi." Mai Kính Sơn đề cao đê-xi-ben.

"tốt, thực tốt." Cố Cảo Đình vỗ tay.

Ngoại trừ anh vỗ tay, đám người một mảnh lặng ngắt như tờ. Những người đó, hoặc là kiêng kị Cố Cảo Đình, hoặc là kiêng kị Mai Kính Sơn, thở không dám thở.

Có vẻ lòng bàn tay đặc biệt vang. Một tiếng, một tiếng rơi ở trong lòng Mai Kiện Sinh, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt.

"Mã tảo hóa, thật là thoải mái a." Giọng Mai Kiện Sinh thô cuồng từ trên màn hình đài cao truyền ra tới......

Chương 380: Người Phụ Nữ Này Thật Không Phải Người Phụ Nữ Của Anh?

Mọi người theo thanh âm nhìn về phía đài cao. Mai Kiện Sinh cởi quần. Thân thể mập mạp vặn vẹo. Trên bàn một thiếu nữ nhỏ gầy nằm bò, thân thể cùng mặt đều bị gạch men, nhìn không rõ lắm là ai.

Duy nhất chỉ xác định được, thời gian là buổi trưa hôm nay. Thời gian này, Mai Kiện Sinh là ở chỗ này uống rượu mừng.

Căn cứ khẩu cung vừa rồi của hắn, vợ hắn ở nhà tĩnh dưỡng. Cho nên cô kia, khẳng định không phải vợ hắn. Mai tướng quân sắc mặt một hồi trắng, một hồi xanh, một cái tát ném ở trên mặt Mai Kiện Sinh.

Mai Kiện Sinh lập tức quỳ trên mặt đất, "Tướng quân tha mạng, tôi là bị hãm hại, anh phải tin tưởng tôi."

"Hiện tại không phải người khác hãm hại anh, mà là anh hãm hại tôi, tôi còn tưởng rằng anh vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi. Người đâu, đem hắn kéo xuống, quân pháp xử trí." Mai tướng quân cả giận nói.

"Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng." Mai Kiện Sinh bị người kéo đi xuống.

Tránh ở chỗ tối Phùng Tri Dao sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô nhìn trong đám người Cố Cảo Đình, trong mắt đều là hận ý. Cô không nghĩ tới, Cố Cảo Đình vì giúp Hoắc Vi Vũ, như vậy làm xấu mặt cô. Thù này, cô nhất định sẽ báo.

"Cố Cảo Đình, hiện tại nên nói chuyện của anh, người phụ nữ này, thật sự không phải người phụ nữ của anh sao?" Mai Kính Sơn không muốn buông tha Cố Cảo Đình.

"Vừa rồi tôi nói anh không nghe hiểu?" Cố Cảo Đình lạnh giọng nói.

"Ai biết anh nói thật giả ra sao, tôi xem các người vừa rồi cũng làm qua, cô ta chính là bạn gái người khác." Mai Kính Sơn hùng hổ doạ người nói.

Cố Cảo Đình sắc nhọn quét Mai Kính Sơn, "Anh có thể tiếp tục đoán." Anh cầm tay Hoắc Vi Vũ xoay người.

Lâm Thừa Ân chạy tới, đi đến bên người Hoắc Vi Vũ, đối với Cố Cảo Đình giọng lạnh lùng nói: "Người phụ nữ của tôi không phiền anh đưa trở về."

"Nha, người đến thật đông đủ, vừa vặn đối chất nhau, trên người bạn gái anh đều bị người đàn ông hút ra mẻ dâu tây tươi mới, là anh làm sao?" Mai Kính Sơn trắng trợn hỏi.

"Đương nhiên, bất quá, Mai tướng quân cũng nhiều chuyện quá." Lâm Thừa Ân sắc bén quét Mai Kính Sơn.

"Lúc nãy tôi hỏi anh có trên cô ta không, anh nói không!" Mai Kính Sơn âm lãnh nói.

"Tôi nói không có sao? Tôi là lười nói với ông. ông một hai phải đem người phụ nữ của tôi nói của người khác, ông có ý gì!" Lâm Thừa Ân nhíu mày, tức giận nói.

"Nếu mà tôi phát hiện anh gạt tôi, tôi khẳng định sẽ không tha cho anh." Mai Kính Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, liếc người vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không nói gì Khuê An Quyền, "cô thấy rõ ràng, nếu người đàn ông này, cố ý tìm một người phụ nữ tới giả bộ là bạn gái do đó cự tuyệt hảo ý của cô, cô biết làm như thế nào."

Câu kia nói như vậy, ám chỉ khiến Khuê An Quyền đối phó ba Lâm Thừa Ân. Anh chỉ yêu cầu một lý do hợp lý để bão nổi mà thôi.

Hoắc Vi Vũ lo lắng nhìn về phía Lâm Thừa Ân. Vừa rồi nếu anh ta không ra, cô và Cố Cảo Đình cũng có thể toàn thân trở ra.

Hiện tại, giống như khiến sự tình phát triển càng nghiêm trọng. Bọn họ ở trước mắt bao người, cần thiết giả bộ tiếp tục.

Hoắc Vi Vũ buồn bực đi về phía trước, có chút tức giận Thừa Ân lỗ mãng.

con gái Khuê An Quyền, Khuê Tử Anh không bình tĩnh, mở ra đôi tay ngăn cản Hoắc Vi Vũ, mắt đỏ hoe nhìn Lâm Thừa Ân: "Tôi không tin các người là quan hệ yêu đương, anh dám hôn cô ta không? Nếu anh dám hôn cô ta, tôi liền tin tưởng các người là quan hệ yêu đương, nếu không, các người chính là nói dối!"

Mắt Cố Cảo Đình sắc bén quét về phía Khuê Tử Anh. Hoắc Vi Vũ cũng nhăn mày. Người phụ nữ này, thật là..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro