Chương 441-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 441: Sức Mạnh Của Tình Yêu

Anh đi mở cửa. Trung tá Thượng đứng ở cửa ra vào, trong tay bưng một ly nước đường đỏ.

Cố Cảo Đình tiếp nhận, phân phó nói: "Gọi phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya, càng nhanh càng tốt, phong phú một chút, nhiều protein."

"Vâng." Trung tá Thượng nhìn sang tư lệnh.

Anh ta quả thật không hiểu. Vừa rồi vẻ mặt tư lệnh kém như là bão tố kéo đến, anh ta đứng ở trong gió lốc, vẻ mặt lo lắng. Bây giờ lại mềm mại, anh ta đều cảm thấy dịu dàng.

Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Anh ta cầu xin, Hoắc Vi Vũ đừng làm cho tư lệnh tức giận nữa. Nữa tiếng sau, trung tá Thượng đẩy một bàn đồ ăn rất phong phú tới.

Hai chén cơm nhỏ, một chén thịt băm hương cá, một chén canh xương sườn bí đao. Hoắc Vi Vũ ăn như hổ đói, một lát đã ăn xong một chén, xin lỗi hỏi: "Còn cơm không?"

Cố Cảo Đình lấy chén cơm anh chưa ăn, đưa cho Hoắc Vi Vũ.

"Vậy còn anh?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Ăn trước đi, tôi kêu trung tá Thượng lấy thêm hai chén nữa." Cố Cảo Đình nói, đi đến cửa, phân phó trung tá Thượng.

Vậy cô sẽ không khách khí. Hoắc Vi Vũ cúi đầu ăn cơm. Cố Cảo Đình ngồi xuống đối diện với cô, "Ăn cơm nhiều như vậy, thịt của cô nó chạy đi đâu hết rồi?"

Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái, không nói gì, gắp một khối thịt hấp, cắn một miệng lớn, tiếp tục ăn cơm.

Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm dáng vẻ cô ăn cơm, thật đáng yêu, khóe miệng giương lên, dịu dàng nói: "Cô ăn từ từ, không có người giành với cô."

Mũi của Hoắc Vi Vũ chua xót.

Cô thật lâu rồi chauw ăn bữa cơm như vậy, ánh mắt hơi đỏ lên, nhìn về phía anh, hỏi: "Lần này anh đi nước B đàm phán sẽ gặp nguy hiểm sao? "

Cố Cảo Đình cảm giác được sự quan tâm của cô, nở nụ cười, "Cô nói là nước B, hay là tôi?"

Hoắc Vi Vũ cũng cười, "Tôi sẽ cầu nguyện cho người dân trong nước B, ngàn vạn đừng đắc tội anh."

Anh búng trán của cô một cái, "Ăn cơm có sức trêu chọc tôi hả."

Hoắc Vi Vũ xoa trán, "Còn chưa ăn no đâu."

"Vậy có cần phải làm chút gì đó. Tiêu hao một chút thể lực của cô không." Cố Cảo Đình vừa cười vừa nói.

Anh cười rộ lên quá dễ nhìn, cô có chút hoảng thần, còn không hiểu anh nói gì, anh đã hôn lên môi của cô.

Hoắc Vi Vũ giật mình, lui vể sau. Trên miệng cô còn dính nhiều dầu đó. Anh còn chưa thỏa mãn dục vọng, nâng cằm của cô lên, ngón tay mê luyến vuốt nhẹ lên môi cô, "Được rồi, cô ăn trước đi. Bây giờ tôi không quấy rầy cô nữa."

Ý là khi cô ăn xong, anh sẽ quấy rầy cô sao? Hoắc Vi Vũ thẹn thùng, cúi đầu, ăn cơm. Trung tá Thượng đưa cơm tới đây, vẻ mặt có chút ngưng trọng."Tư lệnh...."

Cố Cảo Đình nhìn xảy ra vấn đề, cằm dưới liếc về phía ngoài cửa, "Đi ra ngoài nói."

Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người bắt cóc con gái thượng tá hải quân nước B uy hiếp B nước thả người và xin lỗi, kết quả, vừa rồi thượng tá phát hiện thi thể của con gái, bây giờ rất tức giận, có thể sẽ giết con tin, phái người tới đánh chiếm Hồng Việt hải." trung tá Thượng vội vàng nói.

"Lập tức liên hệ thủ trưởng hải quân nước B, chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay." Cố Cảo Đình hạ lệnh nói.

"Nhưng trong tình huống này, ngài đi nước B, chính là đi vào hang hổ, cửu tử nhất sinh(*Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.)." Trung tá Thượng lo lắng nói.

"Nếu như tôi không đi, khẳng định có người khơi mào gây sự, chuyện sẽ chuyển xấu hơn, vốn chuyện này là do tôi, phải để tôi kết thúc trận chiến tranh này. Anh đừng nhiều lời, ngoài ra, tăng cường lực lượng quân đội ở trên đảo, phân phó xuống dưới, khi tôi không có ở đây trong bảy ngày, ngàn vạn không thể để cho Hoắc Vi Vũ bước ra khỏi đảo này một bước, nghe không?" Cố Cảo Đình âm trầm nói.

"Vâng." Trung tá Thượng gật đầu.

Chương 442: Cô Muốn Nắm Tay Của Anh, Không Bao Giờ Buông Ra Nữa

Cố Cảo Đình trở về phòng, Hoắc Vi Vũ đã ăn xong rồi. Cô nhìn về phía anh, cảm thấy vẻ mặt anh có chút kém, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ."

"Năm phút sau, tôi phải đi nước B, lúc tôi không có ở đây, đừng quên ăn cơm, có chuyện tìm trung tá Lý gọi điện thoại cho tôi, biết không?." Cố Cảo Đình dặn dò.

Hoắc Vi Vũ ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, "Nếu không, tôi đi nước B với anh?"

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi của cô một cái, anh liền buông ra. Sợ sẽ không bỏ được.

"Tôi đã phái người đi tìm hung thủ lần trước muốn giết cô, chờ tôi trở lại, tôi sẽ cho cô một câu trả lời." Cố Cảo Đình nói, ngón cái vuốt ve khuôn mặt của cô, "Lần trước oan uổng cô, thật xin lỗi."

"Tôi không có trách anh, trong tình huống đó tôi không có bằng chứng, anh hiểu lầm là bình thường." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, nhìn Cố Cảo Đình.

"Đảo và máy bay vẫn là của cô, tôi không có sửa tên mình, chứng khoán công ty tôi tạm thời muốn lấy lại." Cố Cảo Đình ngưng trọng nói.

Hoắc Vi Vũ cầm chặt tay của anh. Anh nói như vậy, giống như để lại di ngôn trước khi chết, làm cho cô sợ hãi và bất an.

"Anh sẽ bình an trở về đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, "Đương nhiên, nếu không chẳng phải cô sễ phải thủ tiết."

Trong mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hơn, cố ý kích thích anhh nói: "Tôi sẽ không thủ tiết, Tôi sẽ tìm người đàn ông khác, gả một lần nữa."

"Ai muốn cưới cô?" đôi mắt Cố Cảo Đình lạnh lùng.

Chỉ cần nghĩ đến cô và người đàn ông khác ở cùng một chỗ, anh đã không chịu nổi.

"Nhiều lắm, Thừa Ân, Nam Phong, còn có Ngụy Ngạn Khang." Giọng nói của Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.

Sợ nói thêm gì nữa, cô sẽ khóc. Cô không muốn anh có chuyện.

"Những người đàn ông cặn bã kia, trước khi tôi sẽ xử lý từng người, miễn cho cô lại bị lừa gạt." Cố Cảo Đình không vui nói.

Hoắc Vi Vũ không nói được nữa, ôm lấy Cố Cảo Đình.

Cô thật sự không muốn anh đi mạo hiểm, oán hận nói; "Không thể để cho người khác đi sao, anh có thể tại phía sau màn chỉ huy, thủ trưởng Nam Hải cũng không thể đi sao?"

Cố Cảo Đình ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Những người đó là cấp dưới của tôi, một binh sĩ trong đó là Trung Úy hải quân Hồng Cảng hải, anh ta và hải quân nước B đã từng chính diện đối đầu, hải quân nước B sẽ không bỏ qua anh ta, cho nên, bọn họ sẽ bị nước B bắt tới, mà khi bọn họ bị nước B bắt được, là ở trong kế hoạch của tôi, mục tiêu chính là khơi dậy mâu thuẫn Hồng Cảng hải, để cho thủ trưởng Hồng Cảng hải toàn thắng ở trong hội nghị."

Hoắc Vi Vũ đã hiểu. Đây chính là anh nói. Nói cho cùng, cũng là vì cô. Nếu như Cố Cảo Đình gặp chuyện không may, cô nhất định sẽ hận chết chính mình.

"Thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ nói xin lỗi, "Tôi không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, thật xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tôi nhất định sẽ để cho bọn họ cùng trở về, một người cũng không thiếu." Cố Cảo Đình xác định nói.

Bên ngoài tiếng nổ motor máy bay vang lên. Hoắc Vi Vũ biết rõ Cố Cảo Đình phải đi. Anh cầm chặt tay của cô, đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của cô.

Trên nhẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh. Hoắc Vi Vũ run sợ hơn. Chiếc nhẫn này không phải đã bị cô vứt đi rồi sao?

"Lần sau còn dám vứt bỏ, anh sẽ không nhặt trở về đâu." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Nước mắt Hoắc Vi Vũ tràn mi. Bàn tay gắt gao nắm lại, giữ chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. Cô muốn nắm tay của anh, không bao giờ buông ra nữa.

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên trán của cô, xoay người rời khỏi. Bóng lưng kia, như mang theo một thân chính nghĩa, bước lên chiến trường...

Chương 443: Khắp Thiên Hạ Cưng Chiều, Không Sánh Bằng Anh

Hoắc Vi Vũ chạy đến cửa sổ, mới nhớ tới, cửa sổ phòng cô là ở bên trong. Cô từ cửa đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Cố Cảo Đình bước lên xe.

Trong lòng chua xót giống như dấm trong vại. Nhưng cô biết, cô không thể giữ anh lại, chỉ có thể để cho anh rời đi.

Xe của Cố Cảo Đình chạy đến sân bay trên đảo, anh nhìn về phía sau xe, Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa nhìn theo anh. Nồng đậm không muốn chảy xuôi theo trong lòng anh.

Anh gọi điện thoại."Trung tá Lý, kêu cô ấy trở về."

Nói xong anh cúp máy.

Trung tá Thượng lo lắng nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Tư lệnh, nếu không tôi đi, ngài ở nhà với Hoắc tiểu thư."

"Thủ trưởng hải quân bọn họ chỉ rõ muốn tôi đi, những binh lính kia là người tôi tín nhiệm trong căn cứ, tôi không thể để bọn họ có chuyện gì, đừng nói nữa." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, nhắm mắt lại chợp mắt.

Trung tá Lý đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, gật đầu, cung kính nói; "Tư lệnh phân phó, để tiểu thư trở về."

"Hoắc Vi Vũ, cô lại làm cái quỷ gì, nửa đêm không ngủ được, như là người bị bệnh thần kinh, cô đang diễn trò để được đồng tình sao?" Tử Viện bị tiếng máy bay đánh thức, không vui nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ lười để ý cô ta. Đi về phòng của mình. Tử Viện duỗi ra chân, muốn vướng chân Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tử Viện, "Đừng làm một ít chuyện nhàm chán lại không có ý nghĩa. Tôi không có tâm trạng giỡn với cô."

"Nói giống như tôi muốn giỡn với cô vậy, đúng rồi, Hoắc Vi Vũ, tôi nghe nói, cô không phải con gái ruột của ba cô đúng không?" Tử Viện nở nụ cười, vui sướng khi người gặp họa hỏi.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ chìm xuống, "Là ai nói?"

"Tôi có người bạn quen biết em họ cô, người em họ kia nói cô ta lén đi xét nghiệm AND với cô, kết quả là không có quan hệ máu mủ gì với cô, chuyện này không phải là nói, cô không phải là con ruột của ba cô sao? Thì ra là con hoang." Tử Viện cười càng vui vẻ hơn rồi.

Hoắc Vi Vũ quả thật không hiểu Hoắc Thuần, rõ ràng hại chết ba của cô, vì sao còn có thể sống đúng tình hợp lý như vậy.

Hoắc Vi Vũ đi về phía phòng của cô. Tử Viện ở phía sau đuổi kịp cô, "Chuyện này rốt cuộc có thật hay không?"

"Thiệt hay giả có quan hệ với cô sao?" giọng của Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

"Ha ha, vậy cô biết ba ruột của mình là ai không? Sau khi ba cô chết, ba ruột cũng không tới tìm cô, Hoắc Vi Vũ, cô thật đáng thương." Tử Viện lẩm bẩm nói.

Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, ngăn lại giọng nói của Tử Viện. Tiếng đập cửa vang lên

"Cút." Tâm tình Hoắc Vi Vũ không tốt nói.

"Hoắc tiểu thư, tư lệnh phân phó tôi đưa điện thoại cho cô." Giọng nói của trung tá Lý truyền vào.

Hoắc Vi Vũ mở cửa, "Xin lỗi, tôi tưởng rằng là Tương Tử Viện."

Tương Tử Viện thò đầu ra, "Hoắc Vi Vũ, tính cách của cô thật khác người nha, là đàn ông thì cô mở cửa, là nữ thì cô cho cút, ba cô biết rõ cô như vậy, quả nhiên rất giống mẹ cô, ha ha."

Ánh mắt sắc bén Hoắc Vi Vũ quét qua, thật muốn tát cho cô ta hai bàn tay. Tương Tử Viện rụt đầu về. Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm. Cô vô cùng chán ghét người khác chửi bới ba và mẹ của cô.

"Hoắc tiểu thư không cần tức giận, tư lệnh nói, hòn đảo này là của cô, nếu như những người khác làm cho cô cảm thấy không thoải mái, cô có thể đuổi cô ta đi." Trung tá Lý nhắc nhở.

Tương Tử Viện: "..."

"Lúc nào thì anh Cảo Đình nói như vậy? Hai người có một chân với nhau nên muốn đuổi tôi đi, sợ tôi vạch trần hai người phải không?" Tử Viện lại thò đầu ra, có chút mờ mịt, rất không bình tĩnh nói.

Chương 444: Cố Cảo Đình, Tôi Chờ Anh Quay Về

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bực bội nói:"Lấy đi."

"Vâng." Lý trung tá gật đầu.

"Hoắc Vi Vũ, Mai Lâm lưu lại vì tôi, cô mang tôi đi, Cảo Đình lấy lý do gì lưu cô ta lại? Cô muốn hại chết Cố Cảo Đình sao?" Tử Viện tức giận nói.

"Đợi chút nữa." Hoắc Vi Vũ cảm thấy Tương Tử Viện nói rất có lý.

Cô không thể vì tâm trạng của mình mà hại Cố Cảo Đình được.

"Để cô ta đi." Hoắc Vi Vũ sửa lời.

"La la la, là lá la." Tử Viện đắc ý ngâm nga, cố ý trước mặt Hoắc Vi Vũ diễu võ giương oai đi qua.

Hoắc Vi Vũ bắt lấy cánh tay của cô, kéo vào trong phòng.

Tử Viện: "..."

"Hoắc Vi Vũ nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ nói cho anh Cảo Đình biết, nói cho anh tôi biết, bôn họ sẽ khiến cô sống không bằng chết." Tử Viện sợ hãi cảnh cáo nói.

Hoắc Vi Vũ nhếch miệng:

"Cô biết tôi hiện tại không người thân, cô đợn một mình, nói không chừng, ngày nào đó không muốn sống nữa, liền liên lụy cô một chút, về sau không nên chêu chọc tôi, biết không?"

Tử Viện nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ:

"Biết rồi."

Hoắc Vi Vũ buông tay. Tử Viện chạy ra ngoài, thò đầu ra cửa, cười híp mắt nói:

"Hoắc Vi Vũ, chờ anh Cảo Đình trở về, tôi sẽ nói cho anh ta biết là cô đánh tôi."

Tử Viện nói xong, chạy nhanh như chớp. Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi. Chờ Cố Cảo Đình trở về, hiện tại anh cũng vừa lên phi cơ. Cô đóng cửa, nhìn Tử Viện trốn sau tường. Cô ta nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, vội vàng chạy.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô nằm trên giường, lần này tới tháng thật đau. Cô ngủ không được, bật điện thoại di động lên. Trên điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi.

Có Hoắc Thuần, Thái Nhã, Lý Nghiên Hiền, Ngụy Ngạn Khang, Cố Kiều Tuyết, Ngụy Tịch Phàm, Tiểu Bát, Thừa Ân, Lâm mẹ. Có ít người cô không muốn gọi lại, có ít người, cô cảm thấy đã trể rồi nên không muốn làm phiền.

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ qua lỗ trên cửa, thấy không có ai. Cô vừa trở lại giường, tiếng đập cửa lại vang lên. Cô lại đi tới cửa, nhìn qua lỗ, vẫn không có ai.

Là ai gõ cửa, trong lòng cô cũng đả nắm chắc. Mở cửa. Tương Tử Viện đứng ở cửa ra vào, vừa muốn gõ cửa, vừa vặn bị bắt được, bị hù cho mất vía, co cẳng chạy, trượt chân, té.

Còn chưa đứng lên, liền thấy Hoắc Vi Vũ ở trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cô. Cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.

"Tương Tử Viện, cô một mực gõ cửa phòng tôi, tôi biết cô muốn tôi không ngủ ngon, nhưng mà cô cũng không ngủ được, không phải sao? Đây là hại người không lợi mình. Đương nhiên, cô có thể tiếp tục gõ, chỉ cần tôi nhét bông gòn vào tai là kh6p6ng nghe được gì. Cô đừng ấu trĩ như vậy, IQ dừng ở lúc học tiểu học à, hay là mai mốt để con của chúng tôi chơi với cô?" Hoắc Vi Vũ không chút nương tình nói.

"Vậy cô không được câu dẫn anh Cảo Đình, tôi thích anh ta, chỉ cần cô đáp ứng không câu dẫn anh ta, tôi liền không nhằm vào cô." Tương Tử Viện đứng lên nói.

"Tin tôi đi, đối với cô mà nói, anh ta quá già rồi." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói.

Tương Tử Viện không bình tĩnh: "Cô và tôi cùng tuổi."

Hoắc Vi Vũ chỉ chỉ đầu: "Tôi nói là cái này."

Tử Viện tức giận: "Tôi nói cho cô biết, tôi biết ba của cô là ai? Ba ruột."

Chương 445: Kẻ Ác Tự Có Kẻ Ác Trị

Hoắc Vi Vũ nhìn trong mắt của Tương Tử Viện lóe lên một tia giảo hoạt. Cô ta biết mới là lạ. Coi như cô ta biết, cũng không nói cho cô.

"Tương Tử Viện, bây giờ rất muộn, đi ngủ sớm một chút, nghe nói ngủ có thể tăng IQ, chúc cô thành công." Hoắc Vi Vũ nói xong, quay người vào phòng, đóng cửa lại.

Điện thoại di động của cô vang lên. Hoắc Vi Vũ tiến lên, thấy không phải là Cố Cảo Đình, ánh mắt lại ảm đạm xuống. Anh làm sao có thời gian mà gọi cho cô chứ? Cô thật là nghĩ nhiều rồi.

Hoắc Vi Vũ nghe.

"Cô cũng còn mặt mũi nhận điện thoại của tôi sao?" Lý Nghiên Hiền kêu gào.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

"Là cô mật báo cho Cố Cảo Đình phải không, hiện tại Cố thị hủy bỏ đầu tư, không chỉ có như thế, mấy cái hợp đồng cũng bay luôn, tất cả đều bị bác bỏ, cũng bị cấm truyền bá. Máy tính công ty, điện thoại đều đen thui, nhà tôi còn bị trộm, giấy cam bảo đảm cũng bị mất, chỉ có Cố Cảo Đình mới có khả năng làm chuyện này." Lý Nghiên Hiền không bình tĩnh lên án nói.

"Tôi cũng nghĩ là anh ta làm, nhưng tôi không có khai bà ra, tôi chỉ nói bị người khác uy hiếp, nếu như tôi mật báo, thì hai ngày trước máy tính của cô đã bị hack rồi, không chờ tới bây giờ đâu." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

"Cô không nên nói có người uy hiếp cô, cô phải nói là tự cô làm, bây giờ cô hại tôi có biết hay không." Lý Nghiên Hiền hét to.

"May cho bà là không có tạt axit sunfuric, nếu không, không chỉ đơn giản là phá sản như vậy đâu."

"Vậy tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô bội bạc cứu được Thái Nhã, cảm ơn cô hạ thủ lưu tình buông tha cho Thái Nhã, cảm ơn cô vong ơn phụ nghĩa khai tôi ra, cô có biết hay không, hiện tại Tịch Phàm muốn ly hôn với tôi rồi!" Lý Nghiên Hiền khóc rống lên.

"Cố thị là công ty đầu tư cho các người, Ngụy Tịch Phàm bắt đầu nhắm vào Thái Nhã, liền đã quyết định con đường này đã vặn vẹo, loại đàn ông bay bướm như vậy, bà muốn làm gì! Ông ta đòi ly hôn, đối với bà mà nói không phải là chuyện xấu."

"Cô còn ở đấy châm chọc tôi, nếu không phải cô mật báo, Cố Cảo Đình sao lại đối phó chúng tôi? Nếu không phải cô mật báo, Tịch Phàm sẽ ly hôn với tôi sao? Đều là bởi vì cô, cô là cái đồ đê tiện!" Lý Nghiên Hiền khóc quát.

"Tôi không có mật báo, tin hay không thì tùy." Hoắc Vi Vũ cúp máy.

Trên điện thoại di động lập tức hiển thị tin nhắn của Lý Nghiên Hiền.

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, đồ đê tiện, tôi nguyền rủa cô, cả một đời không có được hạnh phúc."

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, gọi lại.

"Cô treo à, chột dạ hả, tôi chưa từng thấy qua loại người buồn nôn như cô, so với Thái Nhã còn buồn nôn hơn, trong ngoài khác nhau, hai mặt, "phi", âm hiểm, tiểu nhân." Lý Nghiên Hiền bùng nổ nói ra.

"Đầu tiên, tôi không có mật báo, lấy năng lực của Cố Cảo Đình, nhất định có thể tra ra bà."

"Sao cô lại nói là có người uy hiếp cô, cô không thể thừa nhận là cô làm sao? Đê tiện!" Lý Nghiên Hiền tức giận muốn phun lửa nói.

"Bởi vì đó là sự thật, tãi sao tôi phải gánh tội thay cô chứ."

"Lúc cô muốn bút ghi âm, cô cam kết thế nào, hiện tại cầm được bút ghi âm liền qua cầu rút ván, sao cô lại gian trá như vậy."

"Lúc tôi và bà giao dịch, đáp ứng không khai ra bà, tôi không có thất hứa, thời điểm bà trả thủ hẳn phải biết đến kết quả này chứ, tôi đã giúp bà hết sức rồi."

"Cô giúp tôi cái gì? Bây giờ tôi không còn gì nữa, Tịch Phàm, công ty, con cái, tôi cũng sẽ làm cô không có cái gì." Lý Nghiên Hiền nói xong, cúp máy.

Chương 446: Tôi Là Phụ Nữ Của Cố Cảo Đình

Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Lý Nghiên Hiền, trong lòng Hoắc Vi Vũ thật không thoải mái. Xem như Lý Nghiên Hiền bị hủy trên tay Ngụy Tịch Phàm.

Chẳng qua bất kỳ phụ nữ nào, ở trước mặt người đàn ông mình yêu, cũng mất hết lý trí. Tuy ngòi nổ không phải là bởi vì cô, cô thấy cuộc sống Lý Nghiên Hiền như vậy, cũng muốn trợ giúp.

Có chút đồng tình cùng bất đắc dĩ. Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại đã hơn mười một giờ. Chuyện đầu tiên cô làm cũng là cầm điện thoại lên xem tin tức. Vẫn chưa có gì hot.

Cô rửa mặt, trong lòng, đi ra khỏi phòng, muốn tìm Lý trung tá hỏi chút. Mới mở cửa, Lý trung tá đi tới, khó xử, hỏi: "Hoắc tiểu thư muốn ăn cơm ở trong phòng hay ra phòng ăn."

"Ở đây đi, cái kia, Cố Cảo Đình đã đến nước B chưa, tình huống hiện tại như nào?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

Lý trung tá cuối đầu. Trong lòng Hoắc Vi Vũ có dự cảm xấu: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Lý trung tá không nói lời nào.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ truy vấn.

"Không biết tại sao hành tung của Tư lệnh bị lộ, vừa đến nước B đã bị bắt, bọn họ muốn giết Tư lệnh để làm phấn chân tinh thần binh sĩ, hiện tại Tư lệnh rất nguy hiểm." Lý trung tá nói.

Chân Hoắc Vi Vũ mềm nhũn, lão đảo, mém chút ngả xuống. Cô dựa vào cửa, trong mắt tràn ngập sương mù. Cố Cảo Đình không thể xay ra chuyện được.

"Thủ trưởng Hồng Việt Quân đâu? Bọn họ chuẩn bị làm gì? Cũng không thể thấy chết mà không cứu." Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Hiện tại bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc giận nước B, sẽ bất lợi đối với tư lệnh."

"Nhưng nếu bay giờ không xuất binh uy hiếp, Cố Cảo Đình sẽ chết không thể nghi ngờ, quan viên đàm phán đâu, các người chắc là có quan viên đàm phán chứ?" Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.

"Tư lệnh cũng là một quan viên đàm phán, hiện tại đã bị bắt, bây giờ không quan viên nào dám qua." Lý trung tá trầm giọng nói.

"Tôi qua, giúp tôi an bài chút, tôi muốn đi nước B." Hoắc Vi Vũ xác định nói ra.

"Cô không phải quan viên, không đại biểu cho quốc gia, cô đi đàm phán đều vô dụng."

"Vậy ai đàm phán hữu dụng!" Hoắc Vi Vũ kích động nói, vành mắt đỏ lên:

"Là quan viên, đại biểu cho quốc gia, tại sao không đi, nếu như bọn họ không đi, sao không cho người muốn đi đi."

"Bởi vì bọn họ yêu cầu, chúng ta không có khả năng đáp ứng, đi cũng vô dụng." Tổng thống từ trên hành lang đi xuống.

"Vậy phải từ bỏ Cố Cảo Đình sao?" Hoắc Vi Vũ không bình tỉnh nói, ngực phập phồng kịch liệt.

"Chúng ta cũng không muốn từ bỏ, nhưng so với mặt mũi của tổ quốc, tôi tin tưởng Tư lệnh cũng nguyện ý hi sinh." Tổng thống nặng nề nói.

Nếu như Cố Cảo Đình không thể trở lại nữa. Như vậy. "Mang tôi đi nước B, tôi muốn ở bên cạnh Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ xác định nói.

"Chúng tôi không để cho binh sĩ chảy máu vô ích..."

"Tôi không phải là binh sĩ của các người, tôi chỉ là phụ nữ của Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ đánh gãy lời nói của tổng thống.

"Vậy chúng tôi càng không thể để cô hy sinh." Tổng thống quyết tuyệt nói.

Ông dừng một chút, ánh mắt thâm thúy lên: "Kỳ thật, còn một biện pháp, có thể khiến Cố Cảo Đình toàn thân trở ra."

"Biện pháp gì?"

Chương 447: Chân Ái Vô Địch

"Đàm phán, yêu cầu đối phương đưa đồ vật." Tổng thống nói.

"Không phải nói bọn họ muốn, không có khả năng đáp ứng sao?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi.

"Có một thứ, tất cả quốc gia đều muốn có được, nếu cô có, hẳn là có thể cứu Cố tư lệnh về nước." Tổng thống nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ hỏi.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn lại tổng thống. Ông nhắc nhở đến mức này, cô hiểu rõ. Thứ Tổng thống muốn chính là cái vòng cổ của Giang Khả.

Từ lúc ở trên toà án, tổng thống ép hỏi, đến tuyển cử, tổng thống và phó tổng thống liên thủ, cho đến ngày hôm qua, tổng thống gọi điện thoại lại đây yêu cầu Cố Cảo Đình thả người.

Tổng thống, chính là đứng ở phía đối lập với Cố Cảo Đình. Đứng ở trên vị trí tổng thống phân tích.

Hội nghị, Cố Cảo Đình thắng lợi, nếu cùng nước B đàm phán, Cố Cảo Đình lại thắng lợi, khẳng định tổng thống cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có. Ông cũng rất muốn có được vòng cổ.

Tính mạng Cố Cảo Đình đối với ông mà nói, bất quá so với một cái vòng cổ, ông sẽ không đi cứu Cố Cảo Đình, loại trừ đối lập là thủ đoạn các quân vương quen dùng.

Hơn nữa, cô giao ra vòng cổ, nói không chừng tổng thống liền đem tội gián điệp gán cho cô. Chiêu này của Tổng thống, cũng thật sự âm hiểm.

"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ làm bộ không hiểu hỏi.

"Vòng cổ của Giang Khả, lúc Giang Khả tới đất nước ta có mang theo, khi hắn đã chết, cũng không phát hiện vòng cổ bên mình, trên người thủ hạ hắn cũng không có, cho nên, có khả năng hắn cho cô, nhưng mà chính cô không có phát hiện." Tổng thống nói.

Nói xong, ông thở dài một hơi, tiếp theo còn nói thêm: "Nếu có vòng cổ này, hẳn là có thể làm Nước B động tâm, rốt cuộc, Cố Cảo Đình chỉ là cá nhân, vòng cổ mang đến cho bọn họ chính là quân đội khổng lồ cùng vũ khí quân sự."

"uh." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, cụp đôi mắt xuống, đã hiểu rõ.

Đối với tổng thống mà nói, Cố Cảo Đình chỉ là cá thể, mà vòng cổ, là quân đội và vũ khí quân sự khổng lồ. Cô muốn đi cứu Cố Cảo Đình, tuyệt đối không thể thông qua tổng thống.

"Cô có không?" Tổng thống truy vấn nói, trong mắt tha thiết chờ mong.

"Không có, Giang Khả không có cho tôi cái gì, tôi và Giang Khả không quen biết, sao anh ta có thể đem tín vật quan trọng cho tôi." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

Tổng thống rất thất vọng, "Cố tư lệnh thật là chết chắc rồi."

Hoắc Vi Vũ nhìn kỹ tổng thống, dâng lên một cảm giác chán ghét, trầm giọng nói: "mong tổng thống nhất định phải cứu Cố Cảo Đình trở về, Nhạc Phi chết đi, người đời đều nhục mạ Tần Cối, tạo hình Tần Cối quỳ xuống đất, truyền cho đến nay, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, nếu không có (hoàng đế) Triệu Cấu ở sau lưng sai khiến, Tần Cối làm sao dám giết một thế hệ trung thần."

Trong mắt Tổng thống hiện lên một tia độc ác, "cô có ý tứ gì?"

"Tổng thống đương nhiên là vô cùng muốn cứu Cố tư lệnh, cho nên nghĩ hết biện pháp, tôi đã sớm hiểu rõ tâm ý tổng thống, chính là, người đời sau cũng không biết bây giờ tổng thống hết sức cố gắng, đều sẽ lấy việc tổng thống không làm gì phỏng đoán, rốt cuộc Cố Cảo Đình mới vừa thắng hội nghị, Nước B lại chỉ định Cố Cảo Đình đi, có thể là sau lưng tổng thống cấu kết theo chân bọn họ hay không!"

"Làm càn, cô nói bậy gì đó!" Tổng thống tức giận, đây là lần đầu tiên ông ở trước mặt công chúng phát hỏa.

Hoắc Vi Vũ hơi nhếch khóe miệng, không hề sợ hãi, từ từ nói: "Tôi chỉ nói người đời sau, tổng thống không cần tức giận, bất quá, miệng đời đáng sợ, lúc ấy tổng thống đã không còn, cũng không thể ngăn cản miệng lưỡi mọi người, đến nỗi có thể ghi lại trong lịch sử hay không, chúng ta cũng không biết."

Tổng thống nắm chặt nắm tay, bỏ xuống ngụy trang từ trước tới nay, trong mắt tràn ngập sát khí, nghiêm khắc nói: "cô đang uy hiếp tôi?"

Chương 448: Ra Tay Mạnh Mẽ, Người Phụ Nữ Của Tư Lệnh, Chính Là Khí Phách

"Làm sao dám đây? Mọi người cần một tấm gương để xem kỹ hành vi chính mình, nhưng mà không ai dám vì hoàng đế làm gương.

Làm vương cao cao tại thượng, đỉnh cao quyền lợi nghe quen a dua nịnh hót, một chút không lọt tai nói không chừng là một con đường chết.

Rốt cuộc lời thật thì khó nghe nhưng không ai thích bị người ta nói không tốt, ếch ngồi đáy giếng, bảo thủ, cũng là thói thường của con người.

Giống nói khoát như vậy trí tuệ cực kỳ kém, huống chi chúng ta không phải bạn của tổng thống, danh tiếng ngài lúc còn sống với chúng tôi có quan hệ gì đâu." Hoắc Vi Vũ nói một hơi dài.

sắc mặt Tổng thống một hồi đỏ, một hồi trắng, một hồi xanh.

"Nước B yêu cầu nước ta xin lỗi, hơn nữa cắt nhường quyền giám sát khu vực vùng biển, tôi đáp ứng chính là bán nước, làm nhục thể diện quốc gia, tôi tin tưởng Cố tư lệnh cũng không muốn lấy chính mình trao đổi quyền giám sát khu vực vùng biển.

Chết có nặng như Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng, anh ta vì tổ quốc hy sinh, sẽ đạt được vinh dự tối cao, tôi đã tận lực, ít nhất không thẹn với lương tâm." ông nhẫn nại giải thích.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, nước mắt cay chát tràn ngập vào trong mắt. Cô không muốn anh vì nước hy sinh, chỉ muốn anh an toàn trở về. Cô chỉ là phụ nữ nhỏ bé, không lý giải được hùng tâm tráng chí của bọn họ.

Cố Cảo Đình bởi vì cô mới gặp phải kiếp nạn này, cô sẽ không để anh xảy ra chuyện. Nếu anh xảy ra chuyện, cô cũng muốn ở bên cạnh anh.

Cô đã từng nói, nếu anh chỉ có hai bàn tay trắng, như vậy, ít nhất còn có cô. Hoắc Vi Vũ gật đầu, "Tôi muốn yên lặng một chút, không để lỡ thời gian quý giá của ngài."

Nói xong, cô xoay người, dư quang nhìn về phía Lý trung tá canh giữ một bên. Cô cần chờ tổng thống đi rồi, tìm Lý trung tá hỗ trợ.

Cô biết vòng cổ ở nơi nào, chỉ cần Lý trung tá đem cô đưa đến Nước B, cô liền có cơ hội cứu Cố Cảo Đình ra.

Chính là, Cố Cảo Đình vừa đi Nước B đã bị bắt, chứng minh, trên đảo này có gián điệp, nói không chừng ở bên người Lý trung tá, cô cần thiết trộm, chỉ để một mình Lý trung tá biết.

Hoắc Vi Vũ tiến vào phòng trong, khóa cửa lại, từ cửa sổ bò ra tới, đi tìm phòng Lý trung tá, trộm bò vào, chờ Lý trung tá trở về.

Trên xe Tổng thống

"Anh thấy thế nào?" Tổng thống hỏi Tắng quản gia.

Tắng quản gia vẻ mặt khó xử, liếc tổng thống một cái.

"Nói suy nghĩ chân thật." Tổng thống nhắc nhở.

"Tôi cảm thấy Hoắc Vi Vũ nói có đạo lý, chúng ta không làm gì, hậu nhân sẽ lên án, rốt cuộc, thật ra một tay ngài an bài, tổng thống tốt nhất phái người đi Nước B đàm phán, dù cho là hy sinh một người, cũng là hành trình tất yếu." Tắng quản gia kiến nghị nói.

Tổng thống kiêng kị nhìn phía trước, hung ác nham hiểm hơi cong môi một cái, "Vậy phái Sở Thanh Vân đi."

Tắng quản gia gật đầu, "Tổng thống anh minh."

Tổng thống đối với mưu kế này của mình cũng tương đối vừa lòng, "anh cảm thấy vòng cổ có ở nơi Hoắc Vi Vũ không?"

"Thiếu nữ kia cực kỳ thông minh, thông qua lời cô ta nói, cô ta đối với ngài cũng không yên tâm, không đem vòng cổ cho ngài cũng trong dự kiến, nếu vòng cổ thật sự ở chỗ cô ta, khẳng định cô ta sẽ tìm Lý trung tá." Tắng quản gia suy đoán nói.

Tổng thống lộ ra tươi cười, "Tuy rằng thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ."

"Cô ta làm sao xứng là đối thủ của tổng thống đây." Tắng quản gia phù hợp nói.

"Anh đi gặp Lý trung tá, tôi cần thiết lấy được vòng cổ, như vậy sẽ không có nỗi lo về sau." Tổng thống phân phó nói.

"Vâng."

Hoắc Vi Vũ tránh ở dưới giường trong phòng Lý trung tá, để ngừa vạn nhất. Cô muốn đợi khi chỉ có một mình Lý trung tá, mới có thể ra tới. Đợi khoảng mười lăm phút, tiếng mở cửa vang lên.

"Tắng tổng quản, tổng thống có chuyện gì phân phó?" Lý trung tá hạ giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Chương 449: Còn Có Thể Lại Ghê Tởm Sao?

Cô cảm thấy giữa lưng có cổ lạnh lẽo bò lên, đến da đầu, cả người đều tê dại, đánh một cái rùng mình.

Cô cho rằng bên người Lý trung tá có gián điệp, không nghĩ tới, Lý trung tá chính là gián điệp.

"Anh chú ý chặt chẽ hành tung Hoắc Vi Vũ, tổng thống hoài nghi vòng cổ ở trên tay Hoắc Vi Vũ, cô ta không tín nhiệm tổng thống, nhưng hẳn là sẽ tìm đến anh, nhớ rõ tùy thời báo cáo, nghe được không?" Tắng quản gia dặn dò.

"Được, Tắng quản gia, nếu Cố Cảo Đình chết, sẽ đề bạt tôi làm thượng tá đi?" Lý trung tá hỏi.

"Yên tâm, anh không chỉ trở thành thượng tá, không lâu sao, sẽ trở thành tướng quân, tổng thống dùng người đúng lúc, sẽ không bạc đãi người một nhà." Tắng quản gia hứa hẹn nói.

"Mong tổng thống yên tâm, tôi khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp." Lý trung tá cam đoan mười phần.

Hoắc Vi Vũ nghe được bên ngoài đóng cửa, từ dưới giường bò ra tới, trở lại phòng mình. Lý trung tá không thể tìm, tổng thống không thể tìm, có thể giúp cô, người cô tín nhiệm, chỉ có đại ca bọn họ.

Hoắc Vi Vũ lập tức gọi điện thoại qua Long Tiệp Ngạo. Nhưng di động đại ca tắt máy, căn bản gọi không thông. Hoắc Vi Vũ lại gọi điện thoại qua Thẩm Mặc Thần.

Kỳ quái chính là, Thẩm Mặc Thần cũng tắt máy. Chẳng lẽ là di động của cô có vấn đề sao? Hoắc Vi Vũ lại gọi điện thoại cho anh ba Lôi Bố Tư. Ba tiếng chuông, di động liền kết nối.

"Anh ba, bây giờ anh ở nơi nào?" Hoắc Vi Vũ sốt ruột hỏi.

"Anh ở nước Pháp, gần đây sự tình tương đối nhiều, làm sao vậy?" Lôi Bố Tư trầm giọng hỏi.

"Anh có thể liên hệ anh cả và anh hai không? em có việc gấp tìm bọn họ."

"Bây giờ anh gọi điện thoại cho bọn họ thử xem."

"Được".

Hoắc Vi Vũ ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui, chờ điện thoại Lôi Bố Tư. Tiếng đập cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ nắm chặt di động, đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra, là Lý trung tá.

Cô khẩn trương trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, phòng bị hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đưa cơm tới cho cô." Lý trung tá nói.

Hoắc Vi Vũ đem điện thoại tắc âm, đặt ở phía dưới chăn, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, đi ra mở cửa.

Lý trung tá đem đồ ăn đặt ở trên mặt bàn trà, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nếu cô có chuyện gì cứ việc phân phó, tư lệnh nói tôi chiếu cố cho cô."

Hoắc Vi Vũ buông xuống đôi mắt, lông mi thật dài che khuất khinh bỉ cùng chán ghét trong mắt, tận lực làm cho mình bình tĩnh, giọng lạnh lùng nói: "anh đi ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng."

"Ai, nếu Giang Khả cho cô vòng cổ thì tốt rồi, có thể cứu tư lệnh trở lại, hiện tại tư lệnh cũng không biết thế nào?" Lý trung tá thở ngắn than dài.

Hoắc Vi Vũ lấy chiếc đũa lật một chút đồ ăn, không có khẩu vị gì, "anh mang đi thôi, tôi không muốn ăn."

"A" Lý trung tá lại cúi đầu đem đồ ăn mang đi, dư quang vẫn đánh giá Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, cầm lấy di động trong chăn. Lôi Bố Tư gọi điện trả lời lại. Cô chạy nhanh tiếp nghe, hạ giọng hỏi: "anh cả anh hai bên kia nói thế nào?"

"Bọn họ xảy ra chuyện gì sao? Vì sao gọi điện thoại đều không kết nối." Lôi Bố Tư cũng lo lắng lên.

Hoắc Vi Vũ ngồi sững ở trên giường.

Bên kia anh cả, anh hai có phải thật sự đã xảy ra chuyện hay không!

Theo bản năng, cô trực tiếp nhảy qua gọi điện thoại cho anh tư Lâm Thừa Ân và Giang Nam Phong.

"Nam Phong, em có thể liên hệ với anh cả và anh hai không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.

"Anh cả và anh hai đều ở nước G, tạm thời liên hệ không được, làm sao vậy?" Giang Nam Phong khẩn trương hỏi.

Anh hai nói đừng cho tiểu ngũ biết việc anh cả bị cầm tù. Anh không dám nói bậy.

Chương 450: Vì Cố Cảo Đình, Cô Cũng Ruồng Bỏ Thiên Hạ


"Em có thuyền không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"ba em mới vừa uỷ quyền cho em, em nơi nào có thuyền, Thừa Ân có, hơn nữa anh còn sẽ đi, nếu không chị hỏi Thừa Ân một chút." Giang Nam Phong kiến nghị nói.

Hoắc Vi Vũ trong lòng nặng nề, rất là do dự. Trước mắt có thể giúp cô, chỉ có Lâm Thừa Ân. Nhưng mà, Thừa Ân đặc biệt không thích Cố Cảo Đình.

Nếu cho anh ấy biết, cô muốn đi Nước B cứu Cố Cảo Đình, Thừa Ân nhất định sẽ không đáp ứng. Chính là, cô không đi cứu Cố Cảo Đình, tình cảnh Cố Cảo Đình rất nguy hiểm, một khắc đều không thể chậm.

Cô quyết định đập nồi dìm thuyền. Hết thảy chờ cô cứu Cố Cảo Đình trở về lại nói. Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, gọi điện thoại qua Lâm Thừa Ân.

"Tiểu Vũ, em sao lại thế này, vẫn luôn không tiếp điện thoại." Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.

"Thừa Ân, em có một chút việc, bị Cố Cảo Đình cầm tù ở trên đảo, anh có thể tới đây đón em không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, nắm chặt nắm tay, đôi mắt lấp lánh.

Cô không am hiểu nói dối, cũng khinh thường nói dối, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu thường xuyên nói dối.

"Em mở ra di động, nơi này anh có thể định vị phương hướng của em, chờ anh tới rồi, gọi điện thoại cho em." Lâm Thừa Ân sốt ruột nói.

"Được." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, thấp đầu, xin lỗi: "Thực xin lỗi, Thừa Ân, em cần thiết cứu anh ấy trở về." 

Cô đứng lên, không có lãng phí thời gian. Thừa Ân tới rồi, không nhất định có thể lên được đảo, lên được đảo, cũng không nhất định có thể rời đi.

Cho nên, cô muốn rời khỏi cái đảo này trước. Hoắc Vi Vũ mở tủ quần áo ra. Cô nhớ rõ trên cùng bố trí áo cứu sinh. Áo cứu sinh quá lớn, cô mang theo ra ngoài, dễ dàng bại lộ mục tiêu và mục đích.

Cô đem áo cứu sinh cắt mở, chỉ lấy vật liệu bọt biển, đem áo ngoài áo cứu sinh cắt hơn mười sợi vải vặn lại thành sợi nhỏ, đem bọt biển cột vào trên lưng, mặc vào váyrộng thùng thình.

Cuối cùng, đem thùng rác đổ ra lấy túi rác, bọc lại di động, nhét vào bọt biển. Mới ra cửa, liền đụng phải Tử Viện và Mai Lâm.

"Hoắc Vi Vũ, đi đâu vậy?" Tử Viện gọi.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ u lãnh nhìn về phía cô ta. Nếu một mình cô đi bờ biển, khẳng định sẽ làm người ta hoài nghi, nhưng mà, nếu là ba người......

"Tôi đi hái hoa quả, cô muốn cùng đi sao?" Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt hỏi.

"Hoắc Vi Vũ, hiện tại anh Cảo Đình ở nước ngoài chưa biết sống chết ra sao, cô còn có tâm tình đi hái trái cây, chờ anh Cảo Đình trở về, tôi muốn nói cho anh biết." Tử Viện chống nạnh bất bình nói.

"Không đi thì thôi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói, đi ra bên ngoài.

Mai Lâm vừa vặn thực nhàm chán, nói với Tử Viện: "Nếu không chúng ta cũng cùng đi?"

"Đi thì đi." Tử Viện nói.

Hoắc Vi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ cô phải làm, chính là tới gần bờ biển. Đi đến cổng lớn, Lý trung tá ngăn cản bọn họ.

Anh hồ nghi đánh giá Hoắc Vi Vũ, "Các người muốn đi đâu?"

"Đi hái ít hoa quả, tôi cần thiết tìm việc gì làm, bằng không phát điên rồi." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói.

"Chính là, tôi cũng không biết Cảo Đình thế nào?" Tử Viện nói chen vào.

"Tôi tìm người lái xe tốc hành đưa các cô đi." Lý trung tá nói, phân phó thủ hạ.

Anh nhìn Hoắc Vi Vũ lên xe, trong lòng càng nghĩ càng không đúng, gọi điện thoại qua Tắng quản gia.

"Hoắc Vi Vũ có phải không thích tư lệnh hay không?" Lý trung tá hỏi.

"Vì sao nói như vậy?"

"Cố Cảo Đình sống chết trước mắt, cô cư nhiên còn có tâm tình đi hái hoa quả, chẳng lẽ vòng cổ thật sự không ở trên tay cô ta?" Lý trung tá hoang mang.

"Mở cho cô đi." Tắng quản gia nói, cúp điện thoại, cấp tốc báo cáo tổng thống.

"Anh nói Hoắc Vi Vũ đi hái hoa quả?" Tổng thống kinh ngạc.

"Có thể chúng ta phán đoán sai lầm hay không, vòng cổ không ở trên người cô ta, cô ta cũng không yêu Cố Cảo Đình như vậy?" Tắng quản gia suy đoán nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro