Chương 391-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 391: Tôi Muốn Ăn Chính Là Cô

Hoắc Vi Vũ nằm mơ. Cô nằm mơ thấy cả người của ba máu chảy đàm đìa, căm hận mà tuyệt vọng nhìn cô.

"Tiểu Vũ, con không cần ba sao? Đứa con gái bất hiếu này, nếu không phải con, ba sẽ không chết, ba chết không nhắm mắt..." Ba đưa tay, bóp chặt cổ của cô.

Cô cảm giác không thể hô hấp, rồi lại vô lực giãy giụa.

Không khí, từ từ mất đi.

"Dừng tay." Cố Cảo Đình cầm lấy đao.

Cô nhìn thấy ánh đao, tâm như bị thắt chặt, năn nỉ nói: "Cố Cảo Đình không cần."

Anh giơ tay chém xuống, đầu ba bị chém đứt. Trên mặt đất lăn mấy vòng, rồi răng nanh dài ra, bay tới, cắn cổ của anh.

"Ba, không cần, không cần, Ba." Cô liều mạng đẩy đầu ba ra.

Lại không lấy ra chút sức lực, bên tai, đều là tiếng gào rú của ma quỷ, tiếng nổ vang, chấn lỗ tai đến đau đớn.

Cố Cảo Đình ở trước mặt cô, ngã xuống trong vũng máu. Trong lòng cô đau như đao cắt.

"Không cần!" Hoắc Vi Vũ hét lên một tiếng, ngồi dậy.

Nước mắt đã đầy mặt. Giấc mộng kia, quá chân thật,chân thật đến cô không thể bình tĩnh lại được.

Cửa bị đẩy ra. Cố Cảo Đình xuất hiện ở cửa. Hoắc Vi Vũ nhìn thấy anh, không có suy nghĩ từ trên ghế salon, vọt tới trong ngực của anh.

"Tiểu Vũ, làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Cố Cảo Đình dịu dàng hỏi.

Cô ôm chặt lấy eo của anh, mặt chôn ở cổ của anh, tham lam hút lấy hương vị dương cương thuộc về Cố Cảo Đình.

Cơ thể của cô lạnh run, dường như chỉ có nhiệt độ cơ thể của anh, làm cho cô có cảm giác ấm áp một chút.

Cố Cảo Đình ôm phía sau lưng của cô, cao thấp vuốt, trấn an nói: "Đừng sợ, chẳng qua nằm mơ mà thôi, bây giờ có anh ở đây, anh sẽ không để cho ai làm tổn thương em."

Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, lui ra một bước.

"Sao anh lại trở về đây? Không phải nói hôm nay và ngày mai sẽ không trở về sao?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.

Cố Cảo Đình liếc về phía bàn ăn. Trên bàn đồ ăn không hề có dấu vết động qua.

Anh nhíu mày, nhéo nhéo thịt không còn lại bao nhiêu trên mặt cô."Lại không ăn cơm?"

Hoắc Vi Vũ không hiểu nhìn anh. Anh sẽ không đặc biệt từ Kinh Thành trở về, chính là vì cùng ăn cơm với cô.

"Chừng nào anh đi?" Hoắc Vi Vũ thoát khỏi miệng hỏi.

Cố Cảo Đình giơ cánh tay lên, nhìn Patek Philippe(*h,đồng hồ) trên cổ tay, "Khoảng 1 tiếng sau, còn có hai cuộc hội nghị."

Cho nên, anh qua lại ngồi máy bay bốn tiếng, chỉ vì muốn ăn cơm với cô Hoắc Vi Vũ cảm thấy trái tim mình run rẩy lợi hại, lời nói đến bên miệng, toàn bộ nuốt xuống.

Cô rũ mắt xuống, xoay người, đi về phía bàn ăn, "Tôi hâm đồ ăn lại một chút là có thể ăn."

"Ừ." Cố Cảo Đình cởi âu phục, đặt ở trên ghế salon, cởi bỏ nút áo trên cổ tay áo sơmi, xoăn lên tới khuỷa tay.

Anh giúp Hoắc Vi Vũ bưng trứng chiên cà chua và canh thịt băm bưng vào phòng bếp. Hoắc Vi Vũ bỏ mấy món ăn vào nồi hâm lại.

Trong phòng bếp từng trận mùi đồ ăn truyền tới. Cô giống như một người vợ chờ chồng mình về ăn cơm.

Trong phòng bếp có một người phụ nữ, một gia đình mà anh mong ước hạnh phúc, ấm áp. Cố Cảo Đình buông bát, ôm lấy cô từ phía sau.

Lồng ngực cứng rắn chống đỡ phía sau lưng của cô. Hôn từ trên tóc của cô, đến bên tóc của cô, lại đến vành tai của cô.

Hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt cô. Nhè nhẹ ngứa, thật giống như muốn tiến vào trong lòng của cô.

Bàn tay to của anh xoa nhẹ mông cao của cô, cắn nhẹ vành tai của cô, giọng nói mập mờ mà lại khàn khàn nói: "Tiểu Vũ, tôi muốn ăn cô."

Chương 392: Cô Đánh Cược, Cố Cảo Đình Không Nỡ Bỏ Cô

Hoắc Vi Vũ run lên một cái.

Anh quá thẳng thắn, giọng nói giống như mang theo kích thích đầu độc người, thỉnh thoảng, như muốn chui vào trong da thịt của cô. Cô hoang mang rối loại, mặt cách môi của anh hơi xa một chút, liếc nhìn về phía anh.

Anh xoay người cô lại, làm cho cô đối diện với anh. Say mê trong mắt của anh làm cho người ta rung động, thoáng cái hút người ta vào đó.

Anh nhìn môi của cô, hầu kết gợi cảm chuyển động, khuôn mặt tuấn tú tới gần khuôn mặt của cô. Hoắc Vi Vũ nhìn vào đôi mắt mê người của anh, liếm liếm môi khô ráo.

Cơ thể giống như bị định trụ rồi, tâm tư hoảng hốt. Thẳng đến hơi thở của anh tới gần. Cô theo bản năng lui về sau một bước.

Anh dịu dàng nhìn cô một cái, không có ý tứ bức bách, có chút nghiêng người, thời gian dần qua để mặt tới gần.

Cô lại lui về sau, cơ thể đụng phải bếp lò. Đã không thể lui được nữa rồi.

Đôi môi của anh đúng lúc đụng vào bờ môi căng bóng đỏ bừng của cô. Có mùi thuốc lá nhàn nhạt vị và hơi thở nam tính dương cương phả vào mặt cô.

Rất mập mờ, hương vị say lòng người, mang theo rung động, giống như có dòng điện, đạp vào xương sống lưng của cô.

Cô nhớ anh không hút thuốc. Ngoài trừ lúc tâm tình bực bội và mệt mỏi. Anh vì chuyện của cô, thật sự luôn lao lực bề bộn, chưa từng ngừng lại. Cô bị xúc động như đụng tới khối mềm mại nhất trong lòng cô. Nhưng nhớ tới ba...

Trong đầu Hoắc Vi Vũ lóe lên, cơ thể ngửa ra sau, cơ thể không có cân bằng, theo bản năng đưa tay đụng vào tay cầm của nồi.

Cái nồi đã rất nóng.

"A." Hoắc Vi Vũ khẽ a một tiếng, rút tay trở về.

Trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên thương tiếc, cầm chặt tay của cô, mở vòi nước, xói nước về phía chỗ bị phỏng.

Anh trách cứ: "Sao không cẩn thận như vậy? Chừng nào thì em mới làm việc không lỗ mãng như vậy hả?."

Nếu bình thường, cô nghe người khác mắng cô, cô nhất định sẽ tức giận phát nổ. Nhưng bây giờ, cô cảm giác được sự quan tâm của anh, đang từng chút từng chút quay trở lại. Trong mắt của anh cũng mang theo đau lòng.

Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cô thật sự không tin, anh có mục đích mới tiếp cận cô. Cũng không muốn tin tưởng, ba của cô bị anh chọc tức đến chết.

Cố Cảo Đình cầm tay cô đưa tới bên miệng, thổi nhẹ, "Còn đau không? Tôi kêu Diệc Hàm lấy thuốc tới rồi, hôm khác để hai hộp ở chỗ cô."

Hoắc Vi Vũ nghe giọng trách cứ của anh, trong lòng lại là chua, lại có một chút cảm giác ngọt ngào, khẽ cười một tiếng, "Sao cảm thấy những lời này nghe vặn vẹo như vậy, giống như anh chờ mong tôi sẽ bị thương vậy."

"Tính tình của cô quá bướng bỉnh, làm cho mình bị vết thương chồng chất, bướng bỉnh đến lời tôi nói cũng không nghe, ttôi chỉ có thể chuẩn bị thuốc trước cho cô, dùng để trị những tai họa về sau thôi." Cố Cảo Đình không vui nói, cúi đầu, ngón tay nhẹ vuốt chỗ bị phỏng phồng lên trên tay cô.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh.

Đều nói đàn ông là động vật chỉ biết suy nghĩ nữa người dưới, lúc dục vọng tiến đến, đại não không còn suy nghĩ gì hết. Nhưng khi cô bị thương, tình dục trong mắt anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thương tiếc.

Cô không từng trải qua nhiều đàn ông, ngoại trừ Ngụy Ngạn Khang, cũng chỉ có anh. Trong lòng có một xúc động.

Hoắc Vi Vũ thẳng thắn hỏi: "Cố Cảo Đình, thật lâu trước kia, ba của tôi muốn tôi gả cho anh, chuyện này anh biết không?"

Cô biết rõ, cô hỏi như vậy rất nguy hiểm.

Nếu như Cố Cảo Đình thật là trăm phương ngàn kế, vậy cô, có khả năng bởi vì câu nói này, sẽ bị hủy thi diệt tích. Nhưng cô vẫn... Muốn đánh cược... Anh sẽ không giết cô.

Chương 393: Sau Này Anh Là Của Tôi Rồi

Đôi mắt Cố Cảo Đình run lên, nhìn về phía cô, thâm trầm gợn sóng từ trong mắt xẹt qua, hòa nhập vào trong mắt đen như mực của anh, trở nên bao la vô bờ.

"Tôi nghe nói, ba của rất nhiều người con gái đều muốn gả con gái cho tôi, hình như trong tiểu khu của cô có mấy chục người." Cố Cảo Đình hời hợt nói.

Hoắc Vi Vũ nghe ra manh mối, dấy lên hi vọng, nhìn vào đôi mắt của anh, "Anh không biết chuyện ba tôi muốn gả tôi cho anh?"

"Cũng không biết, sao vậy?" Cố Cảo Đình mắt nhìn xuống cô hỏi.

"Cố Cảo Đình, anh không nên gạt tôi, tôi ghét nhất bị lừa gạt, nếu như anh gạt tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh." Hoắc Vi Vũ thận trọng nói.

"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng.

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhưng trong lòng đã sớm mãnh liệt bành trướng, đánh thẳng vào đại não.

Cố Cảo Đình hoàn toàn không có chuẩn bị kết hôn với cô. Anh hoàn toàn không có bức ba của cô. Ba của cô chết không có liên quan đến anh.

Nếu như lúc trước anh thật sự muốn cô, cho dù cô bay đến nước ngoài, cũng không trốn thoát lòng bàn tay của anh, đúng không?

Chuyện năm đó, khẳng định còn có hiểu lầm.

Cô nhón chân lên, cầm chặt cánh tay của anh, lấy cơ thể anh làm điểm chống đỡ, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.

Tim của Cố Cảo Đình đập nhanh hơn, trong mắt xẹt qua chút gợn sóng. Bây giờ thật vất vả mới có thể ở chung với cô như vậy.

Loại hạnh phúc này giống như trộm trở về. Anh không muốn mất cô, dù có một chút khả năng, cũng không thể.

Cố Cảo Đình ôm eo của cô, có chút nâng người cô lên, lưỡi đỏ vói vào trong miệng của cô, hút lấy vẻ đẹp của cô, làm cho nụ hôn này sâu hơn.

Cảm giác cô chủ động vô cùng tốt đẹp, cùng quấn quanh với anh, tác động qua lại, mỗi một cái, đều bị anh muốn ngừng mà không được.

Anh thật muốn nuốt cô vào trong bụng. Hơi thở của Hoắc Vi Vũ cũng dần dần không ổn định. Nụ hôn của anh dọc theo môi của cô đến cổ của cô.

"Ưm." cô mềm mại quyến rũ kêu ra tiếng, vô cùng dễ nghe, uyển chuyển. Nghe ở bên tai của anh, đủ để hòa tan trái tim lạnh giá của anh, biến thành dịu dàng ấm áp.

"Muốn?" Cố Cảo Đình không đàng hoàng hỏi.

Trong đôi mắt đen kịt đều là hình ảnh quyến rũ của cô. Anh vô cùng thích cô bây giờ.

Hoắc Vi Vũ bị anh nói trúng, rất xấu hổ, cắn nhẹ lên môi anh."Em để lại ký hiệu của e trên người anh, về sau này anh sẽ là người của em."

Khóe môi Cố Cảo Đình hơi gợi lên, "Khi nào thì không phải hả?"

Trái tim của Hoắc Vi Vũ như bị vật gì đó mạnh mẽ đụng vào. Đầu của anh như có như không xẹt qua cằm cô, rất ngứa. Ngực buông lỏng.

Run rẩy làm cho hai chân cô như muốn nhũn ra, cô giơ tay ôm cổ của anh. Tư thế này, quá thẹn thùng, giống như cô rất muốn, Trên mặt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng.

Anh nhìn về phía cô, bàn tay đặt ở trên ngực cô, ý vị thâm trường nói: "Anh cũng đã đặt ký hiệu của anh lên người em, sau này anh sẽ là người của em, em cũng là người của anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể rời khỏi anh, biết không?"

Anh thật cường thế.

Trong bụng của Hoắc Vi Vũ ọt ọt ọt ọt vang lên. Tâm tình tốt một chút, bụng liền đói. Cô nhìn về phía nồi đồ ăn trên bếp.

Đồ ăn bên trong sớm đã hâm xong rồi, chẳng qua không đành lòng quấy rầy bọn họ ấm áp, yên lặng bốc hơi nóng, tăng thêm kiều diễm giữa bọn họ.

Cố Cảo Đình nhìn cô không chịu nói, ánh mắt ảm đạm xuống. Khi nào cô mới có thể là của anh đây?

"Đi ra ngoài đi, anh bưng đồ ăn ra cho." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.

"Em xới cơm." Hoắc Vi Vũ mở ra tủ bát, từ bên trong lấy ra hai cái chén, bới cơm, đặt ở trên bàn cơm.

Tỉnh táo lại, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng

Chương 394: Ai Không Nỡ Bỏ

Nếu Cố Cảo Đình không ép ba ba. Vậy tại sao ba ba lại ép cô gả cho Cố Cảo Đình? Nhất định là có ẩn tình. Chuyện ba ba chết, có lẽ, đằng sau cũng có ẩn tình.

Đều tại cô không tốt, tùy hứng chạy ra nước ngoài, lúc về, ba ba đã hỏa táng, còn cô thì bị đuổi ra khỏi nhà.

Coi như bên trong có manh mối, nhưng cô làm sao điều tra được đây. Cố Cảo Đình bưng thức ăn ra, thâm sâu nhìn cô: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Hoắc Vi Vũ nhìn sang đồng hồ treo tường: "Chúng ta chỉ còn nửa tiếng để ăn cơm."

Cố Cảo Đình hơi hơi nhếch miệng, mị hoặc vô cùng: "Không nỡ xa tôi à?"

"Thôi đi, ai không nỡ bỏ anh hả." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên, có chút bối rối, cúi đầu, không nhìn anh, ngịch đôi đũa.

"Làm sao bây giờ? Tôi không nỡ bỏ cô." Cố Cảo Đình hời hợt nói, đặt đồ ăn đến trước mặt cô.

Anh thật sự không nỡ bỏ cô. Nếu anh không ở bên cô, cô có ngủ hay thức khuya không?

Không có anh chăm sóc, cô có ăn cơm hay không? Lúc anh không ở bên, nhất định có người khác để ý tới sắc đẹp của cô.

Tóm lại, anh không yên lòng để cho cô ở nhà một mình, thật vất vả anh mới có cơ hội chủ động, nhất định không cho cô chạy theo người khác nữa.

"Thật hay giả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Cố Cảo Đình nói như vậy, rất giống trong giấc mộng của cô. Cô nghi ngờ anh hả? Ánh mắt của Cố Cảo Đình lạnh xuống chút, rũ mắt nói: "Nấu."

Anh kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt muối bỏ vào miệng.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi:

"Món này, là lần đầu tiên tôi làm đấy."

"Ừm." Cố Cảo Đình tỉnh bơ nuốt xuống, ăn một miếng cơm.

Cô an tâm, cũng gắp một miếng bỏ vào mồm.

"Ừm..." Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ cứng lại.

Cô phun miếng thịt ra, nghi ngờ nói: "Sao lại mặn như vậy, rõ ràng tôi làm theo giống trên mạng mà."

Cố Cảo Đình đưa nước cho cô: "Chắc cô nhầm muối thành đường rồi."

Hoắc Vi Vũ bối rối nắm chặt ly nước, uống. Lúc đó tâm trạng cô không tốt lắm, hồn vía lên mây, chắc nhầm thật rồi.

"Thật xin lỗi, anh ăn thịt trâu xào nấm kim châm với canh bí đao sườm heo đi, à, tôi còn làm một con vịt quay nữa, tôi cất trong tủ lạnh rồi." Hoắc Vi Vũ đứng lên, muốn đi lấy.

Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, kéo một cái, cô liền ngồi trên đùi của anh. Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè gáy của cô, hôn lên môi cô.

Với anh mà nói, thức ăn ngon nhất chính là cô, sau khi ăn, tất cả các thức ăn khác, mặc kệ vị ra sao, đều không quan tâm. Cũng chỉ có cô là ăn muốn ăn.

Trong đầu hiện lên bộ dạng tuấn tú của Lâm Thừa Ân, lãnh mâu đột nhiên xiết lại, bắn ra một tia sắc bén, hôn sâu hơn. Hoắc Vi Vũ sắp bị anh hôn đến tắt thở rồi. Anh mới buông cô ra.

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Hoắc Vi Vũ, chờ tôi toàn thắng trở về, chúng ta sẽ kết hôn, được không?"

Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút do dự, dừng một chút.

Anh nhìn ra cô không nguyện ý, cắn môi cô một cái: "Khỏi do dự cự tuyệt, cứ thế quyết định."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Vậy anh hỏi cô làm gì. Tiếng đập cửa vang lên. Cố Cảo Đình quét về phía cửa, trầm giọng: "Vào đi."

Thượng trung tá đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt khẩn trương, nhìn Hoắc Vi Vũ một chút.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp. Cô cảm thấy nhất định có chuyện quan trọng phát sinh, nếu không, Thượng trung tá sẽ không đường đột gõ cửa.

"Nói đi, cô ấy là phụ nữ của tôi." Cố Cảo Đình ra lệnh nói.

Câu "Phụ nữ của tôi", nói ngay trước mặt Thượng trung tá, giống như, đã cho cô một địa vị.

Chương 395: Đợi Hai Mươi Năm, Cuối Cùng Tình Cảm Cũng Được Hồi Đáp

Trong lòng Hoắc Vi Vũ chấn động.

Cô không cần danh, không cần lợi, không cần tiềnm không cần quyền, cũng không có nhu cầu người đàn ông của mình đẹp trai xuất sắc, ưu tú.

Cái cô cần chính là sự công nhận. Một phần, là trong lòng anh tôn trọng cô. Cô đợi Ngụy Ngạn Khang bảy năm, đều không được công nhận dù chỉ một lần.

Bởi vì phần công nhận này, cô muốn trân quý nó. Thượng trung tá khẩn cấp báo cáo: "Tư lệnh, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, Tần Minh bên kia luôn giữ trung lập đã có động tĩnh, hắn bỏ phiếu cho Mai tướng quân, hội nghị lần này rất nguy hiểm."

Cố Cảo Đình nhíu mày. Anh nhất định phải để thủ trưởng Hồng Việt Hải thắng lần này, như thế Khuê An mới đầu quân cho anh.

Tiểu Vũ, an tâm gả cho anh, chân chính làm phụ nữ của anh. Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh xuống, bắn ra một đạo hung ác, câu môi, phân phó nói:

"Sử dụng phương án dự bị, có thể sử dụng thêm thủ đoạn, phi cơ chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chúng ta đi."

"Vâng." Thượng trung tá thận trọng gật đầu.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nhìn Cố Cảo Đình, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Từ xưa đến nay, phàm là công cao lấn chủ, phần lớn người ta sẽ kiêng kị. Một khi đã kiêng kị, liền phòng bị.

Hàn Tín, Ngũ Tử Tư, Bạch Khởi, Nhạc Phi, Cao Dĩnh, Viên Sùng Hoán, chờ một chút. Cô lại có thể nói ra một đống lớn danh nhân trong lịch sử.

Cố Cảo Đình vì cô mà bị người khác đưa lên đầu ngọn sóng. Cô có tài đức gì mà anh lại nỗ lực như vậy. Trong lòng một cỗ chua xót bao phủ.

"Cố Cảo Đình, anh sẽ gặp nguy hiểm sao?" Hoắc Vi Vũ không nhịn được hỏi.

Cố Cảo Đình xoay người, ánh mắt sâu u nhìn cô:

"Cô hi vọng tôi an toàn sao?"

"Đương nhiên, tôi hi vọng." Hoắc Vi Vũ không chút suy nghĩ nói.

Cố Cảo Đình vươn tay, kéo cô đến trước mặt mình, cúi người, hôn lên môi cô. Anh rất vui vẻ, kích động. Cô cũng không phải hoàn toàn không quan tâm anh.

Giống như, cuối cùng tình cảm cũng được hồi đáp. Đối với chuyện cô có thể yêu anh, đã dấy lên chút hi vọng rồi.

"Chờ tôi về lấy cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hơi lộp bộp một chút. Sao cô lại cảm giác anh lao ra chiến trường, cửu tử nhất sinh.

"Rốt cuộc anh có bị nguy hiểm hay không?" Hoắc Vi Vũ truy vấn.

"Nếu như tôi không làm thủ trưởng Hồng Việt Hải thắng được, cô có gả cho tôi không?" Cố Cảo Đình hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Hiện tại trong đầu cô rất loạn.

Nhớ tới Lâm Thừa Ân tốt với cô, mẹ của anh cũng tốt với cô, nhớ tới lúc ba ba chết, nhớ tới Cố Cảo Đình vì cô làm tất cả...

Trong thời gian ngắn như vậy, cô không thể nghĩ thông.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, đáp án của cô anh đã biết, một tia tổn thương lướt qua mắt, cuồng ngạo đứng lên:

"Thu lại lo lắng của cô, tôi không thất bại đâu, chờ làm cô dâu của tôi."

Anh kiệt ngạo quay người, đi cùng với Thượng trung tá. Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng môtơ bên tai, thì ra phi cơ của anh dừng trên mái nhà.

Cô chạy ra cửa sổ, nhìn phi cơ dần dần đi xa, biến mất trong màn đêm. Trong lòng cô có chút cảm giác buồn phiền. Anh vì cô, bôn ba qua lại.

Trong kinh đô, thoạt nhìn chỉ là hội nghị lựa chọn, trên thực tế, bao nhiêu gió giục mây vần, bao nhiêu tranh chấp quyền lợi, bao nhiêu kẻ địch, cũng đều vì con đường rộng mở tương lai sau này mà ngày càng hiểm trở, cũng chỉ có người trong cuộc biết mà thôi.

"Cố Cảo Đình, cho dù anh thất bại, tôi cũng gả cho anh." Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.

Chương 396: Cô Sẽ Theo Anh, Yêu Anh

Hoắc Vi Vũ nói xong, nước mắt chảy ra. Quyết định này, làm cô rất áy náy với Lâm Thừa Ân, mẹ của anh và ba của anh.

Bọn họ cho cô tiền, lo lắng cho cô, quan tâm cô, bảo hộ cô, hình ảnh cưng chiều vẫn còn nhớ trong đầu, rõ mồn một trước mắt. Tình cảm của cô đã bị lệch về một phía.

Bời vì cô biết, nếu như Cố Cảo Đình thất bại, cũng như Thượng trung tá nói, chim khôn biết chọn cây mà đậu, cái thế giới này thuộc về người mạnh, những thuộc hạ của anh có thể tùy thời rời đi, thù địch bao vây tứ phía.

Mà không có thuộc hạ, tương đương với cánh bị gãy.

Anh sẽ ngã xuống từ trên cao, ngã rất đau. Có khả năng, cả đời sẽ không đứng dậy được. Anh vì một câu nói của cô, bất chấp tất cả.

Nếu như cô không ở bên cạnh anh, vậy anh cũng thật đáng thương. Cố Cảo Đình, không nên bị như vậy.

Mà cô gả cho anh, cả nhà Thừa Ân sẽ bị Mai tướng quân chèn ép, chỉ sợ thời gian đó cũng không mấy dễ chịu.

Cô không nên chỉ lo cho bản thân mình, không nên kéo cả nhà Thừa Ân vào địa ngục. Chỉ hy vọng, Cố Cảo Đình nhất định phải thắng! Như vậy, mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng.

Sau khi Cố Cảo Đình đi, Hoắc Vi Vũ không ngủ được. Muốn ngủ, nhưng ngủ phải luôn luôn cảnh giác, vô cùng khó chịu.

Lại buồn ngủ, con mắt lại, não thanh tỉnh hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. Nửa đêm, cô xoát website, xoát Microblogging. Nếu bên kia Cố Cảo Đình hành động, chắc sẽ gây nên động tĩnh lớn.

Nhưng mà trên Internet ngoại trừ tin tức ngôi sao vượt quá giới hạn, ngôi sao phẫu thuật thẩm mỹ, ngôi sao xuất sắc, giống như, vẫn rất gió êm sóng lặng.

Cô đi tới tiệm thuốc hai mươi tư giờ, mua thuốc ngủ, uống thuốc, mới ngủ được. Ngủ một giấc, khi tỉnh lại mới tám giờ.

Chuyện đầu tiên làm cũng là lên Internet, xem tin tức mới nhất. Vẫn là không có gì quan trọng. Cô rời giường, đánh răng, rửa mặt.

Đã hơn mười ngày không đi làm, chắc cũng sắp bị đuổi việc rồi. Mà, cô cũng muốn làm chút việc, phân tán tinh lực, không đến mức để cho mình sụp đổ.

Hoắc Vi Vũ ngồi trên xe buýt. Vừa đến văn phòng, Tần Vi quan sát Hoắc Vi Vũ, nói: "Ngụy tổng nói cô bị tai nạn xe, về sau có chút di chứng, lại nhập viện rồi, hiện tại chắc tốt hơn rồi phải không, nhưng sắc mặt của cô cũng rất kém cỏi."

"Tốt hơn chút rồi, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống, bật máy tính lên.

"Cô biết không, thời gian cô không có ở đây, công ty phát sinh rất nhiều chuyện, còn nhớ Hoắc Thuần không? Vừa nhìn liền biết là phẫu thuật quá đà rồi." Tần Vi bát quái nói.

"Ừm." Hoắc Vi Vũ trả lời qua loa.

Cô không có tâm tư đi quản chuyện của người khác, mở Tencent(*) lên, nhìn chằm chằm tin tức quan trọng ở trên đó.

"Cái kia, cũng không biết Hoắc Thuần dùng biện pháp gì, tôi nghe nói Ngụy tổng vì cô ta mà loại hết các diễn viên khác, hiện tại cô ta đã thành nữ chính của phim Nữ Nhất Hào, cô nói xem, rất thần kỳ phải không. Cũng không biết vị đại nhân nào chống lưng cho cô ta nữa."

"À." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, cơ bản không quan tâm, tắt giao diện.

Tin tức vẫn như cũ. Cô rất lo lắng, muốn gọi cho Cố Cảo Đình, nhưng lại sợ anh đang làm chuyện quan trọng.

Điện thoại di động vang lên. Hoắc Vi Vũ vội cầm lấy. Không phải Cố Cảo Đình, mà là một dãy số xa lạ. Trong lòng Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống.

"Ơ, hình nền của cô thật dữ nha, sao làm được vậy? Tôi cũng muốn làm một cái." Tần Vi âm dương quái khí trêu chọc nói.

"Cô đi photoshop là được rồi." Hoắc Vi Vũ nói, nghe điện thoại.

"Tôi nói, cô cũng rất to gan, dám thầm mến Cố Cảo Đình." Tần Vi trêu chọc nói.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Cố Cảo Đình:

"Thì ra cô thầm mến tôi à?"

(*)Tencent Holdings Limited là một công ty cổ phần đầu tư Trung Quốc với các công ty con cung cấp dịch vụ truyền thông, giải trí, Internet và dịch vụ giá trị gia tăng điện thoại di động, và hoạt động các dịch vụ quảng cáo trực tuyến tại Trung Quốc.

Chương 397: Sinh Con Cho Tôi, Quyền Lợi Một Mình Cô Nắm Giữ

Hoắc Vi Vũ nghe được giọng Cố Cảo Đình, rất là ngạc nhiên mừng rỡ. Cô đang muốn gọi điện thoại cho anh, không nghĩ tới anh chủ động gọi lại đây.

Cô không khỏi biểu lộ vui mừng, xem nhẹ câu anh hỏi. Vừa chạy ra ngoài, vừa hỏi: "anh đổi số di động hả?"

"Không có, cái này là số máy bàn trong phòng làm việc của tôi, cô đang ăn sáng sao?" Cố Cảo Đình hỏi, nhéo nhéo mũi.

Hội nghị mở đến bây giờ mới kết thúc. Anh đã mỏi mệt không chịu nổi.

Chính là muốn nghe giọng nói của cô, sẽ làm cho thể xác và tinh thần của anh đều thoải mái rất nhiều. So với ngủ còn thoải mái hơn.

"Đã ăn xong, anh sao?" Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.

"Một hồi trung tá Thượng đưa tới đây." Cố Cảo Đình đơn giản trả lời, mặc dù là hàn huyên đơn giản như vậy, có thể cùng cô tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy, như là một đôi vợ chồng, anh cũng cảm thấy thực thỏa mãn.

Cố Cảo Đình tươi cười, "Bữa sáng ăn cái gì?"

"Lúc đi làm mua bánh mì và sữa đậu nành, đúng rồi, lần trước bánh bao nhỏ đều là anh làm hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"uh, đều là tôi làm."

Đáng tiếc, lần trước cãi nhau với anh, cô cũng chưa ăn, toàn bộ vứt bỏ, lúc ăn, cũng không nhớ kỹ hương vị.

"Lần sau tôi theo anh học." Hoắc Vi Vũ trong sáng nói.

"Giữa người một nhà chỉ cần nói một tiếng là được, nếu cô thích, tôi có thể thường xuyên làm cho cô ăn." Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.

Ai có thể tưởng tượng, một người oai phong một cõi, hiệu lệnh sa trường còn là tướng quân sẽ cởi quân trang vào phòng bếp, làm một người khéo tay nấu ăn ngon.

Cố Cảo Đình thật là một người đàn ông hoàn mỹ.

"Cái gì anh đều làm, vậy tôi làm cái gì?" Hoắc Vi Vũ thân mật hỏi.

"Làm người quan trọng người khác không thể thay thế mới có thể kéo dài không suy, củng cố địa vị chính mình, dựng thanh thế." tâm tình Cố Cảo Đình sung sướng nói.

"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao.

Chính cô vẫn biết tự lượng sức mình.

Nếu có thể làm được người không thể thay thế cũng sẽ không tìm một người chuyên nghiệp không có bao nhiêu quan hệ công tác, còn củng cố địa vị giang hồ, không bị khai trừ đã là vạn hạnh, càng đừng nói dựng thanh thế.

"Chuyên môn, chuyên tâm, chuyên chú, sinh con cho tôi, ít nhất một gái, một trai,." Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Hoắc Vi Vũ đỏ mặt. 

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở. Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về phía thang máy.

Ngụy Ngạn Khang từ bên trong đi ra. Có một số người, liếc mắt một cái, trong lòng liền sẽ không thoải mái.

Không phải bởi vì còn có cảm tình, mà là, đã hối hận đặt sai tình cảm, cảm thấy thực có lỗi với mình.

Hoắc Vi Vũ không muốn bị Cố Cảo Đình nghe được giọng nói Ngụy Ngạn Khang, để tránh Cố Cảo Đình không vui.

"Tôi cúp trước, anh mau ăn cơm sáng, tạm biệt." Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói, cúp điện thoại.

Ngụy Ngạn Khang nhìn thấy Hoắc Vi Vũ nói chuyện mang theo thẹn thùng nhu hòa, trong lòng như là bị dây cuốn lấy, có kim độc đâm vào trái tim anh, sinh ra vô số chua xót, làm anh vô cùng, vô cùng không thoải mái.

"Cô nói điện thoại với ai?" Ngụy Ngạn Khang không vui hỏi.

Hoắc Vi Vũ quay đầu đi đến văn phòng.

Ngụy Ngạn Khang cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước mặt mình, không bình tĩnh chất vấn: "rốt cuộc cô nói điện thoại với ai?"

"Ngụy Ngạn Khang, lần trước anh đã đáp ứng không bao giờ dây dưa, đừng làm cho tôi cảm thấy ghê tởm." Hoắc Vi Vũ không vui nói, ném tay Ngụy Ngạn Khang.

"Cô không muốn biết ba cô rốt cuộc là chết như thế nào sao?" Ngụy Ngạn Khang đề cao đê-xi-ben nói.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, xem kỹ mặt Ngụy Ngạn Khang lạnh băng.

"Muốn biết, đi cùng tôi." Ngụy Ngạn Khang xoay người, đi tới thang máy ......

Chương 398: Sính Lễ Anh Kết Hôn, Một Hồi Tốt Đẹp

Hoắc Vi Vũ nhìn lưng Ngụy Ngạn Khang, trong lòng có loại dự cảm bất hảo. Từ trong miệng Ngụy Ngạn Khang nói ra, khẳng định không có lời hay.

Cô không muốn đi, rất sợ nghe được điều không muốn nghe. Cô xoay người vào văn phòng, không có đi theo.

Ngụy Ngạn Khang: "......"

Cố Cảo Đình bị cúp điện thoại, nhìn về trung tá Thượng bên cạnh, hỏi: "đại khái tôi có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi?"

Trung tá Thượng nhìn thoáng qua trên cổ tay, "Còn có hai giờ, tôi ở chỗ này chuẩn bị giường cho ngài?"

"Không ngủ, chuẩn bị xe, tôi đi phủ tổng thống." Cố Cảo Đình nói, đứng dậy, cầm lấy tây trang, lưu loát mặc vào.

"Tư lệnh, ngài nên ngủ đi, tối hôm qua đến bây giờ ngài không có ngủ." Trung tá Thượng đau lòng nói.

"Tôi không muốn làm cô ta thất vọng, nếu là tôi bức bách cô ta gả cho tôi, cũng muốn đánh một trận cho đẹp." Cố Cảo Đình đi đến bên ngoài.

Trung tá Thượng lập tức chuẩn bị xe. Thư phòng phủ Tổng thống

"Cảo Đình, có việc sao?" Tổng thống mỉm cười hỏi.

Cố Cảo Đình nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có nửa phần ý cười, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn giúp một tay cho thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải lên làm lần này, tổng thống có phương pháp tốt gì?"

Tổng thống tươi cười hơi xấu hổ, "Lần này tuyển cử là công khai, công chính, công bằng, cơ hội thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải vô cùng lớn, anh không cần lo lắng quá mức."

"Việc thành do người, dựa vào vận khí, vĩnh viễn bị động, tôi không cần cơ hội của anh ta lớn, tôi muốn anh ta thắng trăm phần trăm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt u ám nhìn tổng thống.

Tổng thống thu hồi tươi cười, nét mặt cứng lại, thở dài, nói: "anh và Mai tướng quân là phụ tá đắc lực của tôi, tôi biết, trận tuyển cử này kỳ thật là anh và lão Mai đấu tranh quyền lực, tôi giúp ai đều không tốt, tôi chỉ lo thân mình."

"A." Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng, mắt chim ưng tựa hồ có thể đem ông ta nhìn thấu, "Tôi cũng tán thành ngài chỉ lo thân mình, không biết bên phó tổng thống, có thể hay không cũng chỉ lo thân mình, còn hy vọng tổng thống ngài có thể chế ước anh ta một chút."

Sắc mặt Tổng thống có chút tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng, mỉm cười che dấu nói; "được, tôi sẽ chặt chẽ chú ý bên kia."

Cố Cảo Đình xoay người, đi nhanh ra khỏi phủ tổng thống.

Tắng quản gia đi ra, lo lắng hỏi tổng thống: "ngài nói, tư lệnh, có thể hay không đã biết Tần Minh là người của chúng ta?"

"Tâm tư của anh ta sâu không lường được, nhưng mà, nếu anh ta và long tiệp ngạo liên thủ, thật sự khó có thể kìm chế anh ta, bên phó tổng thống cũng minh bạch đạo lý này, anh ta cũng sẽ không ra tay giúp Cố Cảo Đình. Nhân cơ hội suy yếu hạ quyền lực của Cố Cảo Đình. Mai Kính Sơn so với anh ta dễ khống chế hơn, bên Tần Minh cần thiết càng thêm chú ý xử lý, không thể để cho Cố Cảo Đình nhìn ra nửa điểm sơ hở." Tổng thống chủ ý đã định.

"Được." Tắng quản gia gật đầu.

Bên ngoài phủ Tổng thống

"Tư lệnh, tổng thống có ý tứ gì? Đáp ứng không can thiệp sao?" Trung tá Thượng lo lắng hỏi.

Cố Cảo Đình nhìn về phía trước ánh mắt lạnh tựa như băng. Anh đã cho cơ hội. Con đường này, anh chỉ có thể chơi tới cùng rồi.

"Thực thi!" Cố Cảo Đình ra lệnh.

Trung tá Thượng hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia sáng gấp gáp, "vâng."

Anh lĩnh mệnh, gọi điện thoại đi ra ngoài, đơn giản hai chữ, "Thực thi."

Cố Cảo Đình đi đến xe mình.

Một trận gió thổi qua, cuốn lên đầy bụi. Phong vân, sắp biến sắc. Anh đứng ở trung tâm quyền lực, khống chế hết thảy......

Hoắc Vi Vũ vẫn luôn lướt web, vẫn không thấy được tin tức đặc biệt. Tâm vẫn luôn phập phồng, bất ổn.

Có lẽ nhìn thấy tin tức đặc biệt, tâm cũng có thể yên ổn xuống. Cô đặc biệt lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện. Lòng bàn tay vẫn luôn lạnh lẽo, bụng cũng hơi phát đau. 

Chương 399: Tự Tin Của Cô Bán Tới Lúc Không Cần Tiền

Cô xoa bụng mình, bắt đầu nhớ Cố Cảo Đình. Nhìn màn hình máy tính đã phát ngốc một hồi. Nội tuyến điện thoại vang lên, Hoắc Vi Vũ tiếp nghe.

"Tiểu Vũ, tới văn phòng của tôi một chút." Ngụy Tịch Phàm mỉm cười nói.

"Uh, được." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, đi văn phòng Ngụy Tịch Phàm.

Đến văn phòng Ngụy Tịch Phàm, mới phát hiện, bên trong ngoại trừ Ngụy Tịch Phàm, còn có Lý Nghiên Hiền, Hoắc Thuần, cùng với Ngụy Ngạn Khang.

Bọn họ vài người tổ hợp ở bên nhau, hình thành một cảnh bí hiểm, nhiều ít có cảm giác kinh sợ.

Hoắc Vi Vũ cụp xuống đôi mắt, việc công xử theo phép công đi vào trước mặt Ngụy Tịch Phàm, hỏi: "Ngụy tổng, ông tìm tôi có việc?"

"Giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm." Ngụy Tịch Phàm mỉm cười mời nói.

đội hình phim kinh dị đã đủ lớn mạnh, loại nhân vật như cô xuất hiện ba phút, khẳng định bị ngược phải xách cơm hộp.

Cô vẫn là an tĩnh trở về.

"Giữa trưa tôi có hẹn, thật ngại quá." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt.

Ngụy Ngạn Khang tươi cười, "Tiểu Vũ, cô hẳn là không dám cùng tôi cùng ăn bữa cơm sao? "

Hoắc Vi Vũ hơi lạnh ánh mắt nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang.

Lúc trước, cô nhường nhịn rất nhiều, không nghĩ để mình bị cừu hận che mắt, không ghi hận, không yêu, nhàn nhạt.

Nhưng mà cô phát hiện, cô không làm, chính là cho người khác cơ hội.

"Không phải không dám, mà là khinh thường, cùng anh ở trên một cái bàn ăn cơm, tôi sợ cơ tim tắc nghẽn." Hoắc Vi Vũ chán ghét nói.

"Tôi đối với cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang đứng dậy, đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ.

"Xác thật, rất có lực ảnh hưởng." Hoắc Vi Vũ nâng cằm lên, lạnh lẽo nhìn anh, "Trên thế giới có loại động vật ghê tởm nhất, anh biết là cái gì không? "

"Cái gì?" Ngụy Ngạn Khang hỏi, nhu tình nhìn xuống cô.

"Bạn trai cũ, cho nên, đừng khiến tôi ghê tởm, OK?" Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

Ngụy Ngạn Khang một chút cũng không tức giận, tươi cười, "cô vẫn là nhanh mồm dẻo miệng như vậy, bất quá tôi thích."

Hoắc Vi Vũ quả thực vô lực châm chọc, không thể trêu vào, cô vẫn trốn tránh, xoay người, đi đến cửa.

"Ba cô là bị Cố Cảo Đình bức tử, cô biết không?" Ngụy Ngạn Khang đối với bóng dáng Hoắc Vi Vũ âm lãnh nói.

Hoắc Vi Vũ không để ý tới, đi tới ngoài cửa

Ngụy Ngạn Khang đi nhanh đuổi theo, cầm cánh tay của cô, đẩy đến trên tường, trong mắt tăng lên tàn khốc, "cô xác định muốn cùng kẻ thù giết cha cô ở bên nhau sao?"

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Ngụy Ngạn Khang, "anh nói người Cố Cảo Đình thích chính là Phùng Tri Dao, nhưng mà anh ta căn bản không thích Phùng Tri Dao, anh ta và Phùng Tri Dao ở bên nhau là bởi vì ba của Phùng Tri Dao đã từng vì anh ta hy sinh!

Anh nói ba tôi là bị anh ta bức tử, chứng cứ đâu? anh cảm thấy nhân phẩm của anh ở nơi này có thể phát huy hết mức, vu khống thì tôi có thể bị anh một lần lại một lần lừa gạt, vẫn là anh cảm thấy lúc trước trong đầu tôi úng thủy còn chưa có chảy khô, chỉ số thông minh có thể bị anh một lần lại một lần nghiền áp!"

"Lời tôi nói chính là sự thật!" Ngụy Ngạn Khang thực xác định nói.

"Vậy chứng minh!" Hoắc Vi Vũ đẩy Ngụy Ngạn Khang ra.

"Tôi có thể chứng minh." Hoắc Thuần đi ra, vênh váo tự đắc liếc Hoắc Vi Vũ.

"A." Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, "cô càng thêm không thể tin, nếu cô có thể chứng minh, cũng sẽ không nhẫn nại đến bây giờ mới nói ra tới."

trên mặt Hoắc Thuần thực xấu hổ, "Đó là tôi không có nghĩ đến cùng một chỗ, cô có thể đi xem qq của tôi không gian khi đó chụp ảnh."

"Cô cảm thấy cô có thể tồn tại ở trên qq của tôi? tự tin của cô bán tới lúc không cần tiền sao?" Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta.

Chương 400: Tiểu Vũ, Cô Gả Cho Tư Lệnh, Tôi Vì Cô Nối Máy

Hoắc Thuần chính mình mở ra qq không gian, đưa cho Hoắc Vi Vũ xem, "cô xem, đây là tôi chụp ảnh vào ngày ba cô qua đời đó, bối cảnh là bệnh viện quân khu, ba cô do Cố Cảo Đình đưa tới."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong mắt hồ nghi. Cố Cảo Đình nói không biết chuyện này, sao có thể đưa ba ba đi bệnh viện. Cô tiếp nhận di động Hoắc Thuần, là chụp buổi tối.

Cố Cảo Đình dựa vào xe, đứng ở phía dưới đèn đường, trên đỉnh đầu bao phủ vầng sáng nhàn nhạt, ngón giữa và ngón trỏ cầm thuốc lá, ánh mắt thâm thúy nhìn bệnh viện trước mặt, cau mày.

Người đàn ông này, một động tác bình thường, một trạng thái tĩnh tùy ý, đều có thể đẹp trai điên đảo chúng sinh.

Ngày đó Hoắc Thuần ghi chú là: Nhìn đến nam thần, đẹp trai làm lòng người chảy nước miếng, muốn sinh bảo bảo cho anh. Thời gian là buổi tối 10 giờ ngày 19 tháng 8. Sinh nhật cô, cũng là ngày cô ngồi trên phi cơ rời đi.

Tâm Hoắc Vi Vũ bị nghiền nát, căng lên đau đớn, như là trúng độc, chua xót tiến vào máu, trong đầu ong ong tác hưởng.

Chẳng lẽ Cố Cảo Đình thật sự lừa cô? Hoắc Vi Vũ cũng không biết mình làm sao trở lại văn phòng?

Cô ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm màn hình, kỳ thật cái gì đều không thấy. Cố Cảo Đình, thật là lừa cô, nguyên nhân anh lừa cô, có lẽ, thật là bức tử ba cô.  Đầu óc cô hoản loạn.

Hoắc Thuần nhìn sắc mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt, trong lòng rất là sảng khoái, gọi điện thoại ra ngoài, "Mẹ, con nói cho mẹ hay việc này, mẹ còn nhớ rõ ngày bác bị đưa vào bệnh viện không?"

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ bị con nhỏ kia phát hiện là chúng ta giết chết ba nó?" Tần Diệu Ni lo lắng nói.

"Mới không phải đâu, ngày đó không phải con vừa vặn chụp ảnh Cố Cảo Đình sao? Hiện tại cho ra tác dụng lớn, con nói với Hoắc Vi Vũ là Cố Cảo Đình bức tử ba cô ta, cô ta giống như tin, kế tiếp chúng ta có trò hay để nhìn, ha ha ha." Hoắc Thuần phá lệ sung sướng, rốt cuộc nói ra một hơi.

"A nha, con gái tôi, chúng ta đừng tranh nước đục lần này, con vu khống ai cũng không thể vu khống Cố Cảo Đình, anh ta không phải kẻ khờ, nếu như bị anh ta tra được chúng ta tức chết ba Hoắc Vi Vũ, chúng ta sẽ sống so với chết còn khó chịu hơn." Tần Diệu Ni trong lòng không yên ổn.

"Sợ cái gì, lúc trước Hoàng tẩu biết chân tướng sự tình đã sớm về quê, cô ta cầm tiền của chúng ta cũng không dám nói bậy, tức chết không tức chết, lại không phải hạ độc, chúng ta một mực chắc chắn, không thành vấn đề, được rồi mẹ, con không thèm nghe mẹ nói nữa, hiện tại con muốn cùng ông chủ công ty điện ảnh đi ăn cơm, lần này con diễn vai nữ chính, khẳng định có thể thành công." Hoắc Thuần vui vẻ nói, đi vào thang máy.

Lý Nghiên Hiền từ hàng hiên đi ra, hung ác nham hiểm nhìn hướng Hoắc Thuần biến mất. Chỉ dựa vào cô ta, muốn thành công vang dội? Nằm mơ.

Lý Nghiên Hiền gọi điện thoại đi ra ngoài, "Lý thăm trường, giúp tôi đi tra một chút một người gọi là Hoàng tẩu, đã từng là giúp việc ở viện trưởng quân khu, tôi muốn địa chỉ cụ thể của cô ta."

Hoắc Vi Vũ từ văn phòng ra tới, nhìn đến Lý Nghiên Hiền, hơi ngừng lại. Phu nhân ông chủ như thế nào xuất hiện ở chỗ này.

Lý Nghiên Hiền đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, tươi cười, "Tiểu Vũ, giúp tôi làm một việc, sau khi việc thành tôi tặng cho cô một đại lễ siêu cấp, tôi cam đoan, là cô tha thiết ước mơ."Hoắc Vi Vũ có chút kinh ngạc Lý Nghiên Hiền sẽ nói như vậy.

Cô tha thiết ước mơ đại lễ siêu cấp? Sẽ là cái gì? Mặc kệ là cái gì, thái độ cô vẫn phải có. Hoắc Vi Vũ việc công xử theo phép công gật đầu, "mời Ngụy phu nhân cứ việc phân phó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro