Chương 381-390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 381: Cho Mặt Mũi Mà Còn Lên Mặt, Đánh Tốt Lắm 

Khuê Tử Anh chống lại ánh mắt Cố Cảo Đình, càng thêm xác định suy đoán của mình.

Cô ta nâng cằm lên nhìn Lâm Thừa Ân, "Hai người không phải là người yêu sao? không phải đã làm rồi sao? Trên người cô ta khắp nơi đều là dấu vết của anh, thì chỉ một nụ hôn cũng không có gì, ngay cả hôn cũng không dám, như vậy, khẳng định hai người không phải người yêu, Lâm Thừa Ân, tôi không phải người dễ khi dễ đâu."

Ánh mắt mọi người đặt ở trên người Lâm Thừa Ân.

Trong mắt Mai Tướng quân hiện lên ánh sáng, lập tức mặt mày hớn hở, châm ngòi thổi gió nói: "Cố Cảo Đình, người phụ nữ cậu yêu mến đứng ở trước mặt của cậu, để cho người đàn ông khác hôn, cậu còn không chịu thừa nhận, thật không tốt đâu."

Cố Cảo Đình buộc chặt cằm, nhìn như bình tĩnh, trong mắt đã sớm sóng ngầm mãnh liệt.

"Tôi đảm bảo để cho Lâm Trung Kiệt bình an vô sự." Cố Cảo Đình thấp giọng nói.

Hoắc Vi Vũ nghe rất rõ ràng. Anh là đang hứa hẹn chuyện mà cô lo lắng nhất sao? Cô biết, anh không muốn nhịn. Anh giúp cô, bảo vệ cô, làm thật nhiều vì cô, cũng đã nhịn rất nhiều.

Có điều cô bị người xung quanh nhận đinh là bắt cá hai tay, chuyện đó thì có gì đâu. Những người kia, cô lại không biết. Trong lòng cân bằng một chút, Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng lên tiếng, "Ừm."

"Cha tôi không cần loại người như anh bảo vệ." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thừa Ân. Khóe miệng Lâm Thừa Ân giật giật.

Bản thân anh ta lón lên rất tuấn tú, cười rộ lên, có thể lấy từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không quá phận.

Chẳng qua ánh mắt anh ta nhìn Khuê Tử Anh lại vô cùng lạnh lùng, tràn đầy chán ghét.

"Tôi khi dễ cô khi nào? Là ám chỉ sai lầm của cô, hay là làm tổn thương tình cảm của cô, nếu như tôi nhớ không sai, tôi không nói quá hai câu với cô?" Lâm Thừa Ân hỏi.

"Anh tìm người phụ nữ khác đóng giả bạn gái không phải là khi dễ sao?" Khuê Tử Anh không bình tĩnh chỉ trích Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Tôi và Tiểu Vũ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vốn chính là thanh mai trúc mã, cô có thể hỏi mấy người xung quanh, hỏi những người biết chúng tôi, ai cũng biết." vẻ mặt Lâm Thừa Ân xanh mét nói.

"Nếu là thanh mai trúc mã, vì sao không dám hôn?" Khuê Tử Anh chất vấn.

"Hôn môi thì là người yêu sao? Bây giờ rất nhiều nam nữ, lần đầu gặp mặt, bọn họ đã lăn đến trên người thân mật, bọn họ là người yêu sao? Tôi chỉ thích cô ấy, ngoại trừ cô ấy, kiếp này không cưới." Lâm Thừa Ân rõ ràng nói.

Anh xoay người, đối diện Hoắc Vi Vũ, dịu dàng nói: "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà."

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Thừa Ân. Chân như là mọc rễ rồi, xác định trên mặt đất. Câu nói kia của anh: Tôi chỉ thích cô ấy, ngoài trừ cô ấy, kiếp này không cưới.

Nói rất chân thật, chân thật ngay cả cô cũng đã tin tưởng. Rõ ràng bọn họ chỉ đóng giả, Lâm Thừa Ân cũng biết người cô thích là Cố Cảo Đình, vì sao còn ở trước mặt mọi người nói lời như vậy, sau này anh sẽ làm thế nào đây.

Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ không hề động, cầm tay của cô kéo đi.

Cố Cảo Đình nhanh hơn một bước kéo cánh tay Hoắc Vi Vũ qua, đề phòng nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Tôi đưa cô ấy trở về."

"Không cần anh đưa, Tiểu Vũ, tới đây." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói, trong mắt sát khí rất nặng nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân như vậy, cùng với Lâm Thừa Ân bình thường nho nhã tuấn dật hoàn toàn khác nhau.

"Tiểu Vũ." Dì Lâm cũng tới đây, ôn hòa cười nói: "Để con chịu ủy khuất, thật xin lỗi, chúng ta về nhà."

"Tiểu Vũ, chúng ta về nhà." Lâm Trung Kiệt cũng đứng ở bên cạnh Lâm Thừa Ân nói.

Chương 382: Tư Lệnh, Anh Xưng Bá Thiên Hạ 

Hoắc Vi Vũ không rõ, nhìn chằm chằm Thừa Ân. Sao bây giờ lại diễn biến thành như vậy. Giống như bên trong chuyện nhập ngũ xuất hiện vòng xoáy, làm cho Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân tranh đấu.

Vẫn là ở trước mặt người. Có phải cô tuyển Cố Cảo Đình, mọi người bên cạnh Thừa Ân sẽ đoạn tuyệt với cô hay không? Tại sao bọn họ phải bức cô như vậy.

"Hoắc Vi Vũ, không phải đã nói rồi sao, sau khi cơm nước xong sẽ cùng tôi dạo phố sao? Cô không thể vì bạn trai mà vứt bỏ chị em đi nha ha ha, có bạn trai không cần chị em sao?." Y Phương Phương lên tiếng.

"À, đúng rồi." Hoắc Vi Vũ đáp.

Cô muốn chạy khỏi nơi này, sửa sang lại tâm tình một chút. Cố Cảo Đình nắm chặt cánh tay của cô, đôi mắt híp lại, vẻ mặt rất khó coi nhìn chằm chằm cô. Hiển nhiên không muốn buông ra.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng nhìn về phía anh. Ánh mắt kia có rất nhiều lời muốn nói, đầm nước dịu dàng, trỏng veo sáng óng ánh.

Cuối cùng anh vẫn không có nhẫn tâm bức cô, buông lỏng tay ra. Hoắc Vi Vũ không dám nhìn đám người Lâm Thừa Ân, đi về phía Y Phương Phương.

Mai Tướng quân bực bội, một màn kịch hay như vậy lại không xem được."Người phụ nữ kia là ai? Năm lần bảy lượt phá hư chuyện."

"Người phụ nữ đó là Y Phương Phương, hình như là em họ của Phó Thống." Cấp dưới của ông báo cáo.

Trong mắt Mai Tướng quân hiện lên chút lo lắng, đi về phía thư phòng.

Ánh mắt Cố Cảo Đình không chút kiêng kị nhìn về phía bóng lưng Mai Tướng quân, đáy mắt càng thêm thâm trầm, có chút nghiêng người. Sĩ quan Ngô vội vàng bước lên, nghe Cố Cảo Đình phân phó.

Thư phòng

"Tổng thống, kế hoạch của chúng ta giống như có chút ngoài ý muốn." Mai Tướng quân lo lắng báo cáo.

Tổng thống ung dung uống trà xanh, "Ông nói chính là cấp dưới của ông? Vì ổn định thanh danh của ông, hăn nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc."

"Không phải hắn, chúng ta vốn muốn mượn Hoắc Vi Vũ làm cho quan hệ của Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân trở nên gay gắt hơn, nhưng mà, xuất hiện một người tên là Y Phương Phương, cô ta xuất hiện làm rối mọi chuyện, không chỉ có không thể làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, quan trọng hơn là cô ta là em họ của Phó Thống."

"Cái gì!" Tổng thống đứng lên, đặt chén trà xuống.

Thật sự là ngàn tính vạn tính không có tính đến sẽ xuất hiện một Trình Giảo Kim.

"Bây giờ quan hệ rắc rối phức tạp, có nhiều chuyện tôi không rõ, xin tổng thống chỉ điểm." Mai Tướng quân cúi đầu nói.

Tổng thống trong thư phòng đi qua, đi lại. Mai Tướng quân cũng trở nên nôn nóng bất an.

"Nếu để cho Cố Cảo Đình và Phó Thống liên thủ, thì nguy cơ của hoàng tử càng cao, nếu không, chúng ta diệt trừ Cố Cảo Đình đi." Mai Tướng quân đề nghị.

"Một cái xẻng nhỏ, không thể đổ sụp một tòa núi lớn." Tổng thống suy nghĩ sâu xa nói, "Hơn nữa, Cảo Đình tạm thời cũng không có khả năng liên thủ với Phó Thống, muốn liên thủ đã sớm liên thủ rồi."

"Vậy nếu hắn và Du Tiệp Ngạo liên thủ thì sao? Tôi đã bị bọn họ chặt đứt một cánh tay, phải làm cho quan hệ của hắn và Du Tiệp Ngạo trở nên gay gắt mới được." sắc mặt Mai Tướng quân tái nhợt nói.

Tổng thống nhíu mày, "Kiêng kị không phải Du Tiệp Ngạo, mà là binh quyền của Du Tiệp Ngạo, ông an tâm một chút chớ vội, hai tay chuẩn bị, bây giờ kéo Du Tiệp Ngạo đến bên người phó thủ trưởng, lấy hết toàn lực lôi kéo, dùng hết thủ đoạn lôi kéo."

"Được, tôi lập tức đi ngay." Mai Kính Sơn vội vàng đi làm.

Tổng thống như có điều suy nghĩ ngồi trở lại ghế, nghĩ một lát, nhìn về phía quản gia Tắng, "Chuyện này, ông thấy thế nào?"

"Nếu không phải tổng thống che chở, Mai Tướng quân đã sớm chết không biết bao nhiêu lần?" Quản gia Tắng cúi đầu cảm thán nói.

"Mai Kính Sơn không thể ngã, nếu ngã rồi, tổng thống kế tiếp không phải là Nghị nhi, cũng không phải là Phó Thống, mà là hắn, Cố Cảo Đình, hắn có năng lực có thể xưng bá thiên hạ." Tổng thống lo lắng nói.

"Nếu hoàng tử, hiểu chuyện một chút thì tốt rồi." Quản gia Tắng đau lòng tổng thống.

"Nếu như có thể, để cho Hoắc Vi Vũ trở thành Thái Tử Phi, có lẽ, sẽ có cơ hội xoay chuyển." Tổng thống như có điều suy nghĩ nói.

Chương 383: Mưu Lược Và Tài Trí Của Tư Lệnh, Đủ Để Ra Lệnh Thiên Hạ

Quản gia Tắng bị ý nghĩ bất ngờ trong đầu tổng thống dọa rồi.

"Vì sao là cô ta, hình như cô ta không có bối cảnh gì, chỉ sợ không có tác dụng gì để củng cố địa vị của hoàng tử." Quản gia Tắng khó hiểu.

"Ai nói cô ta không có bối cảnh gì, bối cảnh của Hiếu Trang hoàng hậu chính là Đa Nhĩ Cổn, nếu như không quy định của Đại Ngọc Nhi, Đa Nhĩ Cổn đã sớm là Hoàng Đế, mà Cố Cảo Đình, chính là củng cố hoàng quyền Đa Nhĩ Cổn của Nghị nhi. Huống chi, sau lưng Hoắc Vi Vũ còn có một Du Tiệp Ngạo. Một khi Hoắc Vi Vũ có con với Nghị nhi, tôi có thể ổn định địa vị đời thứ ba." Tổng thống nghĩ sâu tính kỹ nói.

"Ý tưởng thì thật tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc, Hoắc Vi Vũ đã có Cố Cảo Đình, đoán chừng chướng mắt hoàng tử." Quản gia Tắng đả kích nói.

Tổng thống: "..."

"Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân(*người tính chuyện, nhưng trời cho thành). Chuẩn bị nhiều một chút, nhất định là không sai." Tổng thống thâm trầm nói.

Quản gia Tắng đau lòng tâm tình làm cha của tổng thống, không hề đả kích, dời đi chủ đề đề nghị nói: "Ngài xem, có thể làm cho quan hệ của Phó Thống và Cố Cảo Đình trở nên mâu thuẫn và gay gắt hơn không?"

"Quân cờ này tôi đã sớm đi xuống, chẳng qua Phó Thống người này, lòng dạ sâu đậm, lại giỏi về tâm kế, tính nhẫn nại còn vô cùng tốt, hắn sẽ không lấy trứng chọi với đá mà đi xung đột với Cố Cảo Đình, ông đừng quên, lúc trước hắn rơi xuống một nước cờ, lại để cho anh em của Cố Cảo Đình trở thành chồng của em họ hắn." Tổng thống tâm sự nặng nề nói.

"Vậy phải làm sao mới tốt, hoàng tử thật sự bốn phía là địch." Quản gia Tắng lo lắng nói.

"Còn có một cách, sau khi Mai Kính Sơn thu phục được bên kia, tìm đường sống trong cõi chết." trong mắt Tổng thống bắn ra sát khí nặng nề.

Điện thoại Tổng thống vang lên. Là bên ban chấp hành quân sự gọi tới, ngưng trọng tiếp nghe. Quản gia Tắng nhìn sắc mặt tổng thống có chút không tốt, "Sao vậy?"

"Có hơn 20 nghị viên đề nghị, để cho hải quân thống nhất quản lý, tuyển cử một vị lĩnh đạo đi ra, tăng cường tính hợp tác đoàn đội." Tổng thống trầm trọng nói.

"Đó không phải làm cho thủ trưởng Nam Hải bên kia và 24 thủ trưởng hải quân xảy ra mâu thuẩn sao? "

Ánh mắt Tổng thống càng sắc bén, "Ông cũng biết, đây chính là năng lực của Cố Cảo Đình, mới ngắn ngủn mười mấy phút, là hắn có thể ra lệnh cho nhiều nghị viên như vậy làm việc vì hắn, Nam Hải mới cho Mai Kính Sơn, hắn lập tức có thể để cho Khuê An Quyền đầu nhập vào hắn, người này, mặc kệ từ thực lực, quyền lợi hay là mưu lược, đều làm cho người ta không thể không kiêng kị."

"Nếu như Khuê An Quyền đầu nhập vào hắn, nói như vậy thì, Lâm Trung Kiệt cũng đã thành người của hắn, hắn lấy Hoắc Vi Vũ, có thể thuận lý thành chương đạt được ủng hộ cảu Du Tiệp Ngạo. Hắn, quả thực rất lợi hại." quản gia Tắng cũng lo lắng.

"Ông ra tay đi, Mai Kính Sơn quá ngu dốt, sắp xếp tâm phúc của chúng ta vào từng chức vụ, có mấy người nên giảm chức vụ đi, còn lấy một vài lý do để hạ chức vụ mấy người xuống, tăng nhanh bước đi, cần phải chặt chẽ chú ý, phải kiềm chế lại, chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết rồi." Tổng thống gấp gáp nói.

"Vâng." Quản gia Tắng tuân lệnh.

Trên xe ,Hoắc Vi Vũ ngẩn người dựa ở cửa sổ xe. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng Cố Cảo Đình nói bọn họ là bạn bè, có thể toàn thân trở ra rồi.

Vì sao đám người của Thừa Ân trong thời khắc mấu chốt muốn đẩy cô lên đỉnh sóng đây. Thừa Ân biết cô thích Cố Cảo Đình.

Hơn nữa, cô rất xác định, Thừa Ân tuyệt đối không có tình yêu nam nữ với cô. Trong lúc vô tình, cô biết Thừa Ân nhìn về phía đấy.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây!!!!!

"Cô thích Cố Cảo Đình phải không?" Y Phương Phương nhìn về phía Hoắc Vi Vũ ngồi ghế sau xe hỏi.

Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, "Việc đó, cám ơn cô đã giải vây."

Chương 384: Chờ Em Biết Chân Tướng, Rồi Quyết Định Muốn Hay Không Ở Chung Một Chỗ

"Ha ha." Y Phương Phương cười khẽ, ý vị thâm trường nói ra:

"Đụng phải người đàn ông mà mình phải lòng, nhưng lại sợ tổn thương người khác, phụ nữ đều là những sinh vật cảm tính. Sợ mình động tâm, mà người ta không tốt với mình, nên muốn cho bản thân một chút thời gian để suy nghĩ tốt. Chẳng qua cho dù giữ ở bên người chung quy vẫn không đạt được."

"Không phải như vậy, tôi và Thừa Ân là quan hệ anh em. Mẹ của Lâm Thừa Ân tìm tôi, hi vọng tôi giúp anh ta giải vây, tôi và Thừa Ân chỉ là giả bộ thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"A? Giả bộ hả, Lâm Thừa Ân còn nói không phải cô thì không cưới, rất chân thật nha, tôi còn tưởng rằng anh ta yêu cô thật lòng chứ, làm cô khó xử nữa." Y Phương Phương kinh ngạc.

"Anh ta và tôi không có quan hệ nam nữ." Hoắc Vi Vũ hoang mang nói.

"Thoạt nhìn tôi có cảm giác như cả nhà bọn họ buộc cô, anh ta và Cố Cảo Đình vào cùng một chỗ. Mà anh ta cũng không yêu cô, cô không cần rầu rỉ như vậy, có muốn gọi cho Cố Cảo Đình không, tôi có số điện thoại của anh ta." Y Phương Phương sốt sắng nói.

"Ừm. Được." Hoắc Vi Vũ đáp.

Y Phương Phường tấp xe vào lề đường, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm số điện thoại di động của Cố Cảo Đình.

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh xe của Hoắc Vi Vũ. Lâm Thừa Ân bước xuống xe, u ám kéo cửa xe của Hoắc Vi Vũ:

"Xuống xe."

"Thừa Ân, em muốn đi tìm Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ nói.

Vành mắt của Lâm Thừa Ân đỏ lên chút: "Em, cho dù theo Ngụy Ngạn Khang, cũng không được theo Cố Cảo Đình. Xuống xe, anh dẫn em đi gặp một người, xong em sẽ hiểu."

Hoắc Vi Vũ nhìn mặt Lâm Thừa Ân ngưng trọng, trong lòng có loại dự cảm xấu: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lâm Thừa Ân cắn răng, lời ít ý nhiều nói: "Lên xe."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy Lâm Thừa Ân không giống nói đùa, cô cũng muốn làm rõ ngọn ngành, bước xuống xe.

Lâm Thừa Âb chỉ vào sau xe: "Quần áo của em ở trong, lên xe đổi đi."

"Ừm." Hoắc Vi Vũ lên xe của Lâm Thừa Ân.

Anh dựa lưng vào cửa xe, trong mắt ảm đạm mà thâm thúy, nhìn Y Phương Phương. Y Phương Phương hơi dừng lại một chút.

Người đàn ông này quá đẹp, cô là phụ nữ, còn cảm thấy anh ta còn đẹp hơn mình.

"Không được nói cho Cố Cảo Đình." Lâm Thừa Ân bàn giao nói.

"Ừm." Y Phương Phương lên tiếng.

"Thay xong chưa?" Lâm Thừa Ân hỏi.

"Rồi."

Anh mở cửa xe, bước lên, lái xe.

"Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ hô, muốn hỏi rõ ràng.

"Anh không muốn nói chuyện, em cũng không cần nói." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói, mở cửa sổ ra.

Gió thổi vào. Anh nhìn chằm chằm vào phía trước, phong cảnh trong mắt anh như chạy qua, lại tụ họp trong đôi mắt đen kịt.

Hoắc Vi Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâm Thừa Ân, vành mắt hơi hớ phiếm hồng, nhẹ nói:

"Thừa Ân, ủng hộ em được không? Anh là bạn tốt nhất của em, giống như anh trai của em, anh cũng hi vọng nhìn thấy em hạnh phúc, có phải không?"

Hầu kết của Lâm Thừa Ân nhấp nhô, cắn răng, ý vị thâm trường nói: "Em gặp người ta, biết rõ chân tướng, rồi hãy quyết định muốn hay không ở cùng một chỗ với Cố Cảo Đình."

Anh nói xong, đóng cửa sổ lại, tăng tốc độ. Chân tướng? Thừa Ân nói là chuyện gì vậy?!!! Cô có cảm giác chuyện này rất nghiêm trọng. Lâm Thừa Ân tấp xe vào lề, nhìn hướng dẫn.

"Tại sao đến đây vậy?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Chương 385: Tại Mấy Năm Trước Anh Ta Yêu Cực Đoan

Lâm Thừa Ân vẫn như cũ không nói lời nào, sắc mặt tái xanh, cả người rất u ám, giống như mây đen trên trời. Trong lòng Hoắc Vi Vũ cũng rất ngột ngạt.

Anh nhìn hướng dẫn xong, tiếp tục chạy xe. Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, dời đề tài nói: "Túi của em ở chỗ anh hả?"

"Ở chỗ mẹ của anh, lúc về sẽ đưa cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.

Lai qua hai mươi phút. Lâm Thừa Ân dừng trước một căn nhà. Xuống xe, gõ cửa. Cửa mở ra, một phụ nữ trung niên hơi mập đi ra, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

"Vào nhà ngồi, ông Lưu đang chờ các người đấy." Phụ nữ trung niên nói ra.

"Ông Lưu?" Hoắc Vi Vũ tìm kiếm trong đầu cái người gọi là ông Lưu này.

Tiến vào nhà, thấy được ông Lưu. Hoắc Vi Vũ nghĩ tới, ông là bạn của ba cô, trước kia là phó viện trưởng của bệnh viện quân khu, thường xuyên đến nhà cô chơi.

"Bác Lưu, là ông Lưu hả." Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.

Lưu Cương Yếu mỉm cười nhìn Hoắc Vi Vũ: "Tiểu Vũ trưởng thành rồi, càng xinh đẹp hơn, trỗ mã vô cùng duyên dáng đáng yêu."

"Không, bác Lưu, thì ra nhà bác ở chổ này, nhìn rất lịch sự tao nhã." Hoắc Vi Vũ nhìn bốn phía nói.

"Bình thường bác cũng không ở nhà, hôm nay là về tham gia tiệc cưới của con trai của Khuê thủ trưởng." Lưu Cương Yếu nói ra.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống. Nói như vậy, vừa rồi cô cư xử khó chịu với Khuê gia, bác Lưu cũng nhìn thấy. Khuôn mặt của Lưu Cương Yếu nghiêm túc nói: "Bác không nghĩ tới, con có quan hệ với Cố Cảo Đình, lúc đầu là bác không muốn nhiều chuyện, nhưng mà, bác sợ Hoắc viện trưởng không an nghỉ dưới suối vàng được."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp, chìm xuống đáy biển.

"Ý của bác là gì? Tiểu Vũ không hiểu." Hoắc Vi Vũ nhíu mày hỏi.

"Con biết vì sao ba của con muốn gả con cho Cố Cảo Đình không?" Lưu Cương Yếu hỏi.

Hoắc Vi Vũ mờ mịt lắc đầu. Khi đó, cô và Ngụy Ngạn Khang yêu cuồng nhiệt. Ba muốn gả cô cho Cố Cảo Đình, cô nhất quyết không chịu.

Ngày thứ hai, cô cùng Ngụy Ngạn Khang bỏ trốn ra ngoại quốc. Tắt điện thoại, tắt hết tất cả các phương thức liên hệ, biểu đạt cô quyết tâm không muốn gả cho Cố Cảo Đình.

Cô biết ba ba yêu cô, cưng chiều cô, sẽ không ép buộc cô. Thế nhưng là, lúc cô về nước, mới biết sau khi cô xuất ngoại, ba cô bị cô làm cho tức chết.

Người cô thương yêu nhất, ba ba kính yêu của cô lại chết dưới sự tùy hứng của cô. Cô muốn nhìn ba ba một lần cuối cũng không được, xong bị đuổi ra khỏi nhà, không cho phép bái tế ba ba, không cho phép bước vào từ đường.

Mà chính cô cũng không có dũng khí bước vào. Ảo não, tự trách, căm hận chính mình.

Đoạn thời gian kia, trạng thái tinh thần của cô vô cùng kém, mấy lần muốn tự sát, đều là Ngụy Ngạn Khang ngăn cản, ngày đêm canh giữ bên cô, vượt qua hai tháng sống không bằng chết.

Từ đó về sau, cô mắc phải căn bệnh gọi là PTSD*. Tiếng trung gọi là bị tổn thương sau khi bị kích động quá lớn.

Mỗi khi gần đến ngày giỗ của ba, kí ức lặp đi lặp lại trong mộng, không tự chủ được hiện lên ngày ba ba chết.

Suy nghĩ của cô trở lại lúc ấy, không phân biệt được hiện thực cùng thời gian. Cảm xúc thống khổ kích động, sẽ có những hành động điên rồ, như muốn tự sát.

Cô nghĩ sau khi chia tay Ngụy Ngạn Khang đã khá hơn chút, gần đây nhất, không gặp ác mộng nữa. Chẵng lẽ, ba ba cô chết có quan hệ tới Cố Cảo Đình? Hoắc Vi Vũ không dám nghĩ, cũng không dám nghe tiếp.

Chương 386: Bí Mật Long Trời Lở Đất 

"Con nhớ mình còn một số chuyện quan trọng, bác Lưu, con muốn về trước." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói ra.

Cô hoảng hốt xoay người. Lâm Thừa Ân nắm cánh tay của Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: "Nếu không nghe, làm ra những chuyện sai lầm, em sẽ hối hận đến chết, tiểu Vũ, em muốn lừa mình dối người sao? Hoắc Vi Vũ quả quyết, yêu ghét rõ ràng đi đâu mất rồi?"

Còn chưa nghe được chân tướng, chỉ nghe những lời này, lòng của cô như bóp chặt. Cô sợ sau khi biết chân tướng, sẽ không chịu nổi. Cúi thấp đầu, nắm chặt tay.

Lâm Thừa Ân nhìn Lưu Cương Yếu: "Bác Lưu, người nói đi."

"Cũng do bác không cẩn thận, cùng ngày đó trong bệnh viện nhận được một cái túi, phía dưới viết tên của ba con, bác ký nhận, đặt ở văn phòng ba con. Đột nhiên xuất hiện một nhóm quân nhân, mở túi ra, nói là vật phẩm trọng yếu trong quân đội. Ngay sau đó, bác và Hoắc Viện trưởng bị mang đến quân khu, gặp được Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình nói, muốn ba ba con gả con cho anh ta, chuyện này sẽ lắng lại, nếu không, sẽ xử lý theo quân pháp. Nếu ra tòa án quân sự, ba ba con sẽ bị người ta phán là gián điệp. Đắc tội Cố Cảo Đình, chẳng những nhà tan cửa nát, thậm chí là danh dự cũng bị hủy.

Hoắc gia là người trung thành, Hoắc lão gia càng hết sức trung thành, quyết tâm muốn con cái đời sau vinh quang. Ba ba của con không muốn Hoắc gia bị hủy trên tay anh ta. Nên ông mới buộc con gả cho Cố Cảo Đình.

Con vừa đi, Cố Cảo Đình liền đến, lúc ba ba của con quỳ trên mặt đất thỉnh cầu, bệnh tim phát tác, được đưa đi bệnh viện, không cứu được. Cố Cảo Đình thấy ba con chết rồi, không cách nào ép buộc, chuyện này cũng không giải quyết được. Bác sợ Cố Cảo Đình sẽ nhắm vào bác, liền chủ động xin hạ chức, đi Bắc Hải, làm bác sĩ của 24 hào hải quân." Lưu Cương Yếu nói.

Trong đầu Hoắc Vi Vũ ông ông, lông mi khẽ run, ẩn nhẫn nước mắt, không cho chảy ra. Cái chân tướng này, so với tưởng tượng của cô càng tàn nhẫn hơn.

Thế giới của cô vừa mở ra một cánh cửa sổ. Có một vệt ánh sáng, chiếu sáng phương hướng cho cô tiến lên. Còn chưa đụng đến được ánh sáng, lại rơi xuống vực thẳm đen tối một lần nữa.

Trước mặt cô, không phải ánh sáng mà là đao kiếm sắc bén. Cô bất lực tiếp nhận, thật bất lực tiếp nhận. Trong cơ thể, giống như hồng thủy cuồn cuộn, cọ rửa thế giới của cô. Cô tình nguyện trực tiếp bị chết đuối, cũng không muốn giống như bây giờ.

"Em không tin, Thừa Ân, em không tin, khi đó Cố Cảo Đình rất ghét em, tại sao anh ta lại cưới em, em cùng anh ta cơ bản không nói được vài câu." Hoắc Vi Vũ kích động hỏi.

"Em cũng biết anh ta chán ghét em, Cố Cảo Đình làm bất cứ chuyện gì đều có động cơ, nhất định là có bí mật, mặc kệ đó là bí mật gì, anh ta chính là người hại chết ba ba của em, em thật muốn thích hung thủ giết ba ba của mình, muốn gả cho anh ta sao?" Lâm Thừa Ân cao giọng nói.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Em không tin, em không tin! Sao lại như thế được?"

"Tiểu Vũ, bác nghi ngờ vật kia là do Cố Cảo Đình gửi đến, nếu không phải vậy, thì sao vừa gửi đến đã có quân nhân tiến vào, còn có, thời điểm ba ba của con phát tác bệnh tim, bác cũng ở đó, bác dùng tính mạng thề với con, lời bác nói không có nữa câu lừa dối." Lưu Cương Yếu thận trọng nói.

(*) Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.

Chương 387: Cảm Tình Của Cô, Đã Nghiên Về Cố Cảo Đình 

"Em và anh ta không thể bên nhau, lý do anh ta không có muốn cưới em, còn có, nếu anh ta thật sự có bí mật gì to lớn động trời, vì sau lại không ép em gả cho anh ta?" Hoắc Vi Vũ đưa ra nghi vấn của mình.

"Hiện tại, không phải là muốn em gả cho anh ta sao?" Lâm Thừa Ân lý trí nói.

"như vậy không cần phải ở giữa ngừng nhiều năm như vậy. Lần này, vẫn là em trêu chọc anh ta trước, mọi người đều biết. Nếu em không có tìm anh ta, chúng tôi từ đầu sẽ không có ở bên nhau." Hoắc Vi Vũ ý đồ dùng vô số lý do phủ định lý do thoái thác.

Phụ nữ, cảm tính luôn nhiều hơn lý tính.

Sẽ cố chấp, sẽ để tâm vào những chuyện vụn vặt, sẽ trăm phương nghìn kế dùng đủ thứ lý do thuyết phục mình không nên tin tưởng sự tình, lại dễ dàng tin tưởng, dù là vớ vẩn, nhưng cô muốn tin tưởng sự tình.

Hiện tại cô, chính là như thế.

Lâm Thừa Ân cầm bả vai Hoắc Vi Vũ, chăm chú hỏi: "Tiểu Vũ, em lý trí một chút, ba em biết rõ em và Ngụy Ngạn Khang bên nhau, sẽ đột nhiên yêu cầu em gả cho Cố Cảo Đình sao? Ba em và Cố Cảo Đình cũng không có ước hẹn gì, cho nên chú Lưu nói chính là sự thật."

Hoắc Vi Vũ đẩy tay Lâm Thừa Ân ra, quay lưng lại, "em không muốn nghe."

"em có thể không nghe, em muốn gả liền gả, ba là ba của em, dù sao ông ấy đã chết, không có người hạn chế em! Ngày nào đó em bị thương, mình đầy thương tích cũng là chuyện của em, chúng ta tính cái gì!" Lâm Thừa Ân cũng thực nổi giận.

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đôi tay bưng kín mặt mình. Hiện tại trong đầu cô thực rối loạn, tâm cũng thực rối loạn.

Lâm Thừa Ân xoay người Hoắc Vi Vũ lại, lấy tay cô ra, nhìn đôi mắt cô hồng hồng, "Tiểu Vũ, em suy nghĩ một chút, bởi vì Cố Kiều Tuyết bắt cóc em, em đi bức Cố Cảo Đình cưới em, anh ta đáp ứng cưới em, nhưng mà không có kìm chế Cố Kiều Tuyết, đó là vì cái gì?"

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Thừa Ân, nước mắt đã chứa chan trong mắt.

"Đó là bởi vì, anh ta cưới em, vốn dĩ không phải bởi vì yêu em, mà bởi vì mục đích nào đó, cho nên, liền tính cùng em phía trước không có hẹn ước, anh ta cũng đáp ứng." Lâm Thừa Ân giáo huấn nói.

Hoắc Vi Vũ xoay mặt, nước mắt từ trên má chảy xuống.

"về sau, anh ta mang em đi, anh ta nói buông em ra, nhưng không có thả, anh ta vẫn dây dưa em. Người đàn ông này rắp tâm bất lương, lòng muông dạ thú, anh ta mưu lược, tâm cơ, không người theo kịp, chờ khi em phát hiện bị mắc mưu, đã bị anh nắm giữ ở bên trong bàn tay, Tiểu Vũ, em minh bạch sao?" Lâm Thừa Ân hận sắt không thành thép nói.

"Anh ta thả." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói, "Anh ta thật sự thả em, là em cảm thấy chính mình thích anh ta, chủ động đi tìm anh ta, sau đó em bị Giang Khả bắt cóc, cũng là anh ta cứu em."

"Anh ta thật sự cứu em sao? Cứu em mà đem em đưa lên toà án quân sự, cứu em mà không bận tâm thanh danh của em, cứu em còn thả Phùng Tri Dao để cô ta có thể đối với em tùy ý thương tổn, nếu đây là cứu, anh đây vì em làm những chuyện gì, em nhìn không tới sao? Ai mới là người chân chính quan tâm em, ai mới là người chân chính đối tốt với em! Cố Cảo Đình lợi dụng em, Tiểu Vũ!" Lâm Thừa Ân quát.

Muốn đem cô mắng tỉnh!

"Lợi dụng em cái gì, em có cái gì để lợi dụng, một không bối cảnh, hai không thân phận, ba không năng lực, bốn không dáng người, năm không mặt mũi, sáu không có tiền tài......"

"Cho nên anh ta vì cái gì muốn cưới em." Lâm Thừa Ân chen vào nói.

Hoắc Vi Vũ dừng lại, bình tĩnh nhìn Lâm Thừa Ân một phút đồng hồ.

Cô nhớ tới một sự kiện, trung tá Thượng nói qua, Cố Cảo Đình có một cái mật thất, nơi đó có lẽ có đáp án cô muốn.

Chương 388: Tôi Muốn Bên Cạnh Cố Cảo Đình, Kết Quả Gì Tôi Chịu 

"Tôi đi hỏi anh ta." Giọng Hoắc Vi Vũ trong veo mà lạnh lùng, đi tới cửa.

"Đi hỏi đi, bại lộ mục tiêu, nhiều lắm anh ta đem em giết, không báo thù cho ba em được mà thôi! Anh em chúng ta mấy người đi nhặt xác cho em." Lâm Thừa Ân nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.

Hoắc Vi Vũ dừng bước chân, nhìn phía trước, nước mắt lặng lẽ chảy.

"Chuyện này anh đừng động, em muốn tự mình biết chân tướng, nếu nguyên nhân do em dựng lên, cũng phải do em kết thúc, các người không cần vì em nhặt xác, thi thể cuối cùng cũng hư thối, đi không được nơi muốn đi, để ở nơi nào đều giống nhau." Hoắc Vi Vũ đi tới ngoài cửa.

Lưu Cương Yếu thở dài một hơi, "cô có muốn biết hay không, lúc trước chúng ta nhặt được cái gọi là đồ vật quan trọng của quân khu đánh rơi?"

Hoắc Vi Vũ ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lưu Cương Yếu.

"Một quyển kêu giản ái thư, Cố Cảo Đình nói, bên trong có che dấu hàng ngàn kỹ thuật tham số, nếu cô muốn biết chân tướng, liền theo phương hướng này tìm đi, còn có, ba cô hy vọng cô sống tốt." vành mắt Lưu Cương Yếu hơi đỏ lên.

Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, lại mở ra, trong mắt đã rõ ràng.

"anh đưa em trở về." Lâm Thừa Ân nói, đi đến Hoắc Vi Vũ.

"Không cần, em muốn một mình yên lặng." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt.

"Có thể không cần tùy hứng như vậy hay không, từ đây trở về, em đi cả đêm đều không về tới, em có tiền sao, có di động sao? Nếu ở trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Lâm Thừa Ân tức giận nói, cầm tay Hoắc Vi Vũ mạnh mẽ lôi kéo đi tới trước đi.

Hoắc Vi Vũ thực tức giận, cô thật sự không thích bị cưỡng bách. Dùng sức, cô ném tay Lâm Thừa Ân ra.

"Đường của ai đều muốn tự mình đi, nếu xảy ra chuyện cũng là số mệnh của em, em không có tiền, không có di động, ngay cả tự do và lựa chọn đều không có sao?" Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.

"Em đang trách anh đúng không?" Lâm Thừa Ân không bình tĩnh nói, đem chính di động của mình hung hăng nện ở trên mặt đất.

Màn hình di động nứt ra rồi.

"Trách anh cái gì? Trách anh biết chân tướng nói với em, trách anh biết long huyệt ngăn trở em, hay là trách anh lãng phí thời gian ở chỗ này bên em! Ha hả, ha hả ha hả." Hoắc Vi Vũ cười, cười nhưng rất thương tâm.

Rất không dễ dàng ngừng dòng nước mắt mất khống chế đang chảy xuống.

"em không rõ, em chưa từng có hại người, cũng chưa làm qua việc thương thiên hại lí, sao chép, nhìn lén, gian lận, ở sau lưng người nói bậy em đều không có làm! Vì sao ông trời đối với em như vậy! người đàn ông em yêu, không phải phản bội em, chính là vứt bỏ em, thậm chí thiết kế em, rốt cuộc em làm sai cái gì." cảm xúc Hoắc Vi Vũ thực kích động.

Cô như vậy, Lâm Thừa Ân thực lo lắng. Nhớ tới mấy năm trước cô tự sát.

Lòng anh còn sợ hãi, lo lắng nói: "em còn có chúng tôi, em cũng không phải hai bàn tay trắng, em cũng sẽ chờ người đàn ông chân chính yêu em, Tiểu Vũ, mặc kệ gặp phải gian nan hiểm trở gì, chúng ta đều sẽ bên em, anh thề."

Hoắc Vi Vũ trì hoãn cảm xúc, lau nước mắt, quyết tuyệt nói: "em muốn bên người anh ta, em muốn điều tra ra chân tướng, nếu ba em chết bởi vì anh ta, em sẽ không bỏ qua cho anh ta, nếu anh ta bị hãm hại, em cũng sẽ không buông tha những người hãm hại anh ta!"

Lâm Thừa Ân bình tĩnh nhìn Hoắc Vi Vũ. Anh biết Hoắc Vi Vũ quật cường, cũng biết cô nhất ý cô hành, việc cô quyết định, không có người thay đổi.

"Đi thôi, anh đưa em trở về. em cũng không muốn lãng phí thời gian điều tra ở trên đường, đúng không?" Lâm Thừa Ân mở cửa sau xe ra.

Chương 389: Mọi Nơi Tư Lệnh Đều Là Vì Cô, Có Cảm Giác Được Sao? 

Hoắc Vi Vũ lên xe anh, dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ. Trở về thấy cảnh đẹp, kỳ thật nhìn cũng không vô. Trong đầu cô nhớ lại mấy ngày cùng Cố Cảo Đình ở chung.

Mỗi một cái biểu tình của anh, mỗi một ánh mắt cô đều nhớ rõ. Thật là cô hiểu lầm sao? Vẫn là, lấy đạo hạnh của cô nhìn không ra Cố Cảo Đình hư tình hay là giả ý?

Một giờ sau, tới nhà Lâm Thừa Ân. Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống. "Tiểu Vũ, con không sao chứ?" Mẹ Lâm đi ra, lo lắng hỏi.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "con không có việc gì."

Mẹ Lâm cầm tay Hoắc Vi Vũ, đau lòng nói: "chúng ta không thể trêu vào Cố Cảo Đình thì trốn, dì giúp đỡ con xuất ngoại, nếu con cảm thấy cô đơn và sợ hãi, dì cho Thừa Ân bên con, vấn đề gì chúng ta đều có thể vượt qua."

"Mẹ Lâm, con không muốn trốn tránh, dù cho con có thể đi nước ngoài, cũng bỏ không được khúc mắc trong lòng, chân tướng này, con muốn tự mình làm rõ." Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm nói.

"cái này...... con có ý tứ gì?" Mẹ Lâm không hiểu, nhìn về phía Lâm Thừa Ân. Thừa Ân ám thị vững vàng, giải thích nói: "Cô ta muốn bên cạnh Cố Cảo Đình."

"Không được, quá nguy hiểm, ba con một người tinh ranh lõi đời như vậy còn không có may mắn thoát nạn, huống chi tính cách con quá mức ngay thẳng, nếu như bị Cố Cảo Đình phát hiện mục đích của con, khả năng anh ta sẽ giết con." Mẹ Lâm lo lắng nói, nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ.

"Sống có gì vui, chết có gì buồn, con không sợ." Hoắc Vi Vũ rút tay ra.

Mẹ Lâm lo lắng nhìn Lâm Thừa Ân.

"để cô ta đi thôi." Lâm Thừa Ân đi vào, cầm túi xách Hoắc Vi Vũ, đưa cho Hoắc Vi Vũ.

"anh cho em thẻ ngân hàng chứa một trăm vạn, em nếu cần dùng đến, về sau kiếm lời trả lại cho anh." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.

vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, cô biết Thừa Ân là thiệt tình đối tốt với cô. "Kiếp này không cách báo đáp......"

"Đừng nói như vậy, làm anh em có kiếp này không có kiếp tới, cảm thấy thiếu nợ anh, muốn trả tiền cho anh, phải tồn tại, không được xem thường từ bỏ, chống đỡ không nổi nữa, liền tới tìm chúng tôi, đừng làm cho anh áy náy, càng đừng làm cho anh hận em." Lâm Thừa Ân ngắt lời Hoắc Vi Vũ, xoay người, đi vào phòng của anh. Bóng dáng anh, có chút cô đơn cùng suy sút.

Trong mắt Mẹ Lâm ngập nước, đau lòng nói: "không thể không ở bên Cố Cảo Đình sao?"

Tâm ý cô đã quyết, cô muốn đi! Cánh cửa sổ không dễ dàng mở ra, như vậy liền đóng lại, cô không cam lòng.

Cô muốn biết, ánh sáng chiếu vào, là ánh mặt trời, hay là bóng kiếm. Hoắc Vi Vũ gật đầu, rời đi.

Cô đi mua đồ ăn, trở về làm cà chua trứng gà, bí đao xương sườn, kinh tương thịt ti, bò nấu nấm kim châm, còn mua một con vịt nướng.

Kỳ thật,trong tiệc rượu cô không có ăn cái gì, nhưng mà hiện tại một chút cũng không đói bụng. Làm xong, ngồi ở trước bàn ăn, chờ cửa, chờ Cố Cảo Đình tới.

Đợi đã lâu. Anh, sẽ không giống lần trước không tới chứ? Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại qua Cố Cảo Đình. Sau ba hồi chuông, điện thoại được tiếp nghe.

"Hoắc tiểu thư, tôi là trung tá Thượng, hiện tại tư lệnh vì chuyện của cô mở cuộc họp khẩn cấp không có cách tiếp điện thoại, cô có chuyện gì, nếu quan trọng, có thể phân phó tôi làm." Trung tá Thượng hạ giọng nói.

"Chuyện của tôi?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Cô không phải muốn tư lệnh bảo hộ cả nhà Lâm Trung Kiệt an toàn sao? Tư lệnh từ lúc rời tiệc rượu, lên phi cơ đi thủ đô."

Chương 390: Mỗi Một Câu Cô Nói, Anh Đều Ghi Nhớ Trong Lòng

"Anh ta tìm hai mươi ba vị nghị viên hướng uỷ ban quân sự xin thống nhất hải quân, hai ngày sau chính là hội nghị quân sự, sẽ do toàn bộ nghị viên tham dự biểu quyết ai lãnh đạo hải quân.

Nếu thống nhất lãnh đạo hải quân Hồng Việt Hải, hai mươi bốn thủ trưởng hải quân ở bên Mai tướng đi xuống, khẳng định sẽ qua tới đầu nhập vào tư lệnh. Như vậy, giống như đem cả nhà Lâm Trung Kiệt bảo hộ ở dưới cánh tay tư lệnh.

Nhưng mà Mai tướng quân hiện tại đang du thuyết hai mươi bốn nghị viên thủ trưởng hải quân giúp một tay, nếu hai mươi bốn thủ trưởng hải quân giúp một tay, anh liền không có khả năng đến đầu nhập vào tư lệnh.

Cho nên, tư lệnh vội việc này, ước chừng hôm nay, ngày mai cũng chưa về." Trung tá Thượng giải thích nói.

Hoắc Vi Vũ không thế nào minh bạch, "Cố Cảo Đình duy trì thủ trưởng Hồng Việt Hải, Mai tướng quân duy trì hai mươi bốn khu thủ trưởng, nếu Cố Cảo Đình thắng, hai mươi bốn thủ trưởng càng thêm gia nhập vào Mai tướng quân sao?"

"Một núi khó chứa hai hổ, chim khôn lựa cành mà đậu, tuyển cử một năm một lần, nếu tư lệnh thắng, liền đại biểu cho thực lực một phương, chỉ cần tư lệnh hướng tới hai mươi bốn khu thủ trưởng ném ra cành ôliu, anh khẳng định sẽ gia nhập vào tư lệnh." Trung tá Thượng rất có tự tin nói.

"Kia Cố Cảo Đình không phải là đắc tội thủ trưởng Hồng Việt Hải sao?" Hoắc Vi Vũ mê hoặc.

Trung tá Thượng cười, "Tư lệnh vì cô dám đắc tội tổng thống, đừng nói một thủ trưởng Hồng Việt Hải, mặt khác, thế giới này thuộc về cường giả, này không phải đắc tội, là nghiền ép."

Hoắc Vi Vũ dừng lại, quả tim run rẩy lợi hại, trong mắt có chút lệ trong suốt tràn ngập. Cố Cảo Đình vẫn luôn vội vàng chuyện của cô.

Cô nói một câu, anh đều ghi tạc trong lòng. Anh thật sự sẽ bức tử ba cô sao? Đối tốt với cô, thật sự có mục đích gì khác?

Hoắc Vi Vũ hoang mang.

"Hoắc tiểu thư, Hoắc tiểu thư." Trung tá Thượng gọi vài tiếng.

Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, "Ở đây."

"Cô có chuyện gì sao?" Trung tá Thượng hỏi.

"Không có việc gì, tôi làm cơm chiều muốn hỏi anh khi nào trở về ăn, nếu anh bận, vậy quên đi." tâm tư Hoắc Vi Vũ hoảng hốt nói.

"Làm món gì ăn ngon?" Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.

Giọng thành thật từ đầu kia điện thoại truyền tới. Dễ nghe, giống như tiếng thiên thần, xuyên qua màng tai cô.

Giọng anh làm cô mê muội. Trong lòng, lại có chút chua xót, chảy ra tới. Cố Cảo Đình ý thức được đầu bên kia không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì? Tôi làm cà chua trứng gà, bí đao xương sườn, hồng tương thịt ti, cùng bò nấu nấm kim châm." Nói xong, cô phát hiện trên mặt ướt dầm dề.

Nguyên bản, cô cũng không phải một người thích khóc, gặp được anh, cô giống như biến thành một người thích khóc, không phải cô không thích khóc, mà là không có gặp được một người có thể làm cô khóc mà thôi.

"Nhớ rõ ăn cơm chiều." Cố Cảo Đình dặn dò nói.

"được." Giọng Hoắc Vi Vũ có chút tắc nghẹn, sợ anh nghe ra cái gì, "cúp nha."

Không chờ anh nói chuyện, cô liền cúp điện thoại, nhìn màn hình trong tay, ảnh anh chụp cô hôn môi.

Cố Cảo Đình nhìn màn ảnh, trên mặt tươi cười thực cuồng vọng, tà mị, tự tin cùng...... Sung sướng.

tâm cô rất đau, sợ hết thảy đều là ảo giác, đều là biểu hiện giả dối. Có lẽ là bởi vì cảm xúc kích động, bụng cũng đau lên.

Hoắc Vi Vũ che bụng lại, cuộn tròn ở trên sô pha. Cố Cảo Đình nắm di động, suy nghĩ ba giây, phân phó trung tá Thượng: "Giúp tôi chuẩn bị phi cơ, tôi phải đi về."

"buổi tối Ngài còn có hai cái hội nghị." Trung tá Thượng nhắc nhở nói.

"Giúp tôi dời lại." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Kia ngài còn có ngủ hay không?" Trung tá Thượng đau lòng tư lệnh.

"Trên phi cơ tôi có thể ngủ."

Trung tá Thượng: "......"

Anh cho rằng tư lệnh sẽ không yêu ai, hóa ra, anh ta chỉ đem tất cả tình yêu cho Hoắc Vi Vũ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro